Khi Lướt Qua Nhau (Thời Sách)

Chương 14


Đọc truyện Khi Lướt Qua Nhau (Thời Sách) – Chương 14

Từng món ăn được bày lên trên bàn, Tống Giai Nam cố gắng không chế sự kích động muốn ăn nhiều của mình, cô bày ra đủ dạng tư thế thục nữ, ngược lại Tống Thụy ở bên cạnh không hề nhàn rỗi, ngay cả nói cũng không, chỉ cắm cúi ăn.

Tịch Lạc Dữ không ngồi cùng bàn với bọn họ, anh ta bị kéo đi tiếp rượu, lúc Tống Giai Nam đi ra ngoài đúng lúc gặp được anh ta đang một mình đứng tựa vào trước bệ cửa sổ ở hành lang, gương mặt nghiêng dường như đang nhìn gì đó, con ngươi của anh ta luôn trong suốt, nhưng lại giống một tầng sương mờ mịt khiến người ta không thấy được gì, dung mạo ẩn giấu sau chiếc kính mắt gọng vàng, Tống Giai Nam vô thức đứng nhìn, anh ta cũng nhìn sang, ánh mắt hiện ra thứ ánh sáng lười nhác nhưng liều lĩnh, chợt lóe lên rồi biến mất.

Anh ta vẫy tay với cô, Tống Giai Nam do dự không lâu rồi đi đến đó, vừa định hỏi anh ta ở đây làm gì, thì lại nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng nước ào ạt, cô tò mò nhìn xuống, “A, hóa ra là nhà hàng ven sông, có thể thấy được sông Trường Giang này!”

“Đúng vậy, bây giờ em mới biết sao”. Tịch Lạc Dữ đẩy cửa sổ ra, một cơn gió lạnh ùa vào, Tống Giai Nam lập tức cảm thấy thoải mái, còn có sự mát lạnh từ những cơn sóng thủy triều nhấp nhô phả vào mặt, do uống rượu, gương mặt của cô có chút nóng lên, dần dần đã dịu đi rất nhiều, cô quay đầu lại nhìn Tịch Lạc Dữ, lại giật mình: “Anh tháo mắt kính xuống cảm thấy không giống anh chút nào”.

Tịch Lạc Dữ có chút hào hứng hỏi, thuận tay vung vung mắt kính trong tay, “Vậy giống cái gì?”

“Người”. Vẻ mặt Tống Giai Nam không chút thay đổi, “Châm biếm lạnh nhạt”.

Skip in 5…Ad finishes in 27 seconds

Anh ta không nói gì, nắm lấy mắt kính ở trong tay, dường như đang nhìn gì đó, rồi lại giống như không để vào mắt bất kì thứ gì, gió thu về đêm thổi mạnh, trên sông sóng nổi lên cuồn cuộn, sóng biển đang ùn ùn kéo đến cuốn vào bờ, nhìn cứ như sóng lên sóng xuống, thật ra cái lạnh thấu xương đang cuộn trào mãnh liệt, trong lòng sông có nhiều thuyền đánh cá, ánh đèn yếu ớt từ từ chuyển động trong đêm tối giống như u linh.

Tịch Lạc Dữ dường như đã uống không ít, ánh mắt có chút hỗn loạn, tuy nhiên, ánh mắt đó đang nhìn chăm chú vào mặt sông, trong lòng Tống Giai Nam khẽ động, tư thế như vậy thật sự rất giống với người kia.

Có lẽ trong nội tâm của bọn họ đều là tư thái lạnh nhạt xa cách này, như thế mới có thể khiến cô không tự chủ được mà dần dần gần gũi.

Để xoa dịu bầu không khí đang có chút không thú vị, Tống Giai Nam mở lời: “Anh là học trò của ông nội?”

“Uhm, tôi học khoa chính quy ở đây, lúc học nghiên cứu sinh thì đến nơi khác”.

Cô cười nói: “Anh thấy ông nội tôi có nghiêm khắc không, anh đừng nhìn bây giờ ông cười đùa mà coi thường, lúc còn bé tôi rất sợ ông”.


