Bạn đang đọc Khi Hoàng Hậu Là Xã Hội Đen – Chương 16
Giận dữ dậm mạnh đôi chân nhỏ nhắn, cô thầm rủa hắn.
(Tên hoàng đế chết tiệt, nếu không phải vì bảo vệ ngươi là con đường duy nhất để ta về nhà thì ngươi đừng hòng sống tới bây giờ. Hừ hừ hừ, đợi đó, ta sẽ quậy tưng cung điện của ngươi)
(Ngọc Nhi: Ngươi lại muốn làm gì. Nên nhớ, bảo vệ hắn chứ không phải làm hắn chết.)
(Ai ai ai, biết rồi. Ta rủa tí không được sao)
(Ngọc Nhi:…)
Xoạt 1 cái, gương mặt tuyệt mĩ nhanh chóng trở thánh 1 gương mặt tròn tròn bầu bĩnh. Về lại căn nhà nhỏ của mình, cô hô:
– Mặc Đình a, tỷ về rồi đây.
– Tỷ, ngươi đi đâu cả buổi tối không về. -Mặc Đình bĩu môi bất mãn
– Ha ha ha, tỷ ngươi đi làm phi tử của hoàng đế. Chịu không.
– Gạt người. Có phải tỷ đi ăn mà không dắt theo muội đi có phải không. -Mặc Đình chu chu cái miệng nhỏ nhắn
– Hư, ngươi nghĩ tỷ ngươi là người như thế sao. Không tin thì thôi nha. -cô nhún nhún vai, cầm lấy quả táo cắn 1 miếng rồi đi về giường đánh 1 giấc.
– Tỷ, dậy ngươi không được ngủ…..Ra chợ thôi. -Mặc Đình kéo kéo cái váy trắng tinh của cô, muốn kéo cô xuống giường
– Mặc Đình, để tỷ ngươi ngủ cái đã. Hôm nay cho ngươi nghỉ. Mai rồi ra chợ buôn bán.
– Haiz, được rồi. Chỉ được ngủ 1 canh giờ thôi đó. Giờ muội ra chợ mua thức ăn đây.
Nhân ảnh nho nhỏ của Mặc đình vừa khuất, cô mở đôi mắt to linh động, lạnh nhạt mở miệng:
– Ra đây đi. Ai phái ngươi tới.
– Ha ha ha, không hổ danh là Huyết Phong. -1 giọng nói lạ hoắc vang lên
– Ta nói ai phái ngươi tới. -giọng cô lạnh đến cực điểm
– Ai ai ai, đừng tức giận. Ta chỉ là muốn nhờ Huyết Phong lâu chủ đây 1 chuyện mà thôi.
– Chuyện gì?
– Tại hạ nhờ lâu chủ 1 việc rất nhỏ mà thôi.
– Việc nhỏ ngươi sẽ không tìm tới ta.
– Hì hì, việc này ta làm không được nhưng đối với lâu chủ đây thì dễ như trở bàn tay.
– Thôi được, ta tiếp nhận. Nói.
– À, là vầy….
– Không nhận. -cô lạnh lùng phất tay
– Sao thế. Lâu chủ lúc nãy đã nhận lời còn gì.
– Bảo ta câu dẫn nam nhân? Ta không làm. Ngươi coi ta là kĩ nữ a.
– Lâu chủ, tại hạ thực không có ý đó. Chỉ là muốn nhờ lâu chủ lấy giúp ta bí tịch của hắn mà thôi.
– Vậy thì ngươi cứ đi bảo thần thâu đi trộm cái bí tịch gì gì đó là được. Tại sao lại phải kêu ta đi câu dẫn hắn.
– Lâu chủ, cầu xin ngươi.
– Ta không nhận. Thỉnh ngươi đi nhờ người khác.
(Kẻ lạ mặt: Ai nha, chủ nhân bảo ta nhất định phải làm sao cho Huyết Phong chủ động câu dẫn hắn. Làm sao đây nha.)
(Hừ, chết tiệt. Dám bảo ta đi làm cái công việc của bọn kỉ nữ. Đi chết đi. Ủa, mà sao hắn biết ta là Huyết Phong)
– Lâu chủ, nếu ngươi không nhận vậy thì thân phận của ngươi và tiểu cô nương lúc nãy…Tại hạ không dám chắc….
– Hừ, ngươi có gan thì cứ động vào bọn ta. Để ta xem ngươi có bản lãnh đến đâu.
– Lâu chủ, đừng ép người quá đáng.
– Ta ép người hay là ngươi ép. -cô nhướng mi
Kẻ lạ mặt thấy tình hình không được tốt. Vội thi triển khinh công chạy đi, để lại mình cô.
(Quái, ta chưa bao giờ nói chuyện mình là Huyết Phong cho ai ngoài Mặc Đình nghe. Tại sao hôm nay lại có người biết thân phận của mình. Rõ ràng mình đã rất cẩn thận. Rút cục hắn là thần thánh phương nào.)
(Ngọc Nhi: Với cái bản tính tơn tơn của ngươi muốn người khác không biết cũng khó.)
(Ai ai ai, Ngọc Nhi a, lâu lâu ngươi mới mở miệng nói chuyện. Sao lúc nào cũng đâm chọt ta vậy. Ngươi làm ta đau lòng a)
(Ngọc Nhi: ……..)
(Ai, suy nghĩ nhiều thực là mệt, ta đây đánh 1 giấc. Hảo hảo nghỉ ngơi ha ha ha )
Nhắm mắt lại, điều hòa lại hơi thở, cô chím vào giấc ngủ. Một lúc sau, một tiếng két nho nhỏ vang lên. Nhân ảnh nhỏ nhắn của Mặc Đình bước vào, thần sắc có chút bối rối nhìn cô. Thấy cô đang ngủ, nhẹ nhàng thở ra, bước lại gần, thì thào:
– Tỷ, xin lõi ngươi là do ta, là do ta.
Rồi xoay người đi vào bếp. Đôi mắt to linh động mở ra, khẽ nhíu mày.
(LÀ sao, không lẽ là Mặc Đình nói cho những tên đó biết mình là Huyết phong?!?!? Không thể nào, mình phải tin tưởng Mặc Đình)
Tự nhủ với mình như vậy nhưng cô vẫn không thể phủ nhận Mặc Đình là người đáng nghi nhất.