Đọc truyện Khi Hoa Đào Nở – Chương 19: Không cần kéo bọn tớ chết cùng
Editor: Chanh
Nguyên Yên lấy tay chống má, nghiêng người nhìn Cố Thừa, lâm vào trầm tư.
Đúng lúc chuông vào học reo lên, cô khẽ nhếch miệng, đưa tay về phía Cố Thừa…Trong nháy mắt, không khí xung quanh như bị đông cứng lại.
Nhanh thu cái tay lại a a a a… nội tâm Vương Triết cùng mọi người gào thét.
Nhưng sự gào thét trong im lặng này của bọn họ cũng không thể ngăn cản Nguyên Yên. Thật sự là chưa thấy nữ sinh nào to gan như cô! Thậm chí là nam sinh, đến anh em tốt của Cố Thừa là Vương Triết cũng không dám đi trêu chọc giấc ngủ của hắn.
Nhưng nghĩ lại một chút, Nguyên Yên là ai chứ? Thành tích học tập có thể sánh ngang với học bá Cố Thần, vừa mới chuyển đến mà dám “chơi” Cố Thần một vố. Nội tâm các bạn học bất ngờ cảm thấy, Nguyên Yên ra tay với Cố Thừa, hình như nó lại có chút hợp lí? Rõ ràng ngay từ đầu cô ấy đã nhắm vào Cố Thừa rồi.
Nhưng mà cũng không cần phải kéo bọn tớ chết chung thế chứ? TvT
Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Nguyên Yên chậm rãi rơi xuống đỉnh đầu Cố Thừa, nhẹ nhàng xoa hai lần, giống như đang xoa đầu thú cưng, mang theo ý cưng chiều vô hạn.
Các bạn học: “…”
Cố Thừa: “…”
Cố Thừa chậm rãi ngẩng đầu lên.
Học bá PK học bá, bốn mắt nhìn nhau, một bên khóe miệng còn mang theo ý cười, bên kia mày đã nhíu lại. Mấy giây sau, người nhíu mày mở miệng hỏi trước:”… Làm gì đấy?”
Cậu không có nổi giận! CMN Cố Thừa vậy mà không nổi đóa lên!! Mọi người đều chảy mồ hôi lạnh thay Nguyên Yên.
Ngược lại Nguyên Yên rất bình tĩnh, lại gần thấp giọng nói:”Bạn học Cố Thừa, bây giờ là giờ đọc sách buổi sáng.”
Cố Thừa: “…”
Nữ sinh này bị gì vậy? Cố Thừa nhìn khuôn mặt đang kề sát mặt mình kia, rõ ràng ngày thường xinh xắn ngoan hiền là vậy, sao tính cách bên trong lại mang tính công kích mạnh thế chứ?
Thật cmn làm người không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.
“Giờ đọc sách buổi sáng thì sao?” Lông mày Cố Thừa nhíu lại.
Nguyên Yên nháy nháy mắt:” Ý mình là, bạn học Cố Thừa, cậu nên rời giường được rồi.”
Cố Thừa mặt không biểu tình:” Trước giờ tôi không đọc sách vào buổi sáng.”
” Cậu là thân thể không được khỏe sao? Cần tớ dìu xuống phòng y tế không? ” Nguyên Yên trào phúng.
Cố Thừa nhìn chằm chằm Nguyên Yên, nghiến răng nói:” Thân thể tôi rất khỏe.”, còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ cuối.
“Nếu đã như vậy thì, bạn học Cố Thừa…” Nguyên Yên thu lại ý cười, khóe mặt lộ ra vài điểm lãnh ý:” Chuông đã reo từ rất lâu rồi, cậu cũng không nên tiếp tục ngủ. Trước đây lớp không có lớp trưởng, không có ai quản lý, nên kỉ cương quả thực có chút loạn. Nhưng bây giờ chúng ta đều là cán bộ lớp, không phải là nên làm gương để mọi người noi theo sao?”
Cố Thừa nheo mắt lại, trong lòng rốt cục cũng hiểu.
Vương Triết quả thực nói không sai, nữ sinh này quả nhiên muốn g.i.ế.t hắn lập uy.
“Bớt quản chuyện của tôi đi.” Cố Thừa lãnh đạm nói. Lời ít ý nhiều, trên người tản ra khí tức nguy hiểm.
Miêu Miêu ngồi cách một bàn có chút run lẩy bẩy, khẩn trương đến nỗi bóp chặt cánh tay của cựu lớp phó Hoàng Vĩ bên cạnh.
Nguyên Yên “tựa hồ” cũng có chút rút lui, giọng điệu nhẹ nhàng nói:” Tớ biết thói quen của cậu khá khó bỏ, không sao cả, tớ cho cậu thời gian một tháng để thích ứng làm quen.”
Hừ, xem như cô thức thời.
Cố Thừa một lần nữa gục đầu nằm xuống ngủ. Mơ hồ nghe thấy các bạn học xung quanh phát ra tiếng thở dài… CMN, bọn gia hỏa này thất vọng cái gì? Không không, ngay từ đầu bọn quỷ này kì vọng cái gì vậy chứ?