“Nghiêm khắc, nhưng giáo sư dạy rất giỏi, rất nhiều bạn học không phải là sinh viên khoa luật cũng đến nghe giảng bài, tôi cho em hai ví dụ điển hình, người qua đường Giáp khát nước, ủy thác người qua đường Ất đi mua nước, giao ước trước là đơn giá không được vượt quá ba đồng, nhưng lại không nói rõ là mua bao nhiêu, người qua đường Ất đến căn tin mua 100 bình nước với giá hai đồng rưỡi trở về, người qua đường Giáp lúc ấy lại hết khát, bởi vì trong túi không có tiền”.

“Sao?”

“Cái này được gọi là điều khoản đại diện không rõ ràng. Thời gian tố tụng tối đa là sáu tháng, một hôm người qua đường Giáp ra khỏi nhà chuẩn bị đi khởi tố, vừa mở cửa thì phát hiện bị lũ lụt, tòa án cũng bị lũ lụt cuốn đi. Thời hạn tố tụng cuối cùng trước sáu tháng là ngày nào đó, người qua đường Giáp chuẩn bị khởi tố, mới bước ra cửa thì bị rơi vào một cái hố, cho đến một ngày nào đó trong vòng sáu tháng mới trèo lên được”.

“Cài này là cái gì vậy?”

“Cái này được gọi là bỏ dở tố tụng có tác dụng trong thời gian hạn định”.

Tống Giai Nam vừa định than thở vài câu, ông nội cô mà không có người sinh viên này thì thật là đáng tiếc, nhưng Tịch Lạc Dữ lại mở miệng trước: “Thật ra thì tôi không thích pháp luật, dự định đến năm thứ hai sẽ chuyển đến khoa quản lý”.

Cô có chút kinh ngạc, hồi lâu nhớ đến thì cũng chỉ có thể hỏi tại sao, nhưng cô lại cố ráng nhịn xuống, nếu anh ta không nói tiếp, thì cô cần gì phải làm cho người khác khó chịu, huống chi, cô cũng không tò mò.

Tịch Lạc Dữ đeo mắt kính lên, đóng kín cửa sổ, trong giây lát, anh ta đã khôi phục lại bộ dáng thông minh giống như trước kia, “Đi thôi, ban đêm gió thổi mạnh hơn, không tốt đâu, rất dễ bị cảm”.

Sau khi bữa tiệc kết thúc cô gọi xe trở về, bản thảo cho mục giải trí cuối tuần do Tịnh Thanh Cảnh viết còn chưa gửi cho cô, nên đành phải lên mạng tìm kiếm những bài bình luận và tin tức về ” Cả thành đều mặc áo giáp vàng “, đọc mà cảm thấy vô cùng lằng nhằng.

Có lẽ là do uống hơi nhiều, Tống Giai Nam cảm thấy đầu óc choáng váng, khiến việc tìm từ tạo câu cũng khó khăn, bỗng nhiên điện thoại vang lên, cô vừa xem thì thấy đó là Tịch Lạc Dữ, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhận điện thoại, bên kia truyền đến âm thanh ầm ĩ, mà trong sự nhốn nháo đó, giọng nói của anh ta lại vô cùng bình thản, anh ta hỏi: “Em về đến nhà chưa?”

Tống Giai Nam cười khẽ: “Uhm, các anh đi đâu rồi, anh em đồng môn của anh, bọn họ đi đâu quậy phá rồi?”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, cô liền cảm thấy giọng điệu có chút là lạ, không giống như câu hỏi giữa bạn bè với nhau, dạng câu hỏi và đùa giỡn tùy ý này rõ ràng chỉ có giữa những người đang yêu nhau mới dùng, cô bị sự nhận thức của bản thân làm hoảng sợ, đầu óc lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều, bên kia Tịch Lạc Dữ cười đáp: “Không đi đâu cả, bọn tôi đang ở Đại Lộ Tinh Quang hát karaoke”.

Cô “À” một tiếng, cảm thấy không còn gì để nói, vẫn là Tịch Lạc Dữ khéo léo: “Đúng rồi, nghe nói buổi chiều ngày mai em đi công tác, tôi không tiễn được rồi, lên đường bình an”.


