Chương 25. “Đã đụng đến ta thì phải chịu kết cục bi thảm”.
Nàng và hắn, hai con người vừa thoát ra từ nơi đang rực cháy đằng xa kia lại ung dung ngồi vất vưởng trên một cây cổ thụ nhìn dòng người vội vã qua lại dập lửa.
Từ lúc thoát ra đến giờ hắn vẫn giữ khuôn mặt lãnh đạm, đến nhìn nàng một cái cũng không có. Hắn giận nàng sao? Vì nàng đã thiêu trụi ngự thiện phòng của hắn? Nàng không cam lòng bị người khác đối xử như thế, hệt như tất cả chỉ là lỗi của một mình nàng vậy. Ngay từ lúc đầu nàng đã cảnh báo trước nhưng hắn vẫn nhất quyết bắt nàng làm, kết quả bây giờ thì hay rồi, hắn lại bày ra cái dạng biểu tình đáng ghét này trước mặt nàng.
Đôi tay lần mò tìm đến ống tay áo của hắn, túm chặt một góc rồi lay nhẹ tựa như một tiểu hài tử đang ăn năm chuộc lỗi.
– Này, ta không phải là cố ý ngươi không thể trách ta được, có trách cũng phải trách ngươi tự nhiên đêm hôm muốn ăn mì đậu phụ, lại còn phải do chính tay một kẻ không biết nữ công gia chánh như ta làm…là do ngươi biết đó là nhiệm vụ bất khả thi mà vẫn bắt ta làm, là ngươi biết giao việc quá khả năng cho ta hay nói cách khác là do ngươi không biết nhìn người…
Nói đến giữa chừng nàng vừa mới ý thức được người không thức thời mới chính là nàng, vội vàng lấy tay bịt chặt miệng không cho bản thân nói thêm gì nữa. Trong lòng nàng không khỏi oán trách vì sao bản thân lại tùy tiện như vậy, rõ ràng đã nhắc đi nhắc lại rằng hắn đang nóng giận không nên nói nhiều nhưng cuối cùng những lời lẽ ấy lại cứ tuôn ra không kiểm soát.
Hắn giữ một mảnh im lặng khiến nàng muốn thở cũng chẳng nổi. Phen này thì rắc rối rồi, không những chữa lợn lành thành lợn què mà còn có thể mang họa sát thân. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không nuốt trôi được, hắn đường đường là quân vương của Phong Thiên quốc, một trong hai quốc gia hùng mạnh nhất Trung Nguyên, tài lực mạnh như thế chẳng phải chỉ cần vẫy tay một cái thì đừng nói một cái ngự thiện phòng chứ trăm cái cũng không thành vấn đề. Một tiếng than nhẹ không khỏi thoát ra trong tâm ý nàng, “Ông trời, tại sao người lại mang đến cho nhân gian một tên đế vương tính cách vừa thối vừa keo như vậy?”.
Nàng yêu ghét rõ ràng, uất ức nhất là khi nàng đang nói mà kẻ khác lại xem như nàng không hề tồn tại, đấy chẳng phải là khinh thường. Đừng tưởng người khác phạm lỗi mà muốn đối xử với người ấy thế nào cũng được.
– Này, ngươi có nghe ta nói không!!!
Hắn đang trầm mặc suy nghĩ thì bị tiếng quát của nàng làm giật mình, hắn cảm thấy ngữ khí của nàng rõ ràng là đang có phần tức giận nên không dám khiêu chiến với nàng thêm nữa. Thực sự nãy giờ hắn đang tự trách chính mình, là do hắn muốn chỉnh nàng nên mới đẩy nàng vào chốn nguy hiểm như vậy.
– Ta xin lỗi.
Một câu hắn nói ra rất nhỏ nhẹ nhưng lại vừa đủ lọt vào tai nàng. Nàng mở cặp mắt to tròn hết mức có thể kiểu như không thể tin nổi. Biểu tình của hắn trái ngược hoàn toàn với những gì nàng suy nghĩ, vì vậy trong giây lát nàng không thể thích ứng ngay được. Đột nhiên hắn nói xin lỗi khiến nàng nổi lên một cỗ áy náy, chính nàng cũng không hiểu vì sao bản thân lại có loại cảm giác này, từ bao giờ Hoàng Song Nhật Dương này lại có mặc cảm tội lỗi như vậy?
