Bạn đang đọc Khi nam thần hóa nam trà xanh – Chương 4:
Chương 4
Trans: Cola
Nhan Thư có chút ngơ ngác.
Hứa Bùi xỏ một tay vào trong túi, hạ mắt nhìn cô.
Đôi đồng tử của cô gái trước mặt hơi phóng to, hàng mi đen cong vút chớp động mấy cái như cánh bướm, ngây ngẩn nhìn anh chăm chú.
Cứ như bị phát ngốc rồi vậy.
Người đi cùng cũng đi qua, hỏi một câu: “Anh Bùi, có chuyện gì vậy?”
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều dựng thẳng tai lên.
Hứa Bùi thong thả dời tầm mắt, gập ngón trỏ chỉ vào túi tài liệu, “Trên đường nhặt được quyển sổ tay, trả về người mất.”
Nhan Thư: “…” Không hổ danh là Hứa thần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô thở phào, trái tim đang lửng lơ cũng hạ xuống, dời mắt nhìn theo.
Ngón tay của người đàn ông gập lại thành một độ cong đẹp mắt, đầu ngón tay vừa vặn chỉ vào giấy nhớ màu hồng dán ngoài bìa quyển ghi chú.
–Chủ nhân của tôi tên là Nhan Thư, nếu tôi bị mất, xin ai đó nhất định phải đưa tôi về bên cô gái xinh đẹp thông minh lại lương thiện ấy. Phương thức liên hệ của chủ nhân: 137xxxxxxxx
Mặt Nhan Thư hơi nóng lên nhưng ngoài mặt vẫn phối hợp tỏ ra vô cùng ngạc nhiên vui mừng.
Cô vận dụng mọi khả năng diễn xuất cả đời mình, há to miệng một cách cực kỳ khoa trương để biểu đạt sự thảng thốt: “Chu choa, sao quyển sổ tay của em lại ở đây, ban nãy em đã tìm lâu lắm rồi đấy. Hóa ra được Hứa thần nhặt được sao? Thật sự cảm ơn anh nhiều.”
Sau khi cô nói xong câu này, cả đám người đều lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
Lâm Tuyết Mẫn thì thở phào một hơi thật dài.
Sau khi hoàn hồn lại, không khỏi cảm thấy mình hơi buồn cười.
Đang nghĩ cái gì vậy?
Hứa Bùi và Nhan Thư, hai con người có bắn đại bác cũng không tới, có thể có quan hệ gì được chứ?
Cô ta nghĩ đi ngẫm lại mấy phen, lại nghiến răng, siết chặt nắm tay.
Cơ mà thủ đoạn này của Nhan Thư cũng thật sự cao tay, thế mà cô ta lại xem thường Nhan Thư rồi.
Người đi cùng Hứa Bùi cười rộ lên, “Được đấy, em còn đang nghĩ xem tối rồi mà anh còn ôm túi tài liệu làm gì, hóa ra là đồ của đàn em Nhan Thư, okay, trả cho người ta đi.”
Anh ta nói xong, chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Hứa Bùi liếc qua đây, lập tức nghệt mặt.
Vẻ mặt gì kia? Mình nói sai ư?
Còn chưa đợi anh ta hiểu ra, Hứa Bùi đã trả quyển sổ tay cho cô gái kia, bước lên trước một bước, anh chàng lập tức nối gót theo sau.
Đi cách đó một đoạn, anh ta nghe thấy giọng Hứa Bùi: “Cậu biết cô ấy à?”
Người kia nghĩ một lúc mới hiểu ra Hứa Bùi đang nói đến Nhan Thư, bật cười rồi nói: “Hoa khôi khoa Báo chí, em biết em ấy, em ấy không biết em.”
Hứa Bùi đột ngột dừng bước, “Không quen biết còn gọi người ta là đàn em?”
“?”
“Gây ảnh hưởng không tốt, về sau chú ý chút.”
“…”
Cho dù không quen biết nhau, vì sao gọi một tiếng đàn em cũng gây ảnh hưởng không tốt nhỉ? Có điều Hứa Bùi là đại ca trong phòng làm việc của bọn họ, anh ta đành ấm ức “vâng” một tiếng.
Hứa Bùi móc chìa khóa ra, chiếc xe đậu cách đó không xa nhấp nháy đèn, người đi cùng bèn hỏi: “Đi đâu thế anh Bùi?”
“Về phòng làm việc, ngủ bù.”
“Em còn tưởng anh định đến chỗ lão Tôn cơ.”
“Có lẽ lúc này lão Tôn vẫn còn ở hồ Thu Sắc.” Anh mở cửa xe, “Câu cá.”
