Đọc truyện Khi Nữ Vương Xuyên Qua Thành Nữ Phụ – Chương 10
Bản thân cô rất yêu thích hoa violet, mà có vẻ như chủ nhân cổ thân thể này cũng như thế.
Cô đứng trước vườn hoa violet xinh đẹp. Khuôn mặt khẽ cau lại. Cô biết đây là vườn hoa do chính tay Mộ Dung Thiên Hàn trồng, ngoại trừ hắn cùng Hàn Tinh bất kì ai cũng không được đến đây.
Bất quá cô lại kiềm lòng không được mà lén lút đến đây ngắm. Cô khẽ liếc nhìn xung quanh, thật may không có Mộ Dung Thiên Hàn. Vạn nhất hắn biết cô đến đây, khẳng định mạng nhỏ của cô bị hắn bóp chết.
Cô khẽ cúi người, sờ lấy đóa hoa violet nở rộ xinh đẹp. Tay ngọc vuốt ve cánh hoa mềm mại, cảm thấy yêu thích không thôi.
Hương thơm tinh tế thoang thoảng của hoa violet khiến cô thư thái hơn rất nhiều, tâm tình cũng tĩnh lặng hơn.
“Ai cho phép cô đến đây ?”
Mộ Dung Thiên Hàn lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt tức giận hừng hực lửa.
Nhìn tay cô đang nâng niu, vuốt ve đóa hoa, hắn ghét bỏ đẩy mạnh cô ra.
“Đừng dùng cái tay dơ bẩn đó của cô chạm vào hoa của tôi!”
Cô bất ngờ bị hắn đẩy ra, mất trọng tâm ngã ra đất, tay vì ma sát đá trên đất bị thương rướm máu.
Khiến cô bị thương mà hắn không chút thấy có lỗi, chỉ chuyên tâm dùng nước phun sạch hoa, sợ rằng cô vấy bẩn nó.
Cô một cái nhíu mày cũng không có, chỉ lạnh lùng nhìn Mộ Dung Thiên Hàn. Cười nửa miệng ẩn ý.
“Anh nghĩ tôi dơ bẩn đến thế sao ?
Cô phủi bụi trên người, từ từ đứng lên. Khoanh tay, môi cười yếu ớt. Thế nhưng nụ cười tuyệt nhiên không chạm đến đáy mắt.
Nhìn bộ dạng ngạo nghễ của cô, hắn quả thật có chút hoảng sợ, ánh mắt đó muốn lạnh bao nhiêu thì chính là lạnh bấy nhiêu, thật khiến người đối diện phát rét.
“Anh Hàn, chị hai ? Có chuyện gì sao ?”
Hàn Tinh vừa chạy đến liền bắt gặp trận chiến ngầm của cô và Mộ Dung Thiên Hàn, thầm cười cô chán sống. Bày ra vẻ hiền lành, ngây ngô hỏi.
“Chị, chị bị thương sao ?” Hàn Tinh vừa liếc mắt liền thấy tay cô đang chảy máu, đương nhiên cô ta biết đây chính là do Mộ Dung Thiên Hàn lam, giả vờ thăm hỏi. Khuôn mặt cũng tỏ ra vì cô mà đau lòng.
Cô cười lạnh trong lòng, bộ mặt này cô đã xem đến chán rồi, nhưng là vẫn vỗ tay tán thưởng diễn viên tài năng xuất chúng này.
“Anh Hàn, này là sao ?” Nước mắt lưng tròng, rưng rưng tội nghiệp quay sang Mộ Dung Thiên Hàn.
“Là cô ta chạm vào hoa.” Nhìn bộ dáng đẫm lệ của Hàn Tinh, hắn có chút mềm lòng, khẽ bớt đi lãnh.
Hàn Tinh lại quay sang cô, khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ thật khiến người ta đau lòng, muốn ôm cô ta thật chặt, hảo hảo bảo vệ, nâng niu trong vòng tay.
Bất quá cô lại hoàn toàn ngược lại, bộ mặt này chỉ khiến cô càng thêm chán ghét cùng buồn nôn.
Hàn Tinh kéo cô vào phòng y tế, nhanh nhẹn lấy hộp thuốc, tỉ mỉ giúp cô sát trùng và băng bó.
“Thật ra vườn hoa đó rất có ý nghĩa đối với anh ấy và cả em nữa. Chúng em lần đầu tiên quen biết nhau chính là do hoa violet. Lần ấy anh Hàn rất đau thương vì mẹ vừa qua đời, chính em dùng hoa violet đến an ủi anh ấy, khiến anh ấy vui vẻ trở lại.”
“Cũng chính từ lần đó mà anh ấy yêu thích hoa violet, và tình cảm của tụi em cũng tốt hơn.”
Hàn Tinh ngại ngùng kể, thẹn đến đỏ cả mặt.
Cô không biết hiện tại nên mắng cô ta trơ trẽn hay tung hô cái da mặt dày cộm của cô ta.
Nội tâm lạnh lẽo, ánh mắt mang tia cười trào phúng khó phát hiện. Cô đột nhiên đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
“Chuyện của hai người thật lãng mạn. Lần sau tôi sẽ không đến làm phiền cái vườn hoa kia.”
Hàn Tinh cứ nghĩ cô đang thương tâm trong lòng, khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ rất nhanh biến thành đắc ý, cười nửa miệng.
“Muốn đấu với tôi ? Chỉ sợ chị không có cửa đâu. Ha ha.” Cười đến thích chí, mà cô ta hoàn toàn không hay biết bên ngoài đang có một người đứng nghe hết tất cả.
Mày kiếm của hắn khẽ chau lại. Khó tin nhìn người con gái thường ngày ngoan hiền, đáng yêu. Phượng mâu ẩn ẩn vài tia sáng khó hiểu.
Hắn đút tay vào túi quần, rời khỏi không chút tiếng động.