Khí Phụ Trọng Sinh Đích Nữ Đấu Trạch Môn

Chương 110: Đánh Thức Người Trong Mộng


Bạn đang đọc Khí Phụ Trọng Sinh Đích Nữ Đấu Trạch Môn: Chương 110: Đánh Thức Người Trong Mộng


Tiểu Tống thị có điểm nghẹn lời, nàng tất nhiên biết tỷ tỷ đang thoái thác, nhớ tới cái sai của mình trước đây, giờ phút này nàng càng thêm cảm thấy Tống thị là người thông tuệ rộng lượng, nàng cúi đầu, nha nha nói: “Tỷ tỷ cái gì cũng đều vì muội muội lo lắng, muội muội cũng không phải là người không biết điều , làm sao có thể không hiểu tỷ tỷ dụng tâm lương khổ. Ngươi yên tâm đi, muội muội trải qua việc này, cho dù không thông minh lên được, cũng hiểu được phân biệt tốt xấu .”
Tống thị nghe nàng nói như thế, vội vàng mệnh nha hoàn thu thập một cái hòm xiêm y cho tiểu Tống thị, sau đó nói với nàng: “Có chút xiêm y, có chút không hợp với thân mình ta, nhìn vóc người của muội, có vẻ rất thích hợp. Ta nghĩ , cũng nên cho ngươi.” Sau đó lấy ra một cái tráp, đối với tiểu Tống thị nói: “Nơi này có chút đồ trang sức, ngươi cũng cầm lấy dùng, nếu như gặp những trường hợp lớn hoặc là ngày sau phu quân ngươi có tiền đồ, ngươi dù sao cũng có chút đồ để giữ thể diện, miễn cho làm mất thể diện của phu quân ngươi.”
Tiểu Tống thị do dự một hồi, cuối cùng vẫn là lựa chọn thu nhận. Ngay tại thời điểm tiểu Tống thị chuẩn bị cáo từ , bên ngoài truyền đến giọng nói của bà tử “Phu nhân, nhị lão gia phái người đến, nói là có quà muốn tặng cho tiểu thư.”
“Tặng cho nữ nhi?” Tống thị có chút giật mình nói: “Như thế nào lúc này lại nghĩ muốn tặng đồ cho nữ nhi ? Để cho hắn vào đi.”

Một nha hoàn đang cầm một cái hòm bằng gỗ tử đàn hoa văn hoa sen đi đến, hành lễ nói: “Gặp qua đại cô nãi nãi, lục cô nãi nãi, lão gia phân phó nô tỳ, đem vật này đưa cho biểu tiểu thư.”
“Cái gì vậy còn đặc biệt đưa tới?” Tống thị một bên hỏi, một bên tiếp nhận cái hòm do nha hoàn trình lên , mở ra, chỉ thấy bên trong đặt một cái vòng kỳ lân bằng vàng ròng, mặt trên còn gắn một khối bảo thạch ngũ sắc , được khảm cực kỳ đẹp đẽ quý giá, tiểu Tống thị chỉ nhìn thoáng qua, liền cúi thấp đầu xuống, đem ra so sanh, vật mà nàng tặng cho Tô Giáng Thần , thật sự là không thể mang ra ngoài . Đồng thời, trong lòng nàng cũng đau xót, so với những thứ mà mẫu thân đưa cho Lam nhi , cái kỳ lân vàng ròng khảm bảo thạch ngũ sắc cũng đã lập tức tốt hơn gấp mấy lần . Dựa vào hiểu biết của nàng đối với mẫu thân , làm sao có thể không rõ ràng tính tình của mẫu thân , mẫu thân tặng mấy thứ kia cho Lam nhi, bất quá là nể tình chính mình là do nàng thân sinh , nếu như là thứ nữ khác, chỉ sợ đến đại môn cũng vào không được ——
“Biểu ca, ngươi chẳng lẽ không thể nhường cho ta một lần sao?” Tô Giáng Thần khẽ sẵng giọng, “Ta học chơi cờ cũng chưa được bao lâu, làm sao so với được với ngươi nha, cố tình đến một bước cũng không nhường, đánh cờ kiểu này thật không có hứng.” Nói xong, Tô Giáng Thần liền đặt quân cờ xuống, bĩu môi tiếp tục làm nũng nói: “Không bằng ngươi đem bí quyết chơi cờ dạy ta, làm cho ta tiến bộ nhanh một chút. Về nhà , cũng có thể cùng phụ thân khoa tay múa chân một hồi.”
Tống Tử Huy nở nụ cười, vị biểu muội này chính là tình tình trẻ con , làm sao chịu được buồn chán, hắn nhặt từng quân cờ lên, nói với Tô Giáng Thần: “Ngươi nha, vẫn là thích hợp đi đá cầu.”
“Có cái gì hay đá? Không thú vị .” Không thú vị nhất chính là mấy vị thiên kim tiểu thư kia của Tống phủ , chỉ biết trưng ra gương mặt cao quý, toàn nói những lời hà khắc ghê gớm, nàng cũng không có hứng thú lui tới với đám người này, miễn cho cũng học được một thân lòng dạ hẹp hòi.
“Được rồi, được rồi, các ngươi đánh cờ đã nửa ngày chắc cũng mệt mỏi , nên nghỉ sớm một chút.” Đại phu nhân cười khanh khách tiêu sái tiến vào, sau đó nói với Tô Giáng Thần : “Ngươi đã ra ngoài cả nửa ngày, cũng nên trở về chỗ của cô nãi nãi bên kia đi, miễn cho cô nãi nãi lo lắng.”
“Mợ nói phải, Giáng Thần cũng đang chuẩn bị trở về .” Tô Giáng Thần đưa mắt nhìn ra sau lưng đại phu nhân , chỉ thấy hai nha hoàn, một người bưng chén thuốc, một người bưng mứt hoa quả, liền biết đã đến giờ uống thuốc của Tống Tử Huy . Vì thế nàng liền đứng dậy cáo từ . Mà ngay lúc nàng xoay người rời đi , linh quang chợt lóe, nàng đột nhiên dừng lại cước bộ nói với đại phu nhân : “Mợ, thuốc này của biểu ca cũng đã uống nhiều năm, sao không thấy hiệu quả? Ta nghe một lão nhân gia nói, thuốc nếu như không thấy hiệu quả, nên thay đổi, bằng không, uống cũng như không. Với lại, đại phu bắt mạch, cũng không giống nhau, có lẽ đại phu này khai phương thuốc không thích hợp với biểu ca, bằng không, dựa vào cách uống như vậy của biểu ca , cho dù không hết được căn bềnh, cũng ít nhiều khôi phục một chút nguyên khí.Nhưng ta nhìn biểu ca, so với trước kia càng gầy yếu đi, nói lời khó nghe,nếu cứ tiếp tục uống thuốc như vậy, khi nào mới tốt lên được?”
Đại phu nhân nghe vậy, sắc mặt trắng nhợt, nàng chỉ có một đứa con trai, chỉ có thể trông mong vào hắn hơn người, lời này của Tô Giáng Thần mặc dù có chút khó nghe, lại nói trúng vào chỗ đau của nàng , đúng vậy, thuốc này đã uống nhiều năm như vậy, con trai không thấy khởi sắc, ngược lại càng thêm tiều tụy . Chẳng lẽ thuốc này? Lòng nghi ngờ nổi lên, đại phu nhân đã muốn tìm một cơ hội, lại tìm một đại phu đến xem.

