Bạn đang đọc Khí Nữ Mãn Thích – Chương 171: KẾT CỤC 3.6:
KẾT CỤC 3.6:
Tác giả: Luna Huang
Còn nhớ, Khất xảo năm Tiểu Miễu ca hai tuổi, Chung Hạng Siêu một tay bế nữ nhi, một tay ôm Tiết Nhu đưa hai mẫu nữ đi dạo hội hoa đăng trên châu phủ to lớn. Đã lâu Tiết Nhu không được vào những thành to, không thấy được không khí náo nhiệt nên cười rất vui vẻ.
Tiểu Miễu ca cũng thế, tay nhỏ cầm khối thủy tinh cao, vừa ăn vừa nhìn đăng lung đủ dạng muôn màu chung quanh. Tay còn lại nàng chỉ chỉ một đăng lung hình con thỏ nhỏ gần đó: “Cha cha.”
Chung Hạng Siêu cười cười hôn lên gò má của nàng một cái nhưng không nói gì cả.
Tiết Nhu nhìn không thấy nên không biết bản thân có đứng trước mặt lão bản hay không nên không dám mở miệng nhắc nhở mà chỉ hắng giọng biểu thị. Trước khi đi nàng đã nói trước rồi, cuộc sống trong nhà tuy tốt hơn nhưng không có dư dả nhiều để mua đăng lung đâu.
Tiểu Miễu Ca bĩu môi, ánh mắt sắp khóc nhìn Chung Hạng Siêu. Thế nhưng rất nhanh liền thấy Thanh Sơn trả tiền cho đăng lung đó rồi giơ nó lên cao nháy mắt nhìn nàng cười. Nàng hít hít mũi một cái cười tủm tỉm, gật đầu, ánh mắt phát sáng vô cùng.
Đây là quy định giữa cha cùng nàng, trước mặt nương sẽ không nói chuyện, muốn gì cứ chỉ sẽ có các thúc thúc thẩm thẩm mua cho nàng. Nhưng để phụ họa cho hợp tình huống nàng vẫn thức thời ‘ư ư’ phản đối vài tiếng cho có lệ.
Ngoài Thanh Sơn ra, các thuộc hạ của Chung Hạng Siêu cùng ca tẩu của Tiết Nhu đều mang theo hài tử đi cùng. Mọi người náo nhiệt rất vui vẻ, chỉ có mỗi Tiết Nhu là bị lừa không nhìn thấy nên không biết gì.
Tiết Vân Lãng ôm Khôi nhi, đưa mắt về phía phu thê Tiết Nhu ra hiệu cho Ôn Uyển. Ôn Uyển hiểu ý đi đến nói với Chung Hạng Siêu: “Nói này đông người, ngươi về bế Miễu Ca vừa nắm tay A Nhu sẽ rất vất vả, không bằng đưa Miễu Ca cho chúng ta đi. Như vậy tránh lạc nhau, cũng để đám nhỏ có thể chơi cùng nhau.”
Tay của Chung Hạng Siêu đặt trên eo của Tiết Nhu hơi động mấy cái, biểu thị đang hỏi ý nàng. Tiết Nhu cảm thấy như thế cũng có lý, vì thế do dự một chút mới mở miệng nói: “Vậy. . .”
Không để nàng nói quá nhiều, Ôn Uyển nhanh chóng ôm lấy Miễu Ca nói: “Được rồi, điều là người nhà khách sáo gì nữa chứ.”
“Các ngươi xong chưa đó? Lan Lan đang khóc nháo bên kia muốn đi xem thả hoa đăng kìa.” Ngũ Thất cũng bước đến thúc giục, mặt nàng còn mang theo tiếu ý khi nhớ đến mặt của Tiết Tinh Vân khi tranh chơi đăng lung với Lan Lan.
“Vậy thôi, không nói với các ngươi nữa, chút nữa gặp tại nơi để xe ngựa.” Ôn Uyển bế tiểu Miễu Ca đang vui vẻ vỗ tay cùng Ngũ Thất rời đi.
Chung Hạng Siêu rảnh rỗi rồi, hoạt động cái tay tê rần khi bế tiểu Miễu Ca một chút rồi mới nắm lấy tay Tiết Nhu viết: ‘Đi thôi, chúng ta tìm nơi nào an tĩnh ngồi đi.’
“Được.” Tiết Nhu nhìn không thấy đâu cần đứng đây tranh chỗ nhìn thả đăng lung chứ. Vì thế nàng cũng không có phản đối.
Chung Hạng Siêu nhìn qua chỗ cách bọn họ không xa, một đám thuộc hạ cùng tiểu hài tử đang cười nói rất vui vẻ. Hắn mỉm cười nắm tay Tiết Nhu bước ra khỏi dòng người tấp nập.
