Đọc truyện Khi Nhân Thê Thụ Bị Ép Nhận Kịch Bản Cường Thụ – Chương 42
Editor: Hạ“Dựa theo hiệp nghị, số tiền đã được thỏa thuận sẽ được chuyển vào tài khoản của anh trong vòng ngày mai, chú ý kiểm tra và nhận tiền.”
Ngay từ đầu, mục đích của Thương Hạo đã rất rõ ràng.
Y cho rằng số lần y chủ động đi tìm Ôn Uyển đã quá nhiều. Trái lại là Ôn Uyển, chỉ cần y không chủ động tìm anh thì Ôn Uyển quả thực giống như quên mất y, chưa bao giờ xuất hiện.
Vì điều này nên dù rằng Thương Hạo vẫn tới tìm Ôn Uyển, nhưng chút kiêu ngạo có sẵn trong xương cốt thì vẫn còn nguyên vẹn.
Nhìn thấy tin nhắn của y, Ôn Uyển tưởng rằng thái độ cự tuyệt lần trước của anh đã có tác dụng, thế nên Thương Hạo mới đồng ý chấm dứt mối quan hệ hiệp nghị này.
Lúc này Ôn Uyển có chút không được tập trung. Anh nhắn tin trả lời lại, đoạn đối thoại nửa vời này cứ như vậy mà kết thúc.
Không biết Thương Hạo ở đầu bên kia nghĩ thế nào, nhưng lòng dạ Ôn Uyển lại không quan tâm đến điều này. Anh buông di động, làm tiếp bữa sáng đang dở.
Thời gian Tống Nhuệ trở về hơi lâu. Nhưng Ôn Uyển cũng không để ý đến. Bởi tin nhắn vừa nãy của Thương Hạo nên anh cũng chậm trễ một lát. Lúc Tống Nhuệ trở về cũng vừa kịp lúc bữa sáng nóng hôi hổi mới được bưng lên bàn.
Tống Nhuệ vẫn giống như bình thường, hắn ăn uống vẫn tốt như cũ làm người ta không cần phải lo lắng. Ôn Uyển vừa ăn vừa để ý đến hắn, câu được câu không mà nói mấy câu với Tống Nhuệ.
Tống Nhuệ vẫn trước sau như một mà trả lời từng câu. Bởi vì biểu cảm của hắn không được phong phú cho lắm cộng thêm việc không thể nói chuyện, hắn chỉ gật đầu và lắc đầu.
Một buổi sáng trôi qua, chính Ôn Uyển cũng không nhận ra bây giờ Tống Nhuệ có đang giận anh hay không.
Lúc trước chỉ nghĩ làm thế nào đẩy Tống Nhuệ ra, giờ thì hay rồi, lại đẩy quá xa. Bây giờ Tống Nhuệ hoàn toàn không để ý tới anh.
Từ cái ngày trời đổ mưa to, Tống Nhuệ anh dũng trèo lên cửa sổ của anh, có vài thứ đã chậm rãi thay đổi. Ôn Uyển cũng chưa nghĩ kĩ lại, nhưng nếu bây giờ hai người quyết định ở cùng một chỗ, thì ít nhất Ôn Uyển cũng muốn giữ gìn quan hệ giữa bọn họ thật tốt.
Vào giữa trưa lúc một mình rửa bát trong phòng bếp, Ôn Uyển không tránh khỏi có chút nản lòng thoái chí.
Một khi trong quan hệ giữa người với người xuất hiện rạn nứt, xử lý lạnh sẽ chỉ khiến vết nứt đó trở nên lớn hơn.
Dù một đoạn quan hệ có tốt thế nào đi nữa cũng đều cần duy trì, phát triển và sửa chữa mới có thể chung sống lâu dài. Có lúc cảm thấy vui vẻ thì cũng sẽ có lúc cảm thấy mệt mỏi, điều này mới bình thường.
Chỉ muốn gặt hái quả ngọt mà lại không muốn lãng phí tinh thần đi tưới nước cùng giữ gìn, như vậy là không được.