Lên xe, nổ máy.
Hứa Bùi nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy hàng cây ngân hạnh ngoài cửa xe chậm chạp lùi về phía sau, đám người đi trên đường cùng với cô gái nhỏ chỉ cần liếc mắt là thấy giữa đám người.
Vợ của anh, Nhan Thư.
Một chàng trai cao cao đứng bên Nhan Thư, không biết đang nói đến chuyện gì, chàng trai kia cười rộ lên.
Sau đó, anh ta nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía Nhan Thư có vẻ dịu dàng khó hiểu.
–
“Nhan Thư.” Tần Minh Bách sải đôi chân dài, chủ động đi đến bên cạnh Nhan Thư.
“Nếu anh muốn xin lỗi thì không cần đâu.” Nhan Thư không muốn dây dưa với anh ta, lên tiếng trước khi anh ta mở lời: “Hơn nữa anh không cần xin lỗi quá sớm như vậy, chưa đến giờ phút cuối cùng, trang báo lần này vẫn chưa thể xác định là của ai đâu.”
Tần Minh Bách nghiêng đầu nhìn cô, rồi khẽ bật cười.
Nhan Thư không hiểu anh ta cười vì điều gì, đang định hỏi thì chuông điện thoại vang lên.
Cô nhìn màn hình báo cuộc gọi đến.
Hứa Bùi?
Nhan Thư liếc trộm chàng trai ở bên cạnh, nhanh chóng bắt máy, khẽ nói: “Alo.”
Đầu bên kia khẽ “ừm” một tiếng, không nói gì nữa.
Nhan Thư hơi khó hiểu, “Chuyện gì vậy?”
Bên đầu kia, giọng người đàn ông trầm thấp: “Hỏi cho đủ thủ tục, xác nhận tính chân thực của thông tin của người bị mất đồ.”
Nhan Thư: “?”
Nhập vai đến nghiện rồi à?
Cô lơ đãng liếc nhìn xung quanh, ánh mắt lập tức cố định ở một chỗ.
Ven đường quốc lộ cách đó không xa, một chiếc xe Volkswagen màu trắng vừa phổ thông vừa quen thuộc đậu ở đó.
Kính xe được hạ xuống, lộ ra sườn mặt mơ hồ của người đàn ông ở ghế lái.
Có lẽ cô nhìn chằm chằm đến mức thất thần, Tần Minh Bách ở bên cạnh hơi nghi hoặc hỏi cô: “Em sao thế?”
Nói đoạn, anh ta cũng nhìn về phía đó.
Mí mắt Nhan Thư bỗng dưng giật giật mấy cái, không để ý dưới chân, suýt chút nữa đã bước hụt một cái.
May thay có một bàn tay kịp thời đỡ được cô, giúp cô tránh khỏi kết cục vồ ếch ngay tại nơi này.
Sau một phen luống cuống tay chân, Nhan Thư đột nhiên ý thức được chuyện gì đó.
Tay của Tần Minh Bách đang cầm cổ tay cô, một tay khác đỡ hờ lấy bả vai cô.
Nhìn từ góc độ của Hứa Bùi, thế chẳng phải là cô ngã vào trong lòng Tần Minh Bách sao?
Cơ thể cô hơi cứng đờ, chậm chạp ngẩng đầu nhìn về phía đường lớn.
Người đàn ông trong xe tựa người vào ghế, nghiêng đầu nhìn qua chỗ cô, sắc mặt ẩn khuất trong bóng tối trở nên mơ hồ.
Không biết bao lâu sau, anh mới cất lời, giọng anh bị màn đêm bao phủ trở nên trầm mà lạnh lùng: “Không làm phiền em chứ?”
—
Hai ngày nay thời tiết cực kỳ nóng bức, bầu trời chũng thấp tựa như một tấm màn đen khổng lồ, tầng mây âm u che phủ trên bầu trời thành phố, nung nấu thật lâu một cơn mưa sau tiết Lập Thu.
Phòng ký túc xá nam 304.
Quan Văn Cường ngồi vắt vẻo trên ghế, ôm điện thoại, lướt xem say sưa.
Tiếng cửa mở vang lên, Hứa Bùi đi vào phòng.
Quan Văn Cường vội vàng hạ âm lượng xuống, ngồi ngay ngắn lại một chút, “Về rồi à anh Bùi?”
Hai hôm nay Hứa Bùi thức đêm làm đề đến rất muộn, tâm trạng chẳng mấy tốt đẹp.
Anh ta vẫn nên biết điều một chút thì tốt hơn.
Hứa Bùi khẽ “ờ” một tiếng xem như đáp lại.
