Đọc truyện Khi Lướt Qua Nhau (Thời Sách) – Chương 20
Tống Ức Văn là ai? Là cô, Tống Giai Nam, nhưng cô là ai đây?
Cô cũng không biết, người đó rốt cuộc là người như thế nào —- Đã từng là chính mình, trước mặt Tô Lập, cô dè dặt che giấu thân phận của chính mình nên đã bịa ra “Tống Ức Văn” – Tống Giai Nam, đó chính là cái tên trong quá khứ khi cô sống trong khoảng thời gian không thoát ra được, cuối cùng cô là ai, cuộc sống trong quãng thời gian đó, cô là người nào?
Đúng vậy, cô không phải là Tống Giai Nam, bởi vì Tô Lập chưa bao giờ biết cô là ai, chàng trai trong sinh mệnh của cô, chỉ khi mang cái tên Tống Ức Văn mới không lưu lại tiếng nói hay nét mặt của anh, sau đó lệch hướng, cuối cùng lại đi rất xa.
Cho dù từng gần gũi anh như vậy, cô vĩnh viễn không thể mở lời nói ra tên thật của mình, mặc dù chỉ là ba chữ Tống Giai Nam kia.
Nhưng tại sao cô lại không thể nói ra tên của mình, tại sao lại phải che giấu tên thật như vậy.
Tiếng lật sách “Sột xoạt” bỗng chốc kéo suy nghĩ của cô về với thực tại, tâm tư thời niên thiếu mà cô đã ra sức giấu diếm bị đâm thủng, cảm giác vừa thẹn vừa giận đồng loạt dâng lên, cô chặn lại, nắm lấy tay Tống Thụy, giật lại tất cả mọi thứ.
Skip in 6…Ad finishes in 37 seconds
Tống Thụy hoảng sợ, lập tức lên tiếng: “Làm gì vậy, dọa chết người mà, cũng không phải thư tình gì đó, nhưng chị Giai Nam, chị đúng là mạnh mẽ quá, viết thư với cái tên khác, tại sao không dùng QQ, chẳng lẽ là yêu qua mạng?”
“Tống Thụy, em có thể nói bớt vài câu được không, chuyện của chị không cần em quan tâm, chị nói cho em biết, em không nên lục lọi đồ đạc của người khác, còn nữa, sau này đừng để bất cứ thứ nào của em ở chỗ chị, chỉ cần chị nhìn thấy sẽ vứt đi ngay!”
“Ôi, đồ của em đã làm gì chị?”
“Tâm trạng của chị không tốt, khi khác nói chuyện, tìm được đồ rồi mau về nhà đi, nếu không chị sẽ gọi điện thoại nói cho mẹ em biết đấy!”
“Đi thì đi, ai sợ ai chứ!”
Một tiếng “Bịch” vang lên, cửa phòng bị đóng lại thật mạnh, tiếng bước chân cũng dần dần đi xa, dường như chỉ còn lại tiếng hít thở rất nhỏ trong không khí, còn có tiếng tim đập chậm chạp và khó khăn, dần dần cắt đứt tất cả cảm giác của cô thành từng mảnh nhỏ.
Những trang giấy trắng như tuyết kia trượt khỏi lòng bàn tay, rơi xuống sàn nhà, nét mực viết bằng bút máy kia đã hơi phai màu, nhưng vẫn tựa như chỉ mới nhận được ngày hôm qua, những ký ức kia đã được cô niêm phong cẩn thận chôn sâu ở một góc, giờ lại giống như âm hồn thoát ra ngoài.
Nét chữ của anh rất đẹp, chữ viết của Tô Lập vô cùng quen thuộc đối với cô, quen thuộc đến mức cô đã len lén bắt chước viết theo, và giờ đây chữ viết của cô cũng đã có nét giống.
