Bạn đang đọc Khi Hoàng Hậu Là Xã Hội Đen – Chương 11
Một ngày mới lại bắt đầu, cô và Mặc Đình chuẩn bị ra chợ. Cô dặn dò Mặc Đình nhớ phải chú ý tới những chuyện mà người ta bàn tán với nhau còn mình thì lo kiếm tiền. (Fly: ss ui, hùi trước ss cũng có nghèo đâu mà sao ham tiền dzữ z == , NT: Kệ taz, tiền ai mà hok ham há há há)
1 lớn 1 nhỏ cùng nhau làm việc. Bỗng 1 đám quan sai tới, đi phía sau đám quan sai đó là phụ thân của Mặc Đình
– Phải cô gái này không? -quan sai hỏi hắn
– Dạ phải đại nhân. -hắn khúm núm
– Có chuyện gì? -cô lạnh giọng, Mặc Đình run lên nép vào cô
– Ngươi dụ dỗ con gái của Mặc Hán, theo ta về nha môn.
– Ai nha, Mặc Đình muội a, ta có dụ dỗ muội không a. -cô làm vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn Mặc Đình đang run rầy nép phía sau mình
– Tỷ, tỷ nhất định phải cứu muội, muội không muốn ở cùng ông ta nữa. -Mặc Đình run run
– Yên tâm, không sao cả. -cô ôn nhu vỗ vỗ đầu Mặc Đình rồi quay sang nói với quan sai- Ta tự đi tới nha môn, không cần các ngươi gông ta lại nga.
– Đi. -quan sai lạnh giọng
Cô chậm rãi bước theo quan sai, Mặc Đình nắm tay cô run run nhìn phụ thân của nó. Người trên đường xì xào bàn tán. Lẫn trong đám người đó có 1 nam tử mặc 1 bộ quần áo màu trắng, ánh mắt nheo lại nhìn cô…..
Tại nha môn…..
Một nam tử tung niên mập mạp ngồi chễm chệ trên chiếc ghế gỗ, kế bên là sư gia, 2 bên là quan sai. Không khí uy nghiêm, không 1 ai hó hé.
(Xì, quan gì chứ, nhìn là biết tên này chuyên ăn hối lộ)
Cô ngạo nghễ đứng nhìn viên quan mập ú.
– To gan, còn không mau quỳ xuống. -viên quan cầm miếng gỗ trên bàn gõ mạnh 1 cái
– Ta không có tội thì sao phải quỳ. -cô bĩu môi
Mặc Hán nhìn cô cười lạnh, Mặc Đình sợ hãi nhìn cô.
– To gan, ngươi dám không coi bổn quan ra gì. Người đâu, đánh 50 hèo cho ta.
– Các ngươi chạm vào ta thì coi chửng đấy. Vương đại nhân, chắc ngươi cũng còn muốn giữ cái nón quan của mình chứ. -cô cười lạnh
– Ngươi có ý gì? -viên quan chột dạ nhìn cô
– Ý gì chắc ngài cũng rõ. -cô híp mắt lại
– Ngươi rốt cuộc là ai?
– Lại đây, ta nói ngươi nghe. -cô vẫy vẫy
– Sư gia. -viên quan kia hét lên
– Dạ. -sư gia hiểu ý vội chạy đến bên cô
Mặc Hán thấy vậy, mặt tái xanh. Lẫn trong đám người, vẫn là nam tử áo trắng kia.
(HT: Cứ tưởng nàng sẽ cần ta giúp, không ngờ….)
Sư gia nghe xong, xanh mặt, vội chạy đến bên viên quan bẩm báo. Viên quan nghe xong, nở nụ cười nịnh nọt
– Lý tiểu thư, vừa rồi bổn quan vô lễ, mong tiểu thư lượng thứ. -viên quan cúi gập người
– Không sao, không sao. -cô phất tay
– Vương đại nhân, vậy còn tiểu nhân? -Mặc Hàn
– Lý tiểu thư không thể nào dụ dỗ con gái ngươi được. Chắc chắc là con gái ngươi đi theo nàng. Ngươi không thể trách nàng được.
– Vương…vương đại nhân…..
– Lý tiểu thư, mời.
– Đi thôi Mặc Đình. -cô mỉm cười ôn nhu
Trong 1 gian nhà sach sẽ, cô ngồi nhàn nhã uống trà, Mặc Đình đứng ở 1 bên. Viên quan và sư gia đứng khúm núm chắp tay
– Lý tiểu thư xin thứ lỗi, hạ quan có mắt không tròng fa94 mạo phạm Lý tiểu thư.
– Không có gì, chẳng qua là không có ai muốn mua cái nón quan của ngươi thôi. -cô nhàn nhạt nói
Viên quan kia từng giọt mồ hôi như hạt gạo thi nhau rơi xuống.
– A, vậy tên Mặc Hàn kia tiểu thư muốn xử lý thế nào? Hạ quan chắc chắn sẽ giúp tiểu thư làm chủ. -hắn lảng sang chuyện khác
– Ta đây cần ngươi làm chủ sao. -cô trừng mắt liếc hắn
(Hừ, tên tham quan này thật là …..)
