Bạn đang đọc Khi nam thần hóa nam trà xanh – Chương 37:
Chương 37
Trans: Cola
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Hứa Bùi vào phòng ngủ, Nhan Thư đã tắm táp xong xuôi, mặc váy ngủ bà Hứa chuẩn bị, làm tổ trên sofa. Ánh đèn áp tường vừa bật, trông cô mềm mại vô cùng.
Anh đứng ở cửa, nhìn chăm chú cô mấy giây.
Bước vào phòng.
Sau đó, anh nhìn thấy cô gái nhỏ quay lưng đi, chỉ để lại cái gáy cho anh nhìn.
Hứa Bùi gọi cô một tiếng: “Nhan Thư.”
Nhan Thư không ngó ngàng đến anh, lại quay lưng thêm một chút nữa.
Hứa Bùi nhăn mày, tưởng là cô đang nghe nhạc, cất cao giọng gọi: “Nhan Thư.”
Cô gái nhỏ quay phắt lại, “Anh nói bé một chút, đừng để cô chú nghe thấy!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẻ mặt Hứa Bùi có chút mờ mịt, “Em không đeo tai nghe, thế vì sao không trả lời anh?”
Nhan Thư: “…”
Cô không nói nên lời.
Cô chỉ cảm thấy không muốn nói chuyện với anh.
Nhưng cô vốn là người không biết kiềm chế, nhẫn nhịn một được một lúc là không nhịn được nữa, “Anh nói đi, vì sao anh lại lừa em, vì sao lại nói nhà anh nghèo lắm!”
Hứa Bùi chợt dừng bước, ngước lên nhìn cô, “Anh có nói nhà anh nghèo ư?”
Nhan Thư bỗng dưng nghẹn họng.
Cô cố hồi tưởng lại.
Đúng là anh chưa từng nói!
Nhưng…
Nhan Thư làm mình làm mẩy, hỏi anh: “Thế chiếc xe Volkswagen tã như xe chiến trường Iraq là thế nào?”
Giọng Hứa Bùi rất khẽ, vọng ra từ trong phòng thay đồ: “Anh không có yêu cầu gì với xe, lái được là được. Con xe kia là phần thưởng của nhà trường vào năm nhất, lái cũng khá thuận tay nên không muốn đổi.”
Nhan Thư bình tĩnh đưa ra câu hỏi: “Vậy chiếc cốc mua một tặng một 8 tệ 8 kia thì sao?”
Hứa Bùi bước ra, bộ áo ngủ vắt trên cánh tay, “Giảm giá mà, sao lại không mua?”
Nhan Thư đưa ra mối nghi hoặc cuối cùng: “Nếu anh không thiếu tiền, sao ban đầu còn nhận lời làm gia sư cho em?”
Ánh đèn yếu ớt từ phòng thay đồ hắt vào lưng anh, Hứa Bùi không vội trả lời ngay.
Mấy giây sau anh mới lên tiếng, giọng nói trầm lắng: “Không phải em cần gia sư sao?”
“Em cần gia sư là anh làm luôn à?” Nhan Thư buột miệng hỏi.
“Nếu không thì sao?”
Nhan Thư ngập ngừng: “Liệu có phiền lắm không, anh sắp phải tham gia cuộc thi, còn phải dẫn dắt đội tuyển năm hai, còn có phòng làm việc…”
“Không phiền.”
Trong phòng ngủ, hai người lặng lẽ nhìn vào mắt nhau mấy giây ở khoảng cách mấy mét.
Nhan Thư bỗng dưng bị anh nhìn chăm chú đến nỗi gò má hơi nóng lên.
Cổ áo sơ mi xanh lam của Hứa Bùi hơi phanh ra, để lộ một nửa xương quai xanh hơi gồ lên. Anh nhàn nhã tựa vào ngưỡng cửa, nhìn cô chăm chú, “Chuyện của em, không bao giờ là phiền phức.”
Giọng của anh rất trầm.
Xuyên qua ánh đèn màu quýt trong phòng ngủ, chui vào trong tai cô.
Tựa như một dùi trống, đập một nhịp không nặng không nhẹ vào tim cô.
Nhan Thư ngẩn ngơ mấy giây.
Trong chớp mắt, cô lại bị thu hút bởi động tác của anh.
