Khi Hoàng Hậu Nổi Giận

Chương 36. Tác chiến thành công.


Chương 36. Tác chiến thành công.
Triệu Tấn và Trương Phi bước vào trong thấy hắn và nàng cùng ngồi trên ghế vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.
– Thần tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương. Hoàng thượng người gọi chúng thần đến đây ắt hẳn có chuyện căn dặn.
Hắn đặt chén trà trong tay xuống bàn làm vẻ mặt nghiêm nghị khiến hai người đứng trước mặt nuốt một ngụm khí lạnh vào trong người, biểu tình này của hoàng thượng chỉ gặp khi có chuyện hết sức nguy cấp thôi.
– Ừm. Ta biết hai ngươi là trợ thủ đắc lực nhất của ta vì vậy ta không thể nhẫn tâm ép buộc hai ngươi phải thành thân với Tiểu Thanh, Tiểu Yến. Những ngày vừa qua ta đã thấy các người luôn xảy ra tranh chấp cãi vã chắc hẳn không có duyên làm phu thê. Vì vậy….. – hắn cố ý nhìn sang phía nàng.
– Vì vậy ta và hoàng thượng quyết định hủy bỏ hôn sự của các ngươi.Triệu Tấn, hoàng thượng thiết nghĩ quận chúa Diễm Châu tính tình thùy mị nết na chắc hẳn sẽ rất phù hợp với ngươi, còn Trương Phi hoàng thượng nghĩ nên ban hôn cho ngươi cùng Ngọc Nhiên quận chúa, các ngươi……
Nàng chưa nói hết câu bọn họ đã quỳ xuống đồng thanh nói.
– Hoàng thượng, hoàng hậu không thể như vậy được!
Nàng và hắn nhìn nhau cố gắng nhịn cười.
– Vì sao không được a? lúc trước là ta không tốt nên ép duyên các ngươi, bây giờ ta đã nghĩ thông rồi ta không thể ích kỷ như vậy.
Bọn họ cúi thấp đầu không ai nói gì, lúc này hắn mới lên tiếng.
– Nếu các ngươi đều im lặng có nghĩa à đồng ý, vậy thì ta sẽ hạ chỉ ban hôn cho Triệu Tấn cùng quận chúa Diễm Châu, còn Trương Phi cùng Ngọc Nhiên quận chúa. Sau khi phá xong Sát Huyết Hồn trận ta sẽ thông cáo thiên hạ.
Bọn họ vẫn cúi đầu im lặng. Trái ngược với thái độ của họ, nàng lại không thể an tâm được “Hai người này thật là, mau nói ra nhanh lên. Ta chờ đợi nãy giờ thật là chán. Nếu như hai ngươi không nói thì ta lại phải tiếp tục hành động, đến lúc thành công ta sẽ đòi các ngươi cả vốn lẫn lời nghe chưa!”.
– Hai ngươi còn không mau tạ ơn. Hoàng thượng người xem trong triều còn công tử của mệnh quan triều đình nào thì ban hôn cho Tiểu Thanh cùng Tiểu Yến, ta không thể để họ phải chịu uất ức khi theo ta được.
– Hoàng hậu, ta thấy công tử của Đinh bộ thượng thư Đinh Quý và trạng nguyên Lý Huyền tài đức vẹn toàn, có lẽ sẽ hợp với hai người đó.
Nàng vẫn tiếp tục diễn kịch cùng hắn, đúng là vừa đấm vừa xoa mà. Phu xướng phụ tùy thì sức của họ làm sao chịu được cơ chứ.
– Hay quá! Vậy chúng ta có thể tổ chức 5 hôn lễ cùng một lúc không, ta sẽ tìm mối gả Tiểu Hồng đi luôn.
(Tiểu Hồng đang ở một nơi rất đặc biệt thì hắt xì hơi “Không biết ai đang nói xấu ta?” – nơi đặc biệt được giữ bí mật nhá mọi người).
Bọn họ lưỡng lự rồi cả hai cùng cáo lui, sắc mặt ai cũng trở nên âm trầm khó hiểu. Đợi bóng họ khuất xa nàng mới quay sang nhìn hắn.
– Thiên Kỳ, người của chàng sao cứng đầu như vậy chứ? Ngày xưa chàng đã đào tạo họ như thế nào mà ngay cả tình cảm của mình cũng nhận không ra. Kế hoạch lại phải sang giai đoạn tiếp theo rồi.
Nàng vẻ mặt trầm ngâm ngồi trong phòng. Ánh nến thoát ra từ cây đèn khiến không gian càng trở nên mờ nhạt.
