Khi Lướt Qua Nhau

Chương 21


Bạn đang đọc Khi Lướt Qua Nhau – Chương 21

“Tôi nghĩ, có lẽ tôi nên đi xem buổi concert Ấm áp đó, để thư giãn đầu óc một chút”.
Dòng chữ ký ghi ở vị trí rất bắt mắt trên QQ, mỗi người login vào đều hỏi thăm một câu, Phương Ngôn Án cũng khó mà bỏ lỡ dịp này, cậu ấy liền trêu chọc: “Chị Giai Nam, thật ra lúc trước chị giúp em mua vé tình nhân, chị có thể trải qua một đêm Giáng sinh thật lãng mạn với ông anh họ vừa đẹp trai vừa mê người của em đó”.
Tống Giai Nam vừa uống một ngụm nước, suýt chút nữa phun ra ngoài, cô vội vàng nghiêm túc trả lời: “Thật ra một mình xem một buổi concert tình yêu là đủ rồi, giống như được vui lây niềm hạnh phúc của người khác vậy, đó cũng là một chuyện rất vui vẻ”.
Đã lâu mà Phương Ngôn Án vẫn chưa phản hồi, một lúc sau mới gửi một biểu tượng khóc thật to nói: “Vừa rồi em bị thầy Châu bắt được. Ôi, em nói em đang hỏi chị cách viết một bài báo, kết quả ông ta nói một câu: “Tôi nghĩ cậu thích làm bà mai, vậy nên từ nay về sau, cho cậu viết mấy bài về chuyên mục này, thật là oan uổng muốn chết mà”.
Tống Giai Nam cười cười, cũng không đáp lại, dường như cô muốn mở lòng mình thêm một chút, cô nhịp chân viết mấy dòng nhật kí: “Tôi rất thích [Nếu như có một ngày], nhưng lại không đủ can đảm để nghe [Dũng khí], cả [Ấm áp] nữa, có lẽ do tôi sợ thứ tình cảm ngọt ngào trong đó. Sự ngọt ngào ấy làm cho tôi cảm động, nhưng nếu tin tưởng những thứ trong đó, tôi nhất định sẽ rất thất vọng, như rơi vào địa ngục vậy.
Thực tế cùng tưởng tượng luôn luôn khác xa nhau, cho nên tôi muốn đi thật xa, để nghe buổi biểu diễn này, cố gắng làm cho bản thân tin tưởng vào tình yêu, có lẽ làm cho bản thân mơ hồ, mới có thể tin tưởng được”.
Bỗng nhiên nick QQ lâu rồi cô không thấy sáng lên, lời ít mà ý hỏi lại nhiều: [Buổi ca nhạc của Lương Tịnh Như sao?]
Là nick “Thất lý điền giang”, Tống Giai Nam không chút nghĩ ngợi liền trả lời ngay: [Đúng, là buổi lưu diễn mừng lễ Giáng sinh].
Cô đánh thời gian địa điểm lên khung chat rồi nhìn một hồi, đáy lòng chợt thở dài, ánh mắt vô thức nhìn vào khung chat, những kí tự màu đen cứ thế hiện ra: [Nhìn thấy những dòng nhật kí của bạn, tôi cũng chợt nhớ ra, mình cũng rất thích [Nếu như có một ngày].
[Tại sao?]
[Bởi vì lời bài hát có câu: ‘Nếu như có một ngày, chúng ta gặp lại nhau, thời gian có thể ngừng lại một chút không?’ tôi nghĩ rằng, thời gian dừng lại một chút cũng tốt, có thể nhìn lại một người mà mình chưa từng quen biết, nhưng lại lướt qua đời mình là loại cảm giác như thế nào].

