Đọc truyện Khi Nữ Phụ Thành Nhân Vật Chính – Chương 47
Tống Nghiêm Tịch không muốn nói cũng không muốn giải thích, anh bước tới xe của mình rồi lên xe lái xe rời đi, bỏ lạibmoij người cùng Diệp gia ngơ ngác, không ai nghĩ rằng chuyện lớn như vậy mà Tống Nghiêm Tịch anh lại lạnh lùng rời đi như vậy.
Diệp Hoành Nghị cùng Diệp Hi Nghi ngơ ngác, trong lòng thì bực tức, trong lòng Diệp Hi Nghi khó chịu, cô ta đã bỏ thuốc vào ly rượu của anh, những tưởng sẽ cùng anh, cô ta đã đặt sẵn chiếc camera nhỏ trong phòng quay lại để làm bằng chứng. Vậy mà cuối cùng vẫn không thể giữ chân anh lại.
Diệp Hoành Nghị trong lòng rất tức giận, ông ta muốn Tống Nghiêm Tịch anh và con gái mình xảy ra chuyện để ông có cớ gây sức ép với anh, muóin con gái mình lấy anh để có thể dễ dàng thâu tóm công ty của anh, hai năm hợp tác cùng anh, ông ta thấy được sự lớn mạnh của công ty của anh. Ông ta đã muốn nó trong tay từ lâu rồi, chỉ là con gái của mình vẫn chưa thể chiếm được trái tim của anh, cho nên lần này, ông ta và con gái đã lên kế hoạch lần này, vậy mà, không ngờ rằng anh vẫn có thể rời đi.
Ông ta cũng muốn cho thị vệ đóng cổng lại, như vậy anh sẽ không thể rời đi, nhưng trong này có nhiều đối tác cho nên ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn anh rời đi.
Tống Nghiêm Tịch chạy xe thẳng tới khách sạn Thiên Nhật của mình, vào trong phòng, bấm số điện thoại:
– Anh đây! Em tới khách sạn Thiên Nhật nhé!
-….
– Tới giúp anh! Sau đó anh sẽ nói cho em biết!
-…
– Ừ! Anh chờ!
Cúp điện thoại, anh vội lao vào trong phòng tắm, bật nước lạnh xả lên người, cơn lạnh làm cho hoả nhiệt trong người anh giảm bớt, nhueng vẫn không thể hết, cũng chẳng biết là thời gian bao lâu, cho tới khi An Diệp Lạc bước vào trong phòng.
Cô nhìn xung quanh, không hề thấy anh, lại thấy điện thoại và ví của anh ở trên bàn, bước lại gần phòng tắm, cô gõ cửa “cộc, cộc, cộc” ba tiếng.
Nghe có tiếng gõ cửa, người bên trong nói vọng ra:
– Diệp Lạc! Là em phải không?
– Dạ!- cô ở bên ngoài đáp- Anh đang tắm?
“Cạch” cửa phòng mở ra, An Diệp Lạc kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, sau đó bình tĩnh quay đi, cô nói:
– Anh mặc đồ vào!
Nói xong, khuôn mặt cô đỏ bừng, Tống Nghiêm Tịch phát hiện ra liền kéo cô lại, bế cô lên giường, giọng anh khàn khàn nói:
– Diệp Lạc! Giúp anh, anh khó chịu quá!
– Anh… buông em ra! Anh làm sao vậy?- An Diệp Lạc lo lắng.
– Anh bị cha con lão cáo già kia bỏ thuốc, lúc về tới đây anh vào trong tắm mà vẫn không hết!
– Xuân dược???- An Diệp Lạc nghĩ ngay tới.
– Ừ!
Gật đầu xong anh đặt nụ hôn lên môi cô, nóng bỏng, bá đạo cùng ôn nhu, nhưng không ngờ, chỉ mới chạm vào môi cô lại có thể khiến anh mất tự chủ. Nụ hôn kéo dần xuống xương quai xanh của An Diệp Lạc. Đôi bàn tay của anh thuần thục cởi hết quần áo trên người cô.
An Diệp Lạc sau khi nghe anh gật đầu khẳng định thì đau lòng khoing thôi, thật là khó cho anh, bị như vậy mà vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để trở về khách sạn và gọi điện cho cô tới. Nếu là người khác, có lẽ hiện giờ đã cùng Diệp Hi Nghi quan hệ rồi. Nghĩ tới Diệp Hi Nghi, trong mắt An Diệp Lạc hiện lên sát khí, cô nói thầm: “Diệp Hi Nghi! Tôi sẽ cho cô trả giá vì dám động tới người của tôi!”.
Tống Nghiêm Tịch giờ không còn bình tĩnh được nữa, anh đặt miệng mình vào hai nhũ hoa của An Diệp Lạc, ngấu nghiến gặm chúng khiến chúng đỏ hồng và căng lên, An Diệp Lạc bị anh trêu trọc, khiến mình không thể nghĩ được gì, nhẹ ưỡn ngực lên, cô cũng mặc kệ, đã xác định là yêu anh rồi thì cô chẳng có gì phải ngại ngùng, với lại trước kia cô và anh không phải là chưa xảy ra, cho nên cô cũng không cần bài xích nó làm gì.
Tống Nghiêm Tịch sau khi trêu trọc nhũ hoa của cô xong anh từ từ hôn xuống dưới.