Chuyện như thế này thì giao cho anh đi. Anh sẽ không cảm thấy Tống Nhuệ phiền toái.
—— huống hồ vừa nãy anh đã nghĩ ra một biện pháp rất tuyệt.
Nghĩ tới ý tưởng tuyệt diệu kia của mình là tâm trạng Ôn Uyển lại vui vẻ, ngay cả chiếc bát trên tay cũng được rửa càng mạnh.
Tống Nhuệ chắc chắn không đoán trước được, người như anh lại có biện pháp như vậy.
Bố mẹ chơi đùa với con cái là một cách rất hiệu quả để tăng cường sự kết nối với người thân, bồi dưỡng tình cảm lẫn nhau. Cho tới tận bây giờ, Ôn Uyển còn có một sở trường tuyệt vời trong sinh hoạt mà anh chưa từng tiết lộ, lúc trước là bởi vì có trợ lí nhỏ nên không thể công khai quá mức, nhưng bây giờ thì khác.
Ôn Uyển cũng không cảm thấy kĩ năng này của mình có cái gì không thể để người biết. Đương nhiên, anh ra vẻ thâm tàng bất lộ là sự thật.
——vậy mà anh lại còn có thể làm nỉ lông cừu! Không nghĩ tới phải không!
Hơn nữa còn thuộc về nhóm người có chút chuyên nghiệp. Đừng nên cho rằng anh chỉ biết mỗi việc may vá, quá coi thường anh rồi.
Trong nhà đã có đầy đủ các nguyên liệu để làm nỉ lông cừu, không chỉ có sẵn túi nguyên liệu, mà còn có đủ mọi loại công cụ cùng nguyên liệu. Đúng vậy, hạng mục trò chơi gia đình hôm nay chính là cùng nhau làm nỉ lông cừu.
Nghĩ đến đây, Ôn Uyển kiềm chế cảm giác vui sướng trong nội tâm, vui vẻ rửa bát. Tưởng tượng đến hình ảnh chi lát nữa thôi anh có thể cùng Tống Nhuệ vui vẻ hòa thuận ngồi cùng nhau làm nỉ lông cừu, khóe miệng của Ôn Uyển cũng cong lên.
Anh nghiêm túc mà đặt gọn từng cái đĩa đã được rửa sạch lau khô đến mức phản quang. Sau đó lại dọn dẹp bàn ăn phòng bếp dọn dẹp một chút, lau sạch sẽ là xong rôi.
Cả người Ôn Uyển đều có sức lực. Tay chân anh nhanh nhẹn làm việc, nghe thấy ngoài cửa có tiếng dép lê đang đến gần, anh cất giọng gọi: “Tống Nhuệ ——”
Khi Ôn Uyển quay đầu lại xem, động tác trên tay anh dần dần ngừng lại. Anh hơi ngạc nhiên hỏi Tống Nhuệ: “…… Tống Nhuệ, cậu muốn ra ngoài sao?”
Tống Nhuệ đứng ở đó không biết đã thay xong quần áo ra ngoài từ lúc nào. Hắn đã tới cửa phòng bếp, rõ ràng là tới nói cho anh một tiếng.
Nhận được cái gật đầu trong dự kiến. Ôn Uyển cất giẻ lau trên tay đi, anh sững sờ đáp lại: “À, vậy…… Vậy, vậy cậu đi sớm về sớm nhé.”
Vốn dĩ anh không nên hỏi, nhưng cuối cùng vẫn thừa dịp Tống Nhuệ xoay người mới khó khăn hỏi ra miệng: “Tống Nhuệ, việc đó, có cần tôi đi cùng cậu không?”
Bóng lưng Tống Nhuệ hướng về anh mà xua xua tay.
Trong tay Ôn Uyển còn cầm lấy miếng giẻ lau kia, anh đứng trong phòng bếp không ra ngoài. Anh vẫn giữ nguyên tư thế tiễn Tống Nhuệ đi, mãi đến khi bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa, trong lòng mới chậm chạp chìm vào đáy biển.