– Ngươi đừng nói thế, lỗi là do ta……ngươi muốn ta đền gì cũng được nhưng nói trước ta không có tiền.
Câu nói vừa rồi là minh chứng cho sự thỏa hiệp của nàng. Nếu so sánh với biểu tình trước đó vài tích tắc phải nói là khác nhau một trời một vực. Không thể không nhận ra nàng đã thay đổi quá nhiều.
Bàn tay truyền đến cảm giác đau rát, nàng đưa tay lên xem mới biết ở đó có vài nốt phồng, có lẽ là trong lúc “chữa cháy” vô tình bị than củi bắn trúng. Nhớ khi xưa mỗi lần nàng bị đau cha thường hay thổi vào chỗ ấy, cái cảm giác ấm áp mà nhè nhẹ khiến cái đau giảm đi mấy phần. Lúc này cha không có ở đây nên chính nàng phải tự thổi ình, mong sao có thể giảm đau đi một chút.
Hắn thấy vậy liền kéo tay nàng đến trước mặt, nhìn thấy một mảng hồng trên mu bàn tay trái của nàng khiến thanh âm của hắn lạnh đi mấy phần. Hắn thay nàng thổi thổi nơi vết bỏng, miệng nói ra từng từ trách móc.
– Sao lại không cẩn thận như vậy, lần sau không cho phép nàng đến gần bếp lửa nữa nghe chưa. Đó là mệnh lệnh.
Chẳng hiểu sao lúc nhìn thấy hắn như vậy nàng lại chạnh lòng. Lúc hắn thổi vết bỏng cho nàng giống hệt như lúc cha lúc ấy, dịu dàng và vô cùng ấm áp, chuỗi hồi ức đẹp đẽ khi xưa dồn dập ùa về, bất giác nàng không giấu nổi nụ cười hạnh phúc trên môi.
– Nàng cười gì hả, ta còn chưa tính sổ với nàng đâu. Để ta tính xem ngự thiện phòng năm xưa phụ hoàng mất hơn mười lăm vạn lạng hoàng kim để xây, đến bây giờ coi như đã hư hại một số, thôi thì ta tính rẻ cho nàng mười vạn lạng hoàng kim vậy.
Hắn nói nhẹ như không giống như những thứ hắn nói ra là hiển nhiên và không phải cố ý, thế nhưng ấy ai biết được trong lòng hắn lại đang suy tính một âm mưu đen tối. “Mười vạn lạng hoàng kim, để xem nàng làm sao để trả đây. Đợi sau khi nàng tuyên bố không có tiền trả thì ta sẽ đàm phán điều kiện khác yêu cầu cả đời này nàng phải làm hoàng hậu của ta, mãi mãi không được rời xa”.
(Tear: Huynh nham hiểm gớm nhỉ).
Nàng giật bắn người đến nỗi mất thăng bằng xuýt nữa thì lao xuống hôn đất. Là mười vạn…MƯỜI VẠN lạng hoàng kim đó, hắn muốn giết người không dao sao? Tại sao hắn có thể đối xử với nàng như vậy? “Đồ cầm thú không bằng!”
Nàng hận bản thân thấp cổ bé họng không thể lớn tiếng chửi thẳng mà chỉ có thể âm thầm chửi rủa sau lưng. Món nợ ngập đầu mười vạn lạng hoàng kim còn chưa tìm được cách giải quyết, tốt nhất lúc này không nên manh động. Chớp chớp đôi mắt ngây thơ, nàng quay về phía hắn đáp trả với thanh âm vô cùng thê thảm hy vọng sẽ khiến ma tính đột nhiên bộc phát trong hắn nguôi đi vài phần.
– Này, ta đã nói là ta không có tiền mà…..
Thấy vẻ đáng thương thê thảm của nàng hắn càng thêm đắc ý, kế hoạch của hắn tiến triển y như dự định, chỉ còn một bước nữa thôi. “Phải làm tiếp mặt lạnh, không thể mềm lòng trước vẻ đáng thương – đáng sợ này của nàng, nhất định không thể thua nàng”.
