Bạn đang đọc Khi nam thần hóa nam trà xanh – Chương 2:
Chương 2
Trans: Cola
Điền Tư Điềm nhìn sang phía Nhan Thư đang chuẩn bị khom lưng rời đi, bèn kéo cô lại, “Bạn làm gì thế?”
“Xuống dưới lấy đồ?”
“Đồ gì?”
Nhan Thư nhìn cô ấy một hồi, nuốt mấy chữ “Sổ đăng ký kết hôn” xuống, giơ ngón trỏ và ngón giữa ra, làm động tác chuồn khỏi đây.
Lúc cô giơ ngón giữa lên, vừa hay chỉ về phía Lâm Tuyết Mẫn đang ngồi ở chính giữa phòng bao.
Điền Tư Điềm: “…”
Nhan Thư: “…”
Thật sự là chuyện ngoài ý muốn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, Lâm Tuyết Mẫn đang ngồi vắt chân, được mấy cô đàn em vây quanh như sao vây mặt trăng.
Cô đàn em tên là Tiểu Ưu ngồi bên trái lanh lẹ đưa miếng dưa hấu cho Lâm Tuyết Mẫn, dò hỏi với vẻ hiếu kỳ: “Chị Lâm, chị với Hứa thần quen biết nhau sao?”
Lâm Tuyết Mẫn nhận miếng dưa, không trả lời ngay mà tươi cười hỏi lại: “Em hỏi chuyện này làm gì thế?”
“Nói như vậy đàn chị quen Hứa thần thật sao?” Tiểu Ưu mừng húm, “Vậy có thể nhờ anh ấy nhận phỏng vấn một kỳ cho tụi em không?”
Cô đàn em khác đảo mắt trắng, tiếp lời: “Bạn nghĩ nhiều quá rồi, Hứa thần rất coi trọng sự riêng tư, trước giờ anh ấy không nhận bất cứ buổi phỏng vấn nào. Ngay cả bản tin riêng về nhân vật nào đó của MOMO anh ấy cũng từng từ chối rồi, huống chi chỉ là một tuần san nhỏ nhoi.”
Tiểu Ưu thất vọng “Haiz” một tiếng, quay đầu nhìn thấy nụ cười mỉm trên mặt Lâm Tuyết Mẫn, mắt cô ấy lại sáng lên, “Chị Lâm có cách sao?”
“Đùa gì thế, ai có bản lĩnh lớn như vậy?” Lâm Tuyết Mẫn khẽ cắn miếng dưa hấu, lảng sang chủ đề khác, “Có điều, kỳ sau tìm người nào đã phỏng vấn anh ấy moi chút tin tức, chắc không phải chuyện khó.
“Người đó là ai vậy?”
“Đến kỳ sau là biết ngay thôi.”
“Kỳ sau?” Tiểu Ưu sửng sốt, “Chẳng phải trưởng câu lạc bộ Tần nói, trang báo kỳ sau sẽ cho Nhan Thư sao?”
Lâm Tuyết Mẫn cố tình tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Chị cũng không muốn như vậy đâu, thông tin về Hứa thần không phải kỳ nào cũng có, đành hy vọng em ấy có thể thông cảm thôi.”
“Hết cách rồi, ai bảo Nhan Thư không lấy được cơ chứ?”
“Chị Lâm giỏi ghê ý.”
“…”
Âm thanh xuýt xoa trầm trồ của mọi người liên tục vang lên bên tai, điều này khiến Lâm Tuyết Mẫn có chút lâng lâng, cô ta hơi cong môi cười.
Xinh đẹp thì có làm sao, biết dụ dỗ đàn ông thì có làm sao, cái mà xã hội này cần là mối quan hệ và tài nguyên.
Giống như Hứa Bùi.
Có lẽ ngay cả cơ hội nói chuyện với Hứa Bùi, Nhan Thư cũng chẳng có, còn bản thân cô ta lại có thể lợi dụng các mối quan hệ, giành lại cho mình một cơ hội trong số rất nhiều cơ hội mà Nhan Thư có.
Đây chính là hiện thực.
Lâm Tuyết Mẫn quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Nhan Thư đeo túi lên, đi ra ngoài cửa.
Đôi giày cao gót màu bạc giẫm trên nền gạch sáng bóng loang lổ những ánh đèn, càng trở nên chói lóa.