Anh xoay người, lau khô chỗ bàn còn lại trong phòng bếp, lại chậm chạp mà phơi miếng giẻ lau đã giặt sạch lên.
Làm xong những việc đó, đối mặt với phòng bếp sạch sẽ, anh chậm rãi thở dài.
Ánh mặt trời bên ngoài thật đẹp, một chùm tia sáng nhỏ từ ban công chiếu lên mặt đất ở bên trong cánh cửa, đúng là thời tiết đẹp. Cũng không biết Tống Nhuệ đi đâu.
Ôn Uyển đi ra phòng khách, kéo ra một ngăn kéo, nằm yên lặng bên trong chính là các bảo bối của anh, một chiếc túi chứa tất cả nguyên liệu làm nỉ lông cừu.
…… Sao có thể cứ như vậy mà đi rồi.
Ôn Uyển ngồi xổm trên mặt đất, nhẹ nhàng sờ vào từng loại công cụ của mình.
Thôi được rồi.
Vậy anh tự mình làm một cái vậy.
Ôn Uyển dọn ra một chiếc bàn nhỏ, điều chỉnh góc độ ánh sáng tốt, bản thận lại ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Anh tìm một cái băng đô tóc chải hết sợi tóc lòa xòa trên trán ra phía sau, để lộ ra cái trán trắng nõn trơn bóng. Dáng vẻ hoàn toàn nghiêm túc lên.
Anh lần lượt lấy từ trong túi ra các nguyên liệu: một cuộn chỉ, mút xốp, kim khâu, các loại dùi đục, cùng với keo nước, một nắm lông cừu. Chuẩn bị xong xuôi. Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó đối mặt với các loại công cụ trên bàn nhỏ anh lại bắt đầu ngẩn người.
Làm cái gì được đây.
Ôn Uyển phục hồi tinh thần lại. Tùy tay cầm một mảnh lông cừu, sau khi sửa sang xong, đầu ngón tay linh hoạt dựa theo cảm giác lúc trước, cuộn chặt nắm lông mềm mại. Bước đầu tiên, buộc thành một hình dáng cơ bản.
Cũng đã lâu anh không động đến tay nghề này, vậy nên ngay từ đầu anh theo cảm giác móc linh tinh ra một quả bóng lông bình thường.
Quả bóng ấy tròn vo, lông xù xù, lặng yên nằm giữa lòng bàn tay anh.
Ôn Uyển giơ quả bóng lông lên trước mắt, nhìn nhìn, ánh mắt lại từ từ dại ra. Anh lại tiếp tục nhìn chằm chằm quả cầu này mà ngẩn người.
Thật tròn, vậy thì anh phải làm gì đây.
Tròn tròn…… Giống như đầu của Tống Nhuệ.
Vậy thì anh sẽ làm một Tống Nhuệ phiên bản thu nhỏ.
Sau khi đưa ra quyết định này, biểu cảm của Ôn Uyển so với vừa rồi rõ ràng đã vui vẻ hơn một chút, hai mắt anh tỏa sáng, tinh thần cũng càng thêm hăng hái. Nói làm là làm, ngay cả chuyện ngủ trưa cũng đều quên mất.
Hắn đặt quả bóng lông ấy sang một bên, lại tỉ mỉ chọn lựa màu sắc đẹp thêm một lần nữa, chôn ở bàn làm việc, chỉ lát sau đã tiến vào trạng thái tập trung quên mình.
Tạo xong hình dạng cho phần đầu lông cừu, anh lại móc một cặp mày kiếm cho Tống Nhuệ phiên bản búp bê.
Anh hồi tưởng kĩ càng gương mặt Tống Nhuệ lại một lần.
Đôi mắt Tống Nhuệ có màu đen sẫm, đậm như mực không thể hòa tan được, lông mi cũng có hình dạng khiến người ta hâm mộ. Chỉ thấy mười ngón tay tinh xảo của anh xuyên qua kim khâu và lông cừu, thực mau đã cho búp bê thêm một đôi mắt đen láy.