Sắc mặt hắn căn bản không có biểu hiện gì là bị lung lay và nàng xác định mỹ nhân kế này coi như vứt. Mười vạn lạng hoàng kim cả đời này nàng chết già trong cung cũng không có đủ. Mỗi tháng nàng được có năm mươi lượng bạc để tiêu vặt, tính đi tính lại cả đời vẫn là chưa đủ. Nếu cứ mãi bị động thì không còn nghi ngờ gì nữa, nàng nhất định sẽ rơi vào thảm cảnh vạn kiếp bất phục. Chờ người cứu không bằng tự cứu lấy mình, nàng tập trung suy nghĩ tìm đường thoát thân.
Nàng im lặng khá lâu, không phải đã đầu hàng rồi chứ? Suy nghĩ này của hắn quả thực không tệ, khiến tâm tư hắn vui vẻ hơn rất nhiều. Chỉ có điều lúc này chưa thể hưởng thụ niềm vui chiến thắng, nếu không để nàng phát hiện ra thì người thua cuộc đổi lại chính là hắn, hơn nữa thất bại còn rất thảm hại là đằng khác. Vì vậy hắn kiềm chế mọi xúc cảm vui sướng trong lòng, gương mặt vẫn duy trì biểu cảm lạnh.
Sau khi tập trung suy nghĩ cuối cùng nàng đã tìm được cách cứu thân, xem ra lại khiến hắn phải thất vọng vì uổng phí công sức rồi. Nàng phá tan mảnh im lặng bằng một câu nói với thanh âm khá cao.
– Ta có một điều muốn hỏi ngươi. Sau khi hỏi rồi ta mới có quyết định có nên kiếm tiền trả cho ngươi không.
– Được.
– Nếu một người đã bán thân cho kẻ khác thì có phải tất cả những gì thuộc về người đó đều thuộc về kẻ làm chủ kia không?
Hắn không cần suy nghĩ liền gật đầu đồng ý.
– Đúng!
Hắn gật đầu, hắn đồng ý và xin chúc mừng hắn đã sập bẫy của nàng, còn ai đó đang ngây thơ chưa biết rằng kế hoạch của mình sắp bị phá sản.
– Ha ha, vậy thì đúng rồi, lúc trước trong trận đá cầu ngươi thua ta nên đã là người của ta, vì vậy của cải của ngươi đều là của ta…..
– Có nghĩa là…….
– Có nghĩa là những gì thuộc quyền quản lý của ngươi đều là của ta, bao gồm cả cái ngự thiện phòng đó, mà đã là đồ của ta thì đốt đi hay giữ lại đều do ta quyết định.
Sống rồi sống rồi, không những không mất xu nào mà sau này lại còn được hưởng cả đống gia tài kích xù từ lão công hoàng đế này thì còn gì bằng. Ông trời đúng là có mắt vì đã đem của cải của người giàu chia cho người nghèo như nàng.
Hắn cũng bó tay chào thua tiểu yêu như nàng. Tuy kế hoạch bất thành nhưng khi thấy nàng cười tươi như vậy hắn cũng thấy nhẹ lòng hơn, nàng có hay không dành cho hắn một chút tình cảm? Hắn nhìn lên bầu trời sâu thẳm tự hỏi lòng.
……………………………
Tại Phụng Hoàn cung phát ra âm thanh rất lạ từ chiếc tiêu nhỏ. Độc xà màu trắng kích thước nhỏ bé chỉ bằng một chiếc trâm cài đầu từ từ theo tiếng tiêu bò từ chiếc bình sứ ra ngoài.
Ngọc quý phi đặt một chiếc lược nhỏ trước mặt độc xà còn Thủy hộ pháp thì nói nhỏ với nó bằng giọng điệu dụ hoặc êm tai.
– Độc xà, mau đến cắn chủ nhân của chiếc lược này cho ta.
