Đọc truyện Khi Nhân Thê Thụ Bị Ép Nhận Kịch Bản Cường Thụ – Chương 3
Editor: Quan Vuong
Beta: Hàn PhongÔn Uyển cúi đầu nhìn thoáng qua bản thân mình. Vì đặc trưng công việc hiện tại trên người anh đang mặc trang phục thi đấu quyền anh bao gồm áo khoác và quần soóc.
Anh phiền não giật nhẹ vạt áo của mình, đối với lần đầu tiên gặp gỡ mà nói nhìn bộ dạng của anh lúc này rất không chỉnh chu.
Vào lúc này trợ thủ lên tiếng hỏi anh: “Cậu định làm như thế nào?”
Không có kịch bản, nhiệm vụ của Ôn Uyển chẳng qua là hoàn thành các tình tiết trọng yếu trong kịch bản, yêu cầu cụ thể là làm thế nào để hoàn tất nó, đây là nội dung kịch bản mà anh phải đảm nhiệm. Còn cụ thể phải hoàn thành thế nào thì anh phải tự xây dựng kịch bản.
Ôn Uyển do dự nói: “Vậy tôi … khiêu khích anh ấy?”
Phải đáp lời với đối tượng kết hôn thế nào để thể hiện rằng mình nóng tính nhưng lại không mất lịch sự?
“Chắc chắn phải khiêu khích hắn. Cậu có thể giẫm lên chân hắn, nhổ nước bọt lên giày, hoặc thậm chí đơn giản chỉ cần ‘nhìn đểu’ hắn, nói ngắn gọn đây là cách nắm bắt để hoàn thành thành tựu lần đầu gặp mặt.”
Ôn Uyển than vãn trong lòng một tiếng. Anh bước ra từ sau bức tường, đi dưới ánh đèn. Hành lang này quá vắng vẻ yên tĩnh vì vậy chỉ cần có tiếng bước chân lập tức được khuếch đại rõ ràng vang vọng khắp nơi.
Tai Ôn Uyển nghe rõ tiếng bước chân của chính mình, anh có hơi căng thẳng.
Một người đang hút thuốc ở cuối hành lang, nhìn bộ dáng rất tập trung còn chẳng quay đầu lại nhìn.
Nhìn lướt qua có thể phán đoán người này rất cao. Chiều cao của đối phương vượt trội so với chiều cao trung bình của phái nam, trực giác cho biết người này cao từ một mét chín trở lên.
Người này vai rộng chân dài, thân hình được rèn luyện rắn chắc, mặc bộ âu phục cao cấp hay được khoác lên người manocanh sau những ô cửa kính.
Ôn Uyển thầm cảm thán câu “Cao thật”, trong tương lai nếu đan cho anh ấy một chiếc áo len có khả năng phải tốn không ít sợi len, hơn nữa tốt nhất phải dài mấy thước mới được.
Suy nghĩ một chút, Ôn Uyển lần thứ hai cảm thấy tiếc nuối về trang phục lúc này trên người của mình. Thật sự nhìn thế nào cũng quá mất lịch sự.
Trợ thủ âm thầm quan sát trạng thái của Ôn Uyển.
Người này trông rất đáng tin cậy. Bước chân ổn định, khuôn mặt không biểu cảm còn hơi có vẻ lạnh lùng. Khi bước đi gió lạnh bên ngoài thổi vào làm tà áo khoác bay lên, tất cả đều diễn ra bình thường.
Hành lang vắng vẻ chỉ có hai người càng đi càng gần.
Mặc dù Ôn Uyển đã quyết tâm tạo ấn tượng ban đầu rất tệ về bản thân mình. Nhưng đến khi thực sự đến cạnh người kia thì anh lại chẳng cử động được tay.
Cũng không phải lo lắng, anh trong lòng hít thở sâu lấy lại bình tĩnh, nhưng vẫn không cử động được tay. Chỉ nghĩ đơn giản lúc này mình đang đứng cạnh đối tượng kết hôn, anh liền không tìm được sự bình tâm.
Trợ thủ vừa vội nhưng không dám hối thúc Ôn Uyển. Bước chân của anh vượt qua người kia nhưng không nhịn được nhìn bên cạnh một cái vừa lúc bắt gặp đôi mắt cũng đang chăm chú nhìn mình.