Chiếc mũi của Tống Nhuệ cũng rất đẹp, vừa cao lại vừa thẳng, đường nét trên sườn mặt nhìn qua cũng gọn gàng và đẹp mắt …… Ôn Uyển nghĩ, khóe miệng trong lúc bất giác hơi hơi giơ lên, giúp Tống Nhuệ phiên bản chibi móc ra một chiếc mũi xuất sắc.
Phần miệng chỉ cần dùng một sợi chỉ mảnh là đủ rồi. Sắc môi Tống Nhuệ thiên về màu nhạt, môi mỏng, hình dạng cũng rất đẹp, lại hơi mềm.
…… Ôn Uyển đột nhiên tạm dừng động tác.
Vì trên tay còn cầm đồ nên anh dùng chỗ cong ở khuỷu tay che gương mặt đang nóng lên của mình một lúc.
Tống Nhuệ cũng không thích cười, Ôn Uyển suy nghĩ thật lâu, mới móc ra một độ cong lạnh lùng trên miệng búp bê bằng vải nỉ lót lông.
Kĩ thuật của anh vừa dịu dàng lại vừa tinh tế, búp bê trong tay được thủ nghệ của anh chăm sóc rất tốt, thành phẩm búp bê làm bằng vải nỉ lót lông cũng rất đáng yêu.
Cuối cùng, tất cả ngũ quan trên gương mặt béo tròn của búp bê đều lần lượt được làm xong.
Kết luận là Tống Nhuệ lớn lên thật đẹp mắt.
Chỗ khác nhau duy nhất chính là gương mặt của búp bê làm bằng lông cừu vải nỉ này nhìn thoáng qua vẫn còn bẹp bẹp, mà ngũ quan của Tống Nhuệ nhà anh lại có hình dạng góc cạnh rõ ràng, vô cùng dễ nhìn.
Ôn Uyển còn tạo cho Tống Nhuệ bản chibi một cơ thể mà phần thân cùng tứ chi đều ngắn ngủn, cùng một chiều cao với cái đầu tròn vo.
Làm xong rồi. Đó là búp bê làm bằng lông cừu vải nỉ, có mái tóc húi cua, mắt đen, gương mặt không cảm xúc. Cảm giác khi sờ búp bê trong tay rất mềm mại bông xù, dáng vẻ thơ ngây đáng yêu, là Tống Nhuệ của anh.
Ôn Uyển nhìn Tống Nhuệ phiên bản chibi trong tay, đôi mắt cũng bất giác cong lên mà cười với nó.
Anh quá tập trung vào làm việc, lại giữ tư thế cúi đầu rất lâu nên khi vừa nâng cổ lên đã ngay lập tức đau nhức khó nhịn. Tuy rằng sự kiên nhẫn của Ôn Uyển vẫn luôn thật tốt, nhưng đây cũng là lần hiếm thấy mà anh kiên nhẫn lâu nhất.
Hắn vừa ngẩng đầu, toàn bộ phòng khách chỉ có mỗi mình anh ngồi, trong phòng im ắng.
Ý cười nơi khóe miệng Ôn Uyển chậm rãi phai nhạt đi. Ánh mắt của anh lại quay về Tống Nhuệ nhỏ làm bằng vải trong lòng bàn tay, quan sát cẩn thận một hồi, sau khi cảm thấy không thành vấn đề, anh mới cẩn thận đem nó cùng các loại công cụ cất đi.
Vẫn là câu nói kia, có lẽ từ cái ngày trời đổ mưa to, Tống Nhuệ anh dũng trèo lên cửa sổ của anh, có vài thứ đã dần dần thay đổi.
Có lẽ anh cần phải suy nghĩ cẩn thận vấn đề này một chút.
Ánh sáng trong mắt Ôn Uyển dần dần trở nên ảm đạm. anh thở ra một hơi thật dài, nhìn quanh phòng ở một lượt.
……
Không biết Tống Nhuệ đi làm gì.
