Bạn đang đọc Khi nam thần hóa nam trà xanh – Chương 59:
Chương 59
Trans: Cola
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong phòng tắm, hơi nước mịt mờ.
Nhan Thư chống tay lên bệ rửa mặt, cố gắng ưỡn người tạo dáng.
Cách cánh cửa, Hứa Bùi đứng ở bên ngoài, chiếc khăn tắm xanh biển được vắt tùy tiện trên cánh tay, anh ngước mắt lên.
Trên mặt kính nửa trong nửa mờ, một bóng người quyến rũ phản chiếu trên đó.
Hứa Bùi nhìn chằm chằm cái bóng đen xám kia, hai ba giây sau, anh gập ngón trỏ lại gõ lên kính hai cái.
Sau một loạt tiếng loạt xoạt, cửa phòng tắm hé ra một khe hở khoảng chừng ba tấc, ngay sau đó là một cánh tay trắng muốt thon nhỏ duỗi ra.
Hứa Bùi rũ mi, ánh mắt chững lại.
Trên cánh tay như ngó sen của cô gái trước mặt toàn nước là nước, da thịt đều đặn, cổ tay vừa nhỏ vừa trắng, ngón tay trắng nõn thon như búp hành, đầu ngón tay có giọt nước chực rơi, toát ra vẻ mong manh dễ vỡ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó, cô cong ngón trỏ lại, giọng nói nũng nịu khiến người ta rạo rực lẫn trong làn hơi nước ướt át, quấn quýt bên tai anh: “Thầy Hứa, mau đưa cho em đi chứ.”
Cằm Hứa Bùi hơi căng ra, yết hầu hơi chuyển động, trong cổ họng sinh ra cảm giác khô khốc khó chịu.
Anh nhìn chằm chằm giây lát, ánh mắt đã tối đi rất nhiều, anh đè nén suy nghĩ muốn túm lấy nơi thon nhất trên cổ tay cô để làm này làm kia, chậm chạp duỗi tay đưa khăn tắm cho cô.
Vậy mà người bên trong lại hồn nhiên không hay biết, lúc cầm lấy khăn tắm, đầu ngón trỏ còn vô tình lướt qua lòng bàn tay anh, lòng bàn tay hơi ram ráp ngay tức khắc lây nhiễm cảm giác ngứa ran ẩm ướt khiến cõi lòng người ta xốn xang.
Ngón tay Hứa Bùi hơi co lại, trong mắt gió nổi mây vần, nhưng ngay sau đó anh lại nghe thấy tiếng hắt hơi khe khẽ.
“Hắt xì!”
Lý trí của anh quay lại, thấy cánh tay trần trụi của người nào đó vẫn chậm rì rì lượn lờ dưới mí mắt anh, anh nhíu mày, lên tiếng giục giã: “Nhanh tay lên chút nào.”
Dường như ngón tay của người bên trong thoắt cứng đờ lại.
Anh không để ý quá nhiều, trực tiếp đẩy tay cô vào trong rồi đóng sập cửa lại.
Nhan Thư ngẩn ngơ nhìn cánh tay bị người đàn ông bên ngoài đẩy vào trong không chút nể nang, lại chầm chậm nhìn cánh cửa phòng tắm bị đóng chặt.
“…”
Vậy là, cô quyến rũ thất bại rồi ư?
Nhan Thư nhìn cánh tay run run vì không thể tin nổi, bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc cô đã làm sai ở bước nào.
Có điều, còn chưa kịp nghĩ ra manh mối gì, mạch suy nghĩ của cô đã bị cảm giác lạnh lẽo kéo trở lại.
Không thể không nói, đúng là lạnh thật.
Người cô run cầm cập trong cảm giác chua xót, hai ba động tác đã lau khô nước trên người.
Bước đầu tiên đã thất bại, thế thì phải mạnh tay hơn nữa, bắt đầu bước thứ hai,
Nhan Thư xốc lại tinh thần, chậm chạp thay sang bộ đồ ngủ gợi cảm, đứng trước gương ngắm mình trong đó.
Hình như còn thiếu cái gì đó.
Cô nghĩ ngợi giây lát, mở thỏi son màu hồng đất ra, thoa một chút lên môi một cách toan tính, nhếch mí mắt với chiếc gương.
Đây chắc là “Ánh mắt mê hoặc khiến người ấy không thể xuống giường nổi” mà trên mạng nói nhỉ?