Độc xà sau khi nghe xong mệnh lệnh của chủ nhân thì toàn thân uốn éo, tựa như đang cố thể hiện với chủ nhân rằng mình đã hiểu mệnh lệnh của người. Ngay khi Thủy hộ pháp phất tay một cái, độc xà bé nhỏ bắt đầu di chuyển ra ngoài cửa chính sau đó tiến thẳng về ngự hoa viên.
Ngự hoa viên.
Đây là khu rừng trúc hắn đặc biệt làm riêng cho nàng. Hương trúc phảng phất vây quanh khiến tâm hồn ta thoải mái và thanh tịnh. Trong chốn hoàng cung ngột ngạt và đầy rẫy những mưu toan độc ác có thể tìm ình một chốn bình yên như vậy đã được xem là quá hạnh phúc rồi.
Đến khi thấm mệt nàng dừng chân tại một gốc cây liễu rũ cạnh hồ sen. Nàng nhớ đến khuôn mặt hắn, sự ôn nhu của hắn dành cho nàng. Hắn nói hắn sẽ bảo vệ nàng, hắn nói hắn yêu nàng nhưng liệu hắn yêu nàng được bao lâu. Hậu cung ba ngàn giai nhân có chắc rằng hắn không lại động lòng với một giai nhân mỹ liều nào đó.
Mặt hồ phẳng lặng, muôn đóa hoa sen đua nhau khoe sắc thắm. Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến nàng tập trung cảnh giác cao độ, trong gió có lẫn tiếng tiêu rất nhỏ người thường khó mà nghe được nhưng nàng đã từng luyện âm công nên dù nhỏ đến mấy nàng cũng có thể nhận ra.
Âm thanh đó lạnh lẽo kèm theo tà khí kinh người, người thổi ra âm thanh này chắc hẳn phải có tâm địa rắn rết. Nàng cẩn trọng xem xét xung quanh bất chợt nhận ra một độc xà nhỏ đang ẩn mình trong đóa cúc màu trắng. Độc xà hung hăng thè lưỡi chuẩn bị tư thế như muốn phi ngay tới ăn tươi nuốt sống thân ảnh bé nhỏ của nàng.
Môi nàng cười nhẹ một tiếng, tay hái một lá trúc đặt lên đôi môi anh đào đỏ mọng. Giai điệu nhẹ nhàng ngân nga cất lên hòa quyện vào không trung mênh mông như một hũ mật ngọt khiến đàn ong không thể cưỡng lại được phải rời bỏ đóa phù dung kia bay đến gần đóa cúc trắng.
Tất cả những con ong bay đến gần độc xà đều chết, xác ong phủ kín một vùng xung quanh cúc trắng. Thật không thể xem thường độc xà này.
Nàng vẫn tiếp tục thổi giai điệu du dương trầm bổng dụ hoặc tất cả những đàn ong ở gần đó bay đến. Ong kéo đến ngày càng nhiều, sau nửa tuần hương trên nền trời đàn ong đang che phủ kín dần dần dạt ra hai bên nhường đường ột con ong lớn màu vàng ánh, đôi mắt nó long lanh phản chiếu những kim quang sáng chói của mặt trời. Đây đúng là thứ nàng cần.
Khúc nhạc nàng thổi là Chiêu Sinh Dạ Khúc để dụ ong tinh ngàn năm ra. Đây là lần đầu tiên nàng sử dụng nhưng không hề phạm một sai lầm nhỏ.
Ong tinh đôi mắt sáng chói lướt nhìn qua mọi vật một cách kỹ lưỡng, tia mắt sắc nhọn nó phóng ra khiến ọi sinh vật đều cảm thấy phập phồng lo sợ, cuối cùng ánh mắt ấy lại dừng ngay tại nơi mà xà độc đang trú ngụ, đó chính là đóa cúc trắng đằng kia. Phát hiện được kẻ tranh giành quyền uy với mình, ong tinh liền phát ra thanh âm “Vù vù” với cường độ lớn, sau đó không ngần ngại mà phi thân đến gần đóa cúc. Nó lượn vài vòng quanh đóa cúc, tiếng đập cánh vo ve dũng mãnh của nó khiến xà độc phải vùi sâu thân mình vào đóa hoa..
Thủy hộ pháp đang thổi tiêu liền ộc ra một ngụm máu tươi, bàn tay run run làm tiếng tiêu lạc đi vài nốt.
