Bạn đang đọc Khi nam thần hóa nam trà xanh – Chương 64:
Chương 64
Trans: Cola
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhan Thư thức dậy làm vệ sinh cá nhân xong, khoác chiếc áo măng tô màu nâu nhạt, đứng trước gương ngắm đi ngắm lại.
Cánh tay người đàn ông vòng qua bên eo cô, ôm lấy cô từ phía sau, nghiêng mặt khẽ hôn nhẹ vào má cô rồi thấp giọng hỏi: “Định ra ngoài à?”
Nhan Thư chọn một sợi dây chuyền, đeo lên cổ, “Đúng vậy.”
Hứa Bùi cầm lấy sợi dây chuyền một cách tự nhiên, ngón tay vòng ra sau gáy cô, đeo lên cổ cho cô.
Sợi dây chuyền vàng hồng mỏng mảnh ôm lấy cần cổ trắng đến lóa mắt của cô gái, khiến người ta không thể dời mắt nổi.
Anh nhìn chăm chú mấy giây, duỗi tay với lấy chiếc khăn, quàng lên cổ cô.
Nhan Thư nhìn vào gương, phàn nàn: “Chiếc khăn này che mất dây chuyền mới mua của em rồi.”
Hứa Bùi chẳng nói chẳng rằng, đến khi che kín nơi trắng ngần kia, anh mới thản nhiên nói: “Đợi đến mùa xuân đeo cũng được, mấy ngày nay bên ngoài lạnh, mặc nhiều chút.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhan Thư còn muốn vớt vát, “Hôm nay em chỉ đi có một lúc, nộp đơn xin cộng điểm cho phòng giáo phụ là em về ngay.”
“Đã chuẩn bị hết giấy tờ chưa?”
“Chuẩn bị xong từ lâu rồi! Giấy photo căn cước công dân, giấy photo sổ đăng ký kết hôn, thẻ sinh viên…” Nhan Thư đếm lại một lần nữa, vỗ vỗ vào balo, “Ok, đầy đủ rồi.”
Hứa Bùi nghĩ ngợi giây lát, hỏi: “Chuyện trên diễn đàn, anh đăng bài trên Weibo đính chính nhé?”
Nhan Thư khoác balo, “Không cần đâu, bạn bè biết tình hình thật là được rồi, chúng mình cũng có phải nghệ sĩ đâu, không cần thiết phải giải thích với những người không quen biết! Đúng không?”
Hứa Bùi im lặng, một lúc sau một bật ra một chữ: “… Đúng.”
Nhan Thư cười cong mắt, ngẩng đầu hôn chụt lên cằm anh một cái, “Vậy em đi đây.”
Cô xoay người, vừa đi được hai bước thì bị Hứa Bùi lôi phắt lại.
Nhan Thư ngơ ngác, “Sao thế?”
Hứa Bùi quét mắt qua chiếc áo măng tô mỏng manh của cô, “Thay áo khác rồi hẵng đi.”
“Hả?”
Hứa Bùi bình tĩnh giải thích: “Hôm nay nhiệt độ sẽ giảm.”
Nhan Thư hơi ngạc nhiên: “Nhiệt độ giảm á?”
Hứa Bùi gật đầu, giọng nói cực kỳ có tính thuyết phục: “Ừ, anh xem dự báo thời tiết, khối không khí lạnh từ áp cao Siberia tràn về phía bắc, nhiệt độ hôm nay sẽ giảm đột ngột năm độ C.”
“Oa, giảm đột ngột năm độ luôn! Thế thì phải thay sang chiếc áo dày hơn chút mới được!” Nhan Thư vội vàng chạy lật đật vào phòng thay đồ.
Hứa Bùi đi theo, nghiêng người tựa vào ngưỡng cửa, “Cái áo vàng kia cũng được đấy.”
“Áo này á?” Nhan Thư lấy chiếc áo lông vũ màu vàng nhạt từ trong tủ ra, đứng trước gương ướm thử.
Hứa Bùi lại nói: “Trông hợp với khăn của em lắm.”
“Hình như đúng thế thật!”
Nhan Thư hăm hở thay sang chiếc áo lông vũ, tiện đà thò tay vào trong túi áo, nghĩ gì lại nói: “Cái áo này chỗ nào cũng tốt, chỉ tội túi áo hơi nông.”
Cô vừa nói vừa quay đầu lại, nói bằng giọng oán trách: “Hại em làm rơi đồ mấy lần rồi, anh không nhớ sao?”