Không lẽ bọn hắn lại nghĩ Nguyên Yên có thể thu phục được mình sao?
Trong lòng đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu hắn, lòng bàn tay ấm áp, ngón tay nhu hòa, từ đỉnh đầu hắn nhẹ nhàng vuốt ra sau.
Cố Thừa:”…”
Vuốt một lần nữa.
Cố Thừa:”…”
Cố Thừa đè xuống chuỗi cảm giác khó hiểu, ngẩng đầu lên.
Đang chuẩn bị vuốt lần ba, Nguyên Yên dừng tay, cô thấp giọng, ôn nhu nói: ” Không có việc gì, ngủ đi…” Giọng điệu từ ái như mẹ hiền.
….. Ngủ cọng lông!
Cố Thừa dám cá là, nếu như cậu tiếp tục ngủ, cô sẽ tiếp tục vuốt tóc mình. Cậu đã hiểu, Nguyên Yên vốn dĩ là có chủ tâm nhằm vào mình.
Cố Thừa buồn bực, cậu chọc vào cô lúc nào chứ? Rõ ràng là cậu nói chuyện với người khác bị cô bắt gặp, nếu mang thù thì cậu mới là người phải báo thù chứ?
Mãi sau này Cố Thừa hỏi qua Nguyên Yên, cậu ban đầu là làm sao trêu chọc cô?
Khi đó Nguyên Yên kiễng chân lên, ghé vào tai cậu nói mấy lời, gãi đến lỗ tai cậu nóng lên, cả người cơ hồ cũng có chút nóng.
Nhưng bây giờ, trước mắt, lỗ tai Cố Thừa tuyệt đối không nóng, cậu chỉ cảm thấy đau hết cả đầu. Bà “mẹ già” phía trước nháy nháy mắt, thế mà ưỡn người nghiêm mặt hỏi: “Không ngủ sao?” Ngữ khí rất vô tội.
Cố Thừa đè đè cái trán đang nổi gân xanh, cúi người về sát phía Nguyên Yên.
“Tôi không đánh con gái.” Thanh âm từ kẽ răng phát ra, tay còn phối hợp nắm chặt lại thành hình nắm đấm: “Nhưng cậu đừng quá mức.”
“Cảm ơn.” Nguyên Yên thẹn thùng cười một tiếng, nói: “Tớ rất thích con trai có phong độ như cậu.”
Cố Thừa: “…”
Cố Thừa cảm thấy gân xanh trên trán đang nhảy thình thịch. Nữ sinh này đến chữ “thích” mà cũng tùy tiện nói ra vậy sao? Còn có cmn lão tử là đang đe dọa cô, cô giả vờ không hiểu cái gì chứ!
“Vậy nếu đã không ngủ tiếp được, vậy thì đọc sách cho tốt đi.” Nguyên Yên nói: “Dù sao cậu cũng đã là lớp phó, không giống như trước kia.”
Thanh âm cô nhu hòa, nói xong còn khẽ cười một cái, quay người đi.
Cố Thừa nhìn chằm chằm vành tai trắng muốt của nữ sinh trước mặt, mặt không thay đổi lấy sách từ trong cặp ra.
Gặp quỷ, vì sao cậu lại cmn không tức giận?
Gặp quỷ, cô cười lên…rất ngọt!
Gặp quỷ, Vương Triết cmn kề sát cô như vậy làm gì cơ chứ?
Vương Triết ghé sát vào mặt bàn, xích lại gần cô, khẽ gọi: “Tỷ, Yên tỷ…”
Nguyên Yên liếc xéo hắn.
Vương Triết đứng hóng từ đầu đến cuối, nhìn dũng khí của Nguyên Yên mà cười ngất. Người dám nói “Nên rời giường, học tập, làm học sinh gương mẫu” với Cố Thừa, trước đây Vương Triết còn chưa gặp được, hôm nay cuối cùng cũng đã gặp được rồi.
Vương Triết bày ra bộ mặt sùng bái nhìn cô, nịnh hót nói: “Từ nay về sau tớ sẽ gọi cậu là Yên tỷ.”
Nguyên Yên bị hắn chọc cười.
Cố Thừa đã đem sách ra, híp mắt nhìn hai cái đầu đang kề sát nhau kia. Nam nam nữ nữ, không biết giữ khoảng cách gì cả!
Vương Triết không biết nói điều gì vô sỉ, cô bỗng nhiên cười, bộ dáng rất vui vẻ.
Cố Thừa nhíu nhíu mày, chân dài duỗi ra, một cước đá vào ghế của Vương Triết. Vương Triết không có chuẩn bị, cằm đập vào bàn, suýt chút nữa cắn phải lưỡi.
Nguyên Yên quay đầu lại nhìn cậu. Cố Thừa không nhìn cô, hung dữ nhìn chằm chằm Vương Triết, nói: “Đọc sách.”
Vương Triết xoa xoa cái cằm, dù không hiểu mô tê gì, nhưng cảm giác được tâm trạng Cố Thừa không tốt, tựa hồ là giận cá chém thớt việc bị Nguyên Yên dày vò gọi dậy. Bản năng sinh tồn trỗi dậy, hắn tự giác kéo ghế cách xa Cố Thừa, cũng cách xa Nguyên Yên.
