Khi Hoàng Hậu Là Xã Hội Đen

Chương 20


Bạn đang đọc Khi Hoàng Hậu Là Xã Hội Đen – Chương 20

Ăn uống no say. cô không khách khí mà vác cái mông của mình đi về nhà, Mặc Đình hướng hắn xin lỗi rồi chạy theo sau. Hắn lắc đầu cười khổ.
(Triệt Hy: Sao cả 2 người ta để ý đều không ai đặt ta vào trong mắt thế này. Ta cũng không phải xấu trai, cũng chẳng có nghèo nàn, tính tình hiền hòa, ưu nhã. Có cái gì mà không lọt vào mắt của cả 2 vậy nhỉ?)
——15 âm lịch———
Sáng sớm, tại cửa hoàng cung…
(E hèm, nếu có ai thắc mắc tại sao tỷ ý không nhảy vào cho tiện thì taz xin trả lời, tỷ ý không có xài được nội lực nhá, ở 1 cái chap nào đó đó, anh Triệt Hy nhà chúng ta đã cho tỷ ý uống cái thuốc j đó đó )
– Cô nương, ngươi không thể vào. Đây là hoàng cung.
– Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi. Cho ta vào hay là chạy vào gọi hoàng đế của các ngươi ra đây.
– Cô nương à, ta đã nói rồi. Không thể được.
– Thôi được. Ngươi vào báo với hoàng đế của các ngươi:”Hôm nay là 15 âm lịch, ta đã đến, nhưng ngươi không cho ta vào. Ta sẽ đi tìm người khác.”
Cô gái nói xong rồi quay lưng đi. Tên cấm vệ quân gãi gãi đầu rồi trở lại vị trí của mình.
(Hừ, tên đáng ghét. Nếu không phải vì sư phụ ta nói loại thuốc này quái lạ, chưa biết được dược tính của nó nên ta mới tìm ngươi. Hừ, bất quá tạm thời không sử dụng nội lực thôi. xí)
—————-Hồi tưởng————————-
– Lão ngoan đồng, ngươi mau xem xem có cách nào giải được cái loại độc này không.
– Nga, hiếm có người hạ dược được ngươi nha.
– Hừ, tất cả là tại cái tên chết tiệt đó lừa ta. Hừ hừ hừ
– Ai ai ai, chẳng trách. Người ta dùng mỹ nam kế lừa ngươi sao.
– Mỹ nam gì mà mỹ nam. Hừ, hắn còn không bằng 1 tên vô lại. Lợi dụng thời cơ phong bế huyệt đạo của ta, ép ta uống thuốc. Thù này ta phải trả.
– Nga, để ta xem nào. -hắn vươn tay ra bắt mạch

Hắn nhíu nhíu mày, cô sốt ruột hỏi:
– Sao rồi?
– Hừm, loại dược vật này dược tính kỳ lạ.Ta chưa gặp lần nào.
– Hả, vậy rút cục có giải được không?????
– Hừm, tạm thời ta chưa biết dược tính của nó thế nào nên không thể cho ngươi uống thuốc bậy bạ được.
– Không thể nào, ngươi là thiên hạ đệ nhất thần y nga. Có thuốc nào làm cho ta sử dụng nội lực trở lại không?
– Như vậy chẳng khác nào ngươi bảo ta giải độc. Ta nói rồi, ta vẫn chưa biết dược tính của nó. Nhỡ lợn lành chữa thành lợn què thì khổ.
– Aiz, ngươi làm thiên hạ đệ nhất thần y cũng như không. Thà để người khác lên làm còn hay hơn. -cô nói xong hướng phía cửa chính chạy nhanh
– Ngươi dám nói sư phụ mình vậy đó hả……..
( Oa oa oa, không có nội lực thì còn gì gọi là xuyên không nữa chứ. Xuyên không là phải có võ công, phải có nội lực thâm hậu thì mới có ý nghĩa nha. Hừ, muốn lão nương ư, được, dù sao mỗi tháng cũng chỉ có 1 lần, ta cũng là nữ tử hiện đại, không câu nệ cái người ta gọi là lần đầu lắm. Mặc kệ, tới đâu thì tới. Ngươi muốn thì ta chiều. Hừ)
—————–Kết thúc hồi tưởng——————–
Cô hậm hực cuốc bộ về nhà.
(Ai ai ai, không có nội lực thực khổ a. Mỏi chân gần chết)
Rầm…….(Tiếng tỷ ấy mở cửa đấy)
Mặc Đình giật mình chạy ra.
– Sao vây tỷ, hôm nay ngươi về thực sớm nga.
– Hôm nay chúng ta dọn hàng ra bán.