“À, anh không cần áy náy, cũng không phải tôi sẽ không trở lại, chẳng qua chỉ có ba ngày, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, lần trước còn nói muốn mời anh ăn lẩu cà chua, vậy mà lại quên mất, chờ tôi trở về nha”.

Tịch Lạc Dữ giả vờ kinh ngạc: “Ồ, cuối cùng thì em cũng nhớ đến chuyện này, xem ra cú điện thoại này của tôi không hề uổng phí”.

Bên cạnh có người gọi Tịch Lạc Dữ, cô cười đáp: “Không tán gẫu với anh nữa, anh mau đi chơi đi, tôi còn một bản thảo phải làm nữa, sáng ngày mai tôi phải nộp rồi”.

Dường như anh ta có ý kéo dài cuộc nói chuyện, lại hỏi tiếp: “Làm bản thảo gì?”

“Tuyên truyền và bình luận ” Cả thành đều mặc áo giáp vàng “, tôi cũng chưa xem, viết lung tung một chút”. Tống Giai Nam trả lời nghiêm túc: “Nếu ngày mai thấy đăng báo, anh cũng đừng cười nhạo tôi”.

“Tôi đã từng xem qua, hay là đến rạp chiếu phim cho công nhân mua vé xem đi, em thích xem phim không?”

“Tôi thà là ở nhà xem một mình, chứ rất ít khi đến rạp chiếu phim”.

Tạp âm bên kia bỗng nhiên lớn lên, dường như cửa phòng bị mở ra, một giọng hát quen thuộc truyền đến: “Mười năm trước, tôi không nhận ra em, em không thuộc về tôi, chúng ta giống như hai người xa lạ, từ từ lướt qua nhau trên con phố quen thuộc”.

Giọng hát bất ngờ truyền đến cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ, dường như chỉ trong nửa phút như vậy, giọng nói của Tịch Lạc Dữ lại truyền đến, không biết là do Tống Giai Nam không chuyên tâm lắng nghe, hay là do tín hiệu quá kém, cô chỉ mơ hồ nghe được anh ta nói: “Thật ra thì rạp chiếu phim là phải hai người cùng đi, chờ đến khi em trở về tôi mời em đi xem phim nhé”.

Giọng nói của anh ta rất nhỏ, thanh âm giống như hòa lẫn vào giọng ca đau buồn kia, mềm mại, trong sự cứng rắn lại hiện ra vẻ thê lương, Tống Giai Nam không biết trả lời như thế nào, màn hình điện thoại sáng lên, nhắc nhở pin yếu, điện thoại tắt.

Ngược lại cô thở phào nhẹ nhõm, từ đáy lòng cô đã mờ hồ đoán được một chút nguyên nhân.

***


Máy bay cất cánh lúc bốn giờ chiều, lộ trình chưa đến hai giờ, cùng đi với cô là tổng biên tập Trương, là một nữ cường nhân lớn hơn cô nhiều tuổi và rất có kinh nghiệm, Tống Giai Nam không quen thân với bà ấy, nói chuyện với nhau chẳng qua cũng chỉ là do công việc phỏng vấn.

Hai người đã đặt phòng trước một khách sạn năm sao, Tống Giai Nam không ngừng xúc động rằng tòa soạn thực sự rất có tiền, ra cửa gọi xe, ở khánh sạn năm sao, hóa ra địa vị của phóng viên tin tức giải trí cũng có thể cao như vậy.

Nói chuyện điện thoại với Hứa Nhan xong, vẻ mặt mệt mỏi của Tống Giai Nam dịu đi đôi chút, cô ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh chờ Hứa Nhan đến, một lát sau, lúc cô đang lờ mờ muốn ngủ vì mệt mỏi thì có người đến vỗ vỗ mặt cô, trong giọng nói êm dịu không che giấu được ý cười: “Giai Nam, thức dậy, coi chừng ngủ thành gương mặt bánh nướng đấy”.

