Đọc truyện Khi Mĩ Hình Công Gặp Gỡ Tổng Công Đại Nhân – Chương 5: Uy hiếp
Hai đại nam nhân xuất hiện mua sắm khiến siêu thị náo nhiệt hỗn loạn, Tô Vũ Trạch cảm thấy mất tự nhiên, hắn đẩy xe ( xe chứa đồ trong siêu thị ý) với tốc độ nhanh qua các gian, một bên ném các thứ cần thiết vào trong xe, Tiêu Đế Chi nhìn người trước mắt như một bà chủ hiền thục đức độ không khỏi thú vị, y xấu xa tiến gần hắn, Tô Vũ Trạch cảm nhận được dòng nhiệt khí từ sau lưng không ngừng truyền tới, cả kinh, hắn quay người lại hung hăng đẩy tên xấu xa kia ra, cúi đầu nói nói: ” Chú ý chút, nơi này là nơi đông người.” Tuy rằng Tô Vũ Trạch sớm chấp nhận y cùng hắn là cùng tính luyến, nhưng hắn không chịu nổi ánh mắt đánh giá của người xung quanh, sẽ khiến hắn không thoải mái, cảm thấy quái dị nói không nên lời.
Tiêu Đế Chi nhìn Tô Vũ Trạch hơi hơi lúng túng, tim đột nhiên nảy lên, dường như bị kim đâm phải, y tiến gần lại khoác tay lên vai Tô Vũ Trạch, “Nếu đẩy ra lần nữa, tôi sẽ càng làm ra chuyện quá phận, mua nhanh lên đi.”
Bởi vì khác biệt nhau về chiều cao nên Tô Vũ Trạch đẩy ra cũng không được, đành đi theo y, dù sao tư thế hiện tại thoạt nhìn giống một đôi bạn thân tốt, không có gì mờ ám.
Nhanh chóng mua đủ nguyên liệu nấu ăn, Tiêu Đế Chi ra vẻ không sao xách từng túi đồ nặng tiến ra cửa, Tô Vũ Trạch nhìn nhìn tên xấu xa cao lớn kiên hậu phía trước, có loại xúc động muốn ỷ lai, trong lòng nghĩ tới Từ Lập cùng An Dịch có phải như vậy hay không, ra vẻ thực ân ái, chính hắn cô đơn như vậy sống trên thế giới này nhưng vẫn muốn một phần ấm áp, hắn không quá tham lam, chỉ cần có một đối tượng có thể phó xuất vào sau những lúc tan tầm mệt mỏi, một cái ôm ấm áp xoa dịu cơn mệt mỏi, không phải là một căn phòng trống rỗng, không phải lẻ loi một người đi ăn cơm……
Tiêu Đế Chi đi phía trước bỗng phát giác người phía sau dị thường, xoay người: “Phát ngốc cái gì?” Tô Vũ Trạch bừng tỉnh, vỗ vỗ đầu, ngăn cản suy nghĩ đang lởn vởn trong đầu, không ngừng nhắc nhở chính mình, ta cùng hắn đều là người tùy tính hoa tâm, trùng hợp gặp được nhau, nên chỉ cùng một chỗ ngoạn ngoạn mà thôi, ngàn vạn lần không được đào hố nhảy xuống, nếu không người thua chính là mình.
Về đến nhà, Tô Vũ Trạch lạch ba lạch bạch vào bếp chuẩn bị, quay đầu lại đối vẻ mặt thản nhiên của Tiêu Đế Chi: “Tôi một người cũng có thể nấu được, anh đi làm chuyện của anh, một giờ sau đi ra ăn cơm.”
Tiêu Đế Chi vẫn không nhúc nhích ngồi ở bàn ăn, lấy tay chống cằm vẻ mặt hứng thú dạt dào nhìn Tô Vũ Trạch mặc tạp dề, Tô Vũ Trạch bị tầm mắt hừng hực lửa phía sau nhìn chằm chằm khiến cả người mất tự nhiên: “Không phải cho anh đi làm việc, tôi làm một mình cũng có thể.”
“Việc của tôi chính là nhìn cậu nấu cơm a.” Cố ý đem tăng thêm ngữ khí, “Thắt lưng của cậu thật đúng là nhỏ, tuy nhỏ nhưng công phu trên dường rất không sai, rất bền, mông cũng rất vểnh, chân cũng….”
Nói còn chưa nói xong, “Anh là tử biến thái!” Thẹn quá thành giận, mặt người nào đó như biến thành thịt heo nướng, tức giận cầm thìa loạn chỉa chỉa, “Nào có người nào tả người như vậy, rõ ràng là anh tự bịa!”
Nhìn Tô Vũ Trạch đỏ mặt, Tiêu Đế Chi đứng dậy đi tới đứng trước mặt Tô Vũ Trạch, một bàn tay nhẹ nhàng vén áo sơmi lên vuốt ve phần eo, cảm nhận rõ phần eo một trận run, vừa lòng ngoéo một cái, khóe miệng nhẹ nhàng tiến gần sát môi hắn, ái muội lên tiếng: “Cậu vừa nãy dùng ngón tay thêm nếm canh, hảo câu dẫn người.” Cúi đầu hôn lên môi hắn còn vương lại vị nước canh, y vươn đầu lưỡi tinh tế nhấm nháp.
