Buổi sáng,
Khi những tia nắng mặt trời sáng sớm theo khung cửa sổ rọi vào bên trong giường, hai bóng dáng ôm nhau ngủ nhẹ nhàng, tia nắng xinh đẹp rọi lên người họ như một bức tranh thiên nhiên xinh đẹp, An Diệp Lạc trong ngực khẽ cử động, cảm giác mình bị ôm chặt cứng, hương thơm xa lạ nhẹ xộc vào mũi khiến cô mở mắt, đôi mắt chớp chớp, như muốn xác định mình không nhìn nhầm, cho tới khi thực sự tỉnh nhìn kỹ người đang ôm mình, cô phát hiện đó là một người chừng 25 tuổi, gương mặt góc cạnh kiên nghị, hàng lông mày rậm gọn gàng, sóng mũi cao thẳng cùng chiếc môi mỏng, trong đầu An Diệp Lạc suy nghĩ: “hôm qua là có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại có người đàn ông xa lạ này trong phòng cô? Không lẽ hôm qua cô say quá nên người ở quán bar cho người đưa cô về?”.
Suy nghĩ tới đó, cô gỡ tay của anh ra bước xuống giường, vào trong phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Cô không biết rằng khi gỡ tay anh ra thì anh đã tỉnh rồi, không đúng, là anh tỉnh từ lúc cô động đậy tỉnh giấc, nhưng anh vẫn cố tình nhắm mắt, vì anh muốn biết cô sẽ làm gì anh. Nhưng cô lại chẳng làm gì mà chỉ nhìn anh trong mắt là tìm tòi cùng đánh giá.
Điều đó khiến anh bội phục bản lãnh của cô, ngồi dậy, tựa người vào giường, anh chờ cô trở ra.
Chừng 10 phút sau, cô từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy anh đang ngồi trên giường, cô chợt dừng bước, nhìn anh, sau đó trở lại bình thường bước tới bàn trang điểm ngồi xuống. Lúc này cô mới nói:
– Anh tên gì? Ghi số tài khoản của anh cho tôi lát tôi sẽ chuyển tiền qua cho anh!
– Chuyển tiền???- anh kinh ngạc hỏi lại cô, anh cần tiền của cô làm gì?
– Không phải anh làm trai bao sao? Tôi thuê anh thì đương nhiên trả tiền cho anh rồi!- cô bình tĩnh nói.
– Trai bao??? Ai nói với em tôi là trai bao???- anh tức giận nhìn cô hỏi.
– Anh không là trai bao thì là gì?- cô nhìn hình ảnh anh qua phản chiếu của gương.
– Tôi???- đang muốn tức giận nhưng khi nghe cô hỏi anh khẽ nhếch miệng cười.
Bước xuống giường tới gần cô, nhẹ cúi xuống ghé sát vào khuôn mặt của cô anh nói:
– Tôi là chồng của em!
– Cái gì???- cô kinh ngạc quay sang bên cạnh nhìn anh- Tôi là vợ anh khi nào?
– Không phải mấy đêm trước em đã phá tấm thân trong sạch của tôi sao???
Đương nhiên giờ em phải là người chịu trách nhiệm rồi, đêm đầu tiên của tôi là bị em chiếm đoạt, em nói đi, có đúng không???
– Không phải anh là trai bao sao???- cô lắp bắp hỏi anh.
– Em nghĩ trai bao đủ trình độ như tôi sao?
– Cái này…!
– Sao? Em định như thế nào?- anh bình tĩnh nghe cô nói.
– Cái này, xin lỗi tôi không biết!- biết mình đuối lý cô liền nói.
– Không sao, chỉ cần em chịu trách nhiệm đối với tôi là được, coi như tôi chịu thiệt làm chồng em vậy!- tỏ vẻ không sao anh nói.
– Không được!- cô quả quyết nói- anh đổi sang cái khác được không?
– Được!- anh gật đầu sảng khoái đáp ứng.
– Điều kiện gì? Anh nói đi!- cô hỏi anh ngay lập tức.
– Em không muốn tôi chịu thiệt làm chồng em, vậy thì…!- anh lấp lửng nói, nhìn cô hồi hộp chờ đợi, anh khẽ cười nói tiếp: – Em làm vợ tôi!
– Như vậy thì có khác gì nhau!- cô bực mình đứng dậy bỏ anh lại đi xuống lầu.
Nhìn theo bóng dáng của cô anh khẽ cười, sau đó đi xuống lầu cùng cô, nhìn thấy cô đi vào phòng bếp làm bữa sáng, anh đứng ở cửa ngắm nhìn cô.
Chỉ thấy cô nhanh nhẹn từng bước hoàn thành bữa ăn sáng bằng bánh mì, anh không khỏi nuốt nước miếng. Lúc thấy cô làm xong anh liền chạy vào cười nói:
– Vợ, em đã làm xong bữa sáng? Để anh bưng ra cho em!
Vội vàng bê hai đĩa bánh mì ra bàn để, An Diệp Lạc không còn gì để nói, lắc đầu nói theo anh:
– Này, tôi không phải vợ anh! Anh nói chuyện đàng hoàng chút đi!
– Chúng ta đã ngủ cùng nhau, thân thể em tôi đã nhìn thấy hết rồi, mà cơ thể của chồng em em cũng thấy rồi, như vậy không gọi là vợ chồng thì như thế nào?
– anh không cho là đúng nói.
– Anh…! Tôi còn không biết anh tên gì, làm gì, bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu, trong nhà có bao nhiêu người, còn nữa, tôi còn không biết anh đã có vợ hay chưa nữa, biết đâu anh trêu đùa tôi thì sao?- cô bực tức nói, người này thật đúng là không biết lý lẽ mà.