Bạn đang đọc Khi nam thần hóa nam trà xanh – Chương 52:
Chương 52
Trans: Cola
Một phút sau.
Hai người mang theo nụ cười ngọt ngào bên khóe môi, tay nắm tay, tỏ vẻ kiên định ra khỏi phòng bếp nhỏ.
Sau đó.
Vừa mới đi vào phòng làm việc chưa được mấy bước, họ đã cùng lúc khựng lại tại chỗ.
Ý????
Có chuyện gì vậy!
Sao phòng làm việc lại trống huơ trống hoác thế này?
Nhan Thư vươn cổ, ngó dáo dác xung quanh một lúc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đừng nói là một người, ngay cả bóng ma cũng chẳng nhìn thấy.
Cô hơi ngạc nhiên, “Bọn họ đâu rồi nhỉ?”
Hứa Bùi nhấc cổ tay lướt mắt qua đồng hồ, trầm mặc một hồi rồi đáp: “… Hình như tan ca rồi.”
Nhan Thư: “…”
Công bố quan hệ thất bại.
—
Hôm nay, phòng ký túc 342 vô cùng huyên náo.
Chương trình tuyển tú đã quay xong, Hoàng Nhân Nhân và Triệu Mễ kéo theo vali, việc đầu tiên khi về ký túc xá chính là kéo Nhan Thư ra “dần” cho một trận.
“Aaaaaaa con bé đáng chết này! Có mối quan hệ thân thiết với Hứa thần như thế mà không chia sẻ cho các chị!”
“Đúng á, thanh mai trúc mã cơ đấy ối giời ơi! Không nói cho các chị thì đúng là không chấp nhận được!”
“…”
Hai người hò hét ầm trời, mãi một lúc sau mới phát hiện một chuyện, “Ủa, không đúng! Điềm Điềm, sao hôm nay cô im lặng thế?”
Điền Tư Điềm đang nín nhịn cả một bụng chuyện để nói, lên tiếng một cách khó khăn: “Đâu có đâu.”
“Sao lại không chứ! Nói! Có phải cô có chuyện gì giấu các chị không!”
“…”
Trong lúc ba người đang ầm ĩ, Nhan Thư đứng bên cạnh trầm mặc giây lát, đang định sắp xếp lại lời nói để thành thật khai báo với Hoàng Nhân Nhân và Triệu Mê thì ba người kia không biết làm sao, đã nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
Hoàng Nhân Nhân: “Ây, hôm nay giới giải trí lại nổ ra một bài báo đã đọc chưa?”
Điền Tư Điềm: “Là chuyện cái bà Vương Mộng kia đăng bài tố mình gặp phải đàn ông cặn bã đấy á?”
“Đúng! Tên kia tra thật sự! Em nghĩ mà xem, hai người họ đã yêu nhau được một năm rồi, thế mà bạn trai cô ấy chưa từng dẫn cô ấy đi gặp bạn bè. Có lần đang nắm tay thì bị bạn nhìn thấy, anh ta còn hất tay cô ấy ra, chậc chậc…”
“Đây chẳng phải tra nam ba không điển hình sao, không thừa nhận, không chủ động, không từ chối. Hơn một năm mà vẫn không công khai, thừa nhận thân phận bạn gái, rõ ràng là có vấn đề!”
“Tên tra nam chết dẫm!”
Mọi người mắng cho hả giận, lại nghe thấy một giọng nói lí nhí vang lên ở cạnh đó, “À ừm, em làm phiền xíu, như thế chính là tra nam sao?”
Ba người quay đầu lại, “Đã làm chuyện như vậy thì tất nhiên là tra nam rồi, em đang nghĩ gì thế!”
Mí mắt Nhan Thư khẽ giật một cái, “Nếu người làm chuyện này là con gái thì sao?”
Ba người trăm miệng một lời: “Thế thì chính là tra nữ!”
“Tra nữ” Nhan Thư: “…”
Cô đắn đo một hồi, hỏi với vẻ chột dạ: “Vậy mọi người thấy, cái cô tra nữ này… à không, tên tra nam kia phải bù đắp thế nào nhỉ?”