Qủa nhiên cỗ cảm giác áp bách này liền giảm đi rất nhiều.
Nguyên Yên hơi ngạc nhiên nhìn, Cố Thừa hếch mặt, nói: “Lớp trưởng cùng phó học tập tiên phong trong việc làm mất trật tự của lớp mà được sao?”
Nguyên Yên ngược lại rút khẩu khí, thành khẩn nhận sai: “Cậu phê bình rất đúng!” Nói xong cũng quay người đi, bộ dáng nghiêm túc đọc sách.
Cố Thừa nhìn chằm chằm những lọn tóc mềm mại rủ xuống, trong mũi phát ra tiếng Hừ nhẹ.
Lão sư tiếng Anh đẩy cửa vào, vui sướng nói: “Hôm nay ai lên trả bài nào?”
Cố Thừa đã thấy Nguyên Yên vươn tay bắt lấy tay Vương Triết, giúp hắn giơ tay lên. Khóe miệng Cố Thừa giật giật, cậu cũng đã nghe Vương Triết kể qua hôm thứ hai trêu cô như thế nào.
Cô đúng là người có thù tất báo.
Ánh mắt Cố Thừa nhẹ nhàng. Suy nghĩ kĩ một chút, đến cùng là cậu đã đắc tội nữ sinh này lúc nào? Mặc dù quả thực ngày đó đạp chân cô, để cô trở thành người đầu tiên “tự nguyện” trả bài là cậu làm, nhưng không phải là ngày thứ hai sau đó cô nên trả đũa cậu sao?
Cố Thừa suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
Vương Triết tuy ngày thường có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng hắn là phó học tập, thành tích trước đây cũng xếp thứ hai lớp. Lẹt đẹt bước lên bục, đến lúc chỉ định người tiếp theo lên trả bài, hắn không chút do dự: “Miêu Miêu”
Miêu Miêu tức suýt ngất. Lúc Vương Triết trở về chỗ ngồi, cô cố ý ngáng chân hắn, thế nhưng con khỉ lớn Vương Triết trực tiếp nhảy qua, còn vỗ vào ót cô một cái: “Hôm nay về nhà học thuộc tốt vào.”
Tuổi 17, 18, một năm bốn mùa đều là mùa xuân, hormone luôn luôn tràn ngập trong phòng học.
Nguyên Yên cúi đầu cười.
Cố Thừa vừa vặn ngẩng đầu, buồn bực, cô cười cái gì vui vẻ như vậy?
Hết tiết đầu tiên, Hoàng Vĩ không kịp chờ đợi kéo Nguyên Yên cùng hắn tới phòng làm việc của Lý lão sư, báo cáo lại việc tuyển cán sự trong lớp.
“Cố Thừa làm lớp phó? Em ấy tự nguyện?” Mắt của Lý lão sư trừng lớn, suýt muốn rơi ra ngoài. Cố Thừa nổi tiếng tản mạn*, ông bỏ ra bao nhiêu công sức cũng không thuyết phục được cậu vì lớp mà bỏ ra một chút sức lực.
*Từ này tớ không biết nên dịch thành từ nào cho nó thích hợp nên đành để nguyên, bạn nào biết thì comment góp ý cho tớ với nhé!
Chờ nghe Hoàng Vĩ giải thích là chuyện gì xảy ra, Lý lão sư tức giận quơ lấy một tập bài, cuộn tròn lại gõ lên đầu hắn: “Tiểu tử, chuyện như vậy mà cũng không gọi ta đi xem cùng.”
Nhìn sang Nguyên Yên, gương mặt đầy đặn của ông cười hiền lành: “Từ lúc Từ chủ nhiệm đưa em giao cho tôi, tôi liền nhìn ra em đúng là người đầy sức sống, chức lớp trưởng giao cho em, tôi rất yên lòng.”
Hoàng Vĩ bất lực.
Nguyên Yên này nào phải người đầy sức sống, thừa sức sống mới đúng! Cô rõ ràng là nhắm vào Cố Thừa. Lúc đi học còn có người ném giấy qua hỏi hắn có phải Nguyên Yên và Cố Thừa có thù cũ với nhau không.
Chỉ nghe thấy tân lớp trưởng ngọt ngào nói chuyện cùng thầy chủ nhiệm: “… Em sẽ cố hết sức. Cố Thừa sao? Em thấy cậu ấy vừa nhiệt tình, vừa tích cực với các bạn học. Em ư? Thầy đừng lo, em và Cố Thừa rất thân thiết với nhau, đặc biệt đoàn kết!”
Hoàng Vĩ: “…”
CMN, lớp hắn nhặt được một lớp trưởng gì đây?
– ——————–
Trò chuyện, thúc giục tôi đăng chương mới tại chiếc page nhỏ pé xinh xẻo “Hôm nay Chanh đăng chương mới.”, link page tôi ghim ở tường nhà nhaaaaa. Loveeeee
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.