Anh đặt tay lên hàng cúc trước ngực, nút thứ nhất được cởi ra, đầu ngón tay thuận đà trượt xuống dưới, “Còn chuyện gì không? Nếu không thì anh vào tắm đây.”
Tắm ư.
Nhan Thư vô thức đáp lại: “Hả? Không phải anh nói anh tắm dưới tầng một sao?”
Hứa Bùi xoay người, nói nhẹ tênh: “Máy thông gió tầng một hỏng rồi.”
—
“Máy thông gió hỏng thì thôi, ngày mai bảo lão Lý cho người qua sửa là được.” Bà Hứa ngồi trước bàn trang điểm, lau mặt.
Ông Hứa nhíu mày, “Không thể nào, trước đây vẫn lành lặn mà.”
Bà Hứa buồn cười, nói: “Được rồi, anh có sức băn khoăn mấy chuyện nhỏ nhặt này thì thà nghĩ xem phải xử lý bên thông gia ra sao đi.”
“Sao lại xử lý ra sao?”
Bà Hứa nguýt ông một cái, “Anh xem anh đi, lại còn là chủ tịch tập đoàn nữa cơ đấy, sao ngay cả chuyện quan hệ với nhà thông gia mà cũng không biết? Chẳng lẽ việc đầu tiên không phải là gặp mặt thông gia, bàn chuyện hôn sự sao?”
Ông Hứa gật đầu, “Thế anh gọi ngay cho ông thông gia đây.”
Mặc dù thế hệ trước của hai nhà Hứa Nhan có quan hệ không tệ, nhưng chuyện kết hôn vẫn phải được ba mẹ hai bên bàn bạc.
Vừa hay Hứa Thành Sơn cũng từng giao thiệp với ba của Nhan Thư trong việc làm ăn, ông lục lại danh bạ, gọi vào số điện thoại bên kia.
—
Đầu khác của điện thoại, biệt thự nhà họ Thư.
Chung Diễm đang nhàn nhã nằm trên sofa, vừa nghe thấy cái tên này thì vô thức đứng dậy. Bà ta cầm điện thoại, giọng nói tự dưng trở nên ân cần: “Ngài là chủ tịch Hứa của tập đoàn Ngôn Ngọ sao? Chào ngài chào ngài, chủ tịch Hứa, ông nhà tôi đi công tác rồi, ngài có chuyện gì có thể nói với tôi.”
Ông Hứa trực tiếp đưa điện thoại cho bà Hứa.
Bà lập tức nhíu mày.
Bình thường bà chẳng mấy khi qua lại với người như bà Thư, nhưng bà ta là mẹ của Kiều Kiều, đành tươi cười đối đáp: “Chào bà, bà Thư, tôi là vợ của Hứa Thành Sơn, Bùi Dao. Đêm hôm còn làm phiền bà, mạo muội rồi.”
Chung Diễm vội vàng cười hùa: “Không mạo muội, không mạo muội, bà Hứa nói gì thế.”
Bà Hứa: “Lần này tôi và ông nhà gọi điện tới là vì chuyện của hai đứa nhỏ.”
Chung Diễm ngây người, “Hai đứa nhỏ có chuyện gì sao?”
Bà Hứa lựa lời, nói khéo: “Hôm nay chúng tôi cũng mới biết chuyện này, Hứa Bùi nhà tôi và con gái nhà ông bà, hai đứa nhỏ tình đầu ý hợp, tôi và Thành Sơn cũng rất thích con bé…”
Bà chưa nói xong, Chung Diễm đã siết chặt điện thoại, cất giọng thảng thốt: “Gì cơ? Hai đứa nó, tình đầu ý hợp?”
Bà Hứa hơi ngạc nhiên: “Hóa ra ông bà cũng không biết sao? Hai cái đứa này, giấu kỹ quá cơ.”
Không biết Chung Diễm đã nghĩ đến chuyện gì đó, giọng điệu dần trở nên kích động: “Tôi biết, dĩ nhiên tôi biết! Hai đứa nó quen nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, cực kỳ xứng đôi.”
Bà Hứa cảm thấy yên tâm, cười nói: “Xem ra bà Thư cũng rất ủng hộ hai đứa. Được rồi, đợi ông Thư về, chúng ta phải tìm thời gian để gặp gỡ, bàn bạc chuyện cưới hỏi của hai đứa nó.”
