Khí Nữ Mãn Thích

Chương 10: NHẤT ĐỊNH LÀM ĐƯỢC


Bạn đang đọc Khí Nữ Mãn Thích – Chương 10: NHẤT ĐỊNH LÀM ĐƯỢC

CHƯƠNG 10: NHẤT ĐỊNH LÀM ĐƯỢC

Tác giả: Luna Huang
Hách Liên Huân cười hắc hắc, vỗ mạnh vào bả vai đầy thịt của Chung Hạng Siêu, “Nhanh như vậy đã từ bỏ sao, chẳng phải lúc trước còn trảm đinh chặt sắt không phải nàng không thú sao?” Hắn mang Lạc Bích Nhu đến chính là hy vọng có thể tác hợp cho bọn họ a.

Nàng đối với hắn mà nói có cũng được không có cũng không sao, bất quá bọn họ có thể thân cận như hiện tại là vì bọn họ là thanh mai chúc mã, mà phụ thân của nàng lại có quyền thế, cũng chỉ vậy mà thôi. Quan trọng nhất là hắn trân trọng tình bằng hữu giữa hắn cùng Chung Hạng Siêu, thấy bằng hữu yêu thích lại không có được nên cố ý tạo cơ hội thôi.

Vì cái vỗ kia, chữ độ mà Chung Hạng Siêu đang viết bị lệch, thế nhưng hắn cũng không có tức giận. Chỉ bật cười, chế giễu bản thân ngu ngốc, “Ta cùng nàng là không thể nào, không cùng lý tưởng, sở thích bất đồng, làm sao thành phu thê, làm sao có thể sống đến bạc đầu. Lại nói, từ đầu đến cuối trong mắt nàng cũng chỉ có ngươi, ngươi không cần lo cho ta, làm chuyện mình thích là được.”

Chuyện này là hắn sớm biết được, do đó thuận thế dùng Tiết Nhu làm thế thân thôi, ai biết trời trêu ngươi, đảo lộn hết kế hoạch của hắn. Mà sở dĩ hắn không hận Lạc Bích Nhu là vì nếu không phải người sai là hắn, kết cục sẽ không phải như vậy, đúng, do hắn không biết đủ, quá tham lam.

“Ta chẳng phải đang làm chuyện mình thích đó sao.” Hách Liên Huân lại nhấp một ngụm trà, “Nghĩ không ra, nhanh như vậy đã từ bỏ rồi, thật không giống ngươi chút nào.”

“Ngươi không thích nàng?” Chung Hạng Siêu ngừng tay, nâng mắt không hiểu nhìn bộ dáng lười biếng của Hách Liên Huân bên cạnh. Đây là chuyện đến bây giờ hắn mới biết a.

“Ta từng nói ta thích nàng sao?” Hách Liên Huân lại rất bình thản phản vấn, sau đó còn cười một trận thật to.

Từ lúc hắn nhận ra Chung Hạng Siêu lưu ý Lạc Bích Nhu hắn đã sớm đặt nàng ta vào hàng ngũ nữ nhân không được động tâm rồi. Hắn còn là một thái tử, lòng làm sao có thể dừng trên người một nữ tử được chứ. Mà đến hiện tại, hắn đối với nàng ta ngoại trừ tình bằng hữu cũng không còn thứ gì khác, biết rõ nàng ta thích mình, hắn vẫn làm như không biết.

“Nếu không phải ngươi tự hủy hoại bản thân, nàng sẽ không chọn ngươi sao? Ta thật tâm khuyên ngươi, không nên như vậy a.”


“Nếu nàng thích ta thì nên thích tất cả những thứ thuộc về ta, chứ không phải chờ ta có tất cả mới thích ta.” Chung Hạng Siêu khổ sở đáp, âm thanh rất nhạt nhưng lòng lại chát, hắn vẫn tiếp tục viết. Hắn cũng nghĩ sẽ không có ngươi thích hắn thật lòng nếu hắn cứ tự hủy hoại mình như vậy, ai đoán được quả thực Tiết Nhu thực sự thích hắn, mà hắn cũng dần dần thích nàng đến bản thân cũng chẳng phát hiện ra.

Lấy tính cách của mẫu thân nhà hắn, hắn không làm như vậy đại ca làm sao có thể bình yên được. Đại ca từ nhỏ không có thân nương bên người đã rất cô đơn, đã vậy còn chịu khi dễ của mẫu thân thật không dễ sống, cũng may còn có phụ thân thương hắn a.