Có phải thế không?
Dù sao bản thân cô cũng cảm thấy rất mê hoặc.
Lần này nhất định có thể thành công!
Nhan Thư siết chặt nắm tay, ra sức cổ vũ bản thân, sau đó hùng hổ hiên ngang mở cửa ra.
—
Hứa Bùi đeo tai nghe bluetooth, bình thản nói mấy câu vào trong điện thoại, sau đó lại cúi xuống, viết một đống công thức chi chít trên giấy.
“Thầy Hứa, giúp em kéo khóa với, em không với tới…”
Chất giọng nũng nịu của cô lại vọng ra một lần nữa, đầu bút của anh chợt dừng lại, chấm đen từ ngòi bút lan ra trên giấy trắng.
Hứa Bùi nghiêng đầu qua, bóng dáng trắng lóa lập tức đập vào mắt anh.
Hôm nay Nhan Thư ăn mặc rất mát mẻ.
Khác với những bộ đồ ngủ kín như bưng của cô, bộ đồ ngủ này của cô ít vải đến đáng thương.
Hai dây áo nhỏ xíu vắt ngang trên xương quai xanh xinh xắn, váy lụa màu trắng sữa mỏng manh ôm lấy cơ thể mềm mại lả lướt của cô, để lộ đôi chân vừa dài vừa thon.
Cô hất tóc ra, vạt váy nhẹ nhàng lay động rồi xếch lên trên một centimet theo động tác của cô, chất lụa sáng bóng ôm sát đôi chân trắng sứ của cô, phác họa nên những đường nhấp nhô trên váy hút mắt người nhìn.
Mái tóc đen nhánh như tảo biển được nhẹ nhàng xõa tung, cô gái nhỏ hơi cúi đầu xuống, một lọn tóc trên trán nhẹ nhàng rơi trên cánh môi hồng mê người của cô.
Cô ngước đôi mắt lấp loáng ánh nước, liếc thoáng qua anh một cái.
Hứa Bùi ngồi trước bàn sách, đôi mắt xuyên qua tròng kính gọng vàng mỏng, nhìn chăm chăm vào cô mấy giây, đôi môi mỏng khẽ mở, nói với đầu dây bên kia: “Lát nữa tôi gọi lại cho cậu.”
Nói xong anh bấm tắt điện thoại, đứng lên, đi về phía cô.
Tim Nhan Thư đập mạnh hai cái, bắt đầu mừng rơn.
Ấy ấy ấy!
Thế này là thầy Hứa cắn câu rồi ư?
Không được, cô vẫn phải làm chút gì đó mạnh bạo hơn mới được!
Thấy người đàn ông cách cô càng lúc càng gần, Nhan Thư cố gắng nhớ lại tuyệt chiêu dụ dỗ, lặng lặng hạ vai bên trái xuống, sợi dây nhỏ xíu trên đó cũng chầm chậm trượt xuống.
Vừa trượt được một nửa, Nhan Thư đã thấy Hứa Bùi nhíu mày, “Mặc ít như thế không thấy lạnh à?”
Nói xong anh khom lưng, lấy tấm thảm lông dày trên giường, vung tay lên bao kín người cô lại!
Này thì vai gầy, đùi thon, xương quai xanh gì đó này…
Đều bị anh che kín mít lại!
Chỉ chừa ra mỗi cái đầu!
Che xong anh còn chưa hài lòng, lại tỉ mỉ quấn thêm hai vòng lên người cô, quấn cô thành cái kén tằm mới yên tâm buông tay ra.
Nhan Thư định vùng ra, “Em không lạnh! Em đang nóng đây này! Hắt xì –“
Hứa Bùi chỉ lẳng lặng nhìn sâu vào cô.
Nhan Thư: “…”
Hứa Bùi bước về chỗ cũ, bưng một cốc nước đen ngòm lên, đưa cho cô.
Nhan Thư nhăn mặt, “Đây là gì thế?”
“Thuốc cảm.”
Nhan Thư thầm nghĩ: Đây là lúc uống thuốc cảm sao!
Cô có chút bất mãn, bĩu môi, “Em nói là em đang nóng cơ mà!”
Hứa Bùi “ừ” một tiếng không nặng không nhẹ, nói như đang dỗ ngọt cô: “Đây chính là thuốc trị cảm sốt.”
Nhan Thư: “…”
Em hoàn toàn phục anh rồi đấy!
