Đọc truyện Khi Nam Phụ Không Còn Như Trước FULL – Chương 12: Chiếc Bánh Chỉ Dành Cho Hai Người Phụ Nữ Duy Nhất
Quản gia liền rối rít tìm hiểu.
Hết hỏi tra người này đến người kia khiến Triệu gia loạn lên.
Lúc này cô hầu đưa bánh cho Ly Sâm liền run rẩy không ngừng, hai tay đan vào nhau thật chặt.
Chỉ mong lửa giận của Duật Thiên mau tắt đi.
Không thì cô ta sẽ xong đời.
Duật Thiên mặc dù tức giận nhưng chưa mất khôn.
Đảo mắt không ngừng về mọi người.
Lúc đầu cậu có nghi ngờ Ly Sâm nhưng suy nghĩ lại.
Mặc dù nữ chính này rất bạch liên hoa nhưng chưa đến mức mà không hiểu lời cảnh báo của cậu.
Sẽ không ngu đến mức hết thuốc chữa.
Như vậy chỉ có thể là do người hầu bếp gây ra nhưng cậu nhanh chóng phủ nhận.
Sáng hắn đã cho người phát thông báo.
Không được chạm dù là một ngón tay đến bánh trong bếp.
Vậy như thế chủ còn lại chỉ có một đối tượng hắn rất là nghi ngờ.
“Quản gia!”
“Vâng…vâng.
Cậu chủ có hỏi gì ạ?” Quản gia lại bị điểm danh liền sợ hãi lắp bắp trả lời.
Ông ta rất sợ cậu chủ a.
“Sáng nay có bao nhiêu người hầu mới vào đây làm?”
“Dạ…là 5 người ạ.”
“Những người mới bước ra đây.”
Lập tức có 5 người hầu bước ra, trong đó có cô hầu đem bánh cho Ly Sâm.
Cô ta run rẩy với đôi tay xoa mạnh vào nhau, bắp chân run run như bị rét.
Chưa được Duật Thiên nhắc nhở.
Cô hầu đã quỳ xuống.
“Cậu chủ, là….là tôi lấy.
Vì vị tiểu thư muốn ăn bánh.
Tôi tưởng đó là bánh do hầu bếp mua nên mới gan lấy.
Mong cậu chủ tha cho.”
Đúng như Duật Thiên suy luận.
Chỉ có những người mới chính là thủ phạm.
Cậu nhăn mày lại một cách khó chịu.
Giọng như nghiến răng cố gắng phát ra âm thanh rùng rợn.
“Cô vào đây được bao lâu?”
“Dạ…là được….1 tuần ạ.”
“Quy củ ở đây cô đã học hết rồi chứ?”
“Thưa cậu, đã…đã…học hết rồi ạ…”
“Hay cho đã học hết.
Cô có nhớ trong luật lệ có ghi gì không?”
“Là…là dù có việc gì, nên hỏi người hầu của bộ phận đó trước khi làm.
Tuyệt đối…không tự ý làm…”
“Giỏi.
Cô còn nhớ mà dám vi phạm.
Từ nay đừng làm ở đây nữa.
Triệu gia tôi cần những người hầu nhớ bổn phận của chính mình, biết mình cần làm gì và không làm gì.
Không cần những người vô dụng.”
“Cậu chủ….hic…cậu đừng đuổi em.
Em sai rồi, xin cậu cho em sửa sai….cậu chủ!”
“Quản gia, đưa người đi.”
Quản gia cũng không ngờ chuyện xảy ra như vậy, liền đưa cô hầu kia đi.
Những người còn lại liền co rúm.
Hôm nay cậu chủ thật đáng sợ!
Duật Thiên liếc nhìn tất cả mọi người rồi cất tiếng lạnh lùng.
“Pháp có gia pháp.
Quy có quy củ.
Ai còn dám phạm lỗi dù chỉ một lần lập tức không được bước chân một lần nào vào Triệu gia nữa.
Giải tán.”
Nói xong, cậu bỏ đi vào bếp.
Mọi người dần tản ra bởi quản gia và đi làm công việc được giao, trang trí nhà cửa! Còn Ly Sâm thì chẳng mấy ổn.
Lúc nãy cậu có nhìn về phía cô ta, ánh mắt rét lạnh đến mức muốn đóng băng cô ta.
Cô ta chưa từng thấy vẻ mặt của hắn như vậy! Một khuôn mặt lạnh lùng đến vô cảm.
…..
Duật Thiên tức giận vò đầu bức tóc.
Bây giờ thì hay rồi, mất hết ba cái.
Cậu lại phải làm lại.
Đúng là cay cú quá mà!
Duật Thiên muốn bà Triệu có một bữa tiệc sinh nhật hoàn hảo.
Thế nào lại xảy ra như vậy.
Biết thế cậu khóa cửa bếp lại cho nhẹ lòng.
Duật Thiên “lại” làm bánh thêm lần nữa.
Mặt mày dính đầy bột bánh mì, đôi tay vẫn không ngừng nghỉ.