– A, hạ quan xin lỗi, Lý tiểu thư thần thông quảng đại, sao lại cần hạ quan làm chủ chứ, ha ha. -hắn nâng tay áo lau mồ hôi
– Hừ, ta tự có cách giáo huấn hắn, bất quá…. -cô kéo dài
– Tiểu thư có gì căn dặn?
– Ngươi không được nhúng tay vào, ta muốn làm như thế nào là việc của ta, hắn đến nha môn thì cứ đuổi hắn, hắn bước vào nha môn 1 bước thì cái nón quan của ngươi….ta không đảm bảo nha.
– Vâng…hạ quan đã hiểu.
Lúc hắn ngước lên đã không thấy ai. chỉ còn lại hương thảo dược thoang thoảng trong gian phòng.
—————————————
– Tỷ tỷ a, như vậy không sao chứ, hắn biết thân phận của tỷ rồi nga.
– He he, ta nói uội biết. Khi ta nói cho 2 tên đó biết ta đã dùng châm tẩm độc phóng vào 2 tên đó rồi. Là ta mới phát minh đó nha. Châm này khi chạm vào da người sẽ tự động tan ra. -cô đắc ý cười cười
– Oa, tỷ thực là cao thủ a.
– Hắc hắc, chứ sao. A, muội muội a, ngươi nga, ngươi nhớ lúc nào cũng mang bao tay bằng da giả ta làm a, kẻo sau này dùng độc lại bị độc hại nga.
– Dạ, tỷ tỷ. -Mặc Đình cười ấm áp, xưa nay không có ai quan tâm nó như vậy
– Được, hôm nay tỷ tỷ ngươi dẫn ngươi đi ăn gà quay. Hắc hắc.
1 lớn 1 bé dắt tay nhau hướng thẳng đến tửu lâu của nàng mà ăn. (Fly: tiết kiệm gớm, đi của nhà mình ăn lun kìa, NT: Xí, ngươi chưa nghe qua câu “Ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn sao, Fly: == )
Cả 2 ăn uống no nê, dắt tay nhau ra về. Cô và Mặc Đình cùng nhau ca hát. Bỗng, cô khựng lại
– Mặc Đình à, muội về nhà trước đi. Tỷ có việc. Về nhà nhớ khóa chặt cửa nhé.
– Dạ. -Mặc Đình ngoan ngoan nghe lời, vội chạy về nhà
Cô thong thả rảo bước đến 1 ngôi miều hoang.
– Các hạ có thể hiện thân rồi đấy. -cô lạnh giọng
– A, bị phát hiện rồi sao, ta cứ tưởng còn giấu được thêm 1 lúc nga. -1 nam tử mặc bộ áo màu trắng từ đâu bay xuống
– Nga, ngươi chẳng phải là chủ tử của tên mồm rộng hôm kia sao. -cô mỉa mai
– Ai nha, cô nương thật thù dai nha. Bất quá ta thích. Chúng ta có thể làm quen chứ? (Fly: thứ lỗi choa taz, câu này taz ho bít vít sao choa hay )
– Công tử, ngươi quá khách khí rồi, ta chẳng qua chỉ là 1 cái dân nữ bình thường thôi, làm sao dám trèo cao làm quen cùng công tử a. -cô làm ra bộ mặt hiền lành
– Ai, cô nương, tại hạ thật lòng muốn làm quen với cô nương a. Chi bằng chúng ta kết hảo hữu vậy.
– Công tử thứ lỗi, ta chỉ là 1 thường dân, thực không xứng làm bạn của công tử.
– Xứng hay không xứng là do ý nghĩ của mỗi người. Dựa trên khì phách của cô nương khi nãy, thực hơn hẳn những tên nam tử bình thường.
– Công tử quá khen, bất quá đó chỉ là lừa người ta mà thôi. -cô mỉm cười yếu ớt
– Thật không?
– Dĩ nhiên là thật.
– Là giả hay thật ta đều muốn làm hảo hữu với cô nương nha.
(Hừ, tên này lỳ wa đi
~, haiz đành theo lời hắn a, không thôi lỗ tai của ta hư mất)
(Triệt Hy: Hắc hắc, nàng càng không thích kết bạn với ta, ta càng muốn làm bạn vời nàng)
– Vậy xon theo ý công tử. Xin hỏi tên công tử là gì để tiện cho dân nữ xưng hô.
(Hừ, tên chết tiệt, coi sau này ta chỉnh ngươi thế nào)
– Tại hạ họ Triệt, tên Hy. Xin hỏi quý danh của cô nương?
(Triệt Hy: Hắc hắc, nàng còn không chịu thua)
– Ta họ Lý, tên Nhã Thư.
– A, Nhã Thư a, tên của ngươi thực hay nha. -hắn cười đến vô lại
– Triệt công tử quá khen. Sắc trời cũng không còn sớm nữa, ta xn phép về trước. -cô vội tìm cớ
– Ai, nhanh như vậy sao. Đành vậy, Lý cô nương, tại hạ xin phép cáo từ.
Nói rồi hắn phi thân đâu mất. Cô thong thả rảo bước đi về nhà.