Chung Diễm lắp bắp: “Cưới, cưới hỏi???”
…
Cúp máy rồi mà Chung Diễm vẫn hơi hoảng hốt.
Bà ta đứng đực trước điện thoại một lúc lâu rồi ngồi phịch xuống sofa. Đúng lúc đó người giúp việc Tiểu Linh mặc tạp dề đi ngang qua, bà ta lập tức gọi giật lại: “Cô đứng lại.”
Tiểu Linh co rúm lại, “Vâng thưa bà chủ.”
Chung Diễm đưa tay ra, “Cô bấm tôi cái… mau bấm đi… ai da!”
Bà ta lập tức mừng như điên, lẩm bẩm một mình: “Đúng là thật, vậy mà lại là thật!”
Sau khi lẩm bẩm trong kích động hồi lâu, bà ta lại vội vàng nhấc điện thoại, bàn tay run run bấm mấy cái mới gọi đi được.
Điện thoại đổ vài hồi chuông.
Đầu bên kia bắt máy, hạ giọng nói: “Mẹ, con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, bây giờ con đang ghi hình chương trình, không rảnh nhận điện thoại của mẹ!”
Chung Diễm nói bằng giọng run run: “Bà cô của tôi ơi, còn quay hình làm gì hả con, nhà họ Hứa đã gọi điện qua bàn chuyện cưới hỏi rồi đấy!”
Thư Nhu Nhi hơi sửng sốt: “Sao cơ? Nhà họ Hứa nào cơ?”
Chung Diễm kích động đến mức lạc cả giọng: “Nhà họ Hứa, tập đoàn Ngôn Ngọ đó! Hứa Thành Sơn đích thân gọi điện thoại cho mẹ, nói là hai đứa con tình đầu ý hợp, muốn chúng ta tìm lúc nào đó cùng nhau bàn bạc chuyện cưới xin của con và Hứa Bùi.”
Thư Nhu Nhi đứng sững tại chỗ, mãi một lúc sau cô ta mới lấy lại tinh thần, “Con và Hứa Bùi tình đầu ý hợp? Bàn chuyện cưới xin?”
Chung Diễm cười rộ lên, “Cái con bé này, con đang nghĩ gì, người làm mẹ như mẹ đây còn không biết tỏng trong lòng sao? Con vẫn luôn giữ ảnh của con và cậu ấy ở trong ví, mẹ biết rồi nhé.”
Thư Nhu Nhi xấu hổ giậm chân, “Mẹ!”
Chung Diễm, “Con nghĩ lại xem, Hứa Bùi đối xử đặc biệt với con lắm phải không?”
Thư Nhu Nhi hơi hoảng hốt.
Chuyện này khiến cô ta nhớ ra một chuyện.
Vào buổi liên hoan nhập học vào năm lớp mười, mấy cô nữ sinh túm tụm đi xin Wechat của Hứa Bùi, anh đã từ chối tất cả, chỉ kết bạn với mỗi mình cô ta.
Chung Diễm càng kích động hơn, đến độ sắp sửa rơi lệ đến nơi: “Thế chẳng phải là hai đứa đều có ý với nhau sao!”
Nghe mẹ mình nói như vậy, trái tim của Thư Nhu Nhi bắt đầu đập điên cuồng, cô ta cắn môi, “Người nhà họ Hứa, không có ý kiến sao mẹ?”
Chung Diễm cười không ngậm được miệng, “Họ nói họ cực kỳ hài lòng với con.”
“Nhưng con đã gặp họ bao giờ đâu.”
“Chương trình con tham gia nổi tiếng như vậy, chắc chắn họ đã từng nhìn thấy con trên tivi rồi! Nếu không thì sao họ có thể trực tiếp gọi điện cho mẹ và ba con để bàn chuyện cưới xin được? Bình thường hai vợ chồng nhà đó rất khó giao thiệp, nổi tiếng là khó làm thân ở trong giới. Tối nay lại nói chuyện khách sáo với mẹ suốt, không ưng ý con thì là gì? Cảm tạ trời đất, Bồ Tát, Như Lai, nếu con có thể làm dâu nhà họ Hứa, cả đời này có thể nở mày nở mặt! Xem ai còn dám bàn tán về thân phận của con không!”