Nghe y nói như thế, Tô Vũ Trạch nhớ tới vừa nãy cho ít bột canh vào nồi canh, thân thủ đưa thìa múc canh nếm thử. Hơi thở nam tính nóng rực không ngừng đánh úp lại, tay thì cầm thìa, tay kia thì bị dính dầu ăn, không thể dùng tay đẩy y ra, hắn đành phải không ngừng lui về phía sau, nhưng cánh tay cường lực trên lưng không ngừng co lại, muốn lui cũng lui không được.
“Buông, đồ ăn sẽ cháy, đừng náo loạn.” Tô Vũ Trạch không ngừng kháng nghị.
Nhìn người nào đó chân tay luống cuống, nghiêm túc trừng phạt cắn lên môi một cái, rồi mới buông Tô Vũ Trạch đang dần hô hấp lại, y thỏa mãn tiêu sái tiến thư phòng, còn ném lại một câu:“Hương vị không tồi, buổi tối tiếp tục.”
Không kịp phản bác lại y, hắn vội vã quay sang nhìn đồ ăn, sợ cháy, nhỏ giọng kháng nghị: “Đừng gây phiền toái cho tôi!”
Trù nghệ kế thừa từ lão ba hắn, Tô ba hắn vì lão bà đã dày công tôi luyện trù nghệ, vì thế Tô mẹ nó lúc ăn đã khen không dứt miệng, cái gọi là ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn, Tô mẹ nó lại ôn nhu, vì thế Tô ba hắn đã rèn luyện trù nghệ cho hắn ngay khi còn nhỏ, muốn ở nhà lập trụ chân, có quyền lên tiếng, phải có trù nghệ tốt, trù nghệ của Tô Vũ Trạch lại thuộc loại trò giỏi hơn thầy.
Nấu nướng xong xuôi, Tô Vũ Trạch quát Tiêu Đế Chi đi ra ăn cơm, nhìn sườn mặt, thất thần sửng sốt, “Ăn cơm.”
Tiêu Đế Chi nhìn nhìn thưởng thức mùi vị đồ ăn trên bàn cơm, nhất thời tâm hồn ăn uống được khai hóa, vẻ mặt hạnh phúc: “Không phải công nào cũng đều có thể gặp được một tiểu thụ giỏi nấu ăn, tôi thật sự đã nhặt được trong bảo bối.”
“Ai nói lão tử là thụ ấy nhỉ, trời sinh ra tôi chính là dự sẵn cho tôi làm công, là anh rõ ràng đem tôi biến thành thụ, chờ ngày nào đó hai chúng ta đường ai lấy đi, tôi sẽ nhanh chóng lại là hảo công đường đường chính chính.” Tô Vũ Trạch không sợ chết khoe khoang khoác lác, không để ý tới sắc mặt người nào đó âm trầm tức giận, lập tức pha trò nịnh nọt “So ra đương nhiên vẫn kém Tiêu tổng công đại nhân, ha ha, dáng người Tiêu đại nhân này, diện mạo này, phong lưu phóng khoáng, vũ phiến luân cân, lực bạt sơn hà, nhất phu đương quan, vạn phu mạc địch khí tràng, mỗi giây sát một tiểu thụ, tôi sao có thể so sánh với anh!”
Nhìn sắc mặt Tiêu đế Chi dịu đi, Tô Vũ Trạch như trút được gánh nặng thở dài, hoàn hảo không có chọc tới y, bằng không không biết đêm nay y chỉnh người thế nào.
Bữa tối với bầu không khí êm dịu qua đi, Tô Vũ Trạch rửa xong bát đĩa, đúng giờ ngồi ở sofa chuẩn bị xem phim phát theo yêu cầu, bộ phim này nhóm bà chủ sôi nổi bàn tán tâng bốc, đương nhiên Tô Vũ Trạch cũng có phần trong đó. Một vị trí khác trên sofa đưa thân thủ tiến lại gần, đoạt điều khiển mở kênh tài chính và kinh tế.
Người nào đó không được xem phim không khỏi phát hỏa, định bụng đoạt lại điều khiển, ý thức được bản thân căn bản đoạt không lại ngược lại có thể bị ăn, đơn giản tới trước TV, mở nút hai màn hình, đắc ý nhìn về phía Tiêu Đế Chi, “Anh không cho tôi xem, anh cũng không được xem, không bằng cùng tôi cùng nhau xem a, càng hấp dẫn.”
Tiêu Đế Chi thấy tình cảnh vậy, cũng không giận, chậm rãi đứng dậy đem điều khiển đặt lên bàn trà, đi vào thư phòng.
Tô Vũ Trạch nhìn Tiêu Đế Chi bước đi dễ dàng như vậy, trong lòng có chút áy náy, nhưng người nào đó đã bị cảnh đấm đá trong phim bao phủ, không chú ý tới Tiêu Đế Chi từ thư phòng cầm máy tính đi ra.