“Vừa được một người bạn giới thiệu cách nấu rượu dựa trên lý thuyết lịch sử. Tớ xem thì thấy một đọan viết về thời Xuân Thu(1), một đoạn viết về danh gia y học Trung Quốc. Xuân Thu được miêu tả rất khôi hài, rất tuyệt vời, đọc không biết chán. Danh gia được miêu tả rất tinh tế, tỉ mỉ và khổ sở, rất thăng trầm, không thể từ bỏ.
(1) Thời Xuân Thu: Từ năm 722 – 481, trước công nguyên.
Tớ học lịch sử rất qua loa, trước đây rất thích đọc binh pháp, thích học tiểu sử nhân vật. Trong ấn tượng của tớ phần lớn chỉ nhớ các nhân vật thời chiến quốc xuân thu. Thời kỳ loạn lạc có nhiều nhân vật xuất hiện đều là những vị anh hùng. Học lịch sử khiến cho người ta cảm thấy lập tức lo lắng. Thời đại loạn lạc, trong lòng luôn hướng đến sự tự do, sự khoáng đạt. Nói tóm lại, từ tận đáy lòng, rất sùng bái chủ nghĩa anh hùng.
Có lẽ thời điểm toàn bộ thế giới lựa chọn sự trầm tư, mới chính là bắt đầu thời kì mới.
Đọc xong, bỗng nhiên tớ cảm nhận rằng chúng ta đã đi rất xa, hoặc là chưa bao giờ chúng ta thực sự đến gần nhân tài, nhưng như vậy là không đúng sự thật.
Đọc quá nhiều chữ viết, đến mức chỉ biết đọc biết viết chứ không thể hiểu được ý nghĩa. Thế nên không thể tin tưởng mọi thứ xung quanh. Mâu thuẫn đến như vậy đấy. Cậu cảm thấy thế nào?
Còn nữa, xin cậu hãy ký tên thật của mình lên bức thư”.
Đêm hôm đó Tống Giai Nam đã mơ một giấc mộng.
Hình như trên lối hành lang dài ở trường trung học có rất nhiều bạn học đuổi bắt đùa giỡn, cô ôm sách đi từng bước lên bậc thang, cô không dám ngẩng đầu, nhìn đi nhìn lại đám người, còn Tô Lập đang đứng ở phía trước, cô len lén nhìn bóng lưng của anh.
Khoảng cách đó rất dài, rất dài, tựa như không có điểm cuối, những bộ đồng phục màu trắng xanh đang tỏa sáng rực rỡ trước mắt cô, nhưng cô lại không thấy rõ dáng vẻ của mình, rốt cuộc người đang đứng trước mặt là cô của năm hai mươi lăm tuổi thông minh chững chạc hay là cô của năm mười bảy tuổi với dáng vẻ thanh tú.
Bỗng nhiên, nam sinh đứng phía trước nhẹ nhàng quay đầu lại, giọng nói hơi khàn khàn vang lên bên tai cô: “Cậu tên gì?”
Cô cố gắng muốn phát ra âm thanh, nhưng bất lực, cô khẽ mở mắt, phát hiện đó chỉ là một giấc mộng.
Cho dù là cảnh tượng như vậy, cô vẫn nhớ vô cùng rõ ràng sau khi tỉnh lại.
Ánh nắng rực rỡ đầu mùa đông đang yên lặng nằm trong tầm tay cô, lòng bàn tay mở ra, có thể bắt được một luồng khí ấm áp, nhưng khi khép tay lại trở nên lạnh lẽo.
***
Buổi sáng cô đến tòa soạn hơi muộn một chút, cô phát hiện vẻ mặt của ai cũng rất nghiêm trọng, Tống Giai Nam cảm thấy kỳ lạ, cô lật bài viết trên báo ra, sau đó nhỏ giọng hỏi đồng nghiệp kế bên: “Sao vậy, có chuyện gì đã xảy ra?”
“Vương Khả Gia từ chức rồi, bị điều đến đài phát thanh thành phố, trước đó không hề có thông báo gì cả, chủ biên đang nổi trận lôi đình kia kìa!”