Anh bỏ sách xuống, xắn tay áo rồi ra ban công rửa mặt, lúc quay vào phòng nghe thấy một tràng cười sằng sặc.
Anh liếc Quan Văn Cường.
Anh chàng kia cuống quýt ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Nín nhịn một lúc, thực sự không thể nhịn được nữa, anh ta lại cười ha hả một lần nữa.
Vừa cười vừa chỉ vào điện thoại rồi giải thích: “Anh Bùi, không thể trách em to tiếng được, cái này buồn cười quá hahahahahaha…”
“Một ông anh bị cắm sừng hai năm, hàng xóm không thể nhịn được nữa, sơn cửa thành màu xanh lục* để nhắc nhở anh ta hahahaha.”
*Màu xanh dùng để chỉ người bị cắm sừng.
“Còn có cái này nữa, người vợ công khai anh anh em em với người đàn ông khác trước mặt ông chồng, ông chồng khóc đến mức dãn phế quản hahaha.”
Quan Văn Cường cười như tiếng gà trống gáy một hồi lâu, cười mãi cười mãi, bỗng dưng nhận ra bầu không khí có vẻ sai sai ở đâu đó.
Vừa quay đầu lại nhìn, thấy ngay Hứa Bùi hờ hững nhìn chằm chằm mình, trên mặt viết rõ mấy chữ lớn “Buồn cười lắm sao”.
Buồn cười lắm sao?
Quan Văn Cường lẳng lặng thôi cười, lại cảm thán như đang tổng kết lại: “Phụ nữ thời nay ấy à, cám dỗ ở bên ngoài quá lớn, thế nên làm đàn ông thì vẫn phải có chút thủ đoạn, nếu không thì dù có giỏi cỡ nào cũng không nắm giữ được trái tim của vợ mình đâu.”
Hứa Bùi lấy khăn tay, lau mặt, hỏi với vẻ nghi hoặc: “Thủ đoạn? Cậu còn có cái đó hả?”
Quan Văn Cường không phục, nói: “Em không có, nhưng có thể học mà! Bây giờ mạng mẽo phát triển như vậy, học cái gì tìm một phát là được. Anh xem, đây là một blogger mà em theo dõi, rất biết cách xử lý kiểu quan hệ này, tên là…”
Hứa Bùi nhướng mày, “Hửm?”
Quan Văn Cường cố tình bóp giọng: “Bé trà xanh thương anh giai.”
Hứa Bùi lừ mắt nhìn anh ta một cái: “Ăn nói cho tử tế!”
Quan Văn Cường vô cùng ấm ức, chỉ vào màn hình, “Sao em lại không nói tử tế chứ? Blogger này có tên là ‘Bé trà xanh thương anh giai’ mà! Nội dung toàn là chia sẻ kinh nghiệm, cực kỳ thực dụng, anh xem đi!”
Anh ta nói xong, mở một video, giọng nữ om sòm vang lên không một chút dấu hiệu báo trước.
“Các chị em, tuyệt chiêu đến rồi đây! Học thôi nào! Mình nói cho các bạn biết, chiêu này đúng là vô địch luôn, không một người đàn ông nào có thể kháng cự được chiêu này đâu…”
Một ngón tay chạm vào dấu x trên màn hình, giọng nữ lập tức im bặt.
Hứa Bùi nhíu mày, vẻ ghét bỏ trong giọng anh hết sức rõ ràng: “Có thể xem mấy cái ở trần gian không vậy?”
Quan Văn Cường lập tức sám hối: “Anh, em sai rồi.”
Đợi đến khi anh ta đi vệ sinh rồi quay vào phòng, Hứa Bùi đang ngồi trên ghế, đeo tai nghe, chăm chú nhìn điện thoại. Sống lưng của anh thẳng tắp, vẻ mặt thản nhiên, trông điệu bộ như một vị học giả.
Quan Văn Cường cảm thấy rất khâm phục.
Con người anh Bùi chính là như vậy, một lòng hướng về học hành, tâm trí chỉ tập trung vào Toán học, là một tuyển thủ vừa có năng khiếu vừa biết nỗ lực điển hình.
Chẳng trách anh ấy mãi mãi ưu tú như vậy.
Quan Văn Cường xuýt xoa một hồi lâu.
Nhưng tiếc là Hứa Bùi cắm tai nghe không chặt, âm thanh trong video bất cẩn phát ra ngoài –
“Các chị em, đã học được chưa nào! Phải dùng chiêu này với người đàn ông của các bạn! Phải! Dùng! Cho! Mình! Đấy!”
Quan Văn Cường: “…”