Nhan Thư duỗi một cánh tay ra từ trong tấm thảm dày dặn một cách khó khăn, bịt mũi lấy hơi uống một mạch, rồi giận đùng đùng nói: “Bây giờ được rồi chứ!”
Hứa Bùi gật đầu.
Nhan Thư vẫn không chịu từ bỏ, “Có thể kéo khóa giúp em không?”
Hứa Bùi: “Không cần thế đâu.”
Nhan Thư: “?”
Hứa Bùi nhấc tay một cái, một bộ đồ ngủ chất cotton mà cô hay mặc bị quăng qua, rồi anh nói bằng giọng tỉnh bơ: “Thay sang bộ này đi, khỏi cần kéo khóa.
Nhan Thư có chút suy sụp.
Đây là vấn đề khóa áo sao?
Rốt cuộc Hứa Bùi có được hay không vậy?
Nhan Thư nghiến răng.
Được lắm, cô vẫn không chịu tin chuyện này!
Ngày mai, ngày mai cô nhất định sẽ học được chiêu hữu dụng.
Đến lúc đó cô sẽ tung ra chiêu độc cho xem.
—
Không biết là tác dụng của cốc thuốc cảm, hay là hiệu quả giữ ấm của bộ đồ ngủ này không tồi, lúc này Nhan Thư cảm thấy hình như mình thật sự ấm hơn rất nhiều.
Cô cầm điện thoại, ngồi vểnh chân, nghiêm túc lựa chọn “chiêu độc” cho ngày mai ở dưới bài đăng “Khiến đàn ông muốn ngừng mà không được”.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng cô chú ý đến câu trả lời của chủ thớt ở bình luận thứ 282.
[Chuyện có lực sát thương nhất giữa các cặp đôi, không cái gì sánh bằng chuyện mất điện. Trong bóng tối vô biên, mọi cơ quan cảm giác đều được phóng đại, vào lúc này, bạn khẽ thì thầm một câu vào tai anh ấy “Em sợ tối” thì chậc chậc… làm gì có người đàn ông nào chống đỡ được!]
Bình luận phản hồi bên dưới rất nhiều:
[Cảm ơn chủ thớt!]
[Cảm ơn chủ thớt +1, tôi sẽ dùng ngay đây!]
Chủ bài đăng trả lời: [Không cần cảm ơn tôi, mọi chiêu thức tâm cơ của tôi đều học từ @ Bé trà xanh thương anh giai]
Chủ bài đăng bình luận tiếp: [Vẫn chưa hết đâu các chị em! Nhớ này, trước khi ngủ nhất định phải kéo kín rèm cửa nhé, sáng hôm sau, nhân lúc anh ấy thức dậy, bạn lập tức kéo rèm ra! Giỏi lắm, bạn chính là ánh sáng duy nhất trong thế giới tăm tối của anh ấy! Hehehe cả cơ thể lẫn tâm hồn của anh ấy, double kill!]
Mắt của Nhan Thư sáng rực lên!
Chính là chiêu này rồi!
Chỉ cần mất điện… ủa khoan, mất điện?
Thế tóm lại là, lúc nào mới mất điện đây!
Nhan Thư vội vàng lên mang, tra cứu một hồi, lập tức tiu nghỉu.
–Theo thống kê của lưới điện quốc gia, thời gian mất điện trung bình hằng năm ở thành phố Lan là… 0,8 giờ.
Một năm có 365 ngày, mà thời gian mất điện trung bình chỉ có 0,8 giờ!
Thế thì cô phải đợi đến tháng nào năm nào, mới khiến anh “được” đây?
Không được, cô phải nghĩ cách khác.
Nhan Thư bắt đầu động cái đầu thông minh của mình, học hỏi “mánh khóe” trên mạng, sáng hôm sau mới bảnh mắt ra cô đã dậy, đến cửa hàng dụng cụ gần nhà mua một đống dụng cụ.
—
“Mợ về rồi đấy à?”
Dưới sự kiên trì của bà Hứa, ban ngày thím Lý sẽ từ bên nhà tổ nhà họ Hứa qua đây, nấu cơm cho hai người, đến chiều lại quay về.
Như vậy vừa có thể chăm sóc hai người, lại không làm phiền đến không gian riêng tư của hai vợ chồng.
Sáng ra, thím Lý vẫn bận rộn trong bếp như bình thường, đột nhiên ngoài cửa có tiếng động, bà lau tay chạy ra ngoài xem sao.