Chung Diễm càng nói càng hăng, lại nghĩ đến một chuyện, “Công ty ba con bây giờ đang có chút vấn đề, con gả qua đó vừa hay có thể nhờ nhà họ Hứa giúp đỡ nhà chúng ta. À không, trước khi cưới phải bàn bạc tử tế, bàn xong mới thì mới gả con qua đó.”
Thư Nhu Nhi cất giọng nũng nịu: “Con biết rồi mà mẹ!”
“À phải rồi, tuần sau chị họ Ninh Ninh của con kết hôn, con có về được không?”
“Chắc là có.”
“Thế thì vừa hay, buổi chiều Ninh Ninh còn gọi điện cho mẹ, nói là mấy đứa nhỏ muốn xin chữ ký của con đấy.” Không biết Chung Diễm đã nghĩ đến chuyện gì, cười phì một tiếng, “Họ hàng bên đằng ba con vẫn luôn coi thường mẹ con ta, nếu biết con có thể làm dâu nhà họ Hứa, bảo đảm sẽ kinh ngạc rớt cả cằm cho mà xem. Thôi nhé, mẹ phải nói tin vui này cho ba con.”
—
Cúp điện thoại, tim của Thư Nhu Nhi vẫn đập loạn nhịp không ngừng nghỉ, mãi chẳng thể nào bình tĩnh lại.
Cô ta lấy một tấm hình trong ví tiền ra.
Nhìn đôi nam nữ trong ảnh đến ngây ngẩn, rồi cười rộ lên.
Cô ta siết chặt điện thoại, cắn môi nhìn ảnh đại diện trong Wechat của Hứa Bùi. Khi cô ta định gửi tin nhắn để hỏi han tình hình, lại nghe đạo diễn hô: “Số 38, số 38 Thư Nhu Nhi, chạy đi đâu rồi!”
Cô ta đành bỏ điện thoại xuống, “Dạ tới ngay ạ.”
—
Nhan Thư nằm trên giường, nghe tiếng nước chảy rào rạt trong phòng tắm, đầu óc lại bắt đầu tự động “trình chiếu” những hình ảnh xịt máu mũi.
Cô bịt mũi, bật dậy khỏi giường.
Không được.
Cô không thể cứ mãi sa đọa như thế này được.
Nhan Thư loẹt quẹt dép lê, chạy về phía cửa. Vừa mở cửa đi ra hành lang, cô đã nhìn thấy hai bóng dáng dưới tầng 1.
Ông Hứa và bà Hứa ngồi trên sofa, cùng ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Sáu con mắt nhìn nhau.
Bà Hứa quan tâm hỏi: “Kiều Kiều, sao thế con? Giường không thoải mái à?”
Nhan Thư nhoẻn miệng cười, “Dạ không ạ, con chỉ muốn đi ra ngoài, nói một tiếng chúc ngủ ngon cô chú thôi ạ.”
Bà Hứa mắng yêu: “Cái con bé này, sao còn gọi là cô chú thế?”
Miệng Nhan Thư như bị phải bỏng, “Ba, ba… mẹ, mẹ, ngủ ngon ạ.”
Giọng cô lí nhí như tiếng muỗi kêu.
Nói xong, cô mang theo nụ cười mỉm gượng gạo xoay người chạy mất. Trong lúc đóng cửa, sau lưng còn vang lên tiếng trò chuyện đầy cảm động của hai ông bà.
“Xem như em đã được hưởng cái phúc của nhà có con gái rồi.”
“Lại chẳng không, đúng là cái áo bông nhỏ hiểu chuyện, còn đặc biệt chạy ra chúc ngủ ngon chúng ta nữa.”
“Phải, cái thằng con trai y như hồ lô đặc của chúng chưa từng nghĩ đến những chuyện này.”
“…”
Khi “Áo bông nhỏ hiểu chuyện” Nhan Thư quay về phòng ngủ, Hứa Bùi đã tắm rửa xong.
Anh chàng chân dài tay dài đang nhàn nhã nằm trên giường.
Áo ngủ lơi lỏng.
Nhan Thư dời mắt đi không dám nhìn thẳng vào anh, giả bộ ngồi xuống sofa nhỏ với dáng vẻ cực kỳ đứng đắn, “Anh ngủ trước đi, em nghịch điện thoại một lát.”
Cô quyết định, đợi anh ngủ cô sẽ lén lút trèo lên giường sau.