[Nói ra có thể khó tin, nhưng tôi đang nghĩ, có một số người, cả một đời bạn chưa từng gặp mặt, thế nhưng người ấy lại tồn tại trong thế giới tưởng tượng của bạn, nói chuyện với bạn mỗi ngày, chắc hẳn là cảm giác đấy rất thần kì đúng không].
Tống Giai Nam bất giác cười phá lên, vội vàng đánh chữ lên khung chat: [Nếu như có một ngày, tôi gặp người đó trên đường, có lẽ chúng tôi sẽ nhận ra nhau, nhưng cùng lắm chỉ là cười với nhau một cái, rồi lướt qua nhau mà thôi, tôi nghĩ, cảm giác khi ấy ắt hẳn sẽ rất vui].
[Nhưng có bao giờ bạn nghĩ rằng, nếu như có một người, chỉ là ví dụ thôi, một người không quen không biết, thế nhưng nói chuyện với bạn một thời gian dài, bạn không tò mò gì về người ấy sao, cũng như có một người làm bạn với bạn một khoảng thời gian khá dài, nhưng cả đời bạn cũng chẳng biết người đó là ai, bạn cũng không muốn biết người ấy là ai thật sao?]
[Một người vẫn làm bạn với bạn, nhưng bạn không biết người đó là ai sao?] Tống Giai Nam cười cười, suy ngẫm, có khác gì nói cô đâu, những năm tháng ngây ngốc len lén dõi theo Tô Lập, anh có biết cô là ai đâu.
Nhưng Tô Lập có từng tò mò hay không, tò mò cô là ai?
Cuối cùng anh thực sự không biết cô là ai, cho tới bây giờ, anh vẫn chưa một lần tìm kiếm cô, chắc hẳn anh muốn để cô trong chìm sự tĩnh lặng, để từ từ lãng quên đi, keo kiệt tới mức một nụ cười cũng không nỡ lưu lại cho cô, hay là anh vẫn luôn muốn biết cô là ai, cũng mong muốn được một lần gặp thoáng qua cô?
Cô không có cách nào giải đáp được vấn đề này, trong lòng cô đã có sẵn đáp án nhưng vẫn muốn dối lòng, cô miễn cưỡng đánh mấy chữ lên khung chat: [Tôi cũng không biết nữa, tôi chưa trải qua việc này bao giờ, cũng không biết trả lời sao, tôi chỉ nghĩ rằng, nếu như người kia rất quan trọng với mình, nhất định tôi sẽ cố gắng tìm ra, nhưng nếu người ấy chỉ coi tôi như một người khách qua đường xa lạ, qua một thời gian, tôi cũng sẽ bị người ấy lãng quên mà thôi].
[Vậy sao, tôi hiểu rồi].
Trong lòng Tống Giai Nam chợt có một loại linh cảm mơ hồ, nhưng lại không biết đó là cảm giác gì, cô nhìn màn hình hồi lâu, rồi đưa tay tắt đi, đang tính gọi điện hỏi thím một chút về tình hình của Tống Thụy, điện thoại đã rung lên, cô lấy máy ra xem, là điện thoại của Tịch Lạc Dữ.
Hình như anh ta đang đi trên đường, nghe thấy cả tiếng gió thổi, tiếng gió dội vào điện thoại, giọng nói của anh ta có chút đứt quãng: “Tôi vừa từ Sở tư pháp ra, hôm nay rất bận rộn, em đang làm gì vậy?”

Hóa ra là anh ta muốn tìm cô để tán gẫu, không hiểu sao tâm tình cô lại rất tốt, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Tôi mới tắt máy tính xong, đang tính gọi điện cho Tống Thụy, lần trước lỡ miệng chọc cho nó tức giận, Giáng sinh này tôi tính mua một vài thứ để chị em cùng nhau ăn uống hát hò”.
“Sao? Em tính dỗ dành Tống Thụy à? Con bé quỷ quái ấy không cần dỗ dành đâu, với lại dỗ dành con bé ấy lúc này cũng chẳng có hiệu quả, bảo đảm con bé sẽ không coi lời nói của em ra gì, em nên để mặc con bé, đợi đến lúc con bé ấy nhàn rỗi quá cũng sẽ tự chạy tới tìm em thôi”.
Tống Giai Nam bật cười: “Hì hì, sao tôi cảm thấy anh rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực đấu tranh tâm lí nha, anh có học qua tâm lí học sao?”
“Ha ha, tôi có học qua một chút về Tâm lí học tội phạm, à đúng rồi, Giáng sinh năm nay em đã có kế hoạch gì chưa?”
Sau một lúc do dự, cuối cùng cô cũng dối lòng nói: “Không biết nữa, hình như tòa soạn có hoạt động, đi ra ngoài ăn tiệc ấy mà, cũng là lệ cũ hàng năm thôi”.
Bỗng nhiên đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười giòn giã của một đứa bé, hình như anh ta đang đứng ở quảng trường Nhân Dân, giọng nói của anh ta càng ngày càng rõ ràng hơn: “Chỉ có một mình tôi cô đơn trong lễ Giáng sinh phải đi công tác thôi sao, thật đáng thương mà, không biết trên máy bay bọn họ có cho treo tất không?”
Tống Giai Nam bật cười ha hả, cô thuận tay mở cửa sổ ra, rồi nhìn ra ngoài: “Đúng đấy, khi ấy chắc mấy cô tiếp viên hàng không sẽ nhét đầy quà vào vớ của anh mất, đúng rồi, mà anh đi đâu?”
“Bắc Kinh”.
Từ tầng thứ mười lăm nhìn ra ngoài trời, gió càng lúc càng lớn, càng ngày càng mạnh, đêm Giáng sinh lạnh lẽo mà thê lương, tràn ngập nỗi cô đơn và trống rỗng.

