Khí Phụ Trọng Sinh Đích Nữ Đấu Trạch Môn

Chương 117: Đề Phòng Trước


Bạn đang đọc Khí Phụ Trọng Sinh Đích Nữ Đấu Trạch Môn: Chương 117: Đề Phòng Trước


Tô Giáng Thần ra hiệu bằng mắt với Trân Châu, Trân Châu dẫn người lui xuống.
“Nương, con lại nằm mơ một giấc mộng .” Tô Giáng Thần thấp giọng nói.
Toàn thân Tống thị run lên, quay đầu nhìn chằm chằm vào nữ nhi nói: “Trong mộng nói gì ?”
Tô Giáng Thần nhớ tới đệ đệ bị chết non kiếp trước , nói với Tống thị: “Mệnh của nương có con trai.”
Tống thị nghe vậy, vui mừng quá đỗi, nắm chặt lấy vai của nữ nhi nói: “Con nói là thật sự sao?”
Tô Giáng Thần chịu đau, gật đầu nói: “Mệnh của nương là mệnh có con trai, con ở trong mộng còn nhìn thấy đứa bé trai kia. Bất quá, nương, ngươi phải đề phòng những người khác muốn hại hắn, trong mộng bà cố ngoại nói, có người muốn hại hắn.”
Tống thị buông tay ra, trong mắt lóe lên một tia lệ quang, “Ai dám hại con ta, chính là cùng ta bất cộng đái thiên.(* không cùng một bầu trời )”

Tô Giáng Thần khẽ nhếch khóe miệng, bất cộng đái thiên, đúng, nàng cùng với Tống phủ, cùng với Triệu Uyển Uyển, chính là thù không đợi trời chung, mặc kệ thời gian đã trôi qua như thế nào, cừu hận này, nàng sẽ trọn đời ghi nhớ.
Tống thị lại nói với nữ nhi : “Con ở trong giấc mộng, bà cố ngoại còn nói gì nữa không?”
Tô Giáng Thần nhíu mày, sau đó có điểm sợ hãi nói: “Trong mộng còn có một lão thái thái và một tiểu cô nương, lão thái thái kia thực đáng sợ, bóp lấy cổ họng của đệ đệ , con cầu xin nàng đừng làm như vậy, nhưng nàng nói cái gì mà huyết mạch Tô gia không thể sống sót, bằng không, cháu gái nàng ta sẽ không chiếm được lợi ích gì, con thực sợ hãi, không biết nàng là ai? Nương, người nói còn có người nào sẽ gây hại đến đệ đệ không?”
Sắc mặt Tống thị trắng nhợt, một lão thái thái còn có một tiểu cô nương, đây không phải là chỉ Triệu lão thái thái và cháu gái bà ta sao?
Tống thị trầm mặc , nàng ngồi xuống nói: “Có lẽ là con nhớ lầm rồi .”
“Làm sao có thể? Nữ nhi thật sự nhớ rõ rành rành, sau lỗ tai của lão thái thái còn có một nốt ruồi đen.” Tô Giáng Thần đối với lão thái thái ấn tượng quá sâu .
“Nữ nhi ở trong mộng, còn nhìn thấy lão thái thái kia còn tranh với nương thứ gì đó, nói cái gì mà sản nghiệp của Tô gia , nàng cũng có một phần, còn nói cái gì nàng phía trước đem sản nghiệp to lớn như vậy giao cho phụ thân, không có lý do gì không trả lại cho nàng, nhưng khi đó, nương lại nói với ta, sản nghiệp mà nàng mang đến căn bản không có nhiều như vậy,nhưng lão thái thái mang theo đám tộc nhân của mình buộc nương giao ra này sản nghiệp. Ta rất sợ hãi, tránh ở một bên nhìn, lại không thể giúp nổi nương.” Tô Giáng Thần tự nói một mình , lại giống như là đang nói với Tống thị .
Sắc mặt của Tống thị càng thêm tái nhợt, nàng biết lão thái thái là mang theo cháu gái đến , vì tránh cho tộc nhân của Triệu thị đến tranh giành, nói không chừng thật sự sẽ…
Tô Giáng Thần biết lời nói của chính mình đã sinh ra ảnh hưởng, sau đó nói với Tống thị : “Nương, người kia rốt cuộc là ai, vì sao sẽ đến nhà chúng ta tranh thứ này thứ nọ, nàng chẳng những đoạt đi tài vật, còn đoạt đi sự yêu thương của phụ thân đối với ta , người nói người kia có phải hay không đến là để khắc mẹ con chúng ta ? Từ sau khi các nàng đến đây , phụ thân liền động một chút lại phát hỏa với nương, còn nói cái gì mà nương khắc chết tổ mẫu.”
Đối với bà bà của nàng , Tống thị vân còn giữ một tia sợ hãi, vì thế nàng nói: “Con yên tâm, nương đều có chủ trương , sẽ không để cho những người đó đến tranh giành thứ gì của nữ nhỉ đâu!”
Tô Giáng Thần cũng biết đã đủ nên cũng không nói gì thêm nữa, tìm một cái cớ rời khỏi .
Một hồi đến sân, Tô Giáng Thần liền nặng nề vỗ xuống mặt bàn, Trân Châu hoảng sợ, đang êm đẹp , tiểu thư sao lại có thể đột nhiên tức giận chứ?
Tô Giáng Thần quét mắt về phía Trân Châu , sau đó nói: “Đi, đi đến trong phòng phu nhân hỏi thăm thử xem,con nha đầu mà lần trước phu nhân tốn năm mươi lượng bạc mua về , làm việc ở trước mặt phu nhân như thế nào ?”
Trân Châu vội vàng tuân mệng, sau đó liền rời khỏi phòng, tìm một vài đại nha hoàn trong phòng phu nhân nói chuyện.