Bỗng chốc cô kinh ngạc, đập vào mắt là một chiếc kính râm to đùng, đôi mắt phượng ẩn giấu ở phía dưới đang nháy gian xảo, đôi môi đỏ tươi hơi nhếch lên, Tống Giai Nam quay mặt sang chỗ khác cười: “Hứa Nhan, tớ luôn cảm thấy cậu mang kính râm rất giống tinh tinh”.

“Tớ không có cách nào khác, là người của công chúng mà”. Hứa Nhan bĩu môi, vẫy vẫy chiếc chìa khóa trong tay, “Không dùng kính râm che giấu gương mặt chân thật trong cuộc sống, tớ sợ fan hâm mộ của tớ quá cuồng nhiệt, bỗng chốc tuôn ra rồi khiến mình chìm trong biển người, hành động đó đả kích bạn học biết bao, ngây ngẩn ở đây làm gì, đi thôi, tớ mời cậu ăn cơm”.

“Stop, không phải là cậu cũng chỉ là một người dẫn chương trình trên TV thôi à, đúng rồi, ngoại trừ ăn cơm ra, còn có hoạt động gì khác không?”

“Ôi, ở tòa soạn báo mấy năm nay lại học được sự đen tối, khó tránh khỏi đội ngũ sống về đêm càng lớn mạnh hơn nha”. Hứa Nhan quay đầu nhìn cô, con ngươi đảo một vòng, “Được rồi, chúng ta kết hợp ăn cơm và giải trí với hoạt động, leo núi Bạch Vân đi, tiện thể ăn cơm luôn”.

“Ừ —–“

Dáng vẻ của Quảng Châu vẫn giống như trong trí nhớ của cô, có phồn hoa có đổ nát, nơi nơi xây dựng cầu vượt, ở nơi vốn là một thành thị lớn này, tầm mắt cũng không hề được mở mang thêm, trái ngược, lại có cảm giác áp lực.

Màn đêm dần dần buông xuống trước mắt cô, ánh sáng ở chân trời từ từ khuất bóng, biến thành một vầng sáng trắng, sau đó đêm tối ùn ùn kéo đến, đèn đường xung quanh từng ngọn từng ngọn sáng lên, đèn neon trên tòa nhà cao tầng và ánh đèn đường hòa lẫn vào nhau.

Đi lên không xa từ cửa bên của núi Bạch Vân có một quán ăn nhỏ, ông chủ là người Triều Sán, dùng tiếng Việt(1) để tiếp chuyện hai người, Tống Giai Nam nghe hiểu nhưng lại không nói, chẳng qua dạng âm điệu quen thuộc này bỗng chốc khiến cô không thể thích ứng, cô chỉ có thể ngỡ ngàng nhìn Hứa Nhan thuần thục gọi thức ăn, cô rất xúc động: “Quả nhiên là tớ không thuộc về nơi này”.

(1) Việt: Nước Việt, đất Việt, cùng nghĩa như chữ việt 越. Tỉnh Quảng Ðông 廣東, Quảng Tây 廣西 nguyên trước là đất của Bách Việt 百粵, nên Tàu họ gọi hai tỉnh ấy là tỉnh Việt.

Hứa Nhan ngẩng đầu: “Tớ đã gọi móng lợn Bạch Vân, có muốn gọi thêm một phần mì xào hay cháo không?”

“Mì xào, có ruột lợn nướng mật ong không, trước tiên cho một chén canh rong biển”.


Một ánh mắt hoài nghi ném tới: “Tống Giai Nam, trừ dạ dày của cậu ra, những thứ khác không thuộc về nơi này”.

Ăn uống no say đã đến tám giờ, người trên núi Bạch Vân không nhiều lắm, thấp thoáng chỉ có vài khách du lịch, trong đó hết tám phần là đi dạo đêm trên núi Bạch Vân, dọc theo đường đi là những hàng cây rậm rạp, có một vài ngôi đình nghỉ mát kiểu cổ xưa, ánh đèn chôn sâu trong một góc nhỏ hẻo lánh, Tống Giai Nam ngẩng đầu nhìn khe hở giữa những chiếc lá, đó là một bầu trời thâm thẫm, có máy bay bay ngang qua, ánh đèn trên máy bay không ngừng lóe sáng, dùng một tốc độ chậm chạp tiến về phía trước trên không trung, cất cánh hoặc hạ xuống.