– Đại tỉ, người có chuyện gì cần nói với bọn muội sao?
Nàng bỏ cốc trà xuống bàn thở dài.
– Hazz, là chuyện hôn sự của hai em.
– Chuyện hôn sự của bọn muội có gì sao?????
Nàng gương mặt giả ngu, ánh mắt nhìn ra cửa sổ đăm chiêu suy nghĩ.

– Lúc trước là ta không tốt đã vội vàng gắn ghép hai em với Trương Phi và Triệu Tấn. Mấy ngày nay ta cảm thấy các ngươi quả thật là không hợp luôn chiến tranh với nhau. Vì vậy ta đã bàn với hoàng thượng ban hôn Tiểu Thanh cho công tử của Đinh bộ thượng thư Đinh Quý và Tiểu Yến với trạng nguyên Lý Huyền. Có lẽ mọi chuyện như vậy sẽ tốt hơn.
– Không được! – Tiểu Yến và Tiểu Thanh đồng thanh lên tiếng.
Nàng nặn ra vẻ mặt hết sức bất ngờ nhìn họ, đôi mắt mở to tròn chớp chớp vài cái.
– Vì sao không được???
Hai người họ ngập ngừng không nói gì, nàng chỉ còn cách nói vài câu đả kích nữa.
– Hai em yên tâm, hai người này tài đức vẹn toàn không kém gì Trương Phi và Triệu Tấn. À, nhân tiện ta nói luôn hoàng thượng đã ban hôn quận chúa Diễm Châu cho Triệu Tấn, quận chúa Ngọc Nhiên cho Trương Phi. Ta tính sẽ cho các người tổ chức hôn lễ cùng một ngày, ngày hôm đó chắc chắn sẽ rất vui.
Hai người họ sắc mặt càng xấu dần, không ai nói một lời nào rời khỏi phòng nàng. Đã đến lúc sử dụng chiêu cuối cùng.
– Thiên Kỳ! Chàng mau ra đây xem kịch cùng ta.
Hắn nhẹ nhàng bước từ trong ra ánh mắt nhìn nàng đầy yêu chiều.
– Nương tử, nàng còn chiêu gì nữa sao?
Nàng không đáp lại, chỉ lấy từ trong tay nải một bộ đồ màu đen kèm nụ cười quỷ dị. Hắn nhìn nàng tỏ ánh mắt nghi hoặc, nàng lại có trò gì mới nữa đây?
Nàng và hắn ngồi trên ngọn cây cao gần hồ nước nhìn xuống, bên dưới Tiểu Thanh đang cầm kiếm chém loạn xạ làm những cánh hoa đào rơi lả tả trên mặt hồ.
Trương Phi đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến Tiểu Thanh càng trở nên tức giận.
– Ngươi mau tránh ra cho ta.
Trương Phi bất chấp đường kiếm của Tiểu Thanh đang tiến tới gần, hắn vẫn một mực đứng lại không hề lùi bước.
– Tiểu Thanh, cô nương nghe ta nói có được không….
– Cút! Ta không muốn nghe bất cứ điều gì từ ngươi. Mau về với ả Ngọc Nhiên quận chúa của ngươi đi. Ta ngàn vạn lần cũng không xứng đứng nói chuyện với tướng quân cao quý như ngài.
Trương Phi vẫn đứng im tại chỗ, nhân lúc đường kiếm của Tiểu Thanh có chút loạn hắn liền vung tay bắt lấy cổ tay kéo Tiểu Thanh vào trong lòng mình.
– Tiểu Thanh, nghe ta nói, ta nhất quyết sẽ không thành thân cùng Ngọc Nhiên quận chúa gì gì đó, cả đời này ta chỉ muốn lấy một mình muội.
Tiểu Thanh lúc này mới ngừng làm loạn trong ngực Trương Phi, không nghe nhầm chứ. Tiểu Thanh nhìn thẳng vào mắt Trương Phi hỏi nhỏ.
– Thật không? như vậy là kháng chỉ, sẽ mất mạng đó.
– Ta không sợ. Muội thì sao, muội không lấy cái tên Lý Huyền đó chứ?
Tiểu Thanh him lặng nhìn hắn. Chưa bao giờ Tiểu Thanh có cảm giác kỳ lạ như vậy, tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
– Đương nhiên ta không lấy hắn rồi, nhưng ta cũng chưa có nói sẽ lấy ngươi nha.