Hoàng Nhân Nhân: “Tất nhiên là phải mau chóng thừa nhận thân phận của người kia trước mặt mọi người rồi.”
Điền Tư Điềm: “Còn phải dành nhiều tâm tư hơn cho đối phương nữa.”
Triệu Mễ: “Ví dụ như, giấu cô ấy tổ chức tiệc sinh nhật cho cô ấy, chuẩn bị một sự bất ngờ gì gì đó.”
Nhan Thư gật đầu như đang có điều suy nghĩ.
Cô hiểu rồi.
—
Trong văn phòng của Hứa Bùi.
Mấy người ngồi trước mặt Hứa Bùi, báo cáo tiến độ công việc vào thời gian gần đây.
“Anh Bùi, bên phía Ninh Hợp rất hài lòng với phương án về dự án này của chúng ta. Em đã bàn bạc mấy lần với bên giám đốc Vương, có lẽ họ nhìn trúng quyền lực mềm trong lĩnh vực khoa học công nghệ của chúng ta, vì thế muốn hợp tác với chúng ta để đưa ra một loạt thiết bị thông minh.”
Quan Văn Cường vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều dao động.
Ninh Hợp là công ty lớn thứ nhất thứ hai ở thành phố Lan, chủ yếu kinh doanh các loại sản phẩm máy móc truyền thống. Nhưng kể từ sau khi con trai tiếp quản công ty, trọng tâm cả công ty từ từ phát sinh những cải tổ, nghe nói đã thành lập công ty khoa học công nghệ, sau này muốn chiếm một “bát canh” trong lĩnh vực đồ gia dụng thông minh.
Người trong phòng làm việc của họ có người nào không phải nhân tài hàng đầu đại học Lan, duy chỉ có một bug duy nhất chính là thiếu tiền.
Ninh Hợp tài chính hùng hậu, nếu có thể hợp tác thành công, vậy thì họ có thể giải quyết vấn đề vốn của phòng làm việc ở mức độ rất lớn, thực hiện nguyên tắc win-win*.
*Win-Win (nguyên tắc thắng-thắng) là một trong những nguyên tắc cơ bản của nghệ thuật đàm phán, kinh doanh hiện đại. … Theo nguyên tắc này, những người tham gia đàm phán, kinh doanh, hợp tác với nhau sẽ tôn trọng và chấp nhận nguyên tắc “đôi bên cùng có lợi”
Mọi người vừa nghĩ đến chuyện này, ai nấy cũng nhìn chằm chằm Hứa Bùi bằng ánh mắt sáng ngời.
Quan Văn Cường xoa tay, “Anh Bùi, có làm không?”
Không ngờ, Hứa Bùi lại lắc đầu, “Hợp tác với Ninh Hợp làm mấy dự án mô hình Toán học thì được, còn hợp tác để đưa ra sản phẩm, chuyện này không cần cân nhắc.”
Mọi người đều sững sờ.
Một sự lựa chọn tốt như Ninh Hợp, vậy mà anh Bùi chẳng cần cân nhắc đã từ chối thẳng thừng.
Mặc dù trong lòng có thắc mắc nhưng cũng chỉ thắc mắc mà thôi.
Đồng hành với nhau lâu như vậy đã khiến họ có một sự tín nhiệm đặc biệt với Hứa Bùi, chưa từng thắc mắc bất cứ quyết định nào của anh.
“Anh Bùi đã nói không cần suy nghĩ thì khỏi suy nghĩ đi.”
“Đúng, lát nữa em sẽ đi từ chối Ninh Hợp.”
“Không có Ninh Hợp, sau này chắc chắn vẫn có lựa chọn tốt hơn!”
Hứa Bùi khẽ gật đầu, “Đúng là sẽ có lựa chọn tốt hơn, nhưng không phải sau này, mà là bây giờ.”
“Hả?” Quan Văn Cường gãi đầu, “Lựa chọn gì vậy anh Bùi?”
Hứa Bùi cười nói: “Khoa học và Công nghệ Ngọ Quang.”
Đám người lập tức ồ lên, “Gì cơ!!!”
Nếu Ninh Hợp đã là sự lựa chọn không tệ, vậy thì Khoa học và Công nghệ Ngọ Quang chính là một sự ao ước tha thiết của mọi người.