– Hả, bình thường tỷ vốn không thích mà. Sao hôm nay lại tự giác đòi ra thế nhỉ. -Mặc Đình đi đi lại lại vờ ra vẻ suy nghĩ
Cô phì cười xoa xoa đầu Mặc Đình.
– Đi thôi.
Mặc Đình chạy vào trong lấy một chiếc hộp gỗ, một tấm vải lót thật lớn rồi chạy ra cùng với cô.
——————————————————————————————————
Anh Triệt Hy sẽ như thế nào kho biết tin “Cổ Nhi” đến mà không được vào Chap sau nhớ he he he
Phư phư phư, taz lặn lâu wa ùi nên tặng các nàng một phần nhỏ mà ta hem có viết trong đoạn hồi tưởng.
——————————————————————————————————
Suy nghĩ của Lãnh Ngạo trong phần hồi tưởng:
– Hừ, cái nha đầu nhà ngươi có việc thì mới đến tìm ta. Còn không thì biến mất, không thèm liên lạc với lão già như ta. Bỏ hết công việc cho ta làm. Hừ, đã vậy còn cùng 2 tên lão nhị và lão tam chọc ta nữa chứ. Thực là tức chết mà. Lần này ta không giải độc cho ngươi đấy rồi sao. Hừ, đừng nói ta không bênh vực ngươi. Là tại ngươi tự chuốc lấy thôi. Hà hà hà, thứ Âm cốt tán nhỏ nhoi đó làm sao mà làm khó được ta. Hồi xưa ta cũng dùng nó để….. Hí hí hí
(Triệt Hy: Sao nàng vẫn chưa tới vậy nhỉ???? Lẽ nào nàng bị mất nội lực nên bị người ta giết??? Không thể nào. Nàng là lâu chủ Huyết Phong nha, làm sao mà có người để cho nàng chết như vậy được. Vậy rút cục nàng đang ở đâu???)
Hắn đi đi lại lại trong thư phòng. Thi thoảng dừng lại đôi chút, tự nói với mình rằng không có chuyện gì xảy ra với nàng.
(Fly: cái này ngta gọi là tự kỷ đấy các nàng hé hé hé…TH: *liếc* Bay đâu….chém….Fly: Hứ, ngươi dám, ta cho ngươi khỏi gặp lại ngta lun à….TH: Ý ý ý, đừng mà t/g đại nhân, trẫm miễn chết cho ngươi. Bay đâu, lui lại, đem 10 ngàn lượng hoàng kim ra đây. Hề hề, t/g đạ nhân tha lỗi….Fly: Vậy mới được chứ, há há há =-=)
Hắn đi đi lại lại như thế từ sáng sớm đến giữa trưa. Thái giám nhịn không nổi, đánh liểu hỏi hắn:
– Hoàng thượng, từ sáng tới giờ ngài cứ đi lại như vậy…có chuyện hệ trọng gì chăng?
– Không có chuyện gì. Các ngươi cứ làm việc đi. -hắn phất tay