Lúc này Tiểu Thanh mới nhận ra tư thế của mình và Trương Phi hết sức ám muội, nếu để ai nhìn thấy có giải thích nghìn lần cũng không ai tin. Tiểu Thanh dùng sức đẩy mạnh Trương Phi ra nhưng lực đạo của Tiểu Thanh và Trương Phi vốn rất chênh lệch sao Trương Phi có thể dễ dàng buông tay Tiểu Thanh ra như vậy được.
Trương Phi cơ hồ càng tăng lực đạo xiết chặt Tiểu Thanh trong lòng, gần đến mức Tiểu Thanh có thể nghe thấy nhịp tim của hắn đập liên hồi. Trương Phi nhẹ nhàng cúi xuống gần đôi môi anh đào kia. Tiểu Thanh cơ hồ bất động, tim càng ngày càng đập nhanh “Chết rồi, hắn định hôn mình sao, làm sao đây. Đau tim quá”.

Nàng và hắn ngồi trên cành cây chứng kiến tất cả, nàng không ngừng lẩm bẩm cổ vũ cho bọn họ.
– Đúng rồi Trương Phi, ngươi mau hôn Tiểu Thanh đi chứ.
Hắn ngồi bên cạnh chăm chú nhìn nàng, buông một câu nói đầy ám muội.
– Hay là ta và nàng cũng làm giống họ được không.
Nàng đương nhiên hiểu ra ý tứ trong câu nói của hắn nhưng mọi chuyện đâu có dễ dàng như vậy, khi khuôn mặt hắn gần tiến tới nàng đã nhanh tay vỗ một cái vào mặt hắn.
– Xin lỗi chàng, là ta vỗ con muỗi.
Hắn sắc mặt trầm xuống, trên mặt nổi ba vạch đen sì. Nàng thì không hề mảy may quan tâm đến hắn, chỉ chú ý đến mà kịch đằng xa.
Khi đôi môi gần chạm nhau Trương Phi bỗng nhiên dừng lại.
– Tiểu Thanh, ta xin lỗi. Từ nhỏ đến giờ ta chỉ biết luyện công đánh giặc chứ không biết hôn nữ nhân như thế nào cho đúng.
(Tear: chắc chết quá…………..)
Tiểu Thanh đột nhiên đá mạnh vào chân Trương Phi, nhân lúc hắn giật mình liền đẩy hắn ra xa.
– Tên khốn, tránh xa bổn cô nương ra!!!!!
Trương Phi đứng bơ nhìn theo bóng dáng ấy, chắc hắn còn đang thắc mắc vì sao Tiểu Thanh lại như vậy, hắn chỉ nói sự thật thôi mà.
Nàng chứng kiến mọi chuyện cũng muốn xuống đấm vào mặt cái tên đang đứng dưới kia. “Không được! phải hít thở thật sâu cho khí huyết lưu thông, nếu không máu sẽ rất nhanh dồn lên não. Bình tĩnh! không thể để bản thân bị tổn hại vì cái tên ngốc Trương Phi kia”.
– Ta hỏi chàng, người của chàng có phải nam nhân không?
Hắn nhìn nàng ánh mắt đầy tà ý.
– Hắn thì ta không biết, nhưng……ta thì chắc chắn là nam nhân.
Hắn vừa nói vừa vòng tay ra sau gáy kéo nàng đến gần. Đôi môi hắn nhanh chóng đoạt lấy đôi môi anh đào kia, từng từ nàng nói ra đều bị hắn nuốt vào trong (đại khái là “chàng làm gì vậy? chàng mau bỏ ta ra”).
Trước sự tấn công của hắn nàng chỉ theo bản năng vòng hai tay ra sau gáy hắn đáp trả. Cho đến khi nàng hết thở nổi mới cắn mạnh vào cánh môi mềm mại của hắn, lúc này hắn mới luyến tiếc buông tha cho nàng.
– Nàng định ám sát phu quân à.
Nàng sắc mặt đỏ bừng sau nụ hôn vài tích tắc trước, ánh mắt không cam lòng nhìn hắn.
– Chàng nghiêm chỉnh lại đi, bây giờ mới cần ta và chàng ra tay đây. Tính cách Tiểu Yến cố chấp chắc chắn người của chàng chẳng làm được gì nếu không có sự giúp đỡ của ta.
Sau khi Trương Phi rời đi một lúc thì Tiểu Yến lại xuất hiện cạnh bờ hồ. Khuôn mặt Tiểu Yến đằm đằm sát khí dùng chủy thủ trong tay chém đứt mấy cành trúc ở đó.
Triệu Tấn xuất hiện đứng cách Tiểu Yến năm bước chân.

– Tiểu Yến cô nương….