Tiểu Ưu sán lại gần, nói bằng giọng ngưỡng mộ: “Là giày của Coconin đó, thuộc seri Ngân Hà, hôm nọ em còn nhìn thấy trên tạp chí.”
Một cô đàn em khác lập tức nói đế vào: “Buổi sáng cô ta đi đôi giày màu trắng hàng hiếm của RT, thứ đắt hơn còn có con xe Aston Martin kia kìa. Haiz, xinh thì đã đành, đằng này điều kiện gia đình lại còn tốt như vậy, đúng là bạch phú mỹ* tiêu chuẩn.”
*Chỉ những cô gái trắng, giàu, xinh.
Bàn tay đang cầm cốc của Lâm Tuyết Mẫn chợt siết chặt lại, nhác thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều đang đuổi theo bóng lưng nhỏ nhắn thướt tha ngoài cửa, bao gồm cả Tần Minh Bách.
Anh ta nhìn đến thất thần.
Lâm Tuyết Mẫn cụp mắt, lạnh nhạt nói: “Thế thì chưa chắc.”
Mấy cô đàn em xung quanh nhìn về phía cô ta với vẻ mặt mờ mịt.
Lâm Tuyết Mẫn nhấp một ngụm rượu nhỏ, cười nhã nhặn, “Nhan Thư của chúng ta xinh như vậy, chưa biết chừng là đồ đàn ông mua cho em ấy.”
Mấy cô đàn em ngây ra, che miệng xì xào “Cô ta ghê gớm thật” nhưng lại bị tiếng hét phấn khích bên cạnh át đi…
“Chết rồi! Hứa thần ở dưới lầu!”
Phòng bao lập tức loạn lên chưa từng có.
—
Trên con đường chính, một chiếc xe Volkswagen màu trắng lặng lẽ đỗ ở đó.
Nhan Thư liếc thoáng qua biển số xe, lại gần mà không chắc chắn lắm.
Kính cửa hạ xuống, gương mặt nghiêng của chàng trai lộ ra.
Người thanh niên trên xe hơi cúi đầu, ánh đèn đường hiu hắt chiếu vào khuôn mặt anh khiến đường nét khuôn hàm trở nên rõ ràng.
Là Hứa Bùi đúng không?
Chiếc áo sơ mi màu trắng trên người hình như là chiếc mà anh đã mặc và ngày họ kết hôn… sao nhỉ?
Thanh niên trên xe nghe thấy động tĩnh, quay đầu qua, để lộ chiếc điện thoại đang dán sát bên tai trái. Anh hất cằm ra ngoài cửa xe, ra hiệu cho cô lên xe.
Nhan Thư mở cửa xe bên phía ghế phụ ra, lên xe. Khi cô đang định đi thẳng vào chủ đề thì bên tai vang lên tiếng nói chuyện điện thoại của Hứa Bùi.
“Về lý thuyết thì có thể dùng thuật toán Ủ mô phỏng*, chờ chút.” Hứa Bùi nghiêng đầu nhìn Nhan Thư, “Có giấy với bút không?”
*Ủ mô phỏng (Simulated annealing) là một kỹ thuật xác suất để tính gần đúng mức tối ưu toàn cục của một hàm nhất định (Wikipedia)
“Có.” Nhan Thư lấy một cuốn sổ ghi chép và cây bút hình con heo màu hồng trong túi đưa cho anh, lại thấy anh ra hiệu bằng mắt nhờ cô giữ quyển sổ hộ. Cô nghiêng người qua, đặt quyển sổ nằm phẳng trên vô lăng.
Hứa Bùi cúi đầu xuống, có hương hoa cam lướt qua chóp mũi như có như không.
Anh cầm cây bút hình chú heo tròn tròn màu hồng, ngòi bút lưu loát viết ra mấy chuỗi công thức, trong khi đó đầu bên kia vẫn luôn giữ một sự yên lặng kỳ lạ.
Đột nhiên, một giọng nói cao quãng tám bên đầu dây bên kia gần như xuyên thủng màng nhĩ: “Con gái hả?? Anh Bùi, em nghe lầm rồi sao!!”
Ánh mắt của Hứa Bùi lướt qua những ngón tay đang đè lên trang giấy trắng, ngồi thẳng người dậy, hương hoa cam thoang thoảng cũng biến mất theo.