Thấy đối phương vẫn cứ nói ra lời trái lòng, Hách Liên Huân có chút không kiên nhẫn, đưa tay giật tờ giấy Chung Hạng Siêu đang viết: “Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi vì nản chí nên bám theo một nữ nhân có dung mạo trùng với Nhu nhi.” Rõ ràng yêu thương Lạc Bích Nhu, không muốn bức nàng gả cho mình, nên mới làm như vậy.

Bị người túm trúng chỗ đau cũ, mặt của Chung Hạng Siêu lập tức biến sắc, siết chặt cây bút gỗ đàn trong tay, từng đợt run nhẹ. Trầm mặc không nói, mắt cũng nhắm chặt để người không biết hắn đang giận vì bị vạch trần hay là đang hối hận chuyện bản thân từng làm nữa.

Thái độ này của Chung Hạng Siêu càng để Hách Liên Huân cho rằng bản thân đoán đúng, vì vậy cũng không tiếp tục đả kích vết thương của bằng hữu nữa. Âm thanh khàn khàn lại mang theo chút an ủi nói: “Ngươi không cần như vậy, không cần tự ủy khuất bản thân. Ta nghe nói nữ nhân kia là thứ nữ của Tiết giáo úy còn do một ca kỹ sở sinh, lấy thân phận của ngươi làm sao lại có thể thú nàng được, làm thiếp cũng không xứng nữa kìa.”

Lời này đời trước Hách Liên Huân từng nói với hắn, thế nhưng hắn cũng để ngoài tai vì không muốn ủy khuất Lạc Bích Nhu, lại còn có thể tự an ủi bản thân. Chỉ là kết quả cho thấy hoàn toàn sai lầm, lại còn dẫn đến sự lụi bại của cả Bình An bá phủ nữa.

Đời này hắn một lòng muốn thú Tiết Nhu, biết bằng hữu nói ra lời này là quan tâm hắn, thế nhưng hắn không muốn nghe có người xúc phạm đến nàng. “Huân, nàng là nữ nhân ta chọn, sau này cũng chỉ sẽ có mỗi mình nàng, ngươi không nên nói nàng như vậy. Ta không hy vọng lần sau còn nghe được ngươi nói lời không tốt với thê tử chưa qua cửa của ta.”

Ba từ ‘chưa qua cửa’ hắn thả rất nhẹ, hệt như không muốn nhắc đến vậy. Rõ ràng A Nhu từng gả cho hắn, hắn không hưu thê cũng chẳng có hòa ly, thế mà giờ đây lại chẳng thể to miệng tuyên bố với toàn thiên hạ này.

Hách Liên Huân lập tức sửng sốt, trân trối nhìn chằm chằm ánh mắt kiên định mười hai phần của Chung Hạng Siêu. Hắn vẫn chưa thể tiếp thu được sự thật này. Chưa gì đã dùng cả mấy từ ‘thê tử chưa qua cửa’ kia ném thẳng vào mặt hắn a, đây là không thể chấp nhận sự thật đi.

“Siêu, ngươi truy cầu Nhu nhi lâu như vậy, sao có thể nói buông là buông. Ta cùng ngươi làm bằng hữu lâu như vậy, đừng gạt ta, ngươi lừa không được ta đâu.”

“Ta không lừa ngươi, có thể hiện tại ngươi không tin, thế nhưng ta sẽ dùng thời gian để chứng minh cho ngươi thấy.” Chung Hạng Siêu gác bút, cũng không tiếp tục viết tiếp nữa, mà tự châm trà uống.


“Câu này ngươi cũng từng nói với ta.” Hách Liên Huân ngồi thẳng thắt lưng, nghiêm túc nhìn Chung Hạng Siêu. Đây là thú thê, không phải nạp thiếp thu thông phòng, làm sao có thể tùy tiện như vậy được.

Chung Hạng Siêu gật đầu, hắn quả từng nói với Hách Liên Huân câu này, và hắn cũng từng làm được. Hiện hắn lặp lại câu này, đương nhiên cũng sẽ làm được.

Hai nam nhân ngồi trong đình thủy tạ cùng nhau phẩm trà không người nói thêm câu nào nữa.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Bên kia, Tiết Nhu trở về viện đã thấy Thu Thủy chạy ra báo: “Tiểu thư, ngươi trở về rồi a. Tam di nương ở bên trong chờ ngươi.”