Công ty Khoa học và Công nghệ Ngọ Quang là công ty con thuộc tập đoàn Ngôn Ngọ, chuyên tập trung nghiên cứu và phát triển điện thoại thông minh trong nước, nhà thông minh và các sản phẩm công nghệ đen* khác được giới trẻ thời nay vô cùng yêu thích và ủng hộ.
*Công nghệ đen có nguồn gốc từ bộ phim hoạt hình Nhật Bản “Full Metal Frenzy”, đề cập đến những đổi mới khoa học và công nghệ và các sản phẩm vượt quá phạm vi nhận thức của con người hoặc trình độ công nghệ hiện tại. … Một mặt, nó thường đề cập đến các khái niệm công nghệ khó hiện thực hóa ở hiện tại nhưng có thể được thực hiện trong tương lai; mặt khác, nó cũng đề cập đến các công nghệ và sản phẩm có độ chính xác cao đã được hiện thực hóa nhưng đã vượt qua nhận thức của hầu hết mọi người (Baidu)
Nếu người trong đội ngũ của họ đơn phương đi xin vào Ngọ Quang thì hẳn là không có vấn đề gì to tát. Nhưng nếu họ hợp tác với Ngọ Quang bằng danh nghĩa phòng làm việc thì lại là một chuyện cực kỳ tốt mà họ có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
Ánh mắt của mọi người đều thay đổi.
Sau khi tiêu hóa thông tin, một lúc lâu sau họ mới nhao nhao hú lên mấy tiếng, phấn khích kéo Hứa Bùi hỏi này hỏi kia.
Hứa Bùi nhấc tay xem đồng hồ, “Cho các cậu mười phút.”
Câu hỏi của mọi người tương tự như nhau, không ngoài dự đoán đều liên quan đến Ngọ Quang, chẳng hạn như “Cách thức hợp tác”, “Tỷ lệ chia phần trăm” hay “Có quyền đặt tên hay không”.
Đến lượt Tiểu Lục tử hỏi, cậu ta lại im lặng một lúc lâu, cuối cùng lại hỏi: “Anh Bùi, sợi dây thun trên tay anh, có phải của Nhan Thư không?”
Mọi người đồng loạt nhìn theo ánh mắt của cậu ta, nhao nhao giơ ngón cái lên, “Ông Lục à, khả năng quan sát chi tiết của ông mạnh quá rồi đấy!”
Tiểu Lục Tử: “…”
Là khả năng quan sát của cậu ta mạnh sao?
Rõ ràng là do anh Bùi nhìn đồng hồ tám trăm lần trong một tiếng mà, sợi dây thun đó lại nằm ngay bên cạnh đồng hồ, không muốn để ý cũng khó!
Nếu không phải cả người anh Bùi toán ra sự đứng đắn, cậu ta còn tưởng là anh đang cố tình khoe dây buộc tóc cơ đấy!
Nhớ đến bầu không khí toàn bong bóng màu hường kỳ lạ giữa hai người họ dạo gần đây, Tiểu Lục tử nín nhịn một hồi, rồi không cầm lòng được mà hỏi: “Anh Bùi, sao dây buộc tóc của Nhan Thư lại ở trên tay anh thế?”
Vừa nói ra, cậu ta lập tức cảm thấy không ổn.
Sao cậu ta lại quên mất, nói chuyện riêng tư trong giờ làm việc là chuyện đại kỵ của anh Bùi cơ chứ!
Đang nghĩ phải làm sao để lấp liếm, lảng sang chuyện khác thì đã thấy anh Bùi trưng khuôn mặt tươi cười nhìn cậu ta bằng ánh mắt ngợi, ngợi khen?
Hứa Bùi tủm tìm nhìn dây buộc tóc hình cá nhỏ trên cổ tay mình, thong thả nói: “Cậu nói cái này à? Là –“
Chưa kịp nói hết đã bị Quan Văn Cường cướp lời: “Là của Nhan Thư thì có làm sao! Người ta là thanh mai trúc mã, đeo dây buộc tóc thì có làm sao đâu?”