Đưa nàng đến một tảng đá to dưới cây liễu ngồi xuống, lại đặt trên tay nàng một bầu nước. Sau đó bản thân hắn cũng ngồi xuống, nhìn một mảnh náo nhiệt đầy màu sắc cách đó không xa.
Tiết Nhu uống một ngụm nước xong, tựa đầu vào vai Chung Hạng Siêu nói: “Thật náo nhiệt, đã lâu không có chơi vui vẻ như thế rồi.”
Bên tai lại vang lên khúc nhạc dành cho Khất Xảo:
“Tinh hà hỗn loạn một trời sen
Nhà nhà vui cười bày hồng yến
Tài nữ ưng thuận mang rương ngọc
Đặt thư tình quý giá của tình lang vào trong
Thơm thơm phủ kín màn trướng yểu điệu
Kim châm xuyên vào, bái thuyền quyên
Đồng hồ báo trời sắp sáng
Lưu luyến phiền muộn hẹn năm sau”
Tiết Nhu mỉm cười, đôi gò má của nàng hồng hồng, môi nhỏ mấp máy thôi lời bài hát.
Chung Hạng Siêu cúi đầu nhìn lại, hai tay ôm chặt lấy nàng, trong lòng vừa vui vẻ vừa khổ sáp đan xen tràn làn. Xem ra, nàng hoàn toàn buông bỏ quá khứ rồi, đây chính là nói, nàng cũng không còn nhớ đến Chung Hạng Siêu nữa.
Mặc kệ thế nào, kết quả này là hắn chọn, hắn không hối hận cũng không dám tham lam cầu thêm gì nữa. Như vậy tốt cho nàng, tốt cho hắn, tốt cho mọi người.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Một hôm, Tiết Nhu vô tình đến thư phòng nghe được âm thanh trò chuyện của Chung Hạng Siêu với Chu Nhụ để mặt nàng xanh xao tái nhợt. Phía sau lại có âm thanh của tiểu nữ nhi gọi mình, “Nương, sao lại đứng ở đây a?”
Chung Hạng Siêu trợn to mắt không tin tưởng vội vã chạy ra ngoài chỉ thấy Tiết Nhu xoay người bỏ đi. Chu Nhụ thức thời ôm lấy tiểu Miễu Ca mau chóng chạy đi nơi khác.
“A Nhu.”
Tiết Nhu bị giữ lại, nàng giận dỗi hất tay hắn sang một bên, “Ngươi nói, vì sao lại lừa ta?”
Đây không chỉ là hắn lừa nàng, mà tất cả mọi người đều lừa nàng, đây đến cùng là vì sao? Đến cùng hắn có chỗ nào tốt để mọi người đều nghiên về phía của hắn như vậy? Thế mà bao nhiêu năm nay nàng cư nhiên sống cùng với hắn mà không hề hay biết, đây là chuyện nhục nhã biết bao nhiêu.
“Ta thừa nhận ta có lỗi, thế nhưng nếu không phải do nàng uy hiếp ta làm sao sẽ viết hòa ly thư được.”
Chung Hạng Siêu cũng rất không cam lòng, từ lúc hòa ly xong hắn thông suốt rất nhiều chuyện nên vẫn luôn hối hận vô cùng. Phải biết cái vực đó không chỉ là tử huyệt của hắn mà cũng là tử huyệt của nàng, nàng nhảy xuống đó biết trước kết quả làm sao sẽ còn dám nhảy cơ chứ. Lúc đó não hắn bị lừa đá đi mất nên mới bị nàng lừa mà thôi.
“Thế thì ngươi có quyền gạt ta sao?” Tiết Nhu hất tay hắn, cầm gậy trúc dò đường tiếp tục đi về phòng, nước mắt trên mặt sớm tràn lan. Nàng tránh tới tránh lui cuối cùng cũng không tránh được phải làm thê tử của hắn, nàng sớm đã từ bỏ rồi việc gì còn phải ép nàng như vậy chứ?
Chung Hạng Siêu không muốn cùng nàng cãi cọ ở nơi này liền bế nàng trở về phòng. Nàng nói rất đúng hắn không có quyền gạt nàng nhưng con người vốn là tham lam, hắn đương nhiên cũng không ngoại lệ rồi.
Đặt nàng xuống giường hắn giúp nàng lau nước mắt, biết nói gì cũng sai nên cũng chẳng dám mở miệng thanh minh thứ gì.
Tiết Nhu gạt tay hắn sang một bên ôm lấy gối ô ô khóc lên, “Cút, cút ra ngoài cho ta.” Nàng cùng hắn đã sớm không còn nợ gì nữa rồi, vì sao cứ bám lấy nàng như vậy. Hiện tại lại có nữ nhi, nói muốn hòa ly làm sao có thể dễ dàng như trước được.
