“Tút… tút… tút” tiếng chuông gọi điện vang lên, giọng bên đầu máy alo, Tống Nghiêm Tịch nói:
– Thư ký Trương, pha giúp tôi hai tách trà!
– Dạ thưa chủ tịch!
5 phút sau, tiếng gõ cửa “cộc, cộc” vang lên, Tống Nghiêm Tịch nói:
– Vào đi!
“Cạch” cánh cửa mở ra Trương Doanh bước vào trong phòng, trên tay cô là khay đựng hai tách trà, đem tới bàn đặt nhẹ xuống, cô nói:
– Chủ tịch, tôi đã đem trà vào!
– Cám ơn!
Trương Doanh đang định đi ra ngoài thì bất ngờ cô bị giữ lại:
– Khoan đã!
Nghe tiếng cả hai người Tống Nghiêm Tịch cùng Trương Doanh đồ loạt nhìn về phía người vừa lên tiếng, Trương Doanh nhìn Phương Tiếu Quân hỏi:
– Anh cần giúp gì???
– Cô có người yêu chưa?- Phương Tiếu Quân nhìn Trương Doanh hỏi.
– Có liên quan gì tới anh không?- Trương Doanh nhìn thẳng anh hỏi.
– Cô cứ trả lời tôi đi! Có hay chưa?- Phương Tiếu Quân khẽ cười nhắc nhở Trương Doanh.
– Đồ thần kinh!
Trương Doanh nói xong cô liền đi ra ngoài, cánh cửa bị cô đóng rầm một cái.
Bên trong, Tống Nghiêm Tịch nghi ngờ nhìn bạn mình, thấy bạn cứ nhìn mình chằm chằm, Phương Tiếu Quân nhún nhún vai:
– Sao vậy???
– Cậu lại định giở trò gì vậy???
– Tao bị tiếng sét ái tình đánh trúng rồi!- Phương Tiếu Quân nhìn Tống Nghiêm Tịch thở dài nói.
– Mày mà cũng biết nói câu đó sao??? Không phải mày thay người yêu như thay áo sao???
– Tao lần này là thật lòng đấy!- Phương Tiếu Quân giải thích.
– Trương Doanh???
– Ừ!- Phương Tiếu Quân gật đầu.
“Vèo” một quyển sách từ trên tay Tống Nghiêm Tịch bay về phía Phương Tiếu Quân, Tốn Nghiêm Tịch nói:
– Mày dám trêu trọc thư ký của tao???
– Không tao nói nghiêm túc đấy!- Phương Tiếu Quân nghiêm túc trả lời anh.
– Mày ở ngoài tán tỉnh ai tao không phản đối, miễn không dính tới người công ty tao thì tuỳ mày!
– Tao sẽ chứng minh cho mày thấy, tao thực sự yêu Trương Doanh, không phải trò đùa của tao!- Phương Tiếu Quân khẳng định nói.
– Vậy tao chờ!- lắc lắc đầu Tống Nghiêm Tịch nói- Mà mày tới đây có việc gì???
– Định rủ mày tối nay đi bar, nhưng thôi, tối nay tao bắt đầu theo đuổi người yêu của tao rồi, sẽ không đưa mày đi được!- Phương Tiếu Quân vui vẻ nói, trong mắt là cảnh tượng Trương Doanh cảm động gật đầu đồng ý là người yêu của mình.
– Cút!- giọng băng hàn của Tống Nghiêm Tịch vang lên.
– Ê, ít ra mày cũng phải để tao uống xong ly trà em yêu nhà tao pha chứ!- không cho là đúng Phương Tiếu Quân bình tĩnh nói.
Hết cách với thằng bạn trời đánh của mình, Tống Nghiêm Tịch liền mặc kệ Phương Tiếu Quân muốn làm gì thì làm, anh lại vùi đầu vào trong công việc của mình.
Thấy bạn không để ý, Phương Tiếu Quân ngồi gác chân ung dung thưởng thức từng ngụm trà do Trương Doanh pha, vừa thưởng thức vừa nghĩ: “không ngờ loli nhà mình lại có tay nghề pha trà ngon tới vậy!” Sau đó anh khẽ cười, cứ vậy, cuối cùng nhìn hai tách trà chống trơn, Phương Tiêu Quân khẽ cười rồi nhìn qua Tống Nghiêm Tịch nghĩ: “ừ! Trà do loli nhà mình pha thì mình phải uống hết khôn thể để cho ai được phép uống, kể cả bạn thân! Ngày mai phải tới đây sớm mới được!”.
Gật đầu với ý tưởng của mình, Phương Tiếu Quân đứng dậy nói:
– Thôi tao ra ngoài đây, mày làm việc đi!
– Ừ!- không ngẩng đầu lên Tống Nghiêm Tịch trả lời.
Đứng dậy bước đi, khi gần tới cửa, Phương Tiếu Quân bỗng dừng lại nói:
– Mày đừng bắt Doanh Doanh pha trà cho mày nữa đấy!
Tống Nghiêm Tịch ngẩng mặt lên khinh bỉ nhìn thằng bạn trời đánh của mình. Phương Tiếu Quân nhún vai nói:
– Mày không lẽ muốn vợ của bạn ngày ngày pha trà cho mày sao??? Vậy là không coi tao là vạn đúng không???
– Được rồi! Tao không kêu thư ký Trương pha trà cho tao, được chưa???
– Vậy còn được, muốn uống thì tìm người yêu đi, Doanh Doanh nhà tao không làm được việc đó, nó quá nặng đối với cô ấy!- Phương Tiếu Quân gật đầu nói.
– Cút!- Tống Nghiêm Tịch nổi giận.
Bình tĩnh đi ra ngoài, Phương Tiếu Quân chạy ngay tới bàn làm việc của Trương Doanh, ngồi xuống ghế đối diện hai tay chống cằm nhìn cô say đắm.
Cảm thấy có người nhìn mình, Trương Doanh ngẩng mặt muốn xem là ai, lại không ngờ là tên Phương Tiếu Quân đáng ghét, khẽ nhíu mày cô hỏi:
– Anh có chuyện gì cần tìm tôi sao???
– Ừ!- vẫn nhìn Trương Doanh, Phương Tiếu Quân trả lời.
– Có việc gì sao?- Trương Doanh nghi ngờ hỏi.
– Cô phải hứa là sẽ đồng ý thì tôi mới nói!- Phương Tiếu Quân mắt vẫn không rời trả lời cô.
– Vậy thì khỏi nói đi!- bực mình Trương Doanh cáu gắt.
– Nếu vậy thì tôi cứ ngồi đây nhìn cô cho cô khỏi làm việc được luôn!- không sao cả Phương Tiếu Quân vui vẻ nói.