Lý Tại cũng nhíu mày hùa theo: “Phải đấy, chẳng lẽ ông còn hoài nghi anh Bùi và Nhan Thư có gì sao?”
Tiểu Lục Tử không phục, “Chẳng lẽ lại không có gì ư?”
Mọi người không đồng tình với điều này, rối rít tranh nhau nói:
“Anh Bùi là người thế nào, ông còn không biết à?”
“Với lại, hầu hết thời gian Nhan Thư đều học trong phòng làm việc chúng ta, anh Bùi là người có thể giở trò yêu đương sến rện trong phòng làm việc được sao?”
“Tiểu Lục Tử, ông nghiêm túc kiểm điểm lại mình đi.”
“Ông nhìn dáng vẻ chính trực đứng đắn của anh Bùi, rồi nhìn lại mình đi.”
“Đừng có dùng những suy nghĩ đen tối của ông để đánh giá người có tấm lòng trong sạch, không nhiễm bụi trần như anh Bùi!”
Hứa Bùi – toàn thân chính trực đứng đắn – chưa từng sến súa – tấm lòng trong sạch – không nhiễm bụi trần: “…”
Anh mấp máy môi định nói gì đó, điện thoại bất chợt reo lên.
Bấm nhận máy, đặt bên tai.
Giọng nói trong trẻo của Nhan Thư vang ra từ trong điện thoại: “Tối mai anh có lịch gì không?”
Hứa Bùi nhướng mày, “Sao thế?”
Nhan Thư nói bằng giọng vui vẻ: “Nếu không có lịch gì thì dành thời gian cho em nhé? Em đã chuẩn bị một món quà chúc mừng cho anh đấy!”
“Quà gì thế?”
Cô gái thốt ra hai chữ đầy vẻ thần bí, “Bí mật!”
Hứa Bùi không nhịn được, khẽ bật cười.
Không tồi, đã biết chuẩn bị điều bất ngờ cho anh rồi.
Thật sự đáng mong chờ.
Tám giờ tối.
Hứa Bùi xem giờ, chuẩn bị mở cửa chính trong phòng làm việc ra.
“Cạch”, cửa mở ra.
Bên trong tối om om.
Anh nhấc chân đi vào phòng.
Trong phòng làm việc rộng lớn vẫn tối đen như cũ.
Anh cởi áo khoác và khăn quàng, treo lên giá áo ở huyền quan, quay sang định duỗi tay ấn công tắc bật đèn, thì nghe thấy một tiếng “lạch cạch” vang lên từ đầu khác của phòng làm việc trống trải.
Ngay sau đó, một chấm lửa nhỏ bé bùng lên, ánh lửa màu vàng cam tỏa ra ánh sáng yếu ớt, soi chiếu bóng dáng thướt tha yêu kiều.
Cô gái bưng một chiếc bánh kem nhỏ xinh, đôi mắt cong cong đứng ở phía đối diện.
Cô mặc chiếc váy liền màu lục sẫm, chiếc váy thiết kế ôm sát phác họa nên đường cong lung linh của cô.
Tóc đen, chân dài, eo thon.
Mỗi một tấc trên cơ thể, không nơi nào không hoàn hảo.
Tiếp đó, bóng dáng xinh đẹp này bưng chiếc bánh kem nhỏ được cắm nến, đi từng bước về phía anh.
Cô và ánh nến, cùng ghé lại gần anh.
Cô lên tiếng, giọng nói trong trẻo bùi tai vang lên trong không gian trống vắng: “Hứa Bùi, chúc mừng anh được giải!”
Hứa Bùi nhìn cô chăm chú, một lúc sau khẽ cười một tiếng, “Chúc mừng được giải?”
Nhan Thư đứng lại trước mắt anh, đôi mắt cười cong cong, “Đúng vậy, giải vàng CUMCM đã đỉnh lắm rồi đấy!”
Hứa Bùi hạ mắt, nhìn vào chiếc bánh kem trang trí tinh xảo, “Đây là quà em tặng cho anh sao?”
“Ừm hứm.” Nhan Thư gật đầu, cô duỗi ngón trỏ chỉ vào chiếc bánh kem nửa màu hồng nửa màu nâu rồi nói: “Có vị dâu tây và vị sô cô la, anh muốn ăn bên nào trước?”
Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, “Hửm?”
Ánh nến chiếu từ dưới lên trên, hắt nghiêng lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt, đôi mắt đen láy, làn môi đỏ mọng và dung nhan xinh đẹp của cô gái. Làn mi hơi vểnh lên thành một đường cong động lòng người, cứ thế nhìn thẳng vào anh.
Tựa như một nàng yêu nữ mê hoặc lòng người.
Khiến người ta rung động không thôi.
Chàng trai cao lớn và cô gái nhỏ nhắn, sự đối lập được đẩy lên tột cùng trong bóng đêm.
Trong ánh nến mập mờ, Hứa Bùi hạ mắt, nhìn trân trân vào cô.
Một lát sau đó, yết hầu của anh khẽ chuyển động, chất giọng trầm khàn nhiễm chút sương đêm: “Có thể nếm thử không?”
Nếm thử?
Nhan Thư chưa kịp phản ứng lại thì đã bị chàng trai nắm lấy cổ tay, ấn tay cô chạm vào lớp kem sữa bông mềm của chiếc bánh kem, ngón tay chợt mát lạnh, đầu ngón tay đã dính chút kem sữa.
Ngay sau đó, anh nghiêng người xuống từng chút một, dừng lại cách ngón tay cô chưa đến một centimet, đầu lưỡi nhẹ nhàng quấn lấy đầu ngón tay của cô, từ từ liếm sạch kem sữa trên đó.
Cảm giác râm ran nổi lên ở đầu ngón trỏ, rồi men theo khớp xương, lan rộng từng chút một.
Nhan Thư: “!”
Cô trợn tròn xoe mắt, ngây ngẩn nhìn Hứa Bùi.
Đây đây đây là!
Đôi mắt của chàng trai thâm trầm hơn bình thường mấy phần, đôi đồng tử có chấm lửa đang bập bùng nhưng hàng lông mày lại chầm chậm nhíu lại, “Không đủ ngọt. Còn lựa chọn nào khác không? Chẳng hạn như…”
Giọng anh rất trầm, xen lẫn chút gì đó khàn khàn, có vẻ hơi khác so với chất giọng bình thường của anh.
Chẳng hiểu sao Nhan Thư lại thấy hơi khó thở, đại não không còn rảnh rang nghĩ đến chuyện khác, chỉ suy nghĩ đến vấn đề anh nói một cách khó khăn: Vị dâu tây vẫn không đủ ngọt sao? Chủ tiệm bánh ăn bớt nguyên liệu? Còn có lựa chọn gì khác ư?
Chẳng hạn như cái gì, ví dụ?
Đúng lúc này, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô hơi dùng sức, ấn cô lên tường rồi Hứa Bùi khom người xuống trong luồng ánh sáng mịt mờ, “Chẳng hạn như em.”
Nhan Thư lại một lần nữa tròn xoe đôi mắt.
Thứ cùng phóng to giống đồng tử của cô, còn có khuôn mặt đẹp trai của anh.
Vào giây phút này, trong đầu cô chỉ luẩn quẩn mấy chữ:
Anh ấy thật lẳng lơ.
Ánh nến mịt mùng, sự mập mờ của bầu không khí được đẩy lên đỉnh điểm, còn có cả luồng hơi thở thoảng qua mà chàng trai thở ra.
Tiếng tim đập rộn rạo, sự mê hoặc không lời…
Hơi thở của Hứa Bùi bủa vây, anh nói khẽ: “Có thể không?”
Đầu Nhan Thư kêu “uỳnh” một tiếng.
Cô cũng được coi là xem qua vô số phim ảnh trên đời.
Bầu không khí này, có thể làm chuyện gì đó, không cần nói cũng tự hiểu.
Nhan Thư nhìn gương mặt gần trong gang tấc của anh, trái tim đập thật nhanh.
Cô không trả lời mà chỉ vô thức nâng cằm lên, gắng gượng níu giữ một chút tỉnh táo, vậy mà đầu cô lại đột ngột nhớ ra một chuyện.
Không đúng!
Kịch bản vốn không phải như thế này!