Tiêu Đế Chi mở trang web, đối người đang đắm chìm trong bộ phim: “Muốn mua thử dụng cụ xingn. u. e về cho cậu ngoạn ngoạn hay không?”
Tô Vũ Trạch nghe được hai từ “Dụng cụ”, không khỏi cả kinh, run rẩy quay đầu lại, “Anh nói cái cái gì?”
Tiêu Đế Chi rất thoải mái nói nói: “Chỉ là thấy cuộc sống của cậu có chút nhàm chán, còn xem loại phim này, nghĩ muốn mua thử dụng cụ về cho cậu ngoạn ngoạn, cậu nói cái gì tốt đây? Máy rung, khuyên ngực, hay là pibian tốt hơn?”
Tô Vũ Trạch nghe đến đó, cả người phát run, hai chân run run, thanh âm cũng run: “Cuộc sống của tôi rất phong phú, tôi không bao giờ xem phim bộ này nữa, anh thỉnh.” Hai tay đang cầm điều khiển giơ lên cao, loan hạ thắt lưng, đưa tới trước mặt Tiêu Đế Chi.
“Thực ngoan, cậu nên đưa sớm không phải tốt hơn.” Tiêu Đế Chi vừa nói vừa đóng laptop lại, chuẩn bị lấy điều khiển, theo tầm mắt hướng nhìn cổ áo lộ ra xương quai xanh trắng nõn, trong ngực hai điểm hồng theo hô hấp phập phồng.
Bắt lấy cánh tay Tô Vũ Trạch, đưa hắn kéo đến trước mặt, xoay người áp lại, đưa hắn chặt chẽ ấn xuống sofa, hai tay nâng lên đỉnh đầu, chân hắn kẹp dưới thân.
Tô Vũ Trạch chưa kịp phản ứng lại đã bị gắt gao đặt ở dưới thân, phản kháng không có kết quả, nghĩ thầm đây là thế đạo gì a, ở trong nhà chính mình, nấu cơm cho người khác, xem TV không được ưu tiên quyền, còn tùy lúc tùy chỗ bị hắn cường thượng, bản thân không đảm đương nổi công, ngay cả làm thụ cũng không uất ức như vậy, tiểu thụ khác, cái gì cũng không phải làm, đói bụng có người uy, khóc có người bồi, một ba năm giả làm tiểu bạch, hai bốn sáu giả làm hoàng hậu, luôn luôn chơi trò mất tích, đãi ngộ của ta sao lại kém như vậy?!
“Ta phải chống lại!” Trong lòng hắn lớn tiếng hò hét, cũng chỉ ở trong lòng mà thôi,còn không biết tên biến thái kia sẽ chỉnh hắn như thế nào, nghĩ lại vừa nãy y muốn mua dụng cụ, ý tưởng này nhất thời biến mất vô tung vô ảnh, lập tức khuất phục.
Nhìn Tiêu Đế Chi vội vã cường hãn lột xé quần áo hắn, Tô Vũ Trạch khóc nức nở: “Sao có thể phiền ngài động thủ, tôi đến.” Hắn cũng không muốn quần áo mới mua không lâu cứ như vậy bị rách, cũng không thể chọc giận y.
Thân thể trần trụi có chút lạnh, hướng phía ngực y rúc vào, ngẩng đầu giả đáng thương hôn lên y, rụt rè nói: “Ngài •• ngài thỉnh dùng.” ( =)))
Tô Vũ Trạch làm công nhiều năm, đương nhiên từng trải không ít người, biết dạng tiểu thụ loại nào có thể mê người, tâm hồn, giống loại thanh thuần khiếp đảm, lại dục cự hoàn nghênh, rất có thể khiến người ta đau lòng không thôi, hảo hảo bảo vệ, con bỏ được một đêm một lần, vì ngày mai có thể xuống giường được, Tô Vũ Trạch không thể không sử xuất chiêu này, đương nhiên trong mắt nếu lóng lánh vài giọt nước mắt, nhu nhược bất kham, có điều hắn không nặn nổi được một giọt nước mắt.
Tiêu Đế Chi bỗng nhiên thấy Tô Vũ Trạch như vậy đương nhiên hưởng thụ không thôi, hôn trả, thâm nhập tìm kiếm, tiếng rên rỉ không ngừng truyền ra, Tô Vũ Trạch nghe tiếng rên rỉ mất hồn của hắn không khỏi đỏ mặt, không ngờ thanh âm của hắn cũng sẽ như vậy.
Hai người lâm vào biển tình du dương….
Sau khi xong một lần, Tô Vũ Trạch làm ra một bộ mỏi mệt nhu nhược, Tiêu Đế Chi thấy vậy, áp chế dục vọng bản thân còn chưa hoàn toàn tiêu trừ, nghiêng người ôm lấy Tô Vũ Trạch, để hắn vùi đầu vào trong lòng, thấy gian kế có tác dụng, hắn không khỏi nhe răng cười nhẹ, ngoan ngoãn nằm ở trong lòng người nào đó, chiêu này quả nhiên hữu hiệu.
Tiêu Đế Chi hôn lên mái tóc mềm mại, cười cười, tựa hồ nhìn thấu hết thảy.