Nhan Thư đang thay giày ở cửa, trong tay xách một túi đồ to đùng.
Kìm, tua vít cùng vô số dụng cụ chuyên biệt không biết tên.
Thím Lý nghi hoặc hỏi: “Mợ à, đây là?”
Nhan Thư ho khan một tiếng, tùy tiện nói bừa: “À, dây điện trong nhà có vấn đề, cháu mua dụng cụ để sửa ấy mà.”
Thím Lý: “Chuyện này gọi người đến sửa là được rồi sao? Đâu cần mợ tự động tay động chân chứ!”
Nói xong, bà định gọi điện thoại cho thợ đến sửa, Nhan Thư vội vàng ngăn lại, “Ấy ấy ấy thím Lý, chớ làm thế! Cháu tự sửa là được rồi!”
“Tự sửa? Nhưng rốt cuộc trong nhà đã xảy ra vấn đề gì thế mợ?” Thím Lý vẫn hơi mờ mịt.
Nhan Thư nghĩ một lát rồi nói: “Vấn đề mà cháu muốn nó xảy ra là… à không, đường dây điện trong nhà có vấn đề, cái đèn kia kìa thím, lúc nào kêu “bụp” một tiếng là nó tự động ngắt, thím có thấy kỳ lạ không?”
—
Đến tối.
Hứa Bùi đang nói chuyện điện thoại với người phụ trách dự án bên phía Ngọ Quang, đột nhiên —
“Bụp” một tiếng.
Tứ phía chìm trong bóng tối.
Ngay sau đó, một tiếng la thất thang vọng ra từ phòng bên cạnh.
Hứa Bùi chợt nhíu mày, đang định nhấc chân chạy sang phòng Nhan Thư thì bị một cơ thể mang theo hương hoa cam nhào vào trong lòng, “Thầy Hứa, sao đột nhiên lại mất điện thế?”
Cơ thể cô gái rất thơm, rất mềm, trêu chọc khứu giác của anh trong bóng tối vô tận.
Cánh tay như một con rắn mềm nhũn quấn lấy cổ anh, lọn tóc mượt mà nhẹ lướt qua yết hầu rõ nét của anh.
Nhan Thư vô cùng cẩn thận, làm theo các bước trong “giáo trình”, còn có bước nào nữa nhỉ.
Cô cố gắng nhớ lại.
À, đúng rồi.
Nhan Thư ghé môi vào tai người đàn ông, hà hơi: “Tối quá đi, em sợ lắm ~”
Giọng cô giống hệt tiếng mèo kêu, còn mang theo chút nức nở, âm cuối rung lên trong bóng đêm.
Nhưng giây sau đó, cô không thể run được nữa.
Bởi vì, một luồng sáng đột ngột lóe lên.
Nhan Thư ngước mắt, lập tức nhìn thấy Hứa Bùi bật đèn pin điện thoại lên, thản nhiên nhìn mình, “Bây giờ không tối nữa rồi.”
Nhan Thư: “…”
Cô ngừng khoảng hai giây, nói tiếp: “Điện thoại của anh còn bao nhiêu phần trăm pin?”
Hứa Bùi nhìn qua, “Hai mươi phần trăm.”
Nhan Thư: “!”
Aaaa trời giúp cô rồi!
Đợi đến khi điện thoại của anh hết pin, cô sẽ cho anh —
Còn chưa nghĩ xong, đã nghe Hứa Bùi nói: “Nhưng đủ rồi.”
Nhan Thư: “? Đủ gì cơ?”
Năm phút sau, đèn đóm trong biệt thự lại sáng trưng trở lại.
Hứa Bùi phủi tay, hơi mỉm cười, “Đủ để anh sửa xong đường dây điện.”
Nhan Thư: “…”
Có thể sửa được đường dây điện nên đắc ý lắm phải không?
Nhan Thư lẳng lặng nhìn Hứa Bùi, bày ra vẻ mặt không cảm xúc lượn về phòng ngủ của mình.
Mệt rồi, thôi dẹp đi!
Muốn ra sao thì ra!
—
“Không phải chứ, như thế mà anh ấy vẫn không được?” Vưu Giai thốt lên kinh ngạc ở đầu bên kia.
“Đúng vậy.” Nhan Thư thở dài, “Bây giờ tao đang hoài nghi nghiêm trọng, liệu có phải bộ não của anh ấy đánh đổi từ phương diện đó không.”