Bánh kem chỉ là chất dẫn, điều gây ngạc nhiên thật sự là —
Nhan Thư nghĩ đến chuyện gì đó, mí mắt khẽ giật một cái, cuống quýt đẩy anh ra, “Hứa Bùi!”
Chàng trai khàn giọng “ừm” một tiếng nhưng không hề có ý định dừng động tác lại, anh cúi đầu, khẽ thổi tắt hết nến.
Thế giới biến thành không gian tối tăm.
Rồi cuối cùng anh cũng buông tay cô ra, bàn tay thon dài lướt đến dưới gáy của cô, giữ chặt, đôi môi mỏng kề đến gần.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng “loảng xoảng” vang lên từ trong một góc của phòng làm việc.
Môi của Hứa Bùi dừng lại cách đôi môi đỏ của Nhan Thư một centimet.
Nhan Thư cuối cùng cũng tìm được sơ hở, đưa bàn tay run run ấn công tắc bật đèn.
Ánh sáng trắng lóa nhấp nháy hai cái, sau đó mọi ánh đèn bật sáng, soi sáng cả phòng làm việc.
Khóe mắt của Hứa Bùi như đã nhìn thấy mấy bóng người.
Vừa mới nghiêng đầu sang, lông mày của anh đã không tự chủ được giần giật một cái.
Ở một chỗ cách hai người mấy mét, có… một đám người đang đứng đó.
Quan Văn Cường, Tiểu Lục Tử, Lý Tại… đứng giữa mười hai mươi thanh niên cao lớn là ba cô bạn cùng phòng của Nhan Thư.
Có người đội mũ chóp nhọn khoa trương, có người cầm máy ảnh, có người đang cầm pháo giấy trong nhà, đang không biết có nên bắn hay không.
Tất cả mọi người đều đứng đực ra, há hốc mồm, không ai nhúc nhích, chỉ ngây ngốc nhìn về phía anh.
… và Nhan Thư.
Hứa Bùi: “…”
Anh chậm chạp liếc mắt qua những người này, sau đó quay đầu lại, nhìn Nhan Thư bằng ánh mắt hết sức phức tạp, “Đây là, điều bất ngờ em chuẩn bị cho anh à?”
Đầu óc Nhan Thư đã trống rỗng, chỉ biết “A” lên một tiếng.
Một lúc sau, Hứa Bùi bất lực nâng tay lên, bóp huyệt thái dương, nhưng trong đáy mắt lại thấp thoáng ý cười nhàn nhạt, thấp giọng an ủi cô: “Chuẩn bị tốt lắm, anh rất thích.”
Nhan Thư cúi gằm mặt vì xấu hổ trước mặt mọi người.
Đừng nói nữa.
Vốn dĩ cô đã lên kế hoạch ổn thỏa, anh chọn bánh kem xong cô sẽ lập tức búng ngón tay, sau đó bật điện lên rồi cánh Quan Văn Cường và Tiểu Lục Tử cùng bắn pháo giấy, Điền Tư Điềm và Hoàng Nhân Nhân sẽ chụp ảnh, mọi người cùng hô vang: “Surprise!”
Kế hoạch hoàn hảo biết bao.
Ai ngờ đâu, anh đã không ra bài theo kế hoạch thì chớ, còn suýt nữa tự do phát huy thành kịch bản cấm thiếu nhi, cô có kéo cũng chẳng kéo lại được.
Hứa Bùi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc không ra nước mắt của cô nàng, thở dài thật khẽ rồi hôn nhẹ vào môi cô. Anh vuốt tóc cô như đang dỗ dành, bàn tay lớn trượt xuống đến ngón út của cô, chầm chậm nắm lấy tay cô.
Sau đó, anh đứng thẳng lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người càng há miệng to hơn, nói một câu tỉnh bơ: “Ngại quá mọi người, nụ hôn hợp pháp.”
———
Nhiều người thắc mắc nên mình nhắc trước là bắt đầu từ chương sau trở đi sẽ khóa chương bằng MP, nếu bạn không đọc được tức là bạn không có đủ MP để mở chương, hãy chăm làm nhiệm vụ để có MP đọc tiếp nhé ?