Đọc truyện Khi Nam Phụ Không Còn Như Trước FULL – Chương 23: Không Đánh Là Cảm Thấy Có Lỗi
Mặc dù vẫn nằm viện nhưng không có nghĩa Duật Thiên không làm bài kiểm tra cuối kỳ 2.
Mới hôm nay, giáo viên chủ nhiệm vào thăm cậu rồi đưa ra bài thi.
“Em có tổng thời gian là 120 phút để làm bài.
Chúc em thành công.”
Duật Thiên cầm bút lên bắt đầu làm bài.
Giữa căn phòng bệnh, tiếng bút mực viết lên giấy soạt soạt không có ý định ngừng lại.
Mọi người trong phòng hồi hộp.
Duật Thiên đã xin nghỉ hơn 7 tháng, không biết cậu ấy có làm bài được không.
“Xong rồi.”
“Hả?”
Em nói là em làm xong rồi.”
Giáo viên rất bất ngờ, lần này Duật Thiên làm bài xong còn nhanh hơn học kì trước.
Cậu ta là người à?
Có ai như vậy không?
Làm bài chưa đầy nửa thời gian đã xong, hỏi thử xem có ai như cậu ta không?
Thiên tài vậy ai chơi lại?
…..
Nghỉ ngơi đủ lâu, Duật Thiên cuối cùng cũng đi học lại.
Giáo viên chủ nhiệm A2 gõ thước 30cm lên bàn.
“Vận như cũ, em Triệu Duật Thiên lại đứng nhất bảng của khối.”
Lập tức bên dưới lại ồn ào.
“Tao đã nói rồi mà, nam thần chắc chắn đứng đầu bảng.”
“Giỏi thật đấy, mặc dù nghỉ học hơn 6 tháng nhưng vẫn đứng đầu bảng.”
…..
Duật Thiên không mấy vui vẻ khi lại sắp kết thúc học kì.
Ừ thì nghỉ học rồi còn làm sao mỗi ngày ngắm crush nữa.
Từ “crush” này là mới hôm qua hắn tìm thấy trên weibo.
Nghe có vẻ hay nên hắn gọi Tuyết Chi như vậy luôn.
…..
Thế là kết thúc năm học trung cấp phổ thông năm hai.
Tất cả học sinh của trường Ilumina sẽ được nghỉ hè 6 tuần sau đó lại sẽ có lịch đi học lại.
“Năm sau sẽ là năm cuối, cậu có dự định gì không?”
“Cụ thể?”
“Hừm….như là hát múa chẳng hạn?”
“Chán lắm.”
Ngoài cổng trường có hai nữ sinh vừa đi vừa nói, bất ngờ Duật Thiên nhảy ra làm hai cô gái giật mình.
“Nam….nam thần?”
“Các cô vừa nói cuối năm có văn nghệ sao?”
“Thật ra thì đây cũng chỉ là dự định của chúng em nên chúng em cũng chưa chắc.”
“Vậy tôi xin trước một tiết mục được không?”
“Được ạ.
Vậy nam thần chọn gì?”
“Tôi hát”
“Em sẽ ghi danh sách ngay ạ!” Hai cô gái háo hức ghi danh sách.
Là nam thần hát đấy! Phải báo với mọi người a~
…..
Đương nhiên là sáng hôm sau, cả weibo của trường nổi rầm rộ.
Vân Ca: nghe tin gì chưa các đồng bào.
Nam thần cuối năm sau sẽ hát đó.
Hải Đường Trong Tim: đương nhiên là nghe qua rồi.
Á á mong chờ quá đi.
Lưu Trữ: không biết nam thần sẽ hát như thế nào đây?
Và ở một nơi nào đó, Duật Thiên ngồi lướt weibo đọc tin nhắn.
Duật Thiên vừa mới mua một ít bánh ngọt và một ly táo ép.
Bánh ngọt không phải giành cho cậu đâu mà là giành cho Tuyết Chi đấy.
Cả nước ép nữa.
Cô thích nhất là ăn bánh ngọt, nước táo ép có chứ năng giảm cơ thể hấp thụ chất béo từ bữa ăn.
Đây chính là món quà cậu cảm ơn cô vì trong thời gian nằm viện cô đã giúp hắn rất nhiều nha.
Duật Thiên đi bộ trên con phố đầy nắng mai.
Dù hiện tại đang là buổi trưa.
Vì sao cậu không đi xe à? Chính là vì nếu đi xe thì không có thành ý với người ta.
Đã làm phải làm cho cùng mặc dù cô không hề bảo hắn làm vậy.
“Ái chà, xem ai đây này.” Duật Thiên ngước nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Nếu nói Trình Khương là bộ dáng băng lãnh khó tan thì tên nam phụ Lý Kiều Ngôn này chính là bộ dáng ngả ngớn lưu manh.
Gu của nữ chính mặn thật!