Anh làm lơ tiếng hú hét phấn khích của người bên đầu kia, “Dùng thuật toán ủ mô phỏng để xây dựng hàm xác suất di chuyển.”
Bên kia lại chuyển sang giọng than vãn: “Về lý thuyết thì em hiểu cả, nhưng làm sao để xây dựng lên được ấy anh Bùi!”
Hứa Bùi nhéo mi tâm thoáng hiện lên vẻ mệt mỏi, lòng bàn tay che hờ điện thoại, nói với Nhan Thư: “Đợi anh mười phút.”
Nói đoạn, anh đặt điện thoại lên giá đỡ, bật chế độ rảnh tay rồi tựa tay lên vô lăng để tính toán.
Nhan Thư muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn lặng im không nói gì.
Được rồi, ai bảo ngày hôm đó cô để quên sổ đăng ký kết hôn trên xe của anh cơ chứ, đợi thì đợi vậy, mười phút thôi mà.
Phố vừa mới lên đèn.
Khoang xe đầy tĩnh lặng, chỉ có tiếng đầu bút giải đề của chàng trai “soàn soạt” trên trang giấy. Có thể là do ban ngày quá mệt, hoặc có thể là nhiệt độ trong xe không nóng không lạnh, rất vừa vặn, chẳng mấy chốc Nhan Thư đã mơ màng ngủ thiếp đi.
Không biết bao lâu sau, điện thoại kêu lên mấy tiếng.
Khuôn mặt Nhan Thư có vẻ mơ màng, cô mở màn hình điện thoại, nhìn thấy mấy tin nhắn mà Điền Tư Điềm vừa gửi vào trong nhóm ký túc xá.
Donut: [Quỳ luôn.]
Donut: [Miệng của Tiểu Ưu thiêng hay sao vậy nhỉ? Mọi người có tin không, bọn mình nhìn thấy xe của Hứa thần ở trước cửa KTV đấy! Bốn bỏ năm lên, chẳng phải chính là tình cờ sao!]
Donut: [Hình ảnh]
Chiếc Volkswagen màu trắng, quả thực là xe của Hứa Bùi.
Nhưng có thể là vì người chụp quá kích động, biển số xe mờ đến nỗi chỉ là mấy nét lèm nhèm, không có sức thuyết phục lắm.
Ngay lập tức nhận được lời chất vấn của hai cô bạn cùng phòng khác.
Làm người đi: [Thật á, chế không tin.]
Làm mèo con không được sao: [Cửa KTV? Hứa thần lại đến một nơi thế tục như vậy sao? Xin hãy bịa ra một câu chuyện ra hồn một tí.]
Donut: [Chờ đó.]
Lần này tay cô ấy không run nữa, ảnh chụp có thể nhìn thấy rõ biển số.
Mấy cô gái trong nhóm bắt đầu hú hét như chuột chũi.
Điền Tư Điềm cũng hò hét cùng mọi người một lúc, sau đó lại áy náy tag tên Nhan Thư.
Donut: [Nhan Nhan, bạn làm mình cuống gần chết, thế mà bạn lại đi vào lúc này! Đều tại mình, nếu không phải mình không kéo bạn lại thì bây giờ bạn cũng có thể suýt tình cờ gặp gỡ giống như bọn mình rồi.]
Cơ thể Nhan Thư đã tỉnh lại nhưng đại não vẫn đang trong trạng thái mộng mị, vô thức trấn an Điền Tư Điềm: [Không sao, mình đang ở trên xe anh ấy.]
Nhóm chat lập tức im phăng phắc.
Nhan Thư lập tức tỉnh táo.
Cô vừa nói gì thế?
Lỡ tay mất rồi.
Thành thật mà nói, mặc dù hai người đã kết hôn nhưng cô và Hứa Bùi vẫn không thân thiết lắm.
Anh là một nam thần học đường thanh cao trong sạch, chưa chắc đã muốn dính dáng với một cô nàng vô danh như cô.
Nhan Thư nín thở, nhìn chằm chằm vào khung chat ngưng bặt trên màn hình. Trong khi cô đang vắt óc suy nghĩ phải lấp liếm thế nào, khung chat lại liên tiếp có động tĩnh.
Donut: [Mình ngồi ở ghế phụ của Hứa thần, mình có thể chứng minh!]