Cơm chiều hôm nay Ôn Uyển đã chuẩn bị xong từ trước.
Thật là kì lạ. Có thể là do hôm nay có quá nhiều thời gian để ngẩn người, khi Ôn Uyển ở phòng bếp chuẩn bị cơm chiều có nhớ đến trước kia anh chăm sóc người khác, thứ thúc đẩy anh chủ yếu là một loại ý thức trách nhiệm đang thiêu đốt hừng hực. Nhưng anh vừa nhìn thấy Tống Nhuệ, tay chân anh lại tự mình di chuyển.
Lúc thấy tâm tình Tống Nhuệ không tệ, anh cũng sẽ vui vẻ theo.
Thời tiết nóng bức, con người rất dễ không có hứng thú ăn uống, vì thế nên Ôn Uyển cho thêm một món rau vào bàn ăn tối nay. Anh bận rộn ở phòng bếp làm xong một bàn cơm chiều, vừa nhìn thời gian mới nhận ra còn chưa tới giờ ăn cơm thường ngày.
Thời gian trôi qua thật chậm chạp, Tống Nhuệ vẫn chưa trở về.
Ôn Uyển nhìn sắc trời bên ngoài đã gần tối. Không còn việc để anh có thể làm. Ôn Uyển tháo tạp dề xuống, một mình ngồi xuống cạnh bàn ăn.
Chén đũa cho hai người đã được bày biện chỉnh tề. Anh không múc canh, có đồ ăn còn để lại trong nồi, chờ Tống Nhuệ trở về liền có thể ăn cơm.
Buổi chiều Ôn Uyển không ngủ trưa như bình thường, vậy nên lúc này anh ngồi chờ đến mức có chút buồn ngủ.
Anh nhận ra không thể để cho bản thân được rảnh rỗi, vừa rảnh rỗi một cái là anh đã bắt đầu ngẩn người, ngẩn người lâu rồi, cả người đều trở nên mơ màng.
Không biết bia còn thừa lần trước cất ở đâu. Ôn Uyển đột nhiên muốn uống một ly, nhưng cũng chỉ là muốn mà thôi, anh ngồi ở chỗ kia, không nhúc nhích thật lâu.
Lần sau không thể lại nấu cơm quá sớm, Ôn Uyển chống một bên mặt, yên lặng nghĩ trong lòng. Vì sao Tống Nhuệ lại không gọi điện thoại cho anh chứ?
Cũng không biết đã chờ đợi bao lâu. Cuối cùng anh cũng đợi được tiếng chìa khóa vang lên gần cửa.
Buổi chiều anh không ngủ, đang lúc chờ đến nhàm chán, anh thế mà lại tự ngủ gật.
Trong mộng lộn xộn lại u tối, giấc mơ này của anh rất kì lạ, hình ảnh giống như đèn kéo quân mà quay trở lại trước mắt. Anh mơ thấy sân thi đấu quyền anh ngầm, mơ thấy bản thân đang thi đấu, tiếng nói của trợ lí nhỏ lải nhải ở bên tai, nhưng dù Ôn Uyển muốn nghe cũng nghe không rõ.
Anh bỗng nhiên nhận ra người đứng đối diện trên đài thi đấu chính là Tống Nhuệ. Ôn Uyển đứng ở chỗ đèn tụ quang chói sáng lại giật mình lần nữa, cảnh tượng lại thay đổi, trước mắt anh đã biến thành lúc lần đầu tiên gặp được Tống Nhuệ, một mình Tống Nhuệ nằm trên ghế dài trong phòng nghỉ, không một ai để ý đến hắn.
Ôn Uyển nóng nảy, theo bản năng muốn tiến lên. Trong mộng, anh vô cùng muốn duỗi tay để chạm vào Tống Nhuệ đang bị thương như thế, nhưng không hiểu vì sao, đã chạm được rồi nhưng lại có người không biết từ nơi nào tới mạnh mẽ tách anh và Tống Nhuệ ra. Ôn Uyển sốt ruột đến độ muốn hét lên, nhưng giây sau đã thấy rõ được gương mặt của người kia.