– Vâng. -tên thái giám lui xuống
– Khoan.
– Vâng, hoàng thượng.
– Từ sáng tới giờ có ai đến tìm ta không?
– Thưa không ạ, nhưng người có thể tìm cấm vệ quân tại cổng hoàng cung hỏi ạ.
– Được rồi, truyền.
– Vâng.
Một lát sau, một tên cấm vệ quân bước vào.
– Thần tham kiến hoàng thượng.
– Bình thân.
– Tạ hoàng thượng. Hoàng thượng triệu ti chức ào phải chăng có việc?
– Từ sáng tới giờ có người tìm trẫm?
Tên cấm vệ suy nghĩ 1 lúc. Chẳng lẽ lá nữ tử kia???
– Bẩm hoàng thượng, phải chăng người đang đợi 1 nữ tử vận đồ trắng?
– Đúng vậy. Nàng có tới sao? Bây giờ nàng đang ở đâu?
– Bẩm..bẩm hoàng thượng, thần không biết, tưởng vị cô nương ấy là dân chúng trong thành nên không cho nàng vào.
– Cái gì? Đến quý phi của trẫm mà ngươi nhìn không ra ư?
Tên cấm vệ quân hơi chau mày lại. Hoàng thượng có phi tư? Sao hắn lại không biết? Tên thái giám thấy vậy, vội vàng chạy lại:
– Hoàng thượng, Cổ quý phi chỉ ở đây 1 ngày. dĩ nhiên là ít người biết tới. -hắn quay sang nói với tên cấm vệ quân- Tên kia, Cổ quý phi có nhắn lại hoàng thượng cái gì không?
– Vâng, Cổ quý phi nhắn lại với người….

– Nhắn gì? Mau nói. -hắn gầm nhẹ
(TH: Hừ, chủ tử của mình mà còn không nhận ra. Biết vậy hôm đó mình đã đưa nàng cái lệnh bài.)
– Cổ quý phi nhắn “Hôm nay là 15 âm lịch, ta đã đến, nhưng ngươi không cho ta vào. Ta sẽ đi tìm người khác.”
– Cái gì? Nàng dám nói như vậy?
Nàng nói như vậy là sao?
– Thần…thần không biết. Nàng chỉ nói như vậy rồi rời đi.
– Ngươi…ngươi…ngươi làm ta tức chết. Tại sao lúc đó ngươi không cgay5 vào báo. Mà để ta phải truyền ngươi vào thì mới báo hả?
– Thần…thần không dám quấy rấy hoàng thượng. Nghĩ nàng chỉ là 1 dân nữ bình thường nên không dám làm phiền hoàng thượng ạ.
Hắn thở dài, phất phất tay:
– Lui xuống hết đi.
– Vâng.
Tất cả cung nữ, thái giám đều lui xuống, trong thư phòng rộng thênh thang chỉ còn mình hắn.
(TH: Trời ơi, tốn bao nhiêu công sức vậy mà …..Haiz, bây giờ làm sao đây)
Hắn vò đầu bứt tóc, đi đi lại lại trong thư phòng.
(TH: Trời ơi, ta thực ngu mà. Còn ở trong này làm gì nữa. Phải ra ngoài tìm nàng thôi)
Nói thì dễ nhưng làm lại rất khó. Hắn biết nhà nàng sao? Không. Hắn biết gương mặt nàng sao? Có thể nàng đã dịch dung. Hắn biết nàng sẽ đi đâu sao? Không. Bất thình lình, 1 tiếng nói ngọt ngào, trong trẻo vang lên:
– Ai nha, cây trâm này ta phải làm rất lâu đó nha. 30 lượng là quá rẻ rồi. Ngươi xem, cây trâm này ta làm từ gỗ thơm nha. Lâu lâu ta mới ra bán 1 lần thôi đó. Cô nương ngươi không mua, sau này đừng có hối hận bảo ta làm lại 1 cây khác nha.Đồ ta bán vĩnh viễn không có cây thứ 2 nha.
– Haiz, được rồi. 30 lượng thì 30 lượng. Đây.
– Hắc hắc, cám ơn quý khách.
Hắn nhìn nụ cười của cô, bỗng mỉm cười. Mùi hương dược thảo trên người cô và nàng giống nhau như đúc. Có thể chăng? Có lẽ đúng, mà cũng có lẽ sai. Sai hay đúng? Có lẽ chỉ có nàng mới biết. Hắn cười khẽ, chầm chậm bước qua.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.