Làm mèo con được không: [Cô em, chị nằm trong cốp xe này!]
Làm người đi: [Chị đây nhường hết, xời! Để chị đây ngồi trên đùi Hứa thần nhé!]
Nhan Thư: […]
Trái tim thấp thỏm cuối cùng cũng quay lại vị trí cũ, cô che màn hình điện thoại lại, sợ bầu không khí mê trai của mấy cô bạn cùng phòng lan đến bên người chàng trai bên cạnh.
Không biết Hứa Bùi đã cất quyển sổ ghi chép từ lúc nào, anh dùng một tay đóng nắp bút heo hồng “cạch” một tiếng, “Dùng hàm số dịch chuyển phương hướng xác định phương hướng điều chỉnh của vùng, sau đó thử thuật toán Floyd bằng phương pháp ly tán hóa, hẳn là không khó.”
Người bên kia kinh ngạc, “Cái này mà anh bảo là hẳn, là, không, khó, á?”
“Ý của tôi là, chiếu theo tốc độ của cậu, sau ba tiếng mới có thể làm đến phần có độ khó một chút.”
“… Càng xát muối vào lòng hơn.”
“Bây giờ tôi có chút việc, tôi sẽ giúp cậu sau.”
Hứa Bùi nói xong, tiện tay quăng bút qua một bên, ấn nút nổ máy.
Tiếng động cơ khởi động vang lên.
Người ở đầu bên kia có lẽ đã bị châm chọc quen rồi, sau một thoáng kêu gào ngắn ngủi, anh ta lại bắt được trọng điểm khác, “Anh đang ở trên xe? Tối qua vừa mới quay về, lão Tôn đã giữ anh ở lại cả đêm, mới sáng ra ông ấy đã vui vẻ đi câu cá, để anh ở lại phòng làm việc viết luận văn nửa ngày trời. Anh không ở nhà ngủ bù, lái xe ra ngoài làm gì thế?”
Hứa Bùi nhướng mày, “Lão Tôn lại đi câu cá à?”
“Anh cũng không phải là không biết con người ông ấy, rảnh rỗi sinh nông nổi, có lần nào được nghỉ mà ông ấy không chạy ra hồ Thu Sắc đâu. Ấy khoan đã, đừng đánh trống lảng, anh lái xe đi đâu thế?”
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, Hứa Bùi đặt tay lên vô lăng, đánh tay lái sang trái nửa vòng nhỏ, lái ra khỏi bãi đậu xe, “Đón người.”
Sau đó ấn tắt điện thoại.
Nhan Thư cứ tưởng Hứa Bùi làm xong việc, anh sẽ lập tức nhớ ra chuyện đưa sổ đăng ký kết hôn cho cô. Ai ngờ cô đợi mất mấy phút vẫn không thấy anh có động tĩnh gì.
Cô đành phải nhắc khéo anh: “Cảm ơn anh nhé, để trả sổ đăng ký kết hôn cho em, còn phải đi một chuyến vất vả như vậy.”
Nói xong, cô lại phát hiện khung cảnh đang giật lùi về phía sau ở bên ngoài có chút lạ lẫm, cô nghi hoặc hỏi: “Đây là, đi đâu vậy?”
Cảnh sắc ở con phố này, nhìn không giống trên đường đưa cô về trường.
Hứa Bùi nhìn sang chỗ cô, trên mặt cũng hiện lên vẻ nghi hoặc giống cô, “Chẳng phải em muốn cảm ơn sự vất vả của anh sao?”
—
Sau chín giờ tối, con đường qua khu chợ đêm tấp nập người, đèn pha trên xe mô tô hòa làm một với ánh đèn đường cũ kỹ.
Trước cửa quán đồ nướng, mấy cột sắt chống đỡ tấm vải dù màu xanh lam, tạo thành một tấm bạt có thể kéo ra rút vào rộng chừng bốn mét.
Bên trong kê mấy chiếc bàn nhỏ, nước sơn trên mặt bàn đã loang lổ.
Nhan Thư ngồi trên ghế nhỏ ở chính giữa tấm bạt, còn đang ngẫm lại xem lời nào đã khiến Hứa Bùi hiểu lầm cách cô bày tỏ sự cảm ơn chính là “Ăn đồ nướng với anh chồng mới cưới mà cô hoàn toàn không thân”?
