Khí Phụ Trọng Sinh Đích Nữ Đấu Trạch Môn

Chương 1: Số Phận Không May


Bạn đang đọc Khí Phụ Trọng Sinh Đích Nữ Đấu Trạch Môn: Chương 1: Số Phận Không May


Trời đã vào đông, mây đen dầy đặc, gió lạnh thấu xương, trên đường người đi lại cũng không còn mấy người.
“Cút ra ngoài, đừng làm dơ nơi này .” Một bên cánh cửa đại môn chi nha mở ra, một nữ nhân ôm tiểu hài tử bị mấy tên phó dịch ném ra ngoài. Thân hình của nữ nhần kia vừa tiếp đất, liền không để ý gì khác, cẩn thận xem xét đứa bé được cuốn trong tã lót , thấy đứa bé không việc gì, liền vội vàng xông đến phía trước. Ngăn cản bọn họ đem đại môn đóng lại.
“Cầu xin ngươi , Vương quản gia, nói với lão phu nhân, ta thật là bị oan uổng , Hiền nhi thật sự là cốt nhục của Tử Tuấn , ta không có lừa dối bất cứ ai , nếu là có nửa câu không thật, nhất định ngũ lôi oanh đỉnh.” Thân hình của nàng phủ phục trên mặt đất, trước mặt đám phó dịch đau khổ cầu xin.

Vương quản gia khẽ nhếch mép, lạnh lùng nói: “Nếu không phải lão phu nhân còn xem ngươi là cháu ngoại của người, ngươi nghĩ rằng ngươi còn có thể sống mà ra ngoài sao? Mau cút đi, đừng làm nhơ bẩn , cũng đừng làm bại hoại thanh danh của Tống phủ chúng ta .”
Nói xong, liền khép lại đại môn. Nàng ta vội vàng, chạy nhanh đến dùng thân hình gầy yếu ngăn giữ đại môn, không để cho bọn họ đóng lại, vài tên tiểu phó dịch bên người Vương quản gia liền vội vàng kéo nàng ra, nàng ta liền vội vàng ôm chặt đứa nhỏ của chính mình vào trong tay, dùng thân mình chặn giữ đại môn, sống chết không cho phó dịch đóng lại.
“Ai dzô, còn không đi. Thực chưa gặp qua loại nữ nhân nào không biết xấu hổ như nàng ta, sinh ra một đứa con hoang tiện chủng, lại còn chẳng biết xấu hổ .” Từ bên trong đi ra một nữ tử ăn mặc theo kiểu nha hoàn , nàng ta mặc một kiện áo lăng màu đỏ tươi , phối thêm áo khoác ngoài màu xanh đậm , hạ thân mặc một cái váy dài màu xanh lá mạ ,một bên tóc mai đen cài một đóa hoa nhung đỏ thẫm , cùng trang phục trên người nàng hoàn toàn không hợp nhau.
Nàng ta nhìn thấy nha hoàn này đi ra , trong mắt tản mát ra mãnh liệt hận ý.”Tiện nhân.”
“Ngươi nói cái gì?” Ả nha hoàn vừa nghe thấy, liền bước nhanh về phía trước giận dữ nói: “Ngươi lặp lại lần nữa.”
“Tiện nhân.” Cuối cùng, còn nhổ một ngụm nước miếng trên người ả nha hoàn kia.
“Chát” một tiếng, trên mặt nàng hiện lên rõ ràng dấu ấn năm ngón tay đỏ tươi . Nàng ta tựa hồ không hề cảm thấy đau, quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm ả nha hoàn, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống ả.

Không biết là ả nha hoàn chột dạ, hay là vì còn nguyên nhân nào khác, ả lại thụt lùi về sau mấy bước, đối với Vương quản gia nói: “Ngươi còn không nhanh đem ả tiện nhân này ném ra ngoài, nếu để cho phu nhân biết ngươi làm việc như vậy, nhất định các ngươi đều phải cuốn gói cút đi.”
Vương quản gia vừa nghe, trong lòng căng thẳng, phù chính phu nhân mới này cũng không phải là đèn cạn dầu ( * kẻ dễ bắt nạt), ít nhất nàng ta đã có thể đem nguyên phối phu nhân của thiếu gia đuổi đi, còn có thể làm cho lão phu nhân không hề ư hử một tiếng đem nàng phù chính, một thân thủ đoạn có thể thấy được . Nếu như vào lúc này , chọc nàng ta không thoải mái, chỉ sợ chính mình…
Vừa nghĩ đến đây, Vương quản gia trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng . Nhìn nữ nhân gầy yếu trước mặt, hắn cắn răng nói: ” Đem ả tiện nhân này ném ra ngoài đi, nếu ả không đi, liền đánh chết.”
Nàng ta nét mắt dường như không dám tin, nhìn Vương quản gia trong mắt tràn ngập khiếp sợ, nhưng khi nhìn đến cây gậy thô trong tay phó dịch , nàng đã biết Vương quản gia e rằng thật là muốn động thủ, chứ không phải giống như trước lưu tình.
Ngay trong giây phút này, lòng của nàng ta lạnh tới cực điểm, nguyên lai nghĩ rằng người tốt có hảo báo, hóa ra đây là kết cục của việc làm người tốt . Nhìn lên bầu trời xám xịt, ôm chặt đứa nhỏ trong lòng, âm thanh nàng lạnh lùng nói: “Ta đi là được rồi, bất quá, bọn tiểu nhân các ngươi phải nhớ kỹ, nếu như mẫu tử chúng ta bình an vô sự, các ngươi tự nhiên cũng vô sự. Nếu như ta cùng với hài tử có điều bất hạnh gì, chúng ta mẫu tử chắc chắn hóa thành lệ quỷ lấy mạng.” Nói xong, nàng dứt khoát xoay người rời đi. Vương quản gia nhìn bóng dáng nàng rời đi , thầm than nói: nếu oán chỉ oán chính ngươi mệnh không tốt.

Đêm đó, trời rơi một trận tuyết lớn, nàng cùng đứa nhỏ đều chịu không nổi rét lạnh, đông chết ở đầu đường.
Chưa qua có mấy ngày, Tống phủ đột nhiên xuất hiện một hồi đại hỏa, quý phủ không người chạy thoát, toàn bộ đều chết. Dân chúng trong thành nghe nói , đều nói là hai mẫu tử đáng thương kia trở về đoài mạng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.