Đôi mắt đối phương sâu thẳm làm cho Ôn Uyển cảm thấy bản thân mình có ảo giác bị cuốn vào ánh mắt này.
Ôn Uyển sửng sốt một giây, bước chân cũng đi tới cửa nhà vệ sinh.
Trên thực tế, dùng ánh mắt không kiêng kỵ nhìn một người đàn ông cho đến lúc người ta đi tới của nhà vệ sinh nói thẳng ra là có chút xấc láo thậm chí là lưu manh. Đột nhiên trợ lý phấn khởi nhanh chóng bắt lấy cơ hội.
Trợ thủ: “Thực tập sinh chú ý, gợi ý thiết lập đã được kích hoạt.”
Gợi ý cá nhân được kích hoạt dựa vào hệ thống phản ứng của nam chính và để đưa ra chỉ dẫn phù hợp nhất cho hành vi của nhân vật thụ chính – Ôn Uyển.
Trợ thủ: “Gợi ý: Ngài cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình bị xúc phạm, châm chọc đối phương ‘***. Bố mày đẹp không ***””
“***” là do Ôn Uyển đã sớm cẩn thận cài đặt nhằm ẩn lời nói thô tục.
Bất kể thế nào đi chăng nữa anh vẫn cảm thấy nói thô tục không hay ho lắm.
Nếu đổi lại là một người bất kỳ ở trong tình huống này thực sự có thể chửi bậy tại chỗ.
Ôn Uyển mặt không cảm xúc, giọng nói cũng không biểu lộ ý tứ gì. Anh suy nghĩ một chút, câu nói kia đặt ở trên miệng lại biến thành: “Nhìn tôi đẹp không?”
Khóe miệng trợ thủ giật giật một cái, cảm giác có chuyện không ổn.
Nhưng mà người đàn ông đang dựa lưng vào tường cười nhẹ một cái.
Đón nhận ánh mắt lạnh nhạt của anh, y vẫn đáp trả chẳng thay đổi.
Y nói: “Xin lỗi.”
Sau đó y lại nói “Rất đẹp”
Ôn Uyển mặt không cảm xúc.
Nhưng anh thấy ngọt trong lòng.
Trợ thủ tự an ủi bản thân đây chính là mùi thuốc súng, không nhịn nữa mà hối thúc Ôn Uyển: “Hắn mắng cậu là mặt đẹp đó. Mau lên, mắng lại nào. Mắng hắn!”
Ôn Uyển muốn biểu hiện tốt hơn một chút. Anh suy nghĩ một chút, hất cằm lên theo như lời thoại đáp trả lại: “Anh mới đẹp.”
Trợ thủ: … Chỉ mỗi tôi thấy thực tập sinh này không hợp việc hả?
Trợ thủ điên cuồng nhảy loạn trong tâm trí Ôn Uyển: “Mắng hắn! Đấm hắn một cái! Phun nước bọt vào lên mặt hắn!!!”
Người đàn ông đã hút xong điếu thuốc. Y tiện tay dập tắt đầu thuốc trước khi ném vào thùng rác, đứng thẳng dậy, tiện tay chỉnh sửa quần áo đôi chút.
Y nhìn Ôn Uyển gật đầu nhẹ, trên môi vẫn ẩn hiện nụ cười: “Cảm ơn.”
Nói xong, y đi vòng qua người Ôn Uyển.
Để lại sau lưng một người và một phụ tá không biết nói gì.
“Ai da…” Trợ thủ giận rèn sắt không thành thép: “Cậu xem đi, tôi đã nói rồi mà. Cậu phải có cá tính hơn thì mới thu hút được sự hứng thú của hắn.”
Trợ thủ tức giận: “Có biết tại sao nhu cầu thị trường của nhân thê thụ càng ngày càng giảm không? Chính là do quá ‘nhược’, quá yếu, chẳng thú vị chút nào. Lại nói, làm gì có người đàn ông nào cả ngày đều nghĩ đến việc giúp chồng dạy con?”
“Vừa rồi cậu không đủ dữ tợn, quá yếu. Thể hiện bộ dạng của cường thụ xem nào, cường thụ ấy!”
Ôn Uyển cũng biết bản thân mình vừa rồi biểu hiện không tốt vì thế đành yên lặng nghe.