Nhan Thư đã hạ quyết tâm, lấy điện thoại ra, bắt đầu lướt video.
Giây tiếp theo, âm thanh trong video vang lên: “Tám chuyện cần chuẩn bị trong đêm tân hôn: Thứ nhất, chuẩn bị sẵn xịt thơm miệng, vì trong cái đêm vừa lãng mạn vừa kích thích như này, chuyện nhất định phải làm chính là —”
Nhan Thư phản ứng cực nhanh, vội vàng lướt qua.
Video thứ hai: “Tắm chung với người yêu, nhìn giọt nước để lại ký hiệu trên cơ thể anh ấy —”
Lướt!
“Lựa chọn vật dụng trên giường kỹ càng, sau khi kết hôn đêm đêm kêu thét —”
Nhan Thư run tay, bất chợt ấn tắt màn hình.
Âm thanh lập tức im bặt.
Sau đó, cô chạm phải ánh mắt có vẻ phức tạp của Hứa Bùi, “Anh nghe em giải thích, cái điện thoại này nhất định là có chức năng nghe lén, em phải khiếu nại mới được!”
Hứa Bùi liếc cô từ trên xuống dưới, “Nghe lén gì cơ?”
Nhan Thư thuận miệng nói: “Nó nghe lén tiếng lòng của em!”
“…”
Nhan Thư câm nín, cô hận không thể cắt đứt đầu lưỡi của mình cho rồi.
“Kiều Kiều.”
“… Dạ?”
Giong Hứa Bùi mang theo nụ cười nhàn nhạt khó hiểu, “Ngày mai hẵng khiếu nại, bây giờ…”
Anh chỉ vào đồng hồ, “Phải ngủ rồi.”
Nhan Thư nghe thấy phải đi ngủ, cô lập tức lắc đầu nguầy nguậy như đang bị lửa đốt, “Em không buồn ngủ.”
Hứa Bùi: “Vậy em định?”
Nhan Thư đứng phắt dậy, “Em muốn học Toán!”
Hứa Bùi trầm mặc hai giây rồi đứng lên theo cô.
Nhan Thư căng thẳng, hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Hứa Bùi chỉnh lại áo ngủ, nhìn cô rồi đáp: “… Dạy Toán chứ sao?”
—
Cuối cùng, trai đơn gái chiếc.
Trong đêm khuya thanh vắng.
Miệt mài học bài trong phòng ngủ.
Chưa được bao lâu, mí mắt của Nhan Thư bắt đầu đánh nhau, giọng Hứa Bùi vang lên bên tai: “Buồn ngủ rồi à?”
Cô phấn chấn trở lại ngay tắp lự, “Không đời nào! Em muốn học thâu đêm luôn!”
Một lúc sau, cô thực sự không cầm cự được nữa, “Em lấy cái này.”
“Hửm?”
“Dầu gió.”
“…”
Nhan Thư thò tay vào trong túi, còn chưa lấy được chai dầu gió thì đột nhiên chạm vào một đồ vật vừa lạnh vừa cứng.
Đó là một chiếc bút máy.
–Là phần thưởng cô đã nhận hôm nay.
Cô cầm chiếc bút, chuẩn bị đưa thẳng cho Hứa Bùi, nhưng tay cô cứ như bị ghim lại, làm thế nào cũng không thể lấy ra được.
Liệu anh ấy có thích không?
Hoặc là, lỡ anh ấy không thích thì sao?
…
Nhan Thư rối rắm một hồi, bỗng nhiên sực tỉnh.
Ủa khoan, sao mình phải cân nhắc xem anh ấy có thích không nhỉ?
Chẳng lẽ đây không phải phần thưởng mà họ cùng nhau thắng được sao?
Cũng có phải cô muốn tặng, tặng cho anh đâu.
Có điều, cô phải giải thích thế nào về việc cô không chọn vòng cổ, mà lại đi chọn cây bút máy của nhãn hiệu mà anh thích nhỉ.
Anh mà hỏi đến thì…
Hứa Bùi liếc qua cô gái như đang bị mắc kẹt trong túi, “Cần giúp đỡ không?”
Nhan Thư ngay tức khắc rụt tay lại như chạm phải điện, ngồi ngay ngắn lại: “Không cần.”
