– Ngày trước, khi cha mẹ em mất, em bị đưa tới cô nhi viện sống, cho tới khi em thi vào đại học, vừa làm vừa học. Ban đầu, cuộc sống của em chỉ có học và làm, tuy vậy em cũng không bao giờ thấy buồn. Chỉ cho tới khi, em gặp Đổng Ngạc, anh ta cho em biết cuộc sống này còn có nhiều điều thú vị. Lúc đó, em chỉ nghĩ đơn giản là hai người yêu nhau sẽ vượt qua tất cả, thế nhưng, anh ta đã phản bội em theo người con gái khác. Em nghĩ, nếu đã yêu em thực sự thì sẽ biết giữ mình trong sạch, tránh những cám dỗ khác. Thế nhưng, anh ta làm không được.
Không ngờ, sau bao năm gặp lại hai người đó, lại nhận được tấm thiệp hồng trên tay của họ.
Nói tới đây, Trương Doanh khẽ nhếch miệng đầy cay đắng, đã bao lâu rồi, cô không còn nhớ tới họ, khôn phải là khôn nhớ mà là cô đem họ chôn vùi trong sâu thẳm. Cứ nghĩ khi gặp lại cô sẽ bình thản đối mặt, nhưng không nghĩ rằng khi gặp lại, trong lòng cô vẫn có cảm giác tổn thương sâu sắc.
Phương Tiếu Quân nghe cô nói vậy, anh im lặng, cho xe dừng lại, với tay kéo cô tựa vào ngực mình nói:
– Doanh Doanh! Chuyện quá khứ thì hãy để nó trôi qua đi. Bây giờ hãy nhìn về tương lai, hạnh phúc của em là hiện tại và tương lai, chứ không phải là quá khứ kia!.
Trong vòng ngực của anh, Trương Doanh lần đầu tiên có cảm giác bình yên, như anh nói, cô cũng nên cho mình một hi vọng, hạnh phúc của cô, cô phải tự nắm trong tay, không thể buông được.
Nghĩ thông, Trương Doanh khẽ cười nói với Phương Tiểu Quân:
– Tiếu Quân! Cám ơn anh!
– Ngốc! Là anh nên cám ơn em, cám ơn em đã xuất hiện bên đời anh, cám ơn em, vì có em mà anh mới biết thì ra tình yêu không như anh nghĩ! – Phương Tiếu Quân khẽ cười nói.
– Không như anh nghĩ? Là sao?- Trương Doanh ngẩng đầu nhìn anh hỏi.
– Trước kia anh không tin tình yêu là có thật, khi đó anh chỉ coi phụ nữ như đồ chơi, thích thì yêu, không thích thì bỏ!- Phương Tiếu Quân giải thích- Nhưng sau khi gặp em, anh mới hiểu thế nào là yêu một người chân chính!
– A! Thì ra anh là một kẻ lăng nhăng? Tôi đập anh chết này!
Nói rồi Trương Doanh cau mày đánh vào người Phương Tiếu Quân khiến anh phải chống đỡ cô, vừa chống đỡ vừa sợ làm cô bị đau, anh vội nói:
– Cái đó là trước khi quen em! Từ sau khi quen em, anh đâu có như vậy nữa!
– Hừ, coi như bỏ qua cho anh, nếu còn để tôi biết được thì anh chết với tôi!
Nói xong cô lườm anh một cái sắc lẹm, Phương Tiếu Quân nghe cô nói mà toát cả mồ hôi. Anh bây giờ có được coi là sợ vợ không nhỉ? Mà kệ, sợ cũng được, không sợ cũng được, miễn cô vui vẻ là được.
Cuối cùng, cũng về tới nha của An Diệp Lạc, hai người đàn ông ra xe xách đồ vào nhà ( cả bốn người bàn nhau về nhà An Diệp Lạc trước cho nên giờ mới có cảnh này nhé!), còn An Diệp Lạc và Trương Doanh bước vào nhà, An Diệp Lạc nói:
– Cô Trương, mời cô vào!
– Dạ!
Mặc dù biết nhà của An Diệp Lạc là biệt thự, nhưng Trương Doanh vẫn tự nhiên, không cảm giác gò ép bó buộc. An Diệp Lạc thấy Trương Doanh từ khi bước vào không hề đánh giá xung quanh, cô khẽ gật đầu đem ly nước ra cho Trương Doanh:
– Cô Trương, mời cô dùng nước!
– Cám oen chị, mà chị cứ gọi em là Doanh Doanh cũng được, đừng gọi em là cô Trương!
– Được!