Người đàn ông ở ngoài cửa dường như đã nhướng máy lên, chậm chạp đáp lại: “Thế à?”
—
“Cái, cái gì cơ!” Tiểu Ưu ngây ngẩn nhìn bản photo sổ đăng ký kết hôn trong tay như đã phát ngốc. Nhìn chằm chằm không dời mắt một giây nào hồi lâu, mới hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy là, người, người kết hôn với bạn, chính là Hứa thần ư?”
Sau hai giây “tiêu hóa”, cô ấy lại cất cao giọng: “Bạn kết hôn với Hứa thần rồi sao??!!”
Nhan Thư gật đầu.
Sau đó, cô lập tức nghe thấy một tiếng hét xé toạc bầu trời: “Aaaaaaaaaa!!!”
Nhan Thư giật mình, định bịt miệng cô ấy lại thì bị Điền Tư Điềm ngăn lại, “Cho bạn ý kêu lên cũng được, không thì bạn ý sẽ bị nghẹn chết mất.”
Nhan Thư: “…”
Sau một hồi hét toáng lên, Tiểu Ưu mới từ từ tìm lại lý trí, lại hít sâu mấy hơi nữa mới nói: “Có phải, vừa nãy mình hơi kích động không?”
Điền Tư Điềm vỗ vai cô ấy ra vẻ cực kỳ thấu hiểu, “Lúc mình mới biết chuyện này, mình cũng từng làm như vậy.”
Hai người bày tỏ sự đồng cảm với nhau một lúc, Điền Tư Điềm lại cảm thán: “Nhưng ai có thể ngờ được, Hứa thần còn là người thừa kế tập đoàn Ngôn Ngọ cơ chứ.”
Tiểu Ưu gật đầu cái rụp, “Đúng thế, đó là tập đoàn Ngôn Ngọ đấy! Nhớ lại lúc chúng ta đến tòa soạn Quang Huy thuộc tập đoàn này –“
Dừng một lúc, hình như cô ấy nhớ ra chuyện gì đó, “A, mình nhớ ra rồi! Hôm chúng mình đến tòa soạn Quang Huy, chủ biên Chu bỗng dưng tỏ ra nhiệt tình thái quá với chúng mình…”
Điền Tư Điềm cũng nhớ ra, “Lâm Hồng Thịnh còn đích thân mở cửa xe cho Nhan Nhan…”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, “Hóa ra là vì bạn là thiếu phu nhân Ngôn Ngọ à!”
Nhan Thư cũng điếng người vì xưng hô này, “Khụ, thiếu phu nhân gì chứ? Hai bạn có thể bớt xem mấy phim thần tượng đi không!”
Hai người họ hoàn toàn không ngó ngàng đến lời chê bai của cô, tiếp tục cảm thán:
“Bảo sao hôm đó lại suôn sẻ như vậy, sau đó chủ biên Chu còn kết bạn Wechat với chúng mình, còn nói sau này có cơ hội hợp tác sẽ tiến cử bọn mình…”
“Đúng vậy, lúc đó mình còn thấy khó hiểu, không ngờ lại nhờ phúc của Nhan Nhan!”
“Đây gọi là gì nhở, một người làm quan cả họ được nhờ huhu…”
Hai người cứ tôi một câu, bạn một câu, nói một lúc lâu mới phát hiện Nhan Thư đã vượt lên đằng trước, vội vàng đuổi theo, “Nhan Nhan, đi nhanh thế làm gì, đợi bọn mình với!”
Nói xong, hai người họ hớn hở đuổi kịp bước chân của cô, khoác lấy tay cô một lần nữa.
Nhưng không hề chú ý đến một quyển sổ màu đỏ lặng lẽ rơi từ trong túi áo của Nhan Thư xuống đất.
Dường như Điền Tư Điềm đã phát giác ra gì đó, cô quay đầu lại, láng máng nhìn thấy một quyển sổ đo đỏ hơi quen mắt nằm trên mặt đất. Còn chưa kịp nghĩ nhiều thì đã bị Tiểu Ưu kéo đến tòa giảng đường: “Nhanh lên chút, Điềm Điềm!”
—
Một phút sau.
Hai nữ sinh khoác tay nhau, đi ngang qua ba người họ.
Một cô gái trong đó đánh mắt ra hiệu cho bạn học mặc áo phao hồng của mình, “Ê, Nhan Thư kìa.”
