Khi Hai Trái Tim Băng Giá Gặp Nhau

Chương 5: " đúng là oan gia ngõ hẹp "


Đọc truyện Khi Hai Trái Tim Băng Giá Gặp Nhau – Chương 5: ” đúng là oan gia ngõ hẹp ”

Ánh mặt trời vừa hé lộ, những bông hoa trong vườn còn đẫm hơi sương. Bình minh lên, màu đỏ thẫm, thật đẹp chiếu rọi vào một căn phòng sang trọng, nơi một thiên thần với vẻ đẹp cao quý đang say giấc nồng. Đôi mắt màu saphia dần hé mở. Cô đã dậy. Bước xuống giường đi vscn xong, cô bước xuống nhà thì thấy mọi thứ đã được chuẩn bị đâu vào đó.

– Chào buổi sáng, thưa tiểu thư. _ bác quản gia nói khi thấy cô bước xuống.

– Chào buổi sáng. _ cô trả lời chỉ đúng 3 chữ rồi ngồi vào bàn ăn, ăn sáng.

– Dì bảo chú Phong chuẩn bị xe, lát nữa con đến trường. _ cô nói tiếp.

– Dạ được, thưa tiểu thư. Những bộ đồng phục tôi đã chuẩn bị sẵn để trong tủ của tiểu thư rồi đấy ạ! _ bà quản gia.

– Ăn xong bữa sáng của mình, cô bước lên phòng thay đồ. Mở cửa tủ ra đã thấy vài bộ đồng nữ sinh. Để phân rõ các khối, lớp trường phân ra các loại đồng phục, màu sắc, huy hiệu để phân biệt. Ví dụ như khối 10 thì đồng phục nam sẽ là áo trắng, áo khoác đỏ sọc ca rô, quần đỏ sọc ca rô; đồng phục nữ thì áo trắng, áo khoác và váy ngắn thì màu giống của nam. Khối 11 thì chỉ khác là màu xanh dương; khối 12 thì màu xanh chuối. Tuy trong trường không có nhiều lớp nhưng chỉ có 3 lớp là lớp đặc biệt. Đó là lớp 10-A; 11-A; 12-A; cả 3 lớp này đều nằm trên một dãy lớp học nhưng trên tầng này chỉ có 3 lớp này thôi và 3 lớp đều là lớp đầy đủ tiện nghi nhất. Cả 3 lớp đều có một đặc điểm chung là trong lớp không có nhiều thành viên, các thành viên đều nằm trong top 30 của những học sinh đứng đầu bảng xếp hạng toàn trường, để phân biệt các học sinh này và các học sinh khác là nhờ vào cái huy hiệu gắn trên tay áo bên trái. Lớp A thì có chữ A in lớn màu vàng còn các lớp còn lại thì màu đỏ nâu. Cô nhìn bộ đồng phục trong tay mình mà hài lòng. Khoác vào mà thấy vừa im, đúng là em trai của cha cô có khác, cho dù đứa cháu gái này có đi xa bao lâu mới về nhưng cũng biết làm thế nào để vừa lòng cô. Mái tóc màu nắng dài được cô xõa ngang vai. Cô xách cặp bước xuống nhà thì xe đã chuẩn bị xong. Bước lên xe, cô nói với bác tài xế.


– Chở con đến trường. _ cô nói. Thế là chiếc xe bắt đầu lăn bánh, rời khỏi khuôn viên của biệt thự rồi đi trung tâm của thành phố. Khi ngôi trường dần dần xuất hiện trong tầm mắt của cô, đột nhiên cô bảo dừng xe ở một con hẻm nhỏ và nói.

– Từ nay, chú đưa đón con đều phải đậu ở ngay đây nếu không có sự cho phép của con, chú tuyệt đối không được đưa đón con ở trước cổng trường. _ cô.

– Dạ, vâng thưa cô chủ. _ bác Phong.

Xong cô tự mình đi bộ đến trường. Khi tới cổng trường, ai cũng được đưa đón bằng xe hơi, có đứa thì bày đặc chảnh, gia đình công ty nhỏ mà chơi nguyên chiếc xe hơi hơn trăm triệu. Chúng nó nhìn cô như sinh vật lạ, cũng phải, cô đâu có đi xe hơi đến trường như tụi nó, cô đi bộ mà! Vẫn như hằng ngày, cô chưng bộ mặt ” lạnh ” ra mà đi lướt qua tụi nó. Có mấy đứa con trai thì mắt hình trái tim, còn con gái thì tức điên lên vì sắc đẹp của cô. Cô đang bước đi thì nghe tiếng la hét của đám con gái từ đằng sau lưng nên quay lưng lại thì thấy anh, Kan, Ken, Mary và Jenny đang đi vào.

– Hoàng tử Kin ơi! Anh đẹp trai quá! _ ns 1.

– Oa……….! Anh ken ơi bữa nào anh đi chơi với em nha. _ ns 2.


– Anh Kan ơi! Anh chụp với em một bức đi.

– Mary ơi! Em làm bạn gái anh nha. _ nam sinh 1

– Jenny! Bữa nào chúng ta hẹn hò đi. _ nam sinh 2

Chỉ có mới xuất hiện chưa đầy 1 phút mà cả 5 người đã làm cho cả sân trường nháo nhào cả lên. Bỗng có một tiếng nói lạnh như băng vang lên.

– Im hết đi!

Đó là giọng nói của anh Kin nhà ta. Chỉ mới nói có 3 chữ mà mọi người đều im lặng, cả trường im lặng đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng chim hót ( t/g phóng đại đó). Cả trường đang im phăng phắc thì bỗng có một tiếng nói vang lên.

– Hm. Đúng là oan gia ngõ hẹp!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.