“Mua gì đấy?”
“Hỏi làm gì? Muốn giựt đồ hả?
“Ha ha…Cậu thật thú vị__và cũng thật đẹp.
“???”
WTF? Là tôi nghe nhầm đấy à?
Holy shit, nếu tôi nghe không nhầm thì tên này quả thực đúng chuẩn ấu dâm rồi.
Thôi chạy trước, kẻo tính mạng nguy hiểm.
Duật Thiên nhìn gã rồi từ từ lui về phía sau, chạy thục mạng.
Lý Kiều Ngôn nhìn người phía trước chạy thục mạng thì nở nụ cười ngả ngớn.
“Đẹp thật đấy.
Tôi đã tìm thấy em rồi.
Và giờ, em đừng nghĩ đến việc thoát khỏi tôi.”
Nếu Duật Thiên nghe thấy ba chữ này sẽ không đắc ý như ngày nào nữa mà là thủ súng trên tay, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp còi bắn chết gã.
….
Duật Thiên chạy hết sức đến nhà của Tuyết Chi, thở hồng hộc bắm chuông.
“Ai đấy?” Tuyết Chi mở cửa ra thì thấy Duật Thiên đang đứng ở đấy.
Mặt cậu đỏ hoe, hơi thờ dồn dập, mồ hôi rơi từng giọt.
“Cậu làm sao thế???”
“Vừa mới thoát chết.” Duật Thiên đắng thẳng người, hít thở đều rồi đưa đồ cho Tuyết Chi.
“Đây là quà cảm ơn em.
“Không cần phải vậy đâu.”
“Em cứ cầm lấy đi.
Tôi đi đây.
Hẹn 6 tuần sau gặp lại.”
“À…tạm biệt.”
…..
Duật Thiên vì đi bộ từ nhà đến nhà Tuyết Chi rồi đi về lại nên trời cũng đủ sập tối.
“Tôi tìm thấy em rồi.”
“F*CK! Muốn hù dọa chết người hay gì?”
Duật Thiên giật mình liền chửi bậy, Lý Kiều Ngôn nhìn cậu giật mình trông thật đáng yêu.
Đáng yêu hơn cả thỏ nhỏ của hắn.
“Em đi đâu đấy?”
“Tôi đi đâu cần chú quan tâm à?”
“Chú? Ha ha tôi không già vậy đâu.”
“Chú không già?” Duật Thiên nhìn dáng bộ ngả ngớn của gã.
Lý Kiều Ngôn không có nhiều tiểu sử.
Gã chỉ đơn giản là một doanh nhân buôn bán vũ khí, có gia sản không lồ.
Đặc biệt gã là một kẻ máu S nặng.
Hít hà, gu của nữ chính đúng là mặn hơn cả muối i-ốt.
Mà hình như cậu quên cái gì đó về gã này rồi thì phải…
Thôi kệ đi, đánh tên này trước, không đánh cảm thấy có lỗi với bản thân.
Lý Kiều Ngôn cũng sẽ không ngờ mình bị một thiếu niên nhỏ hơn bản thân 5 tuổi đánh cho ngu người ra.
Duật Thiên dùng chân đạp xuống bụng của Lý Kiều Ngôn nằm vậy vựa dưới đất.
“Chú à, chú còn non lắm mới đánh thắng tôi.”
Diật Thiên đạp thêm cướt nữa rồi bỏ đi.
Lý Kiều Ngôn khó khăn từ dưới đất đứng dậy, lau đi vệt máu khô trên miệng.
“Em ra tay ác độc thật đấy.
Chờ đi, cuộc vui của chúng ta còn dài.”
…..
Khi về đến nhà, Duật Thiên ăn cơm xong rồi tắm rửa, nằm trên giường nắm điện thoại thì mới sực nhớ ra thêm một cái tiểu sử của Lý Kiêu Ngôn nữa.
Lý Kiều Ngôn nổi tiếng trong truyện là do hắn thuộc loại thứ ba của thế giới.
Nam nữ gì đều ăn sạch, đặc biệt có tình thú với nam nhân.
Và đương nhiên, tên này là đứa lấy đi lần đầu của nữ chính đây mà.
Mà trùng hợp thay, nữ chính lại là máu M.
Ôi trời, hợp lý không này.
Nếu không phải tác giả giới thiệu nhân vật trước, có lẽ cậu đã hiểu nhầm Lý Kiều Ngôn mới là nam chính.
Trình Khương chỉ là người qua đường nhặt được đồ tốt.
Lần này cậu chết chắc rồi.
Nên tự sát để không bị mất trong sạch không nhỉ?
Cậu không muốn nơi đấy của mình nở hoa đâu.
_______________________
Lý Kiều Ngôn:” Hahahh, cuối cùng ta cũng được lên sàn, hạnh phúc quá đi aaahaha….khụ khụ”
Edit:…đồ dở hơi!.