Nói xong lại không thấy Hứa Bùi đáp lại, cô vừa ngước mắt lên thì phát hiện ra anh đang nhìn chằm chằm vào miệng túi xách.
Cô cũng nhìn theo ánh mắt của anh.
Miệng túi xách mở toang, nửa cây bút máy màu bạc mới cóng lộ ra bên ngoài, không biết anh đã nhìn thấy hay chưa.
Nhan Thư vội vàng kéo khóa lại một cách chột dạ.
Hứa Bùi nhìn chằm chằm vào nơi đó một hồi rồi thu mắt lại, ngòi bút chỉ vào trang giấy, “Tiếp tục.”
“Câu hỏi này, phải tính bằng công thức Gauss, bể bơi hình chữ nhật trong trạng thái đầy nước…”
Xem ra anh không phát hiện ra rồi.
Nhan Thư thở phào, lại lơ đãng suy nghĩ về vấn đề trước đó, chỉ ước sao có hai bông hồng để cô chơi trò giựt cánh hoa.
Tặng, không tặng, tặng…
Được rồi, hay là cứ tặng đi.
Nhưng phải nói gì đây?
Cảm ơn thầy Hứa đã kèm cặp em bấy lâu nay?
Không được, quá kiểu cách.
Cây bút này rất hợp với anh, anh cầm lấy mà dùng!
Cũng không được, quá tùy tiện.
Khi lòng cô sắp rối rắm thành đống tơ vò thì nghe “cạch” một tiếng, cây bút máy trong tay Hứa Bùi tự dưng lại tòe, tòe ngòi.
Rồi tiếng than vãn của Hứa Bùi vang lên bên tai: “Cây bút máy này hỏng rồi, tiếc là trong nhà không còn thừa cái nào, không biết làm sao đây?”
Nhan Thư ngẩn tò te.
Ý, gì mà khéo thế?
Bút máy của thầy Hứa hỏng ư?
Thế chẳng phải cô có thể danh chính ngôn thuận lấy cây bút máy mới ra sao?
Nhan Thư nghĩ được cái cớ, mắt cũng lóe sáng, “Em có!”
Cô hí hửng mò mẫm lấy cây bút máy đưa cho anh, “Anh dùng cây này đi.”
Hứa Bùi nhìn chăm chú cây bút trong tay, thật lâu sau đó anh mới ngước mắt nhìn cô, “Vậy là phần thưởng mà em đổi lại, là cái này sao?”
Nhan Thư “ừm” một tiếng, quay mặt đi.
Lại giải thích một cách giấu đầu hở đuôi: “Chỉ là em cảm thấy cái này rất đẹp, khụ, bèn… bèn chọn cái này, nếu bút của anh hỏng thì vừa hay, tặng cho anh đấy.”
Cô vẫn muốn giải thích thêm chút gì đó.
Ví dụ như: dù sao đây cũng là phần thưởng mà hai người cùng chiến thắng, ví dụ như cái này hợp với anh hơn.
Nhưng chưa kịp thốt thành lời, đã bị Hứa Bùi xen ngang: “Đưa lọ mực cho anh.”
Nhan Thư lập tức hết bắt khoăn.
Vui vẻ đưa lọ mực cho anh.
Hai người họ bắt đầu làm sạch bút, hút mực.
Mắt Nhan Thư sáng lấp lánh, “Mau viết thử xem có đẹp không, có thích không!”
Hứa Bùi nhấc tay, ngòi bút lưu loát viết ra hàng công thức.
Anh bình thản nói: “Cũng được.”
Nhan Thư vẫn không tha, “Cũng được là ý gì?”
“…”
Bầu không khí thoáng lắng xuống.
Sau đó, anh đáp: “Có hai ý?”
“Hử?”
Chất giọng trầm ấm của Hứa Bùi như đã lướt qua vành tai của cô, “Viết đẹp, anh thích.”
Cô ngẩng đầu lên, rơi vào đôi mắt anh.
Chừng hai giây sau, cô dời mắt đi, đôi mắt cười cong cong, “Ồ.”
Hứa Bùi cũng quay mặt đi, dằn lại khóe môi hơi nhếch lên.
Một cơn gió tình cờ lướt qua, len lỏi qua khe hở cửa sổ, lạc vào phòng.
Dịu dàng mơn man lọn tóc của hai người.