Cô gái áo hồng lập tức ngoảnh đầu lại, nhìn một lúc rồi hạ giọng nói: “Trên diễn đàn đã ầm ĩ đến thế rồi mà cô ta còn dám đến trường sao!”
“Ấy, tôi đọc trên đó thấy nhiều người nói cô ta đã kết hôn, rốt cuộc là thật hay giả nhỉ?”
“Dĩ nhiên là thật rồi! Đã bị người ta đào ra rồi mà!”
Vừa nói xong, một sổ nhỏ màu đỏ rơi ra từ trong túi của Nhan Thư.
Hai người cùng cúi xuống nhìn, lập tức ngây ra như phỗng.
Trên quyển sổ nhỏ màu đỏ, có mấy chữ lớn — Sổ đăng ký kết hôn.
Cô gái áo hồng bước nhanh hai bước, nhặt quyển sổ lên, nhìn mấy chữ lớn trên bìa rồi ngẩng đầu nhìn bạn của mình, tức tối nói: “Bạn nhìn đi, mình nói có sai đâu?”
Cô bạn kia lẩm bẩm: “Cô ấy kết hôn thật rồi!”
“Đúng vậy, đã kết hôn rồi mà còn đi dụ dỗ Hứa thần!”
“Không hổ là nữ hoàng trà xanh, không phục không được!”
Cô gái áo hồng tức xì khói đầu, “Mình phải chụp lại, đăng lên trên diễn đàn, vạch trần bộ mặt thật của cô ta!”
Nói xong, cô ta nhanh chóng giở sổ đăng ký ra, cúi đầu xem.
Rồi không nói năng gì nữa.
Cô bạn nhìn thấy cô ta nhìn trân trân vào sổ đăng ký, đồng tử dần phóng to, miệng cũng từ từ há hốc thành hình chữ o, bèn hỏi: “Làm sao đấy?”
Cô gái áo hồng vẫn không nói một lời, chỉ ngây ngẩn nhìn sổ đăng ký như cũ.
Cô bạn cũng ghé đầu nhìn, sau đó cũng lập tức đơ người.
Cô gái trong sổ đăng ký đúng là Nhan Thư, nhưng người đàn ông bên cạnh Nhan Thư, sao trông giống… Hứa thần vậy?
Cô ta đảo mắt qua lại, không dám tin.
Giây kế tiếp, họ đã nhìn thấy họ tên trên sổ đăng ký.
Họ và tên: Hứa Bùi
Họ và tên: Nhan Thư
Ngày đăng ký: Ngày 18 tháng 8
!!!
Hứa thần và Nhan Thư, đã kết hôn???
Hứa thần và Nhan Thư, đã kết hôn từ nửa năm trước???
Hai người im lặng không biết bao lâu, sau đó từ từ ngẩng đầu lên cùng một lúc, đều nhìn thấy đôi đồng tử chấn động đến mức gần như sắp vỡ của người kia.
—
Thủ tục xin được cộng điểm rất đơn giản, Nhan Thư trực tiếp nộp giấy tờ cho phòng giáo vụ rồi điền thông tin vào đơn.
Có điều, cái đơn này cần có chữ ký của các giáo viên khác nhau, cô phải chạy qua chạy lại mấy văn phòng khác nhau.
Sau khi làm xong thủ tục, Nhan Thư đã nóng toát mồ hôi, cô kéo khóa áo lông vũ xuống, “Không phải hôm nay nhiệt độ giảm sao, sao bây giờ lại nóng vậy nhỉ?
Điền Tư Điềm có chút nghi hoặc: “Ai bảo bạn hôm nay giảm nhiệt? Hôm nay còn cao hơn hôm qua hai độ đấy!”
“Không phải chứ? Thầy Hứa nói thế mà.” Nhan Thư dõng dạc lặp lại lời Hứa Bùi nói một lần: “Hôm nay khối không khí lạnh Siberia tràn xuống phía bắc, nhiệt độ đột ngột giảm năm độ!”
Cô lấy điện thoại ra, đang định tìm kiếm dự báo thời tiết, lại nghe tháy Điền Tư Điềm la lên: “Ai da!”
Nhan Thư nhìn sang cô ấy, “Sao thế Điềm Điềm!”
Điền Tư Điềm đột nhiên vỗ đùi cái “độp”, “Mình nhớ ra một chuyện! Cái quyển sổ đỏ đỏ đó, là sổ đăng ký kết hôn!”
Nhan Thư không kịp phản ứng, “Sổ đỏ đỏ gì cơ?”