Người đàn ông ở phía đối diện có vẻ mặt vô cùng bình thản, anh gắp miếng thịt dê, ngước mắt liếc cô, “Muốn uống bia à?”
“Ma men” Nhan Thư nghĩ ngợi giây lát, cam chịu gật đầu, “Làm một chai vậy.”
“Ông chủ, cho một chai bia, cảm ơn.”
Hứa Bùi đứng dậy gọi bia, lúc ngồi xuống, điện thoại kêu lên mấy tiếng.
[Ai mà oai đến mức còn bắt anh phải đích thân đi đón vậy, anh Bùi?]
[Riemann?]
[Hay là Descartes?]
[!! Không phải là, cô em trong điện thoại lúc nãy chứ?]
Hứa Bùi không muốn tám nhảm với cậu ta, ngón tay anh hơi cong lại, nhanh chóng gõ hai chữ vào khung chat: [Vợ tôi]
Chai bia được đặt lên bàn, bà chủ cười híp mắt đặt hai cốc lên bàn, Hứa Bùi nói: “Một cái cốc là được rồi ạ, cháu không uống.”
Nhan Thư nói với vẻ khiêm tốn: “Uống tí đi, một mình em không uống hết.”
Hứa Bùi hờ hững nói: “Anh tin tưởng thực lực của em.”
Nhan Thư trầm mặc giây lát, “Chuyện này, trái lại không cần quá tin tưởng em đâu.”
…
Bà chủ không nhịn được, cười phụt một tiếng rồi lại vội vàng giải thích: “Thật không phải, bạn gái của cậu đáng yêu quá.”
“Không phải…”
“Không phải…”
Hai giọng nói vang lên cùng một lúc.
Cuối cùng vẫn là Nhan Thư nhanh mồm nhanh miệng nói: “Không phải bạn gái, chúng cháu là bạn bè bình thường!”
Bạn bè bình thường à?
Hứa Bùi ngước mắt lên.
Trong tầm mắt của anh, Nhan Thư hơi ngửa người ra đằng sau như đang né tránh, trợn tròn mắt, xua xua tay, có vẻ như đang vội vàng làm rõ quan hệ.
Có lẽ sợ bà chủ hiểu nhầm, cô vội vàng nhấn mạnh thêm: “Chỉ ngồi ghép thành một bàn, đúng không?”
Hứa Bùi nhìn vào mắt cô, “Ừm.”
Sau khi chủ quán đi khỏi, Nhan Thư ghé lại gần anh, trấn an rằng: “Anh yên tâm đi, em là người biết điều mà, mấy chuyện làm ảnh hưởng đến danh dự của anh em tuyệt đối sẽ không làm, quan hệ của chúng ta…”
Những lời còn lại cô không nói ra nữa, chỉ giơ tay lên, làm một động tác kéo khóa bên miệng.
Hứa Bùi thong thả dùng đũa gỡ thịt ra, mãi một lúc lâu sau anh mới cười nói với vẻ ẩn ý: “Đúng là rất hiểu chuyện.”
Anh cúi xuống, xóa hai chữ [Vợ tôi] chưa kịp gửi đi kia, đổi thành câu khác:
[Bạn cùng trường bình thường ghép bàn ăn thịt nướng thôi.]
—
Cơ thể của “Bạn cùng trường bình thường” Nhan Thư rất thành thực, sau khi vừa uống bia vừa ăn rất nhiều xiên thịt nướng, cô hả lòng hả dạ cảm thán: Quán ăn ở phố này đúng là ngon chết đi được ấy.
Vô vàn âm thanh huyên náo lúc gần lúc xa chui vào trong tai, tạo nên con phố vừa náo nhiệt vừa chân thực.
Tiếng oẳn tù xì, tiếng cười đùa, còn có tiếng video phát loa ngoài…
Người ở bàn bên cạnh đang hỏi nhau: “Xem gì thế?”
“Video về đại học Lan cạnh trường mình.”
“Cho tôi xem với.”
Không biết vì sao, Nhan Thư có một dự cảm không tốt lắm.
Sau đó cô đã nghe thấy, giọng nói quen thuộc vọng ra một cách rõ rành rành.
“Đàn chị, đi đâu vậy?”
“Đàn chị, em lái xe đưa chị đi nhé?”
