Bạn đang đọc Khí Phụ Trọng Sinh Đích Nữ Đấu Trạch Môn: Chương 112: Thông Minh Lại Bị Thông Minh Hại
Nghĩ đến Tống thị, Tô Duệ nhướng mày, hắn đương nhiên biết Tống thị lần này trở về, một nửa cũng là vì giận dỗi chính mình. Nghĩ đến thời điểm Tống thị ở trong phủ , mọi việc trong phủ đều gọn gàng trật tự , hắn không khỏi có chút hi vọng Tống thị có thể nhanh chút trở về.
Sau khi Ninh ma ma tiến vào, hành lễ với Tô Duệ , nhìn thấy Tô Duệ hôm nay mặc một bộ áo bào cổ tròn hoa văn sóng gợn màu tím nhạt , thần sắc lộ ra vẻ tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, so với thần thái mọi khi thật là khác nhau rất lớn.
Nàng lập tức rũ mắt xuống mặt, thầm than nói:tâm tư của tiểu thư quả nhiên tinh tế.
“Ma ma lần này trở về, là do phu nhân phân phó ?” Tô Duệ khẽ nheo mắt,nửa tựa vào thành ghế , vẻ mặt mệt mỏi.
Ninh ma ma đáp: “Phu nhân lo nhớ lão gia, phái nô tỳ trở về nói với lão gia một tiếng, lão thái thái thân mình tốt, có lẽ qua một khoảng thời gian thì có thể trở về. Phu nhân nói, lão gia trăm ngàn không nên để bản thân quá mệt mỏi, có chuyện gì, phân phó người phía dưới đi làm là được rồi, không cần mọi chuyện đều tự mình đi làm.”
Lời này, giống như lời nói của Tống thị , lại không giống như lời của Tống thị , Tô Duệ có điểm mơ hồ, sao lại cảm thấy có điều không đúng?
Ninh ma ma đặt hộp đựng thức ăn kiểu hoa Hải Đường sơn hình song Phượng trình tường màu vàng đặt lên trên án, sau đó nói: “Phu nhân lo lắng cho sức khỏe của lão gia , cùng với tiểu thư hầm món canh này, nói là để cho lão gia bồi bổ thân mình, đề nâng cao tinh thần. Nô tỳ lần này trở về, chính là đưa canh đến.”
Ánh mắt của Tô Duệ xẹt qua một tia nghi hoặc, đây có nghĩa là Tống thị cúi đầu? Hay là nói, nàng muốn nhân cơ hội biểu hiện một mặt hiền huệ của nàng . Ninh ma ma lấy ra một bát sứ thanh hoa , rót một chén canh, nói với Tô Duệ : “Lão gia, thừa dịp còn nóng nên uống ngay, miễn cho canh lạnh lại ảnh hưởng đến mùi vị.”
Tô Duệ uống một ngụm, phát hiện canh này đúng là do Tống thị tự tay hầm, trong lòng nhất thời cảm thấy ấm áp, híp mắt, hắn lập tức liền uống một hơi hết chén canh. Ninh ma ma thừa dịp lúc này, lấy ra một đĩa mứt hoa quả, sau đó nói: “Phu nhân còn chuẩn bị mứt hoa quả.”
Mắt Tô Duệ chợt lóe lên tia sáng,nói với Ninh ma ma “Ma ma, sức khỏe của phu nhân như thế nào? Cũng không thể bởi vì chăm bệnh lại để mắc bệnh. Ta nghe người ta nói, lão thái thái trước đó vài ngày còn ngất một hồi.” Tống thị thật là vì một chén canh nên để cho Nnh ma ma trở về ? Hay là nói muốn dò hỏi thái độ của chính mình đối với chuyện của Phỉ Thúy ?
Đây là dò thử? Dò thử mục đích đằng sau của việc Thử Tống thị đưa canh lại. Ninh ma ma trong mắt hiện lên một tia khinh thường, lập tức đáp: “Đúng vậy, lần trước lão thái thái ngất một hồi, may mắn là được cứu trị thích đáng, đã không còn trở ngại. Lục cô nãi nãi trước đó vài ngày cũng trở về nhà mẹ đẻ, cùng với phu nhân ở trước giường chăm bệnh. Tiểu thư cũng thực nhu thuận, lúc rảnh rỗi, liền cùng phu nhân ở bên người lão thái thái tận hiếu. Mấy ngày nay,tinh thần phu nhân có không tốt lắm, bất quá sức khỏe vẫn tốt.”
“Vậy là tốt rồi.” Tô Duệ bất động thanh sắc nói: “Tiểu thư rời Tống phủ lâu như vậy, có quen không? Nếu như không quen, gọi tiểu thư trở về trước đi.”
“Ý tứ của lão gia , nô tỳ sẽ chuyển cho phu nhân , nếu như không có việc gì, nô tỳ xin cáo lui trước.” Ninh ma ma tất nhiên biết ý tứ của Tô Duệ , tiểu thư trở lại, phu nhân làm sao còn ở lại được? Trừ phi bệnh của lão thái thái thật sự thực nghiêm trọng, nếu không , phu nhân nhất định là không thể để mặc tiểu thư được .
Ninh ma ma một hồi đến Tống phủ, liền đem nguyên lời kể lại cho Tô Giáng Thần nghe, Tô Giáng Thần uống một ngụm trà, thản nhiên nói: “Ta đã biết.”