Tống Giai Nam khẽ cau mày, đồng nghiệp lại đi đến nói tiếp: “Thật ra cô ấy bị điều đi cũng không có chuyện gì, chỉ là hy vọng được phỏng vấn nhiều danh nhân văn hóa bị tan tành, bây giờ chuyển giao công việc cho bên kia cũng ngổn ngang, khó khăn rồi”.
“Ngày 25 tháng 12 là buổi concert của Lương Tịnh Như, ngày 3 tháng 1 đã sắp xếp cho cô ấy đi lấy tin ở buổi trình diễn sản phẩm mới của Chanel ở Trung Quốc, hiện nay đang họp thay đổi người, dù sao hôm nay chủ biên cũng đang rất bực bội, nên chúng ta phải cẩn thận coi chừng bị vạ lây đó nha”.
Tống Giai Nam mỉm cười lắc đầu, không nói thêm gì nữa, từ kẹp tài liệu, cô rút ra vé vào cửa xem concert của Lương Tịnh Như, thiết kế rất tinh xảo, trên mặt là màu hồng phấn, tạo cảm giác mơ mộng khi nhìn qua, mà title cũng rất ngọt ngào —- “Lương Tịnh Như – Concert Ấm áp”, cô đột nhiên nảy sinh ý nghĩ, nếu như mình đi xem một buổi concert xa xỉ cũng xem như là lựa chọn không tồi.
Buổi trưa đến căn tin ăn cơm, cô thấy Tăng Thư Ức đang đứng một mình dựa vào cửa sổ thủy tinh, lại là một dáng vẻ đăm chiêu ủ dột.
Tống Giai Nam cảm thấy mấy ngày vừa qua đúng là cô gặp phải ma, sao ai cũng lâm vào tình cảnh bi thảm thế này, để lại dáng vẻ xa cách, cô vội vàng bước lên vỗ vỗ bả vai Tăng Thư Ức, “Sao vậy, công việc không thuận lợi à?”
“Tống Giai Nam, tớ muốn hỏi cậu một chút, tại sao cậu lại muốn làm việc trong tòa soạn?” Tăng Thư Ức khẽ cười nói, cô ấy cau mày và vẻ mặt lại càng nhăn nhó dữ hơn, “Tớ nói thẳng, đừng nói với tớ làm phóng viên dường như là một thói quen”.
Cô trả lời qua loa: “Có rất nhiều lý do, ví dụ như tớ học chuyên ngành tin tức, ví dụ như khi đó gặp được thời cơ rất tốt, vừa tốt nghiệp xong là tòa soạn đã nhận rồi”.
Theo thói quen, Tăng Thư Ức xoắn tóc lại, vẻ mặt có chút buồn bã nói: “Tớ đang định từ chức”.
“Từ chức! Tại sao?” Tống Giai Nam mở to mắt, cô sa sầm mặt và bất ngờ, “Nói lý do đi?”
“Cuộc sống không được như mong muốn của tớ, mỗi ngày sống mệt mỏi như vậy, lo lắng xem bản thảo của mình có được đăng báo hay không, nếu như một ngày không có bản thảo, áp lực lại rất lớn, cậu xem, mục kinh tế của bọn tớ ngoài mặt nổi danh như vậy, nhưng thật ra chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, danh tiếng của chủ biên bọn tớ cậu cũng biết rồi đấy, đồng nghiệp chỉ là quan hệ này quan hệ kia, vẫn luôn không có không gian để phát triển”.
Tống Giai Nam cười bất lực, “Cũng vậy thôi, ở chỗ tớ cũng vậy, có năng lực mà không bưng bít thì có gặp được may mắn cũng như không”.