Vưu Giai: “Chắc không phải thế đâu nhỉ? Không phải mày đã nói vóc dáng của anh ấy đẹp kinh khủng, còn hấp dẫn hơn cả Lam Tu Minh sao?”
Nhan Thư nhớ lại đám cơ bụng sắc nét của Hứa Bùi, lập tức có chút nóng mặt. Một lúc sau, cô lại nói bằng giọng ngao ngán: “Hầy, dáng ngon thì có tác dụng gì, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.”
Vưu Giai cũng cảm thấy vấn đề này rất khó gỡ, lại hỏi: “Không phải mày đã mua một đống thuốc bổ thận sao? Chưa dùng à?”
Nhan Thư: “Chọn nhầm bên vận chuyển rồi, chắc phải mai mới ship đến nơi.”
Vưu Giai: “Vậy để mai dùng hẵng nói, à mà mày đã khỏi cảm chưa?”
Nhan Thư: “Khỏi lâu rồi.”
Mấy ngày trước cô lao lực quá độ, cơn cảm chưa khỏi còn có dấu hiệu nặng hơn. Hai ngày nay cô vô dục vô cầu, suốt ngày nằm dài nghịch điện thoại, vậy mà cơn cảm nhoáng một cái đã khỏi rồi.
Đến tối, nộp xong bản thảo môn lấy tin viết bài, cô nằm trên sofa nghịch điện thoại như thường lệ, thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hứa Bùi vọng ra từ trong phòng tắm: “Nhan Thư, anh quên mang khăn tắm rồi, đưa vào đây hộ anh với.”
Nhan Thư đang chung team đi ăn gà* với Điền Tư Điềm, ngó vào trong phòng tắm một cái, lấy làm lạ hỏi: “Sao anh lại tắm trong phòng của em?”
*Chỉ trò chơi PUBG bản Trung Quốc, người thắng cuộc sẽ được ăn gà.
Mấy ngày nay, chỉ cần hai ông bà Hứa không có ở nhà, hai người họ đều chia phòng ra ngủ.
Giọng Hứa Bùi hơi ngập ngừng, truyền qua cánh cửa: “Không phải lần trước em cũng tắm bên phòng anh sao?”
“Em làm thế để –” dụ dỗ anh.
Nhan Thư khó khăn nuốt ba chữ còn lại trở lại, nói với Điền Tư Điềm: “Chờ mình chút nhé, Điềm Điềm.”
“Mau lên nhé, lát nữa người khác đến rồi.”
“Ừ ừ.”
Nhan Thư đáp lại, mau lẹ chộp lấy khăn tắm, chạy đến cửa phòng tắm, gõ hai cái, “Mau mở cửa.”
Cô còn muốn ăn gà đây này!
Cửa phòng tắm được mở ra, cánh tay người đàn ông duỗi ra từ bên trong.
Trên cánh tay thon dài rắn rỏi, giọt nước chảy tong tong, nhìn theo khe hở cánh cửa xuống dưới là cẳng tay cường tráng, chỗ cổ tay nổi gân, vẻ nam tính của đàn ông được thể hiện toàn bộ.
Nếu ba ngày trước Nhan Thư nhìn thấy cảnh này, không khỏi sẽ âm thầm chậc chậc hai tiếng, nhưng bây giờ cô chỉ muốn ăn xong con gà chưa kịp ăn, vốn không có lòng dạ nào háo sắc, trực tiếp đóng cửa cái rầm.
Cô tỉnh bơ cầm điện thoại lên, “Quay lại rồi, quay lại rồi đây!… A, ở hướng một giờ, có người tới!”
Chưa được hai phút, cô lại thấy Hứa Bùi gọi: “Nhan Thư, cắt mác áo hộ anh với.”
Vừa mới chạy xong một vòng bo, Nhan Thư: “…”
Cô túm tóc, “Em qua ngay đây!”
Cô lại lật đật chạy qua, Hứa Bùi đang ngồi trên mép giường, cúi đầu, chỉ vào mác áo ở sau lưng.
Nhan Thư cầm cái kẹp, quỳ một chân lên mép giường cạnh anh, cúi đầu xuống, qua khe hở giữa cổ áo và cổ gáy anh, một phát thấy ngay cơ bắp nở nang trên lưng anh.
Vai rộng, thắt lưng hẹp, không chỗ nào là không rắn chắc.
Vừa trẻ trung vừa mạnh mẽ.