Vẫn là Tống Nhuệ. Tống Nhuệ ôm anh trên đầu gối, nhẹ nhàng lay động thân thể anh.
Đó là buổi tối, hoàng hôn tím thẫm, giống với con ngươi đen như mực của Tống Nhuệ, đặc đến mức không thể hòa tan được. Cặp mắt kia chỉ nhìn chuyên vào riêng anh, là ánh mắt mà Ôn Uyển quen thuộc. Dù thế giới có lùi lại, tạp âm có ồn ào ầm ĩ thì hắn vẫn là người vệ sĩ thành tín nhất, trung thành nhất của Ôn Uyển, từ đầu đến cuối trong ấy chỉ chiếu rọi duy nhất bóng dáng của anh.
Sự tồn tại của một loại âm thanh càng ngày càng rõ ràng, lộc cộc lộc cộc, chiếm cứ mọi sự chú ý của anh.
Đột nhiên cảm giác choáng váng không trọng lượng xuất hiện. Ôn Uyển đang dùng tay đỡ đầu, lại đột nhiên ngã xuống dưới, vừa giật mình một cái, lúc này anh mới bị doạ tỉnh lại từ trong mơ.
Anh mờ mịt nhìn bốn phía. Bản thân anh vẫn còn ngồi ở cạnh bàn ăn, không có Tống Nhuệ, sắc trời bên ngoài cũng chưa tối …… Ôn Uyển nhất thời cảm thấy mê mang. Thì ra tất cả những gì lúc nãy chỉ do đang nằm mơ thôi sao?
Nhưng tiếng mở khóa vừa đánh thức anh dậy lại thực sự tồn tại. Ôn Uyển còn chưa thoát ra khỏi trạng thái hoảng hốt lúc vừa tỉnh ngủ, vừa đảo mắt đã thấy Tống Nhuệ mở cửa tiến vào.
Lần này thời gian Ôn Uyển nhìn chằm chằm vào Tống Nhuệ có hơi lâu. Anh nhìn Tống Nhuệ, Tống Nhuệ cũng đang nhìn anh.
“Tống Nhuệ?” Anh đứng lên, chân đã hơi tê. Mới ra khỏi cảnh trong mơ, Ôn Uyển còn chưa ngây người xong nhưng cũng không gây trở ngại bản năng chăm sóc người khác của anh: “Cậu đã về rồi à.”
Tống Nhuệ gật đầu.
Ôn Uyển cũng không biết vì sao lại thở phào nhẹ nhõm.
Anh nhìn bóng dáng Tống Nhuệ bắt đầu khom lưng đổi giày, ngón chân ở dép lê giật giật, kiềm chế ý nghĩ muốn tiến lên quan tâm Tống Nhuệ lại.
Quyết tâm chữa trị quan hệ giữa hai người càng thêm kiên định. Ôn Uyển cảm nhận được một cỗ sức mạnh không biết từ đâu đến, anh sẽ cố gắng giữ một khoảng cách khiến Tống Nhuệ cảm thấy an toàn.
“Anh đi xới cơm đây.” Ôn Uyển nói, hắn không nhìn chằm chằm vàoTống Nhuệ nữa, đi về phòng bếp.
Tống Duệoở cửa nhìn thấy bóng dáng kia đi vào phòng bếp.
Hắn lại nữa cúi đầu, khống chế biểu cảm của mình một chút.
Hắn không tài nào hình dung ra được. Vừa mở cửa liền nhìn thấy Ôn Uyển ngồi ở bên cạnh bàn ăn chờ hắn, trên mặt còn mang theo vệt hồng lúc ngủ đè lên, ánh mắt mờ mịt lại chuyên chú, tầm mắt chậm rãi tụ lại trên người hắn. Loại cảm giác này…… Hắn che ngực, thở ra một hơi thật dài.
…… Vẫn may còn nhịn xuống được.
Hắn quay đầu đóng cửa, xỏ dép lê xong mới bình tĩnh bước vào cửa nhà.