“Trước kia tớ muốn làm một người phụ nữ mạnh mẽ, cho dù mỗi ngày bận rộn nhưng cuộc sống lại rất phong phú, bằng thực lực của mình, tớ có thể ngồi ở vị trí rất cao, nhưng thật ra thì không phải như vậy, hôm qua, tớ đã suy nghĩ rất lâu, thực tế không phải như thế”.
“Được rồi, Vương Khả Gia của mục các cậu không phải vừa nghỉ việc rồi sao”.
“Đúng vậy, chủ biên tức muốn chết, suýt chút nữa thì não tụ máu luôn rồi”.
“À, tớ nói cho cậu biết tình hình thực tế, Vương Khả Gia nhập viện rồi, ung thư dạ dày, tình hình cụ thể thế nào tớ thật sự không biết”. Tăng Thư Ức thở dài một hơi: “Để bản thân mình suy sụp thì có ý nghĩa gì, nhất tướng công thành vạn cốt khô(2), sự thật là như vậy”.
(2) Nhất tướng công thành vạn cốt khô: là một câu thơ trong bài “Năm Kỷ Hợi” của thi sĩ Tào Tùng thời Đường, ý nghĩa của nó là thành công của một tướng soái dựa vào sự hi sinh của hàng ngàn hàng vạn người dân.
“Thật sao, hóa ra là như vậy”.
Tống Giai Nam nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, không khí mùa đông lạnh lẽo phả vào mặt cô, khẽ nhắm mắt lại, hưởng thụ giây phút thanh tĩnh hiếm hoi có được, “Tớ không nghĩ nhiều như vậy, tớ chỉ nghĩ, nếu như tớ đứng ở một vị trí rất cao, thấy rõ được mọi nơi, có cơ hội quen biết nhiều người, người đó có thể thấy tớ hay không, anh ấy có nghĩ rằng đó chính là tớ hay không”.
“Nhưng dường như bây giờ không cần thiết nữa”.
Đã rất lâu rồi cô không thấy được ánh nắng rực rỡ và bầu trời bao la xanh thẳm ở thành phố cổ kính này. Từ căn tin ở tầng hai, cô thấy được ánh nắng vàng lóng lánh, thấy được lá cây hòa cùng với màu vàng đang trải dài trên mặt đất, ánh mặt trời len lỏi qua những khe hở nhỏ của những chiếc lá chiếu xuống, từng vệt, từng vệt giống như viên kim cương đang khảm thành một rừng trên mặt đường, vào mùa đông, lá trên cây vẫn có thể lác đác rơi xuống, khoảng cách gần như ánh mặt trời đang hôn lên lá cây.
Bỗng nhiên cô cười, “Thật ra, mục tiêu hiện tại của tớ chính là đến xem buổi concert Ấm áp, Tăng Thư Ức, cậu còn nhớ bài hát kia hát như thế nào không —- Nếu như có một ngày ấy!”
Cô ngâm nga khe khẽ, khóe miệng mỉm cười, “Bây giờ cũng chỉ có thể thưởng thức, bức ảnh chụp chung duy nhất, lãng quên đi góc đường kia, nhớ nhung nhất chính là nụ cười lúc đó. Trong cuộc sống chán chường dần dần thay đổi, càng nhớ nhung lại càng cô đơn, nếu lại bị sự cô đơn bắt kịp, phiền muộn vốn dĩ chỉ là chuyện bình thường. Nếu như có một ngày chúng ta gặp lại, thời gian có thể trở về một chút được không(3)”.
(3) Bài hát [Nếu như có một ngày]. Trình bài: Lương Tịnh Như.
Tô Lập, nếu như có một ngày, chúng ta gặp lại, thời gian sẽ không trở về thời điểm chúng ta học trung học, em sẽ dũng cảm đón nhận ánh mắt của anh, nhìn anh rồi nở nụ cười rạng rỡ nhất, sau đó, xem như chúng ta đã lướt qua nhau.
Em cũng có thể quên được anh, quên những năm tháng kia, quên đi Tống Giai Nam có tên “Tống Ức Văn” kia.