Nhan Thư âm thầm than thở: Tiếc quá, dáng ngon như thế này, vậy mà lại là…
Còn chưa nghĩ xong, cô đã nghe “bụp” một tiếng, đèn đóm chợt tắt phụt.
Cả căn phòng chìm vào trong bóng tối.
Nhan Thư hoàn toàn không kịp chuẩn bị, vô thức hỏi: “Mất điện ư?”
Trong bóng tối, người đàn ông “ừm” một tiếng trầm thấp bằng âm mũi.
Nhan Thư: “Không thể nào, chẳng phải trên mạng bảo là gần như không ngắt điện mà nhỉ?”
Hứa Bùi chậm rãi đáp: “Sao lại không thể, hôm trước cũng mất điện đấy thôi.”
Dường như anh đã ghé lại gần cô, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua gò má của cô: “Hửm?”
Nhan Thư: “…”
Cô chột dạ ho khan một cái, theo phản xạ đứng xa anh một chút, nào ngờ chỉ một thoáng không cẩn thận, vừa vặn giẫm phải chân anh, cả người chợt lảo đảo.
Ngay sau đó, cổ tay cô được bàn tay nóng ấm của người đàn ông túm chặt, tiện đà kéo cô ngồi lên đùi anh.
Giọng đàn ông trầm ấp, toát ra vẻ khàn khàn: “Đi đâu? Không phải em sợ tối sao.”
Gò má Nhan Thư tự dưng nóng ran, cô nuốt nước miếng, “Ồ, phải á, điện thoại của anh đâu?”
Ngón tay ram ráp của anh khẽ chà xát vào cổ tay nhỏ nhắn của cô hai cái, “Hết pin rồi.”
Nhan Thư vô thức đáp lại: “A…”
Rồi đột nhiên nhớ ra cô còn cầm điện thoại trong tay, cô nói ấp úng: “Điện thoại của em, điện thoại của em còn pin.”
Vừa mới ấn mở khóa màn hình, môi của cô đã bị người đàn ông ngậm lấy.
Trong ánh sáng yếu ớt từ màn hình, anh trở mình, áp cô xuống dưới người mình. Bàn tay lớn men theo cổ tay bị anh đè trên giường, lướt lên trên từng chút một, chậm rãi rút chiếc điện thoại mỏng trong tay cô ra, ngón cái ấn vào nút bên hông.
Khi màn hình bị tắt đi, dường như anh đã bật cười khẽ khàng bên tai cô, “Điện thoại của em cũng hết pin rồi.”
Anh ghé người xuống, chuyên tâm hôn đôi môi cô, sau đó men theo cần cổ thon dài của cô lướt một mạch xuống dưới.
Sau cùng, mùi vị và ấn ký của anh đã được giải phóng trên từng tấc da thịt non mềm của cô, khiến cô phiêu bềnh.
Nhan Thư cắn môi, đè nén cảm giác kích động muốn kêu thành tiếng, cô mơ màng nghĩ: Thầy Hứa như thế này thì có chỗ nào không được chứ, rõ ràng là được quá đi ấy.
Ngoài rèm cửa sổ, tuyết trắng mênh mông.
Gió vừa thổi, bông tuyết trắng trên nhành cây cũng rung rinh theo, lúc thì chậm rãi lúc thì gấp gáp, cuối cùng hóa thành một làn nước mê hoặc lòng người, len lỏi trên thân cây thô to chảy dọc xuống dưới.
—
Nhan Thư mơ màng tỉnh dậy từ trong giấc mơ, xung quanh vẫn tối om như trước.
Đầu óc cô đầy hỗn loạn, chỉ có cảm giác đau mỏi trên người nhắc nhở cô về màn phóng túng tối qua của cô.
Cô thấy hơi khát nước, vừa mới uể oải chống người dậy thì “soạt” một tiếng, tấm rèm chắn nắng dày bên cửa sổ đã bị kéo ra.
Ánh nắng xuyên qua mặt kính trong suốt của cửa sổ sát đất, hắt vào chăn của cô một cách chuẩn xác, còn có bóng của người đàn ông cùng ánh nắng êm dịu hắt xuống dưới.
Hứa Bùi mặc áo ngủ, đứng ngược sáng, ánh nắng mùa đông ấm áp dát một đường vàng nhàn nhạt trên cơ thể của anh, anh cúi xuống, đưa cho cô một cốc nước.
Cùng với một nụ hôn chào buổi sang kéo dài.