– Chết tiệt, tại sao ong tinh lại xuất hiện ở đây chứ. Xà độc đang sợ hãi không dám tiến lên, hơn nữa còn chống lại sự khống chế của ta.
Ngọc quý phi đập bàn tức giận, kế hoạch lại bị ong tinh ngang nhiên phá vỡ. Suy nghĩ kỹ mới nhnaj ra điểm bất thường, ong tinh không phải chỉ xuất hiện ở nơi nào có Tuyết Liên ngàn năm thôi sao, hà cớ gì lại xuất hiện ở đây? Có thật đây là sự trùng hợp?
– Sư huynh, không còn cách nào sao?
– Muội mau mang Băng Tằm ngàn năm ra liên thủ cùng xà độc.
Ngọc quý phi liền mang ra hộp nhỏ chứa Băng Tằm ngàn năm để trên bàn trà. Ả ta đốt một que hương do giáo chủ giao cho rồi đặt que hương đó gần chiếc hộp. Một lát sau Băng Tằm liền ngóc đầu bò ra khỏi hộp, nó uốn éo thân mình làm thành tiếng “rạo….rạo…”.
Ngọc quý phi đặt chiếc huyên (một loại sáo cổ đại, hiện nay được gọi là Ocarina) đặt lên môi. Từ chiếc huyên, một giai điệu nhẹ nhàng mà dụ hoặc vang lên, Băng Tằm ngàn nă, sau khi nghe hết đoạn nhạc này nó bắt đầu ngưng tiếng “rạo…rạo…” bò đến bên cạnh ả ta.
Ả ta dần dần thay đổi giai điệu khiếncho Băng Tằm theo lệnh phi thân bò thật nhanh về phía ngự hoa viên.
Lúc này trong ngự hoa viên đang diễn ra trận chiến ác liệt giữa ong tinh và xà độc. Nàng không cần dùng âm công nữa vì ong tinh là loài hiếu thắng, nếu đã nhìn thấy xà độc chắc chắn nó sẽ chiến đến cùng. Xà độc trước sự tấn công dũng mãnh của ong tinh bị thất thế bèn lui sâu vào bụi trúc.
Ong tinh đang chiến đấu dữ dội đột nhiên bay xa khoảng một thước. “Có chuyện gì xảy ra a, đang giành ưu thế mà. Ong tinh cố lên!!!”. Nàng đang xem trận đấu gay cấn khi thấy ong tinh lùi ra làm hứng thú giảm đi không ít.
Nàng cẩn trọng xem xét xung quanh, khi nhìn đến lần thứ ba mới thấy một con vật nhỏ bên cạnh khóm trúc.
– A, thì ra là mi Băng Tằm ngàn năm.
Nàng lại đặt lá trúc lên môi thổi một khúc nhạc khác. Âm thanh trong trẻo thánh thót vang lên xé tan tiếng huyên phát ra từ Phụng Hoàn cung. Nhưng sao Băng Tằm vẫn không nhận ra nàng, chẳng phải trước đây nó rất thích nghe nàng thổi khúc này sao, không lẽ nó bị khống chế?
Băng Tằm ngàn năm là vật cưng cuả gia gia nàng, trong một lần gia gia uống say làm đổ bình rượu chứa Băng Tằm làm nó bỏ đi. Gia gia đã tốn nhiều công sức và biện pháp để chiêu hồi Băng Tằm về nhưng vô ích, thật không ngờ hôm nay nó lại xuất hiện ngay trước mặt nàng. Tại sao hôm nay nó lại xuất hiện ở đây?
Nàng nhanh chóng vào trong mái đình lấy một bình rượu là cống phẩm của triều đình mang ra dụ nó. Nàng nhấp thử một ngụm “quả là rượu ngon”, chỉ có những loại rượu như vậy Băng Tằm mới thích. Nàng mở nắp bình rượu ra đặt gần bụi trúc và tiếp tục thổi giai điệu ban nãy.
