Đọc truyện Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia – Chương 242: Tùng Lâm gặp nạn
Bạch Ly Nhược có chút hối hận, tin Minh Nguyệt, cư nhiên thật sự cùng hắn cùng đi đến Bắc Mạc, nàng mang theo quần áo mùa đông ở nơi này căn bản cũng không mặc được, trên người mặc một y phục mỏng nhất cho mùa thu, nóng làm nàng chảy mồ hôi ròng ròng, nàng lau mồ hôi trên trán, thở dốc nói, “Minh Nguyệt tối hôm qua ngươi đi đâu? Ta đến phòng của ngươi tìm ngươi, căn bản ngươi không ở đấy.”
Minh Nguyệt cười cười, cầm một nhánh cây gõ trên mặt đất, hắn vừa đi vừa buông lỏng nói, “Đi nơi nam nhân sẽ đi, sao, ngươi hỏi để làm gì?”
Bạch Ly Nhược vỗ miệng, đi theo sau hắn có chút không theo kịp bước chân của hắn, lẩm bẩm, “Ta có thể đi về trước không, nơi này nóng quá, trên đường nhất định sẽ có dã thú lui tới.”
“Vậy ngươi liền cả đời đừng nghĩ gặp lại sư huynh!” Minh Nguyệt nhàn nhạt, vẫn đi về phía trước.
Bạch Ly Nhược giơ tay áo lau mồ hôi trên trán, “Vậy ngươi lôi kéo ta đi, dùng khinh công, chợt bay một cái đi, có thể không?”
“Ta không có bản lãnh cao như vậy, ít nhất phải đi mất ba ngày mới hết Tùng Lâm, lấy thể trọng của ngươi, ta lôi kéo ngươi nhiều nhất chỉ bay hai canh giờ liền sức cùng lực kiệt rồi.”
“Vậy ngươi lôi kéo ta, trước bay hai canh giờ, sau đó chúng ta sẽ tiếp tục đi bộ, chờ ngươi có sức rồi, chúng ta bay nữa, như vậy là được mà?”
“Chủ ý rất tốt, chờ lúc ta sức cùng lực kiệt đi bộ, gặp dã thú, hai người chúng ta có thể cùng nhau vùi thân trong bụng chúng, ngươi nhất định trở thành mục tiêu của người săn thú, chủ ý tốt như vậy, thua thiệt ngươi nghĩ ra.”
Bạch Ly Nhược không nói nữa, dọc đường đi nàng đã có thói quen bị Minh Nguyệt chê cười, nếu có một ngày, hắn chịu hòa hảo nói chuyện với nàng, nàng mới thấy kỳ quái.
Minh Nguyệt cầm lăng nhuyễn đi hồi lâu, mới dừng bước lại, quay đầu nhìn Bạch Ly Nhược, “Ngươi mệt lắm không? Có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi hay không?”
“Ngươi mới vừa rồi không phải nói, chung quanh đây chỉ có hoa cỏ sao? Ta nào dám còn muốn nghỉ ngơi?” Bạch Ly Nhược có chút oán trách khi mở miệng, nàng không thấy Tùng Lâm là nơi thế nào, nhưng có thể tưởng tượng được đây là rừng rậm nguyên thủy á nhiệt đới, ngộ nhỡ thật sư gặp dã thú gì đó, vậy thì không phải mất nhiều hơn được sao, huống chi nàng còn có thể chịu đựng.
“Ngồi xuống, nghỉ ngơi đi, phụ cận nơi này có nước, hẳn là an toàn!” Minh Nguyệt buông lỏng lăng nhuyễn ra, thản nhiên nói, “Ngươi ngồi ở nơi đây chờ ta, ta đi lấy nước!”
Bạch Ly Nhược gật đầu, cũng không quản Minh Nguyệt có thể nhìn thấy hay không, nàng dựa vào một thân cây ngồi xuống, Minh Nguyệt phi thân rời đi, trong tay nàng cầm lăng nhuyễn của Minh Nguyệt, ở giữa lăng nhuyễn có một lưỡi dao ngắn, nàng sợ làm ngón tay bị thương, liền mò mẫm đem lăng lưỡi dao của nhuyễn mềm lăng lấy xuống.
Phía sau nàng dựa vào là một cái cây rất lớn, có mùi hôi thối, hơn nữa tựa hồ còn có thể ngọa nguậy, nhưng bất kể ở khu rừng này có cái gì lạ, nàng cũng không quá để ý, nếu như có nguy hiểm, Minh Nguyệt sẽ nói cho nàng biết.
Cảm thấy cây ngọa nguậy ngày càng kịch liệt, nàng đưa tay mõ mẫm đại thụ sau lưng, cây thật lạnh, sờ lên còn mềm nhũn, một tấc một tấc hướng mặt trước.
