Bạn đang đọc Khí Nữ Mãn Thích – Chương 19: KỊCH VUI ĐỔI NGƯỜI
CHƯƠNG 19: KỊCH VUI ĐỔI NGƯỜI
Tác giả: Luna Huang
Khi giải tán, đám di nương vây quay Tiết Nhu vờ hỏi han này nọ, thực chất là bày tỏ chút thái độ muốn thân cận. Tiết Nhã Hân muốn phát tiết lại không thể chỉ có thể hừ hừ trở về viện mà thôi.
Trương Oánh tới nói vài câu rồi chạy theo Tiết Nhã Hân. Trương Niên lại thêm vài ánh mắt tán thưởng Tiết Nhu. Xem ra hắn không cần thiết tìm thiên kim khác rồi, Tiết Nhu đã là người chọn tốt nhất. Hắn xem trọng dung mạo khó có người so được của nàng, cũng xem trọng gia thế của nàng.
Dù sao nàng cũng là nữ nhi của di mẫu di trượng của hắn, một thương nhân như hắn thú nữ nhân nhà quan như nàng cũng xem như là trèo cao rồi. Nếu thú nữ nhân khác, sẽ khó tránh được chuyện bị người ta xem thường, nhưng thú nàng liền không chịu cảnh đó, bàn tính của hắn đánh như vậy hắn cảm thấy thỏa mãn rồi.
Bỏ lại một ánh mắt tràn đầy tính toán không người phát giác, Trương Niên cũng bỏ đi. Chỉ là Tiết Nhu vô tình nhìn thấy, lòng nàng mạnh run một cái, tuy không hiểu được ánh mắt kia, thế nhưng nó để nàng cảm giác như an toàn của bản thân đang bị đe dọa. Người này nàng nhất định phải đề phòng.
Sau khi thoát khỏi đám nữ nhân kia, Tiết Nhu ngồi ở băng gỗ sát lan can lương đình trong hoa viên ngâm nga vài khúc nhạc, trong ánh mắt không hiểu của Thanh Sơn. Tính toán thời thần Tiết Tinh Vân bị dụng hình cũng xong, nàng mang theo Thanh Sơn đến trước hình phòng đợi.
Nghe được âm thanh kêu la của Tiết Tinh Vân, một chút động lòng Tiết Nhu cũng không có, hệt như đời trước hắn nhìn nàng gả đi vì vinh hoa của hắn vậy. Đây không thể trách nàng được, là hắn không xem nàng là muội muội trước, là hắn bán nàng cầu vinh trước.
Chỉ là nàng cúi thấp đầu, cố cắn chặt môi ép bản thân phải khóc. Bất luận giá nào, tâm của hắn cùng phụ thân nàng nhất định phải kéo về, đó là chỗ dựa lớn nhất cho nàng, nếu nàng muốn chết già ở Tiết gia.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Vừa nhìn thấy bóng của một đám hạ nhân nâng Tiết Tinh Vân trải dài trên mặt đất ánh vào đường nhìn, nàng bày hết sự lo lắng lên mặt ngẩng đầu chạy vội đến hỏi thắm: “Nhị ca, huynh. . .huynh không sao chứ?”
Mặt của Tiết Tinh Vân lui hết đỏ chỉ còn một mảng trắng bệch, môi bị cắn đến bật máu. Trán của hắn đổ đầy mồ hôi, lưng còn bị ướt một mảnh, có thể thấy được lúc này hắn đã mất đi bộ dáng hoa hoa công tử phong lưu như thường ngày.
“Đau. . .đau chết ta rồi.” Tiết Tinh Vân khó khăn bật thanh ngắt quãng, không để ý đến Tiết Nhu, nói xong hắn còn hút vài lần khí. Thân thể mỏi nhừ lại đau rát để hắn động cũng không dám động, chỉ cố gắng thét, “Các ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau gọi đại phu đến cho bổn thiếu gia.”
Đám hạ nhân vâng vâng vài tiếng rồi nhanh chân nâng hắn trở về viện, một người dẫn đầu đi gọi đại phu.
Tiết Nhu đi theo cước bộ nhanh chóng của đoàn người, mặt không chút cảm xúc, chỉ là đôi mắt có chút đỏ vì cố nặn nước mắt mà thôi. Đợi đại phu thoa thuốc xong rời đi, nàng ngồi bên giường giả mèo khóc chuột nói.
“Lần sau nhị ca đừng gây sự với người ta nữa, tránh như lần này. . .”
Tiết Tinh Vân càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, nếu không phải hạ nhân kia cố ý thì Tiết Nhu không đến thanh lâu, hắn cũng sẽ không bị đánh như vậy. Giận kiềm không được, một đấm xuống giường, động tác lớn động đến vùng mông khiến hắn đau đến nhăn mặt lại hút một ngụm khí lạnh.
