Biết mình lỡ gây chú ý tới mọi người, lão béo đành phải hạ thấp giọng nói vì sợ bị mọi người biết mình quê mùa:
– Không phải cô nói sợi dây đó có một trăm nhân dân tệ sao? Vì sao tôi lại không đủ tiền chứ?
– Dạ thưa quý khách! Một trăm nhân dân tệ là một trăm vạn nhân dân tệ ạ!- Nữ nhân viên vẫn bình tĩnh trả lời lão.
– Cái này…!!!
Lão béo ngại ngùng, lần này đúng là lão tự lấy đá đập chân mình, gia tài của lão chỉ có mấy chục vạn nhân dân tệ, lão đâu có đủ tiền mà mua nó, cho dù có đủ lão làm sao sẽ mua tặng nó cho cô ta được chứ, quay sang nhìn cô ta lão nói:
– Hôm nay anh không mang đủ tiền, chúng ta về thôi!
– Anh! Nhưng em thích nó mà!- cô ả nũng nịu cầm tay lão lắc lắc.
– Anh nói hôm nay anh không mang đủ tiền!- lão lạnh lùng nhắc lại nghĩ: “nếu cô ta không hiểu thì lão sẽ bỏ cô ta lại một mình! Chỉ là một cave thôi, không có con này thì sẽ có con khác!”.
Nghe ra giọng lạnh lùng của lão, cô ta đành cúi mặt đi theo lão ra ngoài, không dám nói gì.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, cả hai cùng rời khỏi cửa hàng, vừa lúc đó thì quản lý cho người chạy tới nhắc các nhân viên có chủ tịch ghé qua tham quan.
Chưa đầy 30 phút, thì trong cửa hàng xuất hiện hai người đàn ông, trong đó có một người làm lu mờ tất cả, khuôn mặt như tạc nghiêm nghị của anh thu hút mọi người, khí chất công tử từ người anh khiến các cô gái trong mắt xuất hiện trái tim. Lần đầu tiên họ thấy được một người đàn ông còn trẻ mà đẹp như vậy.
Trước cái nhìn say đắm của các nữ nhân trong cửa hàng cùng nhân viên, anh vẫn bước từng bước như họ không hề tồn tại cũng không biết những ánh mắt nóng bỏng của các tiểu thư và nhân viên trong cửa hàng.
Theo lời giới thiệu của giám đốc điều hành hành chính, đảo mắt nhìn xung quanh cửa hàng, tới từng khu vực một. Vị giám đốc điều hành hành chính vừa giới thiệu cho anh nghe vừa quan sát sắc mặt của anh, thế nhưng lại chẳng thấy được một chút biểu hiện nào của anh khiến vị giám đốc trẻ Hoa Dương trong lòng thấp thỏm lo âu không thôi, anh không thể đoán ra là vị chủ tịch trẻ của mình có hài lòng hay không. Khẽ thở dài anh nghĩ: “đúng là thân nô tài anh đây số khổ mà, không biết suy nghĩ của cấp trên thì làm sao anh có thể biết mà điều chỉnh cùng sửa chữa chứ! Nhận mệnh a!”.
– Thưa chủ tịch! Anh thấy cửa hàng thế nào ạ?- giám đốc điều hành hành chính Hoa Dương hỏi anh.
Lúc này, những người gần đó mới biết thì ra anh là chủ tịch, các nhân viên càng chăm chú làm việc cẩn thận hơn, mặc dù họ buết mình làm việc theo đúng nguyên tắc, nhưng khi biết đó là đại boss của mình thì họ càng không dám chểnh mảng.
Khẽ “ừm” một tiếng, anh tiếp tục quan sát, vừa quan sát anh vừa suy nghĩ lên kế hoạch để hoàn thiện những chỗ thiếu sót mà anh phát hiện ra.
— —— —— —— —— —— ——–
An Diệp Lạc sau khi từ cửa hàng R.S trở về, thấy nhúng người giúp việc cùng bà vú rời đi hết, nhìn xung quanh nhà, cô thấy thật thoải mái, bước lên phòng, đem đồ đạc đã mua cất đi, sau đó ngồi vào bàn bật máy tính lên mạng tìm kiếm.
Trên google tìm kiếm tên “công ty phụ tùng oto Diệp Lạc” nhìn từng dòng thông tin trên mạng cô gõ nhẹ ngón tay xuống bàn.
Công ty phụ tùng oto Diệp Lạc của cô giờ đã đổi tên thành công ty Dương Triệu, được vươn lên đứng hàng thứ tư trong nước. Hai người Dương Thiên Lỗi cùng Triệu Hạ Nhiên cũng đã kết hôn sau khi cô chết được ba năm, họ đợi đến ba năm sau mới kết hôn vì sợ bị người nghi ngờ.
Khẽ nhếch miệng, An Diệp Lạc nói thầm: “Dương Thiên Lỗi, Triệu Hạ Nhiên, hai người cứ vui vẻ đi, tôi cho các ngươi thời gian hai năm để được vui vẻ bên nhau, cũng tiện để các ngươi là lao công phát triển công ty cho tôi!”.
Thoát google tìm kiếm, cô vào trang cá nhân mang tên Diệp Lạc Nguyên gửi thông báo họp quản trị hội đồng vào ngày mai cho các vị giám đốc công ty M.A của mình.
5 phút sau, nhận được trả lời của họ cô liền gập máy đi ngủ, từ ngày mai, cô bắt đầu công việc phát triển của mình, mặc dù giờ muốn trả thù đối với cô là rất dễ, thế nhưng cô không muốn, cô muốn họ sẽ mất từ từ, bạn bè, người thân, tiền bạc, danh vọng, tất cả đều sẽ khiến họ phải trả giá.