Tiết Nhu khẽ gật đầu rồi bước vào trong. Di nương quá cố nhà nàng không thuộc hàng đếm số như bọn họ, vì vậy thân nương của Diệp Văn chính là tam di nương. Di nương nhà nàng, mọi người chỉ gọi là di nương mà thôi, vì lúc lão tổ tông còn tại thế không cho phép nạp ca cơ vào phủ, vì vậy khi lúc hạ sinh được Tiết Tinh Vân, phụ thân mới có cớ đón di nương trở về. Mà di nương là một ca kỹ, hoàn toàn không có họ, một danh xưng di nương đã để nàng(thân mẫu của Tiết Nhu) mãn nguyện rồi.

Vừa bước vào viện Tiết Nhu đã mở thanh, “Nghĩ không ra Yên Hà trai nho nhỏ này của ta hôm nay có không ít đại nhân vật đại giá quang lâm a.”

Tam di nương vừa nghe âm thanh, vốn là đang ngồi ở trên ghế liền nở nụ cười đứng dậy phúc thân hành lễ: “Gặp qua tam cô nương.”

Tam di nương bình thường thích nhất là bỏ đá xuống giếng, không ít lần vì lấy lòng mẫu nữ Trương Thiên Hồng mà gây khó dễ cho Tiết Nhu. Hôm nay tự mình dâng đến cửa, hẳn là thấy được Tiết Nhu dễ lợi dụng hơn Trương Thiên Hồng vì vậy mới trở mặt đến đây lấy lòng.


“Tam di nương đến đây không biết lại mang phiền phức gì đến cho ta?”

“Ai dô, tam cô nương sao lại nói như vậy a.” Tam di nương xem như những chuyện hiếm khích lúc trước với Tiết Nhu chưa từng xảy ra một dạng, nàng cười đến thân thiết bước đến chỗ tiết Nhu, “Ta mới không phải ý này.”

“Nga, vậy chỗ ta có gì tốt đến di nương đại giá quang lâm?” Tiết Nhu như nhìn không thấy tam di nương, lướt qua nàng ta, bước đến chỗ bàn đá ngồi xuống.

Tam di nương cũng bước đến, mở hộp gỗ nàng đem đến ra, bên trong là vài món trang sức nàng lựa chọn kỹ lưỡng: “Nghe nói tam cô nương cần bạc nên bán hết số trang sức đi rồi, ta cố ý đến đây tặng trang sức a.”

“Vô công bất thụ lộc, tam di nương là đang muốn nhờ vả ta chuyện hôn sự của tứ muội muội sao?” Tiết Nhu đưa tay không chút khách khí nhận lấy, nàng chịu thiệt thòi bao lâu, không lấy lại chút ít mới là ngu ngốc. Phản chính nàng vốn muốn lợi dụng đám người này, vậy còn cần gì giả bộ nữa a.

“Tam cô nương quả nhiên thông minh, vừa nhìn liền biết a.” Tam di nương bị nói trúng cũng không có che giấu mục đích đến của mình, mà nàng vốn cũng không nghĩ muốn che giấu.

“Lễ vật ta nhận, còn làm được hay không ta không dám đáp ứng a.” Tiết Nhu mân mê hộp gỗ trong lòng, âm thanh mang theo chút tiếu ý không che giấu được.

Tam di nương cười đầy siểm nịnh, cũng chẳng hề quan tâm câu nói kia của Tiết Nhu mà nói: “Chỉ cần tam cô nương dốc lòng ta đây liền an tâm rồi.”

Chung Hạng Siêu đã nhờ đến Đàm thị đến đây, một cáo mệnh phu nhân tam phẩm chịu đến thái úy phủ nhỏ nhoi, còn cùng mọi người đi miếu, nàng mới không tin không thành. Lấy thái độ ngày đó của Chung Hạng Siêu, chỉ cần Tiết Nhu chịu mở miệng, nàng không tin Chung Hạng Siêu không đáp ứng.

Mục đích đã đạt được, vì vậy tam di nương cũng không muốn lưu lại nơi rách nát này lâu dài, lập tức tìm cớ ly khai. Tiết Nhu không muốn có bao nhiêu dây dưa nên cũng không níu kéo.

“Tiểu thư, ngươi đây là. . .” Thanh Sơn không hiểu thấp giọng hỏi.