“Tiểu thư, phòng bếp đưa hoa quế cao lại đây, tiểu thư có muốn dùng bây giờ không hay là đợi nguội rồi mới dùng?” Tử Ngọc bưng hoa quế cao xuất hiện .
Tô Giáng Thần nhìn Tử Ngọc một cái, sau đó hỏi: “Hổ Phách đâu?”
“Hổ Phách đang bận tính toán sổ sách tháng này, Thường ma ma đang điểm tính tranh thêu hoàn công, Hương ma ma đang huấn luyện mấy tiểu nha hoàn.” Tử Ngọc nhất nhất nói ra, thấy sắc mặt Tô Giáng Thần không tốt, nên nói: “Tiểu thư nếu như mệt mỏi, hay là trước nghỉ ngơi một chút.”
Tô Giáng Thần nhu nhu cái trán nói: “Để cho ta thanh tịnh một chút là được rồi.” Tử Ngọc lập tức lui xuống.
Đến buổi chiều, Tô Giáng Thần tỉnh lại, Trân Châu liền tiến vào đem tin tức nghe được chi tiết hồi báo lại cho Tô Giáng Thần.
“Nghe Bích Thủy nói, Bích Vân được phân đến trong phòng giặt ủi làm tạp vụ, hôm nay mới bị phu nhân điều đến bên người làm tiểu nha hoàn.” Trân Châu có chút không thể lý giải nổi phản ứng của Tô Giáng Thần bất quá, nàng vẫn đem mọi việc biết được nhất nhất kể ra.”Những cái khác, Bích Thủy tỷ tỷ cũng không có lộ ra, nô tỳ mua được một tiểu nha hoàn, tiểu nha hoàn kia nói, buổi sáng hôm nay, phu nhân xử lý nha hoàn ở cùng phòng với Phỉ Thúy , nghe nói tiểu nha hoàn kia mặc y phục của Phỉ Thúy ý đồ quyến rũ lão gia, còn bị người bắt gặp được . Sau đó, phu nhân chất vấn xuống dưới, tiểu nha hoàn kia nói là ý tứ của Phỉ Thúy . Phu nhân buổi chiều liền đưa Phỉ Thúy đi ra ngoài, cũng không biết là đưa đi nơi nào .”
“Ý của ngươi là, con nha hoàn dùng năm mươi lượng bạc mua về kia, cũng chính là Bích Vân, phá vỡ chuyện tiểu nha hoàn kia muốn quyến rũ lão gia ?” Biểu tình của Tô Giáng Thần càng thêm lạnh lùng. Ai cũng đều không nhìn thấy, liền lại đúng ngay ả Bích Vân đáng chết kia, cũng chính là Mã Não kiếp trước thấy được , nàng mới không tin có chuyện khéo như vậy.
“Chiếu theo như lời của tiểu nha hoàn kia nói , hẳn là như vậy.”Sắc mặt Trân Châu có chút đỏ lên, việc này, vốn không nên do một tiểu cô nương như nàng hỏi thăm .
Tô Giáng Thần nhìn nàng một cái, thấy sắc mặt ửng hồng, biết là nàng thẹn thùng, nên nói: “Đi đến chỗ Hổ Phách lĩnh một lưỡng bạc thưởng đi.”
Trân Châu có điểm kinh ngạc ngẩng đầu, Tô Giáng Thần thấy bộ dáng ngơ ngác của nàng, bồi thêm một câu : “Ngươi không phải dùng tiền mua được tiểu nha hoàn kia sao? Bạc thưởng này, coi như là ta bù cho ngươi.”

“Cảm ơn tiểu thư.” Trân Châu nói lời cảm tạ.
Trân Châu vừa lui ra, mặt của Tô Giáng Thần liền trầm xuống , nàng không thể tưởng tượng được Mã Não lại có tâm cơ như thế, cư nhiên lợi dụng Phỉ Thúy và cái nha hoàn kia để đạt tới mục đích, Mã Não này tuyệt đối không thể lưu lại, tìm một cơ hội, đem nàng bán đi mới được, chính là, người ở chỗ mẫu thân , làm sao tìm được cơ hội? Tô Giáng Thần lại đau đầu .
Trời chạng vạng tối, Tô Duệ làm xong sổ sách, nhớ tới đã lâu không đến ngủ lại trong phòng Tống thị , liền đi bộ đến trong viện Tống thị . Tống thị đang bận đem những vật trang trí trong phòng bố trí lại một lần nữa ,thấy Tô Duệ đến đây, liền dừng tay bố trí, phái nha hoàn đi xuống, sau đó nói với Tô Duệ : “Lão gia đã dùng qua bữa tối chưa? Nếu như chưa dừng qua, ta sẽ gọi phòng bếp làm mấy thứ đồ ăn bưng lên.”
Tô Duệ đang uống trà, nghe Tống thị hỏi như thế, liền nói: “Vừa mới dùng xong, nàng không cần phải lo lắng .”
Tống thị thấy sắc mặt Tô Duệ có điểm không tốt liền hỏi: “Lão gia có phải hay không có việc gì phiền lòng?”
Tô Duệ giương mắt nhìn Tống thị nói: “Chính là Bạch di nương kia, nàng ta về nhà mẹ đẻ còn nháo đòi quay lại. Hôm nay, phụ thân của nàng ta đứng ở bên ngoài cửa hàng chặn ta lại, quỳ ở trước mặt ta nói là muốn để cho Bạch di nương trở về.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.