“Nhị ca, ngươi vạn lần đừng manh động a, đại phu chỉ mới thoa thuốc thôi, cẩn thận vết thương lại nứt ra.” Âm thanh đầy lo lắng thế nhưng trong bụng nàng lại đang cười hả hê. Nhìn Tiết Tinh Vân lại nghĩ đến Chung Hạng Siêu cũng đang cùng cảnh ngộ này, cả hai người này tao ương đều để nàng cảm thấy vui vẻ vô cùng. Hiện tại cho dù ăn cơm thừa canh cặn nàng cũng thấy ngon miệng.
Tuy nhiên người dụng hình Tiết Tinh Vân là hạ nhân, vì vậy cho dù là bị đánh đau cũng không đến nỗi nào. Còn Chung Hạng Siêu luôn là bị Chung Lâm trực tiếp chấp hình, vì vậy lưng lúc nào cũng nở hoa, máu thịt lẫn lộn.
“Tên hạ nhân đó, có chết mười lần cũng không đáng tội.” Tất cả đều do tên khốn kia.
Tiết Tinh Vân vẫn còn rất oán hận, đôi mắt híp lại nhìn gương mặt lo lắng cũng hạt lệ sắp rơi trong mắt Tiết Nhu. Cuối cùng hắn thở dài một tiếng, nhẹ nhàng phất phất tay đuổi người, “Được rồi được rồi, ta muốn nghỉ ngơi, A Nhu ra ngoài đi.”
“Vậy. . .” Tiết Nhu vờ không nỡ, muốn nói lại thôi. Thực tế, thoại âm của hắn vừa rơi nàng đã lập tức đứng lên rồi, cầu còn không được, ai muốn lưu lại nơi này cũng hắn diễn tuồng chứ.
“Đi đi đi đi.” Tiết Tinh Vân phiền chán phất tay thêm vài cái rồi nghiên đầu nhắm mắt lại.
“Nhị ca nghỉ ngơi, A Nhu ra ngoài trước, nếu là có cần gì thì gọi hạ nhân a.” Tiết Nhu lưu lại câu này liền xoay người dứt khoát rời đi. Nhân cơ hội Trương Thiên Hồng không ở nàng phải bày tỏ quan tâm đã, tránh bị người khác dành trước.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Thanh Sơn theo sau Tiết Nhu ra khỏi viện của Tiết Tinh Vân một đoạn, nàng liền dáo dác nhìn bốn phía. Sau khi xác nhận chung quanh không người, nàng liền hỏi thật khẽ, “Tiểu thư, người đây là. . . “
Tiết Nhu thả bộ, thong thả bước trên thảm cỏ vàng ở hoa viên, mở miệng hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Thanh Sơn. . .” Thanh Sơn như là do dự, kỳ thực không phải, tiểu thư xưa nay không câu nệ tiểu tiết, các nàng có thể tùy ý phát ngôn, thế nhưng lúc này, nàng tìm không ra từ gì để diễn tả a.
Tiết Nhu lắc đầu cười tự giễu, âm thanh cũng cực kỳ nhẹ vang lên: “Không cần hỏi, chỉ biết những gì ta làm đều là vì tương lai sau này. Chúng ta không thể tiếp tục như trước kia nữa, thứ ta cần làm chính là sống thật tốt, nhất định phải chết già ở Tiết phủ.” Nói đến câu cuối, ánh mắt của nàng trở nên kiên định, bên trong ẩn chứa một tia ngoan độc khó phát hiện.
Chết già ở Tiết phủ? Câu này để đầu óc Thanh Sơn loạn cào cào, thiếu chút nữa là ngất đi. Đây khác nào tiểu thư nói rõ bản thân sẽ không gả đâu.
Chẳng phải lúc trước tiểu thư hay nói với nàng nhất định sẽ tìm được một nam nhân thật tốt không hoa tâm mà gả sao? Mỗi lần các tiểu thư khác nói bóng nói gió về việc này tiểu thư đều sẽ tức giận mắng chửi họ, giờ đây vì sao lại thế này?
Là quá thất vọng vì lời đồn đãi quá ác liệt sợ không người dám thú sao? Mỗi lần nàng cùng Thu Thủy đều khuyên nhủ, thế nhưng lần này nàng không biết có nên khuyên nhủ không? Bởi nàng nghe được sự lạnh lẽo cùng kiên quyết trong ngữ điệu của tiểu thư để nàng có chút không biết nên làm thế nào.
Do dự nửa ngày, cuối cùng Thanh Sơn cũng có quyết định, “Người không nên nghĩ như vậy. Nếu không gả, sau này sẽ sống thế nào a.” Dù sao cũng còn Chung thiếu gia a, hắn là không bằng người khác thế nhưng cũng có thể suy nghĩ một chút mà. Nghĩ thế nhưng nàng cũng không dám nói ra miệng câu này.