Dưới lầu có người lái xe qua, đèn xe kéo thành một dải sáng trên đường, thoáng qua rồi biến mất vào màn đêm, bỗng nhiên cô không biết nói gì, dường như những câu nói đã bị nuốt chửng vào bóng tối giá lạnh, lặng lẽ không một tiếng động, bỗng nhiên cô nghe thấy Tịch Lạc Dữ nói: “Thật ra như vậy cũng không tệ lắm”.
“Hả?” Dường như cái lạnh của ngày đông làm cho cô tỉnh táo lại, Tống Giai Nam không tập trung trả lời.
“Thật ra cảm giác tán dóc cùng em cũng rất vui, em đang ở bên ngoài sao, bên ngoài gió to quá, nhưng mùa đông ở đây lúc nào cũng vậy, buổi tối có thể mời em đi ăn lẩu không, bên trong tiệm rất ấm áp, bên ngoài tuyết rơi lạnh lẽo, thật sự không tệ nha”.
“À, đúng rồi, hình như tôi còn thiếu anh một bữa lẩu cà chua!”
Tiếng cười nhẹ nhàng từ đầu dây bên kia truyền tới, hình như tâm trạng anh ta đang rất vui: “Tống Giai Nam, em nói rồi thì không được nuốt lời đâu đấy, mùng một này nhớ không được trốn tôi, nếu không tôi sẽ dùng pháp luật kiện em ra tòa, bảo vệ danh dự của tôi đấy nhé!”
“Đại luật sư Tịch à, nói những lời này không sợ bị sét đánh sao, được rồi, chờ anh trở về, tôi nhất định sẽ mời anh đi ăn lẩu”. Cô đang tính chào tạm biệt anh ta, ngón tay ấn nút kết thúc, lại bị giọng nói nhẹ nhàng của anh ta kéo lại.
“Một chút nữa thôi, tôi chỉ muốn nghe hơi thở của em, không nói gì cũng không sao, như thế này là tốt rồi”.
Trong lòng cô khẽ rung động, làm cô nhớ những hồi ức đã qua, năm tháng qua đi tựa như bị rút ngắn lại, chuyện cũ từng chút chợt hiện ra trước mắt cô.
Bắt đầu từ khi nào nhỉ, mỗi ngày cô đều nhận được một tin nhắn thăm hỏi, sau đó là một cuộc điện thoại gọi đến, luôn ở thời điểm cuối ngày nghe thấy giọng nói sang sảng của cậu ta, giọng nói quen thuộc: “Tống Giai Nam, không có chuyện gì, tớ chỉ muốn, à, hỏi xem hôm nay cậu có gì vui không, thuận tiện nghe giọng của cậu một chút”.
Khi đó cô vòng qua bãi cỏ, ánh nắng mặt trời trải dài trên đó, dọc theo bậc thang trải dài lên trên, thấy cậu ta bước ra từ phòng học, trên tay ôm một chồng sách nặng nề, bàn tay còn lại cầm di động, khóe miệng luôn mỉm cười, nói với cô, nhưng cứ như là đang lẩm bẩm: “Tớ chuẩn bị đi tới thư viện, mấy hôm nay trời xanh quá, những đám mây trắng như kẹo bông gòn vậy, mềm mại, muốn nằm xuống, đưa tay ôm lấy cả bầu trời vào lòng quá!”
“A, Tống Giai Nam, cậu là ma quỷ mà! “

Có lẽ là do cậu ta có thói quen quan tâm cô như vậy, đến một ngày, cô chìm dưới chồng sách dày, ngẩng đầu lên, nhìn xa ra ngoài, cũng không thấy bóng cậu ấy đâu, dãy số quen thuộc cũng không hiện nữa, đáy lòng cô không còn cảm giác ấm áp, mà chỉ còn sự lạnh lẽo cô đơn.
Có người đã từng tồn tại trong cuộc đời cô, cũng có người chỉ là thoáng qua, tỉnh dậy mới hay rằng chỉ là giấc mộng.
Ở trong thế giới của cô, có một Tô Lập, cô đem tất cả tình cảm sâu đậm của mình trao cho anh, còn có một người là Đoàn Gia Thần, là người mà cô toàn tâm toàn ý tin tưởng, lại từ từ rời xa khỏi đời cô, cho đến khi cô quay đầu nhìn lại, bao năm đã trôi qua rồi.
Lúc ban đầu tốt đẹp, tình cảm ấm áp, nếu như không thể nắm lấy được, đành để vuột mất mà thôi.
Mùa xuân năm 2004, Giai Nam nhìn thấy ánh mặt trời sau cơn mưa, chiếu vào trong lòng bàn tay của cô, lúc ấy, cô tự nói với mình, hãy quên đi những kí ức tốt đẹp khi xưa, trân trọng sự ấm áp thân tình ở hiện tại.
Nhưng một mùa hè năm kia, một bức thư lặng lẽ nằm trong hòm thư của cô.
“Tống Giai Nam, có lẽ hai chúng mình chưa thật sự trải qua tình yêu, cho nên cũng không biết rốt cuộc nó là thứ tình cảm như thế nào, vì thế tớ cũng chỉ cho rằng, quan tâm tới người ấy chính là tình yêu. Có lẽ cả hai chúng ta đều sai rồi, có lẽ thứ tớ kiên trì tìm kiếm không phải là tình yêu, chẳng qua là chúng ta chơi chung với nhau lâu như vậy, nên có cảm giác thân quen mà thôi.
Từ thói quen biến thành tình cảm, từ tình cảm lại trở thành một loại tình thân, nhưng đó lại chính là thứ làm cho giữa tớ và cậu, không thể tồn tại tình yêu.
Có lẽ, tình yêu chẳng bao giờ tới với hai chúng ta”.
Hóa ra, những thứ hạnh phúc tốt đẹp, những thứ ấm áp thân tình đã từng xuất hiện trong cuộc đời cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.