Vào giây phút ấy, trong lòng Nhan Thư lập tức dâng tràn cảm giác thỏa mãn lớn lao.
Thật sự rất tuyệt, ánh nắng và anh, đều ở bên cô.
Huhuhu.
…
Không đúng, cái tình tiết này, sao có vẻ quen quen vậy nhỉ?
Không chỉ có tình tiết này, tối qua…
Vừa mới nghĩ được một nửa, cô lại bị Hứa Bùi chiếm lấy môi.
Nhan Thư bị anh hôn đến mức mơ hồ, đâu còn thời gian nghĩ đến chuyện khác nữa, cô đưa tay khoác lên cổ anh, luồn ngón tay vào trong mái tóc đen của anh.
Hứa Bùi bị cô quyến rũ mà rung động không thôi, muốn buông thả một phen nhưng lại thương xót cơ thể của cô, đành nuốt nước bọt ngấm ngầm chịu đựng, không ngừng hôn lên môi cô.
Hai người đang hôn đến mức say sưa không nỡ dời, chuông cửa đột ngột vang lên.
Hứa Bùi hơi thở dốc, vuốt tóc cô, giọng anh thấp không tả nổi: “Đừng giày vò anh nữa, để anh đi mở cửa.”
Lại nói: “Anh làm bữa sáng rồi, ra ngoài ăn đi.”
“Dạ.”
Nhan Thư thư thả rửa mặt xong, dụi mắt đi ra phòng ăn, “Vừa nãy ai đến đấy?”
“Người giao hàng.” Hứa Bùi đeo bao tay, bê mấy món ăn sáng từ trong bếp ra ngoài, “Đồ của em.”
Trong lát bánh mì nướng phô mai kẹp mấy miếng thịt xông khói mỏng tang, sữa chua dẻo được phủ lớp dâu tây đỏ au, kèm thêm một quả trứng chần…
Tối qua thể lực của Nhan Thư đã hao hụt quá độ, bây giờ nhìn thấy mấy món này, cô không nhịn được thèm nhỏ dãi.
Cô xúc sữa chua bỏ vào trong miệng, hỏi lại: “Đồ của em á?”
Hứa Bùi: “Có cần anh bóc ra giúp em không?”
“Ừm ừm.” Nhan Thư vô thức gật đầu, nhưng cứ cảm thấy dường như có chỗ nào sai sai.
Khoảng hai giây sau, cô bất chợt nhớ ra gì đó, vội vàng lên giọng: “Không cần!”
Nhưng, đã quá muộn rồi.
Hứa Bùi chậm rãi liếc mắt qua mấy món đồ trong chiếc hộp anh vừa mở ra, thuốc bổ thận, viên địa hoàng lục vị, trà tráng dương bổ tinh…
Giọng anh hơi trầm xuống, mang theo vẻ không thể tin nổi: “Đây là gì thế?”
Miệng Nhan Thư nhanh hơn não, “Thuốc bổ thận.”
Hứa Bùi: “…”
Anh nhìn đăm đăm vào cô, sắc mặt hơi u ám, mãi một lúc sau anh mới sầm mặt, giọng nói toát ra chút khí lạnh: “Xem ra cô Hứa không hài lòng với màn thể hiện tối qua của anh lắm thì phải.”
Nhan Thư nhớ đến biểu hiện vào tối qua của anh, vội vàng trả lời thật lòng: “Em không có, em quá là thỏa mãn ấy chứ.”
Thật mà!
Cô thỏa mãn đến độ eo sắp gẫy đến nơi rồi!
Song, người đàn ông không định nghe cô giải thích, trực tiếp gọi điện cho thím Lý, cất giọng lãnh đạm: “Thím Lý, hôm nay thím không cần qua đây đâu.”
Nhan Thư ngồi xa nên không nghe rõ thím Lý bên đầu kia đã nói những gì, chỉ thấy người đàn ông mấp máy môi: “Không cần thiết.”
Sau đó Hứa Bùi nhấc chân, từng bước đến gần cô. Anh thong thả cởi bao tay ra, ngón trỏ và ngón cái cùng ấn vào dây đồng hồ bằng thép, “tạch”– đồng hồ được cởi ra rồi quăng lên bàn.
Ánh mắt anh khóa chặt lấy khuôn mặt của cô, chậm rãi nói với đầu dây bên kia: “Hôm nay cháu hầu hạ cô ấy.”