Càng đi lên càng lạnh, Tống Giai Nam mặc khá dày, nhưng cũng mơ hồ cảm nhận được sự lạnh lẽo, mà Hứa Nhan lại mặc ít hơn cô, cô vừa muốn mở miệng định hỏi cô ấy có muốn về hay không, Hứa Nhan đã xoay đầu lại, chậm rãi mở miệng: “Giai Nam, cậu có nhớ lần cuối cùng chúng ta leo lên núi Bạch Vân trong tình cảnh gì không?”

Làm sao cô quên được, e là cả đời cô cũng sẽ không quên, cô sững sờ một lát, nhưng lại gật đầu ngay sau đó, tiếp theo Hứa Nhan cười nói: “Khi đó cậu đứng trên đỉnh núi Bạch Vân, hai chúng ta cùng lớn tiếng thét một cái tên thuộc về mình, nhớ đến là vô cùng hòa niệm”.

Hồi ức bất ngờ không kịp phòng bị ùa về, giống như một vở kịch không thể khống chế được, bỗng chốc trên sân khấu hỗn loạn biểu diễn tất cả những mơ ước đang ngập tràn trong cõi lòng trước khán giả, cô không kịp suy nghĩ nhiều, đã thì thào nói vởi bản thân mình: “Tớ nhớ, vẫn còn nhớ”.

Đi đến phía trước vài bước chính là đỉnh núi Bạch Vân, Hứa Nhan đứng trên bậc thang cao, hai tay gộp lại bắt đầu gọi: “Hứa Bác Văn, Hứa Bác Vân…”

Một phụ nữ yếu đuối như vậy, thế nhưng giọng nói lại mạnh như vũ bão phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh, trong không khí sóng âm như rung động bập bềnh, từng tầng từng tầng cuồn cuộn lên, lướt qua rừng cây rậm rạp, giống như con thú đang điên cuồng tìm kiếm lối ra, toàn bộ ngọn núi đang dần dần nuốt chửng âm thanh như thế, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.

Gương mặt cô tràn đầy nước mắt.

Tất cả dường như là phiên bản được sao chép lại từ đêm hè năm 2004.

Chỉ là cái tên được thoát ra từ miệng của Hứa Nhan không còn là người lúc đó nữa, mà chuyện cũ trước kia, từng câu từng chữ xâm nhập vào hồi ức.

Những vết thương yêu thầm kia, bỏ mặc những tiếc nuối, bỗng nhiên quay đầu lại, hóa ra đã trải qua trăm năm.

Thời gian giống như lưu chuyển, gương mặt lạnh lùng trong sáng của anh, giọng nói trầm ổn bình thản của anh trong điện thoại, sự yêu mến lặng thầm của cô, đan xen chặt chẽ, còn rực rỡ hơn ánh sáng ngày hè, những điều đã vướng víu ở trong lòng cô nhiều năm như vậy, cho đến khi anh nói tôi muốn gặp em, cô mới hiểu được, thì ra là đã đùa quá trớn, cuối cùng cũng phải từ trong hư ảo trở về hiện thực.

Đã qua nhiều năm như vậy, cô chỉ có thể đứng trong bóng tối ở đỉnh núi này, nhìn anh bay, nhìn anh múa, nhìn anh cất cao giọng hát và tiến xa.

Lại một lần nữa cô đứng trên đỉnh núi u ám này, ở đây, chỉ cần cô giơ tay là có thể chạm điểm phía chân trời, trước mắt cô, mưa phùn đang rơi lất phất cùng với sương mù tạo thành một tấm màn, dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực để hướng về một người vĩnh viễn cũng không bao giờ bày tỏ, cô lớn tiếng gọi tên của anh: “Tô Lập, Tô Lập…”

Cuối cùng cô cũng hiểu, cô và anh, cùng một thời gian, đã gặp thoáng qua nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.