Mùi rượu nồng đậm lan tỏa ra xung quanh, lúc này Băng Tằm mới có chút phản ứng, lần này xem ra là vô cùng hưng phấn. Nó lại một lần nữa uốn éo mình thật mạnh phát ra tiếng “rạo…rạo…” theo giai điệu của nàng thổi.
Không ngoài dự đoán, Băng Tằm ngàn năm ngửi thấy mùi rượu quen thuộc bèn bò đến gần bình rượu. “Đúng rồi, mau bò vào bình đi, món ngươi ưa thích nhất đó”. Nàng không ngừng dùng âm thanh dụ hoặc kêu nó bò vào trong bình, cuối cùng sau nửa tuần hương Băng Tằm đã nằm gọn trong bình rượu thưởng thức men say nồng.
Nàng đứng thẳng chỉ tay về phía Phụng Hoàn cung đôi mắt toát ra tia lãnh đạm cùng ý cười khinh bỉ.
– Giờ đến lượt ta đáp lễ. Đã đụng chạm đến ta thì phải chịu kết cục bi thảm!
Nàng vuốt mạnh lá trúc trên tay rồi đặt lại trên môi. Âm thanh không còn du dương nhẹ nhàng như lúc đầu, thay vào đó là một giai điệu lạnh lùng làm lòng người đau thấu tim gan.
Ong tinh lúc này lao thẳng đến xà độc, giơ cao ngòi độc của mình cắm thẳng vào mắt xà độc, chưa đầy một khắc cả ong tinh và xà độc đều chết.
– Hazz, thật đáng tiếc. Nếu cả hai mi đều đã chết thì ta sẽ dùng hai ngươi bào chế độc dược mới vậy. Vật đã chết giờ đến lượt người thôi.
Môi nàng nở ra nụ cười lạnh, một lần nữa âm thanh đau thấu tim gan lại vang lên, lần này có thêm cả nội lực.
Phụng Hoàn cung.
Thủy hộ pháp mất khống chế với cây tiêu, một lần nữa phun ra máu. Sắc mặt hắn ta tái đi không ít, xem chừng đã cảm nhận được mối nguy hiểm trước mắt.
– Không hay rồi, độc xà đã chết, muội mau lệnh Băng Tằm ngàn năm tấn công đi.
Sắc mặt ả ta không còn được như lúc đầu, e rằng đã sớm trắng bệch tựa người mất hồn, đôi tay run run làm chiếc huyên rơi xuống đất.
– Sư huynh, ta không được, ta không cảm nhận được Băng Tằm ngàn năm, ta không thể khống chế nó….
Chưa đợi ả ta nói hết câu, từ bên ngoài một luồng sát khí kéo đến như vũ bão, không khí như bị lồng khí này bẻ gãy thành từng đoạn. Tiếng răng rắc do những nhánh cây bị bẻ gẫy liên hồi vang lên trong không trung, luồng không khí đáng sợ này càng lúc càng đến gần, tốc độ nhanh khủng khiếp. Ngọc quý phi và Thủy hộ pháp không giấu nổi nỗi sợ hãi, hai người cũng có thể được xếp vào hàng cao thủ, đương nhiên biết rõ luồng không khí sắp đổ ập đến người mình có lực sát thương đến mức nào, chỉ có điều hiện tại muốn trốn chạy cũng không được.
– A!!!!!!!!
Ngọc quý phi kêu lên thảm thiết, thân như có muôn ngàn lá trúc xuyên qua, cảm giác đau đớn tột cùng. Thủy hộ pháp cũng ngã lăn ra đất máu tươi không ngừng chảy ra.
Hai người bọn họ liên tục bị những cơn đau tấn công hành hạ, nếu không phải dùng nội công để khống chế e rằng đã mất mạng từ lâu. Ngọc quý phi nắm chặt tấm thảm trải trên nền, hận một nỗi không thể xé nát. Ả ta mở mắt chừng chừng nhìn về phía cửa chính.
– Ta hận ngươi, ta thề sẽ cho ngươi và tên hoàng đế đó chết không toàn thây!!!
……………………………………………………………………………………………………………….
Đầu tuần khởi động xíu, hy vọng cả tuần sẽ gặp may @_@
Đố các bạn biết cái hình Tear post làm ảnh phương tiện là hoa gì ak?