Trách không được hôm thành thân đám người Chung gia không ai nói câu nào, chỉ có mỗi thê tử của Chung Hạng Sâm là lên tiếng. Mỗi lần năm mới đến nàng đề nghị đến nhà hắn bái niên hắn đều từ chối. Chính là không sợ người nhà mình tiết lộ cũng sợ che không hết miệng lưỡi cũng hạ nhân cùng thế nhân.
Chung Hạng Siêu nhìn nàng vài lần rồi cũng bước ra ngoài. Hắn chạy đi tìm Ôn Uyển cùng Ngũ Thất cứu mạng. Hiện tại lời của hắn không giá trị nhưng lời của hai người đó chắc chắn có giá trị.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Một lát sau Ngũ Thất cùng Ôn Uyển đã có mặt trong phòng giúp Chung Hạng Siêu nói chuyện. Qua một vòng thật to Tiết Nhu vẫn nghe không lọt tai, Ngũ Thất cau mày nói, “Mọi người đều thấy rõ hắn tốt nên mới làm như vậy, hiện tại hài tử cũng có rồi A Nhu ở đây giận cái gì nữa?”
“Hắn tốt? Đại tẩu, ngươi nói xem hắn có tốt không?” Ngũ Thất không biết, Ôn Uyển làm sao không biết được. Nếu Chung Hạng Siêu tốt nàng có cần thiết từ bỏ cơ hội đầu thai không? Nếu hắn tốt đời trước hạ tràng của nàng sẽ như vậy sao?
Ôn Uyển thở dài vài hơi, nàng hiểu Tiết Nhu muốn nói gì, thế nhưng đời trước đã qua rồi phải biết sống cho tương lai chứ. Vì vậy nàng từ bỏ câu hỏi kia, trực tiếp bay sang một câu hoàn toàn mới: “Do A Nhu không biết, lần đó khi Hách Liên Cẩm bắt được ngươi là hắn hy sinh bản thân mở một con đường máu mới cứu được ngươi trở về.”
Tiết Nhu nghe đến đây, kinh hách đến nước mắt cũng ngừng chảy. Không, không đúng, rõ ràng hắn nói là muốn uy hiếp phụ thân cơ mà. “Là phụ thân cùng đại ca cứu ta mới đúng.”
Ngũ Thất cũng biết bọn họ nói đến vấn đề gì. Năm đó Tiết Tinh Vân cũng phản đối không chấp nhận mọi người lừa gạt Tiết Nhu, Tiết Triệt đã nói ra vấn đề này để hắn im miệng đáp ứng. Nàng còn nghe nói năm đó Chung Hạng Siêu trọng thương thế nhưng vừa mở mắt chính là muốn tìm Tiết Nhu rồi.
“Đây là sự thật, A Nhu tự suy nghĩ đi, chúng ta ra ngoài trước.”
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, không khí trong phòng an tĩnh trở lại. Tiết Nhu ngồi bó gối trên giường ngẫm nghĩ lại mọi chuyện. Kỳ thực trong mấy năm chung đụng nàng luôn có cảm giác hắn giống Chung Hạng Siêu nhưng có rất nhiều lý do để nàng từ bỏ cách nghĩ đó.
Tỉ như, nếu là Chung Hạng Siêu thì phụ thân bọn họ sẽ không hùa với hắn lừa nàng, tỉ như nếu là Chung Hạng Siêu đám người Thanh Sơn nhất định cũng sẽ ở, và không giấu được nàng, tỉ như nếu là Chung Hạng Siêu hắn sẽ luôn xuống bếp làm cho nàng rất nhiều thức ăn, tỉ như. . .
Đời trước, mỗi lần Chung Hạng Siêu thụ gia pháp xong đều là nàng ngồi ở bên cạnh quan sát. Khi hắn chuyển người nàng đều thấy rõ thân thể của hắn, trừ những vết sẹo sau lưng ra thì toàn bộ hoàn hảo.
Nhưng thân mình của hắn hiện tại, ngoại trừ vết sẹo trên lưng còn có rất nhiều nơi khác cũng có. Đây là trong quá trình chung đụng mà phát hiện ra, nàng cũng không tiện hỏi nhiều vì sợ những vết sẹo đó đều có cố sự, mà những cố sự kia e là sẽ chạm vào nỗi đau của hắn.
Hiện tại vừa nghĩ sợ là bị thương lúc cứu nàng đi? Vì sao, vì sao lại là hắn đi cứu nàng chứ? Vì sao lúc đó không ai nói với nàng? Vì sao lúc đó nàng không đi hỏi rõ?