Tiết Nhu lắc đầu không nói đưa hộp cho Thu Thủy. Nằm dài trên bàn đá, nàng áp gò má xuống mặt bàn mát lạnh suy nghĩ. Làm sao nàng mới có thể kéo được lòng của phụ thân cùng nhị ca trở về đây?


Thu Thủy cười tủm tỉm cầm lấy hộp gấm xung phong mang vào phòng. Từ lúc xảy ra chuyện của bá gia phu nhân mở lời, tiểu thư được xem trọng không ít, sau này ở trong phủ nàng cũng có chỗ đứng hơn. Chính vì vậy, lúc này đây không ai vui hơn nàng được.

Thanh Sơn nhìn gương mặt vui vẻ của Thu Thủy lại đảo đến trên gương mặt âm trầm của Tiết Nhu để nàng phải cau mày suy nghĩ. Đến khi nghe được âm thanh thở dài nho nhỏ của Tiết Nhu nàng mới mở thanh hỏi: “Tiểu thư, nếu như lão gia trở về cũng. . .”

“Sẽ không, ta sẽ nghĩ biện pháp.” Tiết Nhu không muốn nghe những lời nàng sợ nhất, bởi đời trước phụ thân chính là nhắm mắt tống nàng đi, nên nàng dứt khoát cắt đứt lời chưa nói hết của Thanh Sơn. Bằng bất cứ mọi giá, cho dù là giả vờ nàng vẫn phải ngoan ngoãn không gây thêm bất kỳ chuyện gì nữa.

Trước để phụ thân nhìn mình bằng con mắt khác, sau khi chuyện này qua đi, mới tính bước kế tiếp. Nghĩ thế, Tiết Nhu ngồi thẳng lưng đưa tay vỗ vỗ lên mặt của mình lấy lại tinh thần, tự động viên rằng mình sẽ làm được.

“Đi thôi, đột nhiên ta có chút nhớ di nương rồi.” Vừa nói, nàng vừa đứng lên, bước đến phương hướng của căn phòng của di nương lúc trước trong Yên Hà trai.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Đẩy cửa bước vào, mọi thứ đều không thay đổi, nơi này mỗi ngày đều có Thu Thủy Thanh Sơn quét tước nên rất sạch sẽ, chỉ là đồ đạc có chút cũ kỹ. Lúc này tuy bên ngoài vì chính ngọ mà có chút nóng thế nhưng không khí bên trong phòng lại có chút se lạnh, một loại lạnh từ trong ra để người mao cốt tủng thiên.

Tiết Nhu đảo mắt nhìn xung quanh một lần, cuối cùng bước đến chiếc bàn nhỏ được đặt sau trướng mạn băng sắc mỏng. Đây là nơi di nương thường ngồi đánh đàn, trong trí nhớ của nàng, mỗi lần khảy đàn, gương mặt của di nương luôn là tiếu ý ngâm ngâm.

Nàng đứng trước trướng mạn, ngồi xổm người xuống, đưa tay vào trong vuốt ve cầm huyền. Chiếc đàn được khắc hai phiến lá ngân hạnh nổi to nhỏ không đồng nhất, ở góc trên còn có khắc tên di nương do chính ta phụ thân làm.

Nàng đối với những thứ tao nhã này không có chút thiên phú, di nương dạy mãi cũng không thành. Thế nhưng, phụ thân dạy nàng ném phi tiêu lại học rất nhanh, nàng còn nhớ phụ thân từng hứa sẽ cho người làm một bộ phi tiêu cho nàng tập ném cùng phòng thân. Đáng tiếc, di nương xảy ra chuyện, tất cả đều không còn gì nữa.

Đôi mắt của nàng dần dần trở nên mông lung nhìn về phía trước, hệt như thấy được hình bóng của di nương năm nào. Bên tai dường như còn nghe được cầm âm ấm áp của di nương nữa, để lòng nàng thổn thức. Âm thanh run run của nàng bất giác như có như không vang lên: “Di nương, ngươi nói ta biết, ta nên làm thế nào?”

Thanh Sơn đến thở cũng không dám thở mạnh, nàng đứng ở phía sau Tiết Nhu đầu hơi cúi rất quy củ. Nàng biết tiểu thư là nhớ di nương, không chỉ tiểu thư, nàng cũng rất nhớ, thế nhưng, cũng chỉ có thể nhớ mà thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.