Điền Tư Điềm giải thích: “Mình vừa nhìn thấy trên đất có quyển sổ đăng ký, cũng không biết do ai làm rơi, ở ngay đằng sau bọn mình luôn!”
Càng nghĩ cô ấy càng thấy không đúng, chụp lấy tay Nhan Thư, “Nhan Nhan, bạn mau xem sổ đăng ký kết hôn của bạn còn không, nhỡ đâu chính là sổ bạn đánh rơi thì sao.”
Nhan Thư xua tay, “Không phải đâu, hôm nay mình không mang sổ theo.”
Điền Tư Điềm ngẫm lại một lần nữa, “Không đúng, bạn có mang! Rõ ràng lúc trước mình nhìn thấy trong túi bạn có quyển sổ đỏ đỏ mà!”
Nhan Thư ngây người, “Nhưng mình không mang thật mà.”
“Như này đi, bạn về xem sổ đăng ký còn ở nhà không.” Điền Tư Điềm vẫn kiên định như cũ, “Mình cứ cảm thấy, quyển sổ kia chính là cái bạn đánh rơi.”
Nhan Thư trả lời chắc nịch: “Không thể nào!”
Nhưng, một tiếng sau.
Điền Tư Điềm nhận được một cuộc gọi.
Trong điện thoại, là giọng nói khóc không ra nước mắt của Nhan Thư: “Điềm Điềm, bạn nói cho mình cái sổ kia rơi ở chỗ nào vậy?”
—
Trước tòa giảng đường.
Ba người men theo vườn hoa nhỏ tìm một vòng, cũng không thấy sổ đăng ký kết hôn của Nhan Thư đâu.
“Điềm Điềm, bạn có chắc bạn nhìn thấy nó ở đây không?” Nhan Thư nhăn mặt hỏi cô ấy.
Điền Tư Điềm vẫn khẳng định chắc nịch: “Không sai, chính là nơi này.”
Nhan Thư vừa nhăn mày khổ sở tìm sổ đăng ký ở khắp nơi, vừa than vãn: “Sao lại rơi được nhỉ? Mình nhớ rõ ràng hôm nay chỉ mang bản photo, không mang bản gốc mà…”
Điền Tư Điềm nói: “Chắc là bạn nhớ nhầm rồi, không thể nào là người khác nhét vào túi bạn được đúng không?”
Hứa Bùi: “…”
Anh vẫn tỏ ra thản nhiên, tỉnh bơ lảng sang chuyện khác: “Bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này, việc quan trọng là tìm sổ đã.”
Nhan Thư hơi nản lòng, “Không tìm được thì thôi vậy, đi làm lại là được rồi.”
Điền Tư Điềm cũng hùa theo, “Đúng –“
Còn chưa nói xong, đã thấy Hứa Bùi nhíu mày, “Sao lại thế được?”
Nhan Thư: “Sao lại không được?”
Điền Tư Điềm: “Phải đấy Hứa thần, sao lại không được ạ?”
Hứa Bùi trầm ngâm một hai giây, sắc mặt vẫn bình thản như thường, “Vẫn nên gắng sức mà tìm đi, làm lại phải mất thêm chín tệ đấy.”
Nhan Thư: “…”
Điền Tư Điềm: “…”
Thảo nào chẳng có ai tin anh ấy là thái tử tập đoàn Ngôn Ngọ!
Nhan Thư: “Vậy anh nói xem phải làm thế nào đây?”
Hứa Bùi cụp mắt suy nghĩ một hồi, sau đó cong môi, chậm rãi đáp: “Như này đi, để anh lên diễn đàn trường đăng tin tìm đồ.”
—
Mười một giờ tám phút sáng.
Diễn đàn đại học Lan xuất hiện một bài đăng mới.
[Ai nhặt được sổ đăng ký kết hôn của Nhan Thư – vợ tôi, xin hãy liên hệ với tôi, vật này quý giá, nhất định có hậu tạ.]
Vợ tôi, Nhan Thư, sổ đăng ký kết hôn…
Ba tổ hợp từ này ghép lại với nhau, đã đủ cho sinh viên đại học Lan được ăn dưa cả ngày.
Song, một thứ chẳng khác một luồng sét bất thình lình đánh vào diễn đàn đại học Lan, là bốn chữ đi kèm ở phía dưới của chủ bài đăng:
[Tôi là Hứa Bùi]
Mười phút sau đó, diễn đàn bị sập toàn tập.