Chỉ cần ngồi được vị trí của Trương Thiên Hồng, nàng còn sợ không sống được sao. Tiết Nhu ngẩng đầu nhìn trăng cười thế nhưng không có đáp lời Thanh Sơn.
“Được rồi, trở về thôi.” Hôm nay tâm trạng của nàng cực kỳ tốt a.
Thu Thủy ở bên cạnh im lặng quan sát Tiết Nhu từ nãy đến giờ trong lòng không khỏi run rẩy, đây hoàn toàn không phải tiểu thư mà nàng biết. Tiểu thư không bao giờ có uy áp khủng bố như vậy, tuyệt đối không.
Nàng kéo kéo tay áo của Thanh Sơn, chỉ thấy Thanh Sơn cũng là mang vẻ mặt đầy e ngại nhìn mình, đây để nàng biết được tiểu thư thực sự thay đổi rồi. Thế nhưng thay đổi về thay đổi a, cũng không thể sống khá hơn được, nàng vẫn còn muốn gả cho nhị thiếu gia hoặc biểu thiếu gia, tuyệt đối không thể để tiểu thư làm hỏng được.
Bước về Yên Hà trai, trù phòng nhỏ của Tiết Nhu vẫn còn đang bận rộn làm mấy món ăn đơn giản thanh đạm. Tiết Nhu cũng không gấp mà nằm trên nhuyễn tháp đợi. Gả cho Chung Hạng Siêu không lâu nàng liền quen với việc hưởng thụ sự chăm sóc của người khác, lại thêm tâm trạng tốt để nàng ngâm nga ca khúc lúc sáng Thu Thủy tấu.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đợi đến khi trù phòng chuẩn bị xong, đột nhiên Quý Bác đích thân đến thông truyền, Tiết Triệt gọi hết ra ngoài cùng dùng bữa. Tiết Nhu cũng không bày thái độ ngạc nhiên hay bất mãn gì, chỉ nhún nhún vai liền ra ngoài.
Tiết Nhu là người đến trễ nhất, khi nàng đến trừ Tiết Tinh Vân nằm liệt trên giường ra thì mọi người đã có mặt đầy đủ rồi. Một phần do Yên Hà trai khá xa so với những nơi khác, một phần là do mọi người trong phủ không xem trọng nàng nên mọi tin tức trong phủ nàng luôn là người biết sau cùng.
Đây là gia thiện nên không có sự xuất hiện của huynh muội Trương gia. Mà hiện trên bàn ăn, xuất hiện thêm một nhân vật mới, để Tiết Nhu nhìn hắn nhiều hơn hai mắt. Hắn chính là đại thiếu gia của Tiết phủ, Tiết Vân Lãng.
Dung mạo của Tiết Vân Lãng so với Tiết Tinh Vân thì tốt hơn rất nhiều, hệt như tên Vân Lãng vậy, cực kỳ lãng tử phong trần. Tuy đại di nương có quan hệ thân thiết với di nương của Tiết Nhu thế nhưng từ nhỏ Tiết Vân Lãng đam mê võ thuật rất ít trong phủ, đại đa số đều ở theo Tiết Triệt đến quân doanh.
Có rất nhiều lần Tiết Triệt hồi phủ hắn cũng không có theo về. Chính vì vậy Tiết Nhu đối với hắn không có hiểu biết gì. Nhất là từ lúc trong phủ dấy lên tin đồn di nương nhà nàng vì hại chết đại di nương mà bị chủ mẫu trượng tễ thì cả hai gặp mặt cũng chỉ nhìn nhau cho có mà thôi.
Đời trước Tiết Nhu gả đi rồi hắn mới thành thân, nàng hận Tiết gia không trở về tham gia nên cũng không biết mặt tân nương. Chung Hạng Siêu bồi nàng cũng không đến tham dự, chỉ để Đàm thị xử lý việc tặng lễ vật.
“A Nhu đến trễ để mọi người chờ lâu rồi!” Lúc này gặp lại cả hai cũng chỉ là nhìn nhau mà thôi, không nói câu nào. Tiết Nhu ngoan ngoãn hành lễ xong liền ngồi ở chỗ của mình.
Tiết Triệt nhìn nàng chăm chăm, cũng không để lộ bất kỳ biểu cảm nào.
Đây hết thảy để Trương Thiên Hồng muốn bạo phát. Vốn là lúc ở thư phòng bị mắng một trận, nàng cố ý để hạ nhân thông truyền trễ cho Tiết Nhu để nàng ta bị Tiết Triệt mắng không nghĩ đến Tiết Triệt một câu cũng không nói.