Ninh ma ma có điểm kinh ngạc, nên nói: “Tiểu thư —— “
“Ma ma có từng nghe qua câu vẽ rắn thêm chân chưa?” Tô Giáng Thần hé miệng cười nói, “Ta cho ngươi đưa canh đi, ngươi cần gì phải làm những điều dư thừa như vậy?”
Ninh ma ma cả kinh, đây là mứt hoa quả gây họa?
“Nương ở bên cạnh lão thái thái chăm bệnh, có thời gian rảnh rỗi hầm một món canh, cũng không có gì đáng ngạc nhiên, ngạc nhiên là, còn có thể chuẩn bị món đồ ăn vặt như mứt hoa quả .” Tô Giáng Thần lạnh lùng nói: “Cái gọi là thông minh lại bị thông minh hại, chính là đạo lý này.”
Ninh ma ma cũng hoàn toàn tỉnh ngộ , Tống thị phải thăm bệnh, hầm canh khẳng định là vội vã , còn có tâm tư gì nhớ đến món mứt hoa quả này . Lão gia nhìn thấy mứt hoa quả, sẽ tự nhiên mà cho rằng bệnh tình của lão thái không nghiêm trọng, cái gọi là ngất xiủ kia, chỉ sợ là cố ý đánh tiếng mà thôi. Dù sao, là nữ nhi đang chăm bệnh ẫu thân, chẳng những vì phu quân hầm canh, còn có thể chuẩn bị món mứt hoa quả mà phu quân yêu thích một cách thỏa đáng , đây có vẻ gì là giống với bộ dạng của một nữ nhi đang lo lắng sao? Nhưng lại có vẻ giống như một người thê tử đang từng bước tính kế.
“Đều là nô tỳ tham công hỏng việc, thỉnh tiểu thư trách phạt.” Ninh ma ma đối với Tô Giáng Thần nói.
“Được rồi, ngươi là lão nhân ở trước mặt phu nhân , vì nàng suy nghĩ, đó cũng là bổn phận .” Tô Giáng Thần đứng lên, “Chuyện này, ngươi không cần để ý tới, qua mấy ngày , tự nhiên cũng từ từ hổi chuyển.”
Đợi Trân Châu tiễn Ninh ma ma đi, Tô Giáng Thần nói: “Ngày hôm nay, các ngươi đều thấy được, về sau làm việc gì, nhất định phải nhớ kỹ, chủ tử phân phó như thế nào, liền làm như thế ấy, bằng không, làm hỏng việc, cũng đừng trách ta không khách khí.” Tô Giáng Thần thất bại trong gang tấc, trong lòng có điểm mất hứng.
Tử Ngọc tiến lên nói: “Tiểu thư có nghĩ ra biện pháp bổ cứu?”
Tô Giáng Thần vuốt ve cái tách sứ thanh hoa trong tay , sau đó khẽ cười nói: “Nhất động chẳng bằng nhất tĩnh, yên lặng chờ xem đi.” Lại làm thêm mấy động tác nhỏ, chỉ sợ phụ thân trong lòng càng thêm nghi ngờ .
Bất quá, Tô Giáng Thần sở dĩ không lo lắng, chủ yếu vẫn là do Ninh ma ma ứng đối cũng coi như khéo, trọng yếu nhất là, Ninh ma ma không có đi dò hỏi chuyện tình của Phỉ Thúy , nếu như nàng chạy tới dò hỏi , như vậy phụ thân sẽ suy nghĩ như thế nào,cũng khó có thể đoán được . Hơn nữa, Tô Giáng Thần tin tưởng, trong khoảng thời gian ngắn phụ thân sẽ có chút nghi ngờ, nhưng thời gian lâu rồi, cũng chỉ sẽ cho rằng đây là do thê tử quan tâm đến chính mình , nhất định sẽ không lại nghĩ theo phương diện kia. Nhân tâm, sẽ theo thời gian khác nhau phát sinh ra biến hóa khác nhau, Tô Giáng Thần là người từng trải, làm sao có thể không biết tư vị trong đó .
Qua mấy ngày, Tống thị đột nhiên gọi Tô Giáng Thần đến, Tô Giáng Thần không biết xảy ra chuyện gì,đi theo nha hoàn đến trong phòng Tống thị , còn chưa bước vào cửa, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc : “Nô tỳ ở trong chùa, không thời khắc nào là không nhớ phu nhân và tiểu thư, nay được nhìn thấy phu nhân, nô tỳ trong lòng cuối cùng an tâm không ít.”
Hương ma ma, mụ ta như thế nào lại trở về? Tô Giáng Thần có điểm giận, ở trong chùa êm đẹp không tốt sao?Lại muốn vội vàng trở về để ghê tởm ta và nương sao?
Bước nhanh vào, quả nhiên nhìn thấy Hương ma ma đang cầm chuỳ mỹ nhân để gõ chân cho Tống thị, Tô Giáng Thần quét mắt qua mụ ta, thấy mụ ta vẫn không có đứng dậy hành lễ, liền ho khan vài tiếng.
Ở phía sau, Hương ma ma đứng dậy, đối với Tô Giáng Thần nói: “Ai nha, tiểu thư thật cao lên không ít.”
Trong mắt Tống thị xẹt qua một tia không vui, lại nói với nữ nhi : “Không có quy củ, nhìn thấy người cũng không biết hành lễ?”
Những lời này rõ ràng là mắng Hương ma ma, Hương ma ma tựa hồ cũng nghe ra ý tứ trong lời nói, liền có chút xấu hổ.
Tô Giáng Thần tiến lên hành lễ, sau đó hỏi Tống thị nói: “Nương bảo con lại đây, là có chuyện gì?”