– Hôm nay tâm trạng bổn cô nương không tốt ngươi mau tránh ra. Giữ toàn mạng mà về thành thân với ả quận chúa đó. À quên, đây là mảnh ngọc bội của ngươi do ta vô tình “nhặt được”, giờ trả lại ngươi, từ nay đừng bám theo ta nữa.
Triệu Tấn loay hoay nhận lại miếng ngọc bội hắn đã tìm kiếm mấy ngày, thật không ngờ nó ở trong tay Tiểu Yến thật. Hắn gãi đầu gãi tai khó khăn lắm mới nặn được vài từ.
– Tiểu Yến, cô nương không muốn giữ miếng ngọc bội này sao?
Tiểu Yến nhìn Triệu Tấn ánh mắt không hề có thiện chí a.
– Không. Ngươi mau cút đi. Ta nói cho ngươi biết, ta chắc chắn không gả cho ngươi, người ta chọn là tên Đinh Quý kia. Mặc dù ta không biết hắn là ai nhưng chắc chắn sẽ tốt hơn ngươi.
Triệu Tấn khi nghe thấy Tiểu Yến nói như vậy liền tỏ vẻ thất vọng, ánh mắt chùng xuống quay lưng bước đi.
Nàng ngồi đằng xa không khỏi tức giận, đập mạnh tay vào thân cây.
– Hắn như vậy mà đã đầu hàng rồi sao. Xem ra đã đến lúc ta ra tay rồi.
Nàng đặt vào tay hắn một viên sỏi rồi phi thân bay xuống dưới. Hắn liền hiểu nàng muốn làm gì miệng nở một đường cong “Nương tử của ta, nàng thật là thú vị”.
Một thân ảnh màu đen hướng kiếm về phía Tiểu Yến, thấy vậy Tiểu Yến liền đưa chủy thủy lên đánh một đường về phía trước. Tiếng kim loại va vào nhau khiến Triệu Tấn quay lưng lại.
– Tiểu Yến cô nương, cô không sao chứ?
Triệu Tấn nhanh chóng rút kiếm giao thủ với người mặc áo đen, võ công của người này quả thật cao cường, cả hắn và Tiểu Yến liên thủ cũng không thắng được.
Nàng vung kiếm làm chệch hướng đi của chủy thủ rồi nhanh chóng quay lưng lại đỡ mũi kiếm của Triệu Tấn, sau đó tập trung ra đòn về phía Tiểu Yến khiến Tiểu Yến phải lùi lại vài bước.
Hắn ngồi phía xa quan sát sự tình, đã đến lúc phải ra tay a. Hắn nhẹ bắn viên sỏi trong tay trúng vào chân khiến Tiểu Yến ngã xuống đất không kịp tránh đường kiếm của nàng.
– Tiểu Yến!!!
Triệu Tấn lao thân đến dùng cánh tay đỡ mũi kiếm cho nàng, tay áo hắn rách một nửa, máu cũng theo đường kiếm tuôn ra. Chỉ cần như vậy là đã thành công rồi, trên mũi kiếm của nàng có bôi một ít độc Kỳ Đà, loại độc mà Tiểu Yến hay dùng, chắc chắn Tiểu Yến sẽ giải được độc cho Triệu Tấn.
Nàng phi thân bay đi để lại một đôi nam nữ bên cạnh hồ. Độc Kỳ đà phát tác khiến Triệu Tấn đau đớn lăn lộn trên đất, máu tươi trong người không ngừng tuôn ra. Mặc dù cố đã cố gắng trấn tĩnh nhưng Tiểu Yến vẫn không ngừng khóc lóc.
– Sao ngươi ngốc vậy, ai cần ngươi đỡ kiếm cho ta!
Triệu Tấn cố gắng đè nén đau đớn nặn một nụ cười hướng Tiểu Yến nói, giọng nói hắn đứt quãng không liền mạch.
– Ta…. ta không sao. Ta thà chết chứ không thể để cô nương bị tổn ……thương…… Tiểu Yến, cô nương đừng khóc, cả đời này Triệu Tấn ta chỉ muốn lấy một mình cô nương làm nương tử thôi….
Tiểu Yến nước mắt rơi đầy hai má, tay bám chặt vào vai hắn lay mạnh.
– Ngươi chết rồi thì ta sẽ gả cho ai? Ngươi muốn ta mãi mãi không xuất giá được sao? Ngươi mau tỉnh dậy cho ta.
Triệu Tấn đã ngất đi vì độc của Kỳ Đà. Tiểu Yến sau khi xem xét kỹ tình trạng của Triệu Tấn mới biết hắn bị trúng độc Kỳ Đà, cũng may đây là loại độc mình hay dùng nên biết cách giải.