Mãng xà cuốn quanh ở trên đại thụ nhận thấy có người sờ nó, đột nhiên quay đầu, đuôi rắn kịch liệt hoạt động, miệng to như chậu máu khạc ra cái lưỡi thật dài, giống như một dụng cụ chà xát tanh hôi mộ hồi, Bạch Ly Nhược thấy thật khó thở.
Nàng ho khan thu tay lại, sống lưng dựa vào đuôi rắn, đuôi rắn bị co rúm lảo đảo hạ xuống, khi mãng xà hướng nàng cắn, nàng ngẫu nhiên dập đầu ngã trên mặt đất, không biết có chuyện gì xảy ra, nàng thống khổ giãy giụa, dạ dày rất khó chịu, hút vào một ngụm trọc khí của mãng xà, nàng muốn ói, lại ói không ra.
Mãng xà đung đưa cái đuôi, sâm bạch nanh lộ ra, nó cảnh giác nhìn chằm chằm Bạch Ly Nhược, giữ vững tư thế tiến công.
Bạch Ly Nhược đứng lên, bắt đầu kêu tên Minh Nguyệt, nàng vẫn không biết có chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết là, nàng có thể đã gặp phải nguy hiểm.
Mãng xà đã lặng yên không tiếng động kéo đuôi, cơ hồ đem thân thể của Bạch Ly Nhược vào trong vòng cấm, mở miệng ra, đầu của nó cùng cái đuôi cơ hồ giao tiếp, Minh Nguyệt ở chỗ không xa, hô to, “Ly Nhược, bên cạnh ngươi có mãng xà, ngươi nghe, không được quay đầu lại chạy bên trái, khi nó công kích ngươi lần nữa khạc ra hôi thối, ngươi liền đem lăng nhuyễn ném nó……”
Sắc Bạch Ly Nhược tái mét, chưa gặp qua loại trận thế này? Cự Mãng vừa thấy một người lại đến đây, muốn tốc chiến tốc thắng, cái đuôi đảo qua liền muốn đánh tới Bạch Ly Nhược, Bạch Ly Nhược ném lăng nhuyễn trong tay về phía Cự Mãng, không ngừng chạy sang bên trái, sau lưng truyền đến giọng nói của Minh Nguyệt, “Trước mặt ngươi 35 bước có một sơn động, trốn vào đó, mãng xà cũng không tìm được ngươi!”
Bạch Ly Nhược căn bản vô tâm so bước chân, mãng xà đánh không trúng lần nữa, ở sau lưng đuổi theo lên nàng, nó trợt đi cực nhanh, mắt thấy nanh sẽ chạm được thân thể Bạch Ly Nhược, Bạch Ly Nhược giống như có cảm giác, tung người nhảy một cái, nhảy vào trong động, nàng chưa hoàn hồn, không còn kịp thở dốc, phát ra bên trong động phát ra một tiếng dã thú chói tai.
Nàng che miệng, cơ hồ muốn khóc thành tiếng tiếng, là Thiềm Thừ, nàng không biết tiếng Thiềm Thừ vang động bao nhiêu, nhưng nàng khẳng định có thể, thiệt là Thiềm Thừ.
Miệng Thiềm Thừ Màu nâu quạt lên quạt lên bật hơi, mắt lớn nhìn con người, địch ý nhìn chằm chằm Bạch Ly Nhược, khi hai cái chân của nó đạp một cái, muốn lướt qua cắn nuốt Bạch Ly Nhược, Cự Mãng liền giết đến, miệng Cự Mãng to như chậu máu hung hăng cắn hướng đầu Bạch Ly Nhược.
Bạch Ly Nhược nhắm mắt lại, mùi hôi thối cách nàng ngày càng gần, nàng cơ hồ cho là, sau một khắc nàng sẽ ở trong miệng Cự Mãng hóa thành mảnh vụn, nhưng trong thời khắc mấu chốt, Cự Mãng lại ngừng lại.
Thiềm Thừ cắn đuôi Cự Mãng, chất độc trên da rắn tan dã, Cự Mãng vốn là thiên địch của Thiềm Thừ, làm sao dễ dàng khiến Thiềm Thừ thương tổn mình, đuôi rắn đảo qua, Thiềm Thừ liền thoát khỏi cái đuôi của nó, hai con kịch độc cừu thị lẫn nhau nhìn chằm chằm đối phương, tìm kiếm cơ hội tiến công.
Bạch Ly Nhược ném lăng nhuyễn đâm vào trên mình Cự Mãng, Thiềm Thừ cũng coi như thông minh, chuyển chọn nơi nó bị thương hạ miệng, đang Cự Mãng nuốt trọn Thiềm Thừ liền giật mình, khi Thiềm Thừ cắn trúng Cự Mãng bảy tấc, Minh Nguyệt bình tĩnh xuất hiện ở cửa động, vung tay lên, hai ngân châm cắm độc trên chỗ yếu hại của nó, hắn thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên nói, “Mắt của ngươi, được cứu rồi.”