…..
Sau khi đã có bánh kem, nước ngọt, rượu và nhiều đồ ăn khác nhau.
Duật Thiên đi xem cách người hầu trang trí cho bữa tiệc.
Vì vụ việc vừa rồi nên mọi người càng không dám cà lơ phất phơ trước cậu nữa.
Cố gắng trang trí sau cho đẹp nhất.
“Hoàn hảo.”
Duật Thiên tán thưởng khiến không ít người hầu nhẹ nhỏm.
Sau đó thì có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Duật Thiên mở điện thoại và trò chuyện.
“Đang trên đường về sao?”
“…”
“Mọi thứ đã xong hết.
Cô đưa bà ấy vào cẩn thận.”
“…”
“Yên tâm.
Tôi sẽ trả công hậu hĩnh.
Dù sao cô cũng từng đến đây rồi cơ mà.”
“…”
Duật Thiên ngừng cuộc trò chuyện lại.
Bắt đầu ra hiệu lệnh.
“Tất cả tìm chỗ núp.
Tắt hết đèn pha lê.
Khi mẹ tôi bước vào thì liền mở đèn lên, chúc sao cho rực rỡ vào.
Ai chúc tốt tháng này tôi tăng lương gấp đôi.”
“Vâng ạ.” Nghe đến tăng lương gấp đôi.
Cả đám người hầu hô hào thật lớn.
…..
Nghe thấy tiếng tính hiệu ô tô, Duật Thiên phất tay hành động.
Căn biệt thự liền chìm vào bóng tối, im lặng đến quỷ dị.
Bà Triệu cùng Tuyết Chi đi vào.
Thấy nhà tối mù, bà Triệu phàn nàn.
“Thật là, tại sao nhà lại tối mù vậy cơ chứ.
Đám người hầu này…”
“..” họ thật sự oan mà.
Là cậu chủ bảo cơ thế, họ sao dám cải lời.
Bà Triệu khi đã bước vào vùng được định sẳn bỗng đèn pha lê trên trần sáng lên chiếu vào những món trang trí xinh đẹp trên tường, dưới đất và trên bàn, nó còn chiếu sáng cả những ly và chai rượi trên bàn, bộ dao nĩa bạc, ánh sáng lấp lánh trên những con gà quay đầy dầu bóng loáng và nhiều món khác, người hầu liền chạy ra và hô hào thật lớn.
“Chúc mừng sinh nhật, bà chủ! Chúc bà một năm hạnh phục và tràn đầy vui vẻ.”
Bà Triệu rất bất ngờ về những thứ này, không ngờ họ lại đợi bà về để cho bà một kinh hỉ lớn đến vậy.
“Chúc mừng sinh nhật mẹ!” Duật Thiên đi ra từ nhà bếp, tay đẩy chiếc bàn có bánh xe, trên bàn là một chiếc bánh kem cao tầm 1m2 và rộng bằng một cái ôm của người trưởng thành.
Kem phủ ngoài có màu hồng từ dâu tây, hoa trên bánh là những mảnh trái cây mỏng như giấy xếp thành, lá của hoa là lá thật.
Các món trang trí khác làm từ kẹo, bánh quy, trái cây và nhiều thứ khác.
Trên đỉnh bánh có dàng chữ làm bằng chocola đen “Chúc Mừng Sinh Nhật Mẹ”.
Nhìn chiếc bánh hấp dẫn vô cùng.
Bà Triệu nhìn thấy những gì con trai mình làm cho liền không kiềm được nước mắt.
Nước mắt hạnh phúc bắt đầu rơi.
Ông Triệu cũng vội vã đi ra, an ủi bà Triệu.
Bà Triệu hỏi với giọng mong chờ.
“Đây đều là con trai của mình làm ư?”
“Ừ.
Đều là nó làm hết.
Em đừng khóc nữa.
Vui vẻ lên, chiếc bánh này tốn không ít tâm tư và thời gian của thằng bé đâu.”
Bà Triệu dường như nhận được đáp án mà mình muốn.
Vui vẻ cười đầy hạnh phúc.
Đây là lần đầu tiên con trai bà cho bà một kinh hỉ lớn đến vậy.
Duật Thiên đi đến bên bà Triệu, cầm lấy tay bà nói.
“Mẹ ơi, trên cuộc đời của con thì chỉ có duy nhất hai người phụ nữ mới có thể được con làm cho bánh sinh nhật đấy.
Mẹ chính là một trong số đó.”
“Vậy người còn lại là ai?” Bà Triệu lau nước mắt, tò mò hỏi hắn.
Duật Thiên liền cười một cách ngây ngô, nói như đúng rồi.
“Vợ con!” Không chỉ ông bà Triệu im lặng mà cả mọi người bao gồm Tuyết Chi, Ly Sâm cũng im luôn.
Con nít con noi, còn nhỏ mà đã mơ tưởng vợ với chả con!
(T/g: vợ con gì tầm này, về với chồng đi nhóc con).