“Tam cô nương vừa đến a, lần nào mọi người cũng chờ đã quen, ngươi cũng không cần để trong lòng.” Lúc trước Tiết Nhu thường bị phạt oan uổng nên bất mãn, mang biểu tình tâm không cam tình không nguyện mà đến, thế nên cố ý đến trễ đều để Tiết Triệt không vui. Thế nhưng đoạn thời gian này, Tiết Nhu luôn rất quy củ để nàng nhịn không được nữa mới ra tay.
“Lúc nãy thấy hạ nhân quên gọi tam muội nên nhi tử bảo Quý thúc hỗ trợ gọi nàng.”
Trong khi mọi người đều vui vẻ im lặng mong chờ Tiết Triệt phát hỏa thì âm thanh khàn khàn ổn trọng của Tiết Vân Lãng vang lên. Đó không chỉ là một gáo nước dập tắt ‘lửa’ mọi người tưởng tưởng trong lòng Tiết Triệt mà còn dập tắt luôn cả háo hức của tất cả mọi người.
Qua đoạn đối thoại trong thư phòng, Tiết Triệt dần phát hiện thê tử mà xưa nay hắn vẫn luôn tin tưởng hoàn toàn khác so với vẻ bề ngoài. Vì vậy nghe ra được mùi vị châm lửa trong câu nói của Trương Thiên Hồng hắn cũng xem như nghe không thấy.
Chỉ là hắn không nghĩ đến Tiết Vân Lãng mở miệng nói thay Tiết Nhu mà thôi. Vụ việc của hai vị di nương năm đó, hắn hoàn toàn không biết chút gì. Muốn tra cũng tra không ra chân tướng nữa, chỉ có thể án theo trước mắt mà nói. Vì vậy hắn cho rằng trong lòng Tiết Vân Lãng cùng Tiết Nhu nhất định sẽ có khúc mắt với nhau. Nhưng hôm nay. . .đây để hắn xem như là một an ủi cực lớn.
“Vậy A Nhu tạ qua đại ca rồi.” Tâm của Tiết Nhu cũng vô pháp trấn định. Người đại ca nàng chưa từng nói câu nào cư nhiên mở miệng giúp mình, lại còn có tin đồn di nương nhà nàng hại chết di nương hắn nữa chứ.
“Tam muội hà tất khách sáo, đều là người một nhà cả.” Thả lại câu này, Tiết Vân Lãng rũ đôi mâu tử tinh anh xuống không nói gì nữa.
“Được rồi, mọi người cùng dùng cơm đi.” Tiết Triệt nói xong bắt đầu cầm đũa lên ăn. Chỉ là trong nháy mắt như nhớ ra gì đó, hắn lại ngừng tay nói: “Đúng rồi, sắp tới đại ca các ngươi thành thân, trong phủ lại phải bận rộn một phen. Nếu không có chuyện gì các ngươi nên ở trong viện đọc chút sách đi.”
Câu này là nói với đám nữ nhi thế nhưng ám ý lại là cảnh cáo Trương Thiên Hồng không nên gây sự nữa. Đương nhiên ngoại trừ Trương Thiên Hồng đã bị mắng ra thì không ai hiểu được.
Tiết Nhu sớm biết trước việc này nên không chút ngạc nhiên chỉ nâng mắt nói: “Chúc mừng đại ca.” Tuy nhiên trong lòng vẫn còn rất hiếu kỳ, bình thường hôn sự sẽ là được báo trước, vì sao sẽ tổ chức gấp gáp như vậy? Đương nhiên trừ hôn sự đời trước của nàng.
Tiết Vân Lãng chỉ là hồi cho nàng một cái gật đầu rồi cũng không nói gì thêm. Mấy người các cũng lần lượt chúc mừng hắn cũng chỉ gật đầu một cái cho qua chuyện.
Trương Thiên Hồng lại cau mày không vui hỏi: “Không biết Vân Lãng là thú cô nương nhà nào, vì sao gáp gáp như vậy?” Gấp đến nỗi nàng là chủ mẫu cũng vừa mới biết, chuyện này là thế nào?
“Kỳ thực cũng không phải gấp gáp, nhi tử sớm cùng phụ thân thương lượng trước, do có nhiều việc xảy ra nên phụ thân quên mất mà thôi.” Tiết Vân Lãng rất bình tĩnh đáp trả. Đương nhiên, nhiều việc ở đây chính là ám ý nói việc nhà, không phải quân tình, hiện tại thiên hạ thái bình nào cần chiến tranh.
Tiết Triệt cũng gật đầu tán thành, “Là ta sơ xót.” Chỉ dùng bốn chữ để giải thích, sau đó cũng không nói gì thêm mà bắt đầu dùng cơm.
Luna: Cầu động lực T_T cầu động lực