“Đàn chị, ngồi con xe Maserati của em đi!”
Tiếng nhạc nền khi video tua chậm lại vang lên, hai cô gái bàn bên “Quào” lên một tiếng: “Chị này xinh ghê! Chẳng trách có nhiều người tranh nhau đưa đón chị ấy như vậy!”
Nam sinh ngồi giữa nhìn ảnh cap màn hình ra vẻ hối hận, “Biết vậy tôi đã cố gắng hơn chút, cố sống cố chết thi đậu đại học Lan cho rồi.”
“To gan, đại học Lan là nơi mà cậu cố sống cố chết là thi đậu được sao?”
“…”
Mấy cô cậu thanh niên cười đùa ầm ĩ cả một vùng.
Trái ngược với bàn bên cạnh, bầu không khí có phần trầm lắng.
Nhan Thư gỡ một đoạn xương sườn ra, lặng lẽ hất lọn tóc sau tai che lại nửa mặt, nhằm che lại nhan sắc xinh đẹp đáng chết của mình.
Nếu một mình cô mà bị nhận ra thì cũng đành thôi, nhưng cô lại đi cùng Hứa Bùi, vẫn phải tránh đi.
Người thanh niên phía đối diện khẽ “Chậc” một tiếng.
Nhan Thư ngước mắt nhìn anh.
“Được yêu mến thế sao?” Hứa Bùi lên tiếng, giọng nói xen lẫn tiếng cười nhạt.
“Quá khen quá khen.” Nhan Thư thuận theo lời anh, không biết ngại mà bày tỏ: “Thanh niên mà, ham mê sắc đẹp.”
Hứa Bùi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô bằng ánh mắt phức tạp, một lúc sau anh mới đưa cho cô một chiếc khăn giấy, “Lau đi.”
Nhan Thư ù ù cạc cạc cầm lấy khăn giấy, lau khóe miệng mình.
Sau đó, trên khăn giấy hiện lên vệt dầu lẫn màu ớt cay…
Cô ngượng ngùng nhìn trân trân vào khăn giấy, chỉ ước gì có thể bắn ra hai tia X quang đốt trụi chiếc khăn giấy này, may là chị em tốt Điền Tư Điềm lại gọi điện cho cô kịp thời.
Lúc này Nhan Thư mới thở phào.
Quán nướng ồn ã tiếng người, Nhan Thư không nghe rõ giọng Điền Tư Điềm lắm, cô bèn mở loa ngoài, nói vào trong điện thoại: “Nói lớn lên một chút!”
“… Cuối cùng mình cũng biết vì sao bà chụy Lâm Tuyết Mẫn lại hay nhắm vào bạn rồi, aaaaaa vừa nãy trưởng câu lạc bộ Tần uống say, la hét đòi tỏ tình với bạn! Còn định xếp 7749 cây nến dưới ký túc xá của tụi mình, ngồi giữa đống nến, đàn guitar hát bài ‘Hôm nay em phải gả cho anh’!”
Nhan Thư suýt chút nữa đã chết nghẹn, “Anh ta có bệnh à? Tỏ tình với mình trước mặt mọi người, thế thì mình làm sao sống ở trong câu lạc bộ nữa? 7749 cây nến? Mình nghẻo rồi đấy à…”
Nổi cáu được nửa chừng, Nhan Thư bất chợt cảm nhận được đâu đó không đúng lắm.
… Không biết từ lúc nào, tiếng oẳn tù xì của mấy ông anh bàn bên đã dừng lại.
Nhan Thư chậm chạp ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt Hứa Bùi nhìn qua bên này.
Bây giờ cô không màng chuyện gì nữa, chỉ thật lòng hi vọng Hứa Bùi chưa nghe thấy câu gì, hoặc… vờ như không nghe thấy.
Nhưng tiếc là mới khẩn cầu được một nửa, cô đã thấy Hứa Bùi hơi nghiêng người kề lại gần, làm như không hiểu hỏi cô: “Lại là một người, ham mê sắc đẹp?”
Anh duỗi tay ra, lấy một quyển sổ màu đỏ trong túi tài liệu trên bàn, liếc qua hàng chữ “Sổ đăng ký kết hôn”, tỏ vẻ tiếc nuối, “Có điều tạm thời cậu ta không có cơ hội nữa rồi.”