Tô Giáng Thần để ý thấy một nha hoàn thay đổi sắc mặt, có ý chỉ nhắc nhở nói: “Tìm đại phu, cũng không phải chuyện trong một ngày, nên cẩn thận tìm, nếu như gặp phải loại đại phu Mông Cổ hay gì đó , mất tiền cũng không sao, còn có thể làm bệnh tình thêm nặng. Đại phu ở Bình Châu cũng chỉ có mấy người, chẩn đến chẩn đi , ta xem , cũng sẽ không có nhiều hiệu quả, chẳng bằng tìm kiếm ở nơi xa một chút, may ra có thể gặp được thần y cũng không biết chừng.” Nói xong những lời này, Tô Giáng Thần lại nói: “Đều do ta lắm miệng,không việc gì lại làm ợ lo lắng , thật sự là có lỗi.”
“Ngươi đứa nhỏ này.” Đại phu nhân tiến tới vài bước, lôi kéo tay nàng nói: “Tâm ý của ngươi , ta là hiểu được . Biểu ca của ngươi thân mình không tốt, làm biểu muội quan tâm một chút cũng là lẽ thường. Ngược lại là người làm mẫu thân ta đây , chỉ biết cho đứa nhỏ uống thuốc, lại không biết nghĩ đến việc tìm đại phu đến xem, thiếu chút nữa làm chậm trễ bệnh của đứa nhỏ cũng thôi đi, cũng thiếu chút chặt đứt huyết mạch nhà mình. Mợ tạ ngươi còn không kịp, sao có thể trách ngươi?”
Tô Giáng Thần khiêm tốn vài câu, sau đó lại cáo từ rời đi. Trở lại trong viện, Trân Châu tiến lên nói: “Từ ma ma vụng trộm phái người đến đây.”
Tô Giáng Thần nâng chung trà lên uống một ngụm trà, sau đó mới cười lạnh nói: “Xem như nàng thông minh, còn biết người nào là chủ nhân, người nào là nàng nên nịnh bợ .”
Trân châu thấy sắc mặt nàng không tệ, liền tiếp tục nói: “Nô tỳ đã phân phó tiểu nha hoàn lưu ý một chút, kết quả nghe được một tin tức, nói là Phỉ Thúy cô nương xảy thai , đã mang thai mấy tháng, lại bị Bạch di nương chuốc dược phá bỏ, có người còn nói, đứa nhỏ kia “

Trân Châu do dự , những lời dưới đây, thực không nên để tiểu hài tử nghe, cũng không nên do một nha hoàn chưa chồng như nàng đi nói .
“Tiếp tục nói tiếp, đứa nhỏ kia làm sao vậy?” Tô Giáng Thần không để ý tới, tiếp tục hỏi.
“Nghe nói là là một nam hài.” Trân Châu thật cẩn thận nói: “Phỉ Thúy cứ che dấu việc chuyện này rất kín , ai cũng không biết . Mấy ngày gần đây, Bạch di nương ban thưởng dược, nàng đều đổ đi, sau lại, không biết nha hoàn nào ở trước mặt Bạch di nương tố cáo mật, tiết lộ việc làm của Phỉ Thúy , Bạch di nương nhất thời tức giận không chịu nổi, liền hi lý hồ đồ chạy tới chuốc dược.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.