Đọc truyện Khi Nam Phụ Không Còn Như Trước FULL – Chương 54: Vẫn Như Mọi Ngày
Một buổi sáng đầy nắng nhẹ, Duật Thiên rót trà ra một cái tách thủy tinh, thưởng thức nó với tịnh thần thoải mái.
Sau đó cậu dọn dẹp bộ trà lại, tay vơ lấy một cái áo khoác màu xám, mở cửa phòng và đi ra ngoài với tinh thần phấn chấn.
…..
Đứng chờ ở hậu trường, Duật Thiên đọc sơ qua cảnh diễn hôm nay của Nhã Yến.
Không có quá gì đặc biệt, chỉ là một số cảnh “đánh ghen” tiêu chuẩn của một nữ phụ đanh đá.
“Nhóc muốn tham gia cùng không?” Nhã Yến bất ngờ xuất hiện với một hộp cam ép trên tay, Duật Thiên nhận lấy nó rồi lắc đều, cậu nói với giọng trầm ấm: “Nếu tôi được bà chị cho phép hoặc đó là điều hiển nhiên với một thực tập sinh chưa tròn 1 tháng của tôi?”
“Nhóc đang mỉa mai chị đây à? Nhóc yên tâm đi, ở nơi này chị là người có quyền.
Nhóc thích vai nào tôi cho nhóc vai đó.”
“Ồ đặc quyền sao? Hân hạnh quá nhỉ!” Tỏ vẻ chưa tin những lời nói của Nhã Yến, Duật Thiên cũng làm ngơ cô.
Cậu uống sạch hộp cam ép sau đó liền tỏ vẻ nghi ngờ.
“Vì sao đưa cho tôi hộp cam ép chứ không phải là loại khác?”
“Nhóc đừng kén chọn, ở đây chỉ có cam ép.”
Cố tình lảng tránh câu hỏi kì lạ của cậu, Nhã Yến tiếp tục học thuộc những câu thoại cho vai diễn của mình.
…..
Ánh đèn neon chập chờn trong đêm tối, Lý Kiều Ngôn ngồi vắt chân lên nhau, ánh mắt gã nhìn chằm chằm vào sấp giấy trước mặt: “Các người là có ý gì?”
“Lý thiếu đừng nóng vội, chúng tôi chỉ muốn một chút lợi lộc từ lần buôn bán này thôi.
Ngài sẽ không vì con số lẻ này mà phiền lòng rồi nã súng vào bọn tôi chứ?” Một tên khuôn mặt quái dị nở nụ cười đê tiện đứng trước mặt gã, lời nói thật khiến người ta buồn nôn:
“Lý thiếu, ngài và tôi đều là dân buôn bán có uy tín, hãy suy nghĩ thử xem về món hàng tôi thỏa thuận với ngài.
Ở tình thế này ngài nên biết ai có lợi hơn ai.
Lý thiếu, chính ngài có lợi nhất.
Ngài buôn bán vũ khí cho quân đội, còn tôi muốn một chỗ dựa chân tốt, Lý thiếu…”
“Mang ra ngoài…”
“Lý thiếu! Ngài không thể nào vô lý đến vậy!”
“Vậy ngươi nghĩ bản thân là ai mà dám ra lệnh cho ta? Mang ra ngoài đi, thật tốn thời gian.”
Lý Kiều Ngôn đứng dậy, tay mở khóa điện thoại.
Ngắm nhìn hình của một chàng trai say giấc trên bàn, gã ôn nhu nở một nụ cười rồi nhấp số gọi.
…..
Reng reng…
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Duật Thiên nhấc máy, vừa cầm điện thoại vừa lướt sơ câu thoại.
“Anh gọi tôi lúc này là để làm gì?”
“Em muốn đi ăn không?”
“Tôi bận đi với Tuyết Chi rồi.”
“Ngày mai?”
“Nhã Yến mời tôi tham dự buổi thử vai”
“Hôm sau nữa?”
“Đó là chủ nhật?”
“Ừ.
Em rảnh sao?”
“Không.
Tôi ngủ nướng! Tạm biệt” Kết thúc cuộc gọi, Duật Thiên tiếp tục đọc kịch bản.
Trong khi cậu đang đọc thì ánh đèn bị một cái bóng che lại.
“Xin hỏi có việc gì?”
“Cậu là người bên Lily?”
“Có chuyện gì sao?”
“Lily* nhờ tôi gọi cậu đến khu gara.”
“À, cảm ơn.”
*Lily: nghệ danh của Nhã Yến.
Sau đó cậu tiếp tục đọc kịch bản khiến anh trai kia có phần khó xử.
“Cậu không đi ngay bây giờ sao? Cô ấy đang đợi…”
“Tôi hơi thắc mắc là anh đã bao nhiêu tuổi rồi.”
“À….tôi…tôi 25.”
“Thật kì lạ, đến đây được mấy ngày, đây là lần đầu tiên tôi thấy một người nhỏ tuổi hơn bà chị đó dám xưng thẳng nghệ danh của bà chị.”
“Tôi…”
“Hầu hết mọi người dù lớn tuổi hơn hay nhỏ hơn đều gọi bà chị là cô Nhã Yến hay Nhã Yến, thế sao anh lại gọi là Lily? Chẳng phải anh là người nước ngoài? Hay là đối tác của bà chị? Quản lí sao?”
“Tôi…” Á khẩu với chàng trai trước mặt, anh ta liền câm nín rồi rời đi, Duật Thiên nhìn anh ta rời đi rồi cuối đầu nhìn kịch bàn, miệng không ngừng lẩm nhẩm: “Đúng là ấu trĩ.
Có vậy cũng để lộ.”
Sau đó cậu để kịch bản sang một bên, bước đến khu gara.
…..
Nhã Yến đứng dựa trên xe của mình, tay lướt ngang lướt dọc màng hình điện thoại.
Duật Thiên đi đến bên cạnh cô, đầu nghiêng sang một bên rồi hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Ngày hôm kia…..tôi hủy lịch.”
“Ờ.”
“Cậu thích chơi đâu thì đi.”
“Không có vai diễn thử?”
“Vai đó bèo quá.
Mà cho hỏi tí.
Tuyết Chi là ai?” Tôi nghe Kiều Ngôn nói.
“…” Biết ngay tên kia chẳng an phận mà.
“Là bạn thuở nhỏ.
Đừng nói bà chị định chơi les nha.”
“Lúc đầu tôi không có ý định đó, nhưng nghe nhóc nói tôi cũng muốn chơi thử.”
“Bà chị có muốn tôi hát một bài không? Hay lắm.”
“Hát thử xem.”
“Ôi chúa ơi.
Hãy tha thứ cho bà chị bị nguyền rủa, chính tôi đã nói câu đó…”
“Dẹp! Dẹp đi! Stop!” Nhã Yến như dị ứng với bài hát, liền khua chân khua tay xua đuổi.
Lúc này Duật Thiên mới im lặng..