Tiểu Yến xé rách tay áo bị thương của hắn, dùng miệng hút hết chất độc trong vết thương rồi lấy từ trong người ra một lọ sứ màu trắng, bên trong là thuốc giải của độc Kỳ Đà.
Hắn và nàng ngồi trên cây chờ đợi kết quả.
– Nàng quả thật cao tay, ngay cả người của ta cũng bị nàng lừa. Ta tự hỏi không biết kiếp trước nàng có phải tiểu yêu thành tinh không nữa.
Nàng quay sang liếc xéo người bên cạnh, ý hắn không phải nói khéo nàng quỷ quyệt đa đoan sao!
– Chàng còn dám nói, nếu không như vậy người của chàng có làm nên chuyện không??????
Hai con người trên cây thì tranh cãi khốc liệt, hai con người phía dưới lại không được như vậy, kẻ nằm bất tỉnh kẻ hoang mang. Qua nửa tuần hương giải dược đã phát huy tác dụng, Triệu Tấn bắt đầu mở mắt.

– Ngươi tỉnh lại rồi?
Hắn thấy đôi mắt Tiểu Yến đẫm lệ không đành lòng liền lấy vạt áo lau khô dòng nước mắt đang chảy xuống.
– Sao cô nương lại khóc?
Tiểu Yến tức giận đánh mạnh vào vai hắn.
– Còn không phải vì ngươi sao?
Triệu Tấn chợt ngồi bật dậy, bàn tay thô ráp nắm lấy tay Tiểu Yến.
– Cô nương lo lắng cho ta sao?
Tiểu Yến đỏ mặt không dám đáp lại câu hỏi của Triệu Tấn, ánh mắt cùng dời đi chỗ khác. Lúc này Triệu Tấn mới lấy ra mảnh ngọc bội lúc nãy bị Tiểu Yến trả lại.
– Tiểu Yến, muội hãy gả cho ta nhé. Ta tính tình cọc cằn không biết như thế nào để lấy lòng nữ nhi nhưng ta xin thề cả đời ta chỉ yêu mình muội.
Tiểu Yến quay lại nhìn hắn, hai mắt chạm nhau khiến sắc mặt cơ hồ càng thêm đỏ.
– Nhưng thân phận ta thấp hèn, không xứng với tướng quân như ngươi.
Hắn tăng lực đạo kéo Tiểu Yến vào trong ngực, bị bất ngờ Tiểu Yến chỉ đành nằm sát trong ngực hắn.
– Ta không quan tâm!
Nàng ngổi trên cây cao ăn mừng chiến thắng của nàng và hắn. Thật không ngờ nàng sắp được làm chủ hôn cho hai người họ. Như vậy nàng cũng an tâm phần nào, còn Tiểu Hồng….. chắc nàng không có đủ thời gian để thu xếp mọi chuyện cho Tiểu Hồng rồi….. nước mắt nàng tự nhiên rơi xuống hòa lẫn với màu những cánh anh đào Đang tung bay trong gió.
Hắn quay sang bất chợt nhìn thấy nàng rơi lệ trong lòng nổi lên một cỗ lo lắng.
– Dương nhi, nàng vì sao lại khóc?
Nàng cứ thế vùi sâu đầu vào trong ngực hắn. nàng không còn nhiều thời gian ở bên hắn nữa, liệu khi nàng ra đi hắn sẽ ra sao đây. Nàng chỉ lặng im trong vòng tay hắn như một nữ nhi yếu đuối cần được yêu che chở.
– Không có gì, vì ta cảm động quá thôi………….
Hắn lấy tay lau khô những giọt lệ nóng hổi đang rơi trên đôi mi kia, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng.
– Dương nhi, nàng đồng ý gả cho ta không???
Đương nhiên là nàng đồng ý, cả đời này nàng chỉ mong được ở cạnh hắn, nhưng hắn và nàng chỉ e có duyên không phận…….
– Ta……
– Nàng không muốn gả cho ta sao?
– Không, ta muốn, chỉ có điều……….
Hắn lại một lần nữa hôn nhẹ lên trán nàng, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp.
– Đừng lo lắng gì cả Dương nhi, dù có chuyện gì đi nữa ta vẫn mãi chỉ yêu mình nàng.
Nàng cảm thấy thật ấm áp, nàng mong rằng thời gian ngừng trôi để khoảnh khắc này sẽ mãi mãi tồn tại……
………………………………………………………………………………………………………………
Hết chap. Đăng sớm trước kỳ hạn 1 ngày nha^^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.