Khi Hai Tổng Tài Là Oan Gia

Chương 67


Đọc truyện Khi Hai Tổng Tài Là Oan Gia FULL – Chương 67


Nghe rõ ngữ khí mang theo căm hận, cả ba nữ nhân mặt mày tái mét, thật không biết tên Tống Chí Cường này muốn làm gì.

Hắn hô to một tiếng, từ bên ngoài bước vào thêm hai tên nam nhân, tên nào tên nấy râu ria xồm xoàm, diện mạo hung tợn.
“Kéo cô ta đến đây!” Tống Chí Cường chỉ tay về phía Tần Ngôn ra lệnh.
Ba tên cao to lập tức tiến lên ghì hai bả vai Tần Ngôn xuống, mang cô đến ngồi bên cạnh Tống Chí Cường.
“Bỏ tôi ra! Các người muốn làm gì?!” Tần Ngôn giãy giụa, sức lực của cô so với những tên này kém rất xa, vô lực phản kháng.
Diệp An Kỳ cùng Lâm Tịnh quan sát tình hình mà không khỏi lo lắng, nhìn vẻ mặt biếи ŧɦái của Tống Chí Cường, cả hai lường trước chuyện hắn sắp làm chắc chắn rất kinh khủng!
Lấy tay nâng cằm Tần Ngôn, Tống Chí Cường vuốt ve khắp mặt cô, cười khẽ: “Tiểu Ngôn, mùi vị của đàn ông tốt hơn rất nhiều.

Bọn anh sẽ giúp em tỉnh ngộ!”
Tần Ngôn cả kinh, nội tâm cô không ngừng gào thét.

Cô gắng sức vùng vẫy nhưng không thành, bất lực để hắn vuốt ve khắp mặt mình một cách kinh tởm.
“Bỏ tôi ra! Tống Chí Cường, anh đúng là cầm thú mà!!!”
Tống Chí Cường bóp chặt miệng cô, trừng mắt quát: “La đi! La lớn lên! Chút nữa anh sẽ khiến em la hét nhiều hơn nữa!”
Lâm Tịnh vội vã chạy đến, ngay lập tức bị tên tay sai chặn lại, cô hét thẳng vào mặt hắn: “Anh dừng lại đi! Tôi hứa với anh, chỉ cần anh thả chúng tôi ra, tôi sẽ lo cho anh hết nửa đời còn lại có được không?”
“Cô thật sự nghĩ tôi ngu đến vậy sao?!” Tống Chí Cường quay sang Lâm Tịnh, hắn đanh mắt gầm giọng: “Thả các cô sao? Nằm mơ đi! Cút ra kia cho tôi!”
Dứt lời, hắn khoát tay ra hiệu, tên tay sai liền lôi Lâm Tịnh về chỗ cũ ngồi cạnh Diệp An Kỳ, cả hai trơ mắt nhìn Tần Ngôn cố gắng vùng vẫy mà không khỏi kinh sợ.
Tống Chí Cường nâng cằm Tần Ngôn hướng về phía mình, xoay mặt cô qua lại tỉ mỉ chiêm ngưỡng, hắn “chậc” lên từng tiếng: “Tiểu Ngôn, em thật xinh đẹp! Sớm biết anh đã ăn em từ lâu rồi, đâu cần chờ đến hôm nay.” Hắn khẽ thở dài làm bộ dáng tiếc nuối rồi nói tiếp: “Em tin anh đi, chút nữa nếm qua mùi đàn ông, chắc chắn em sẽ thích!”
Hắn nói rồi liền đưa tay cởi nút áo của cô, hai tên tay sai vẫn ghì chặt không để cô nhúc nhích.
“Đừng mà! Đừng chạm vào tôi!!!” Tần Ngôn hoảng loạn hét toáng lên.
“Anh trai! Anh trai!” Lâm Tịnh đứng bật dậy, tiếp tục chạy đến, tên tay sai lần nữa chặn cô lại, cô đứng cách Tống Chí Cường vài bước chân, thấp giọng cầu khẩn: “Cô ấy.

.

.

vô dụng lắm! Những chuyện thế này rất thiếu kinh nghiệm.

Hay là.

.

.

đổi người có được không? Để tôi thay cô ấy hầu hạ anh thật tốt~”
Lâm Tịnh vừa nói, vừa đứng uốn éo các đường cong trên cơ thể, ba tên tay sai nhìn thôi cũng muốn chảy nước dãi.

Tần Ngôn không ngờ Lâm Tịnh lại bất chấp muốn giúp mình, nhưng giúp thế này thì.

.

.

có phải hơi quá rồi không?
Chuyện này không thể đùa được a.

.

.

!
Lâm Tịnh không phải mục tiêu Tống Chí Cường muốn nhắm đến, hắn lườm mắt nhìn cô “hừ” lạnh: “Cô vội lắm sao? Cút sang một bên chờ đến lượt đi! Hai người các cô chút nữa cũng có phần!”
Tên tay sai tiếp tục xách Lâm Tịnh lên, ném về vị trí cũ.

Diệp An Kỳ nghe hắn nói vậy liền khóc to thành tiếng, kinh sợ tột đỉnh.
Nút áo thứ hai vừa được mở ra, Tần Ngôn lúc này cũng ứa nước mắt.

Trong lòng không ngừng gọi tên nữ nhân mình yêu, cô cắn chặt môi, hai dòng nước ấm cứ thế tuôn xuống ồ ạt.
Chưa bao giờ bản thân sợ hãi đến mức này!
Bất ngờ Lâm Tịnh tiếp tục chạy đến, cô vừa nói vừa trưng ra dáng vẻ uỷ khuất: “Không công bằng a! Tôi thật sự.

.

.

thật sự thèm đến phát điên rồi đây này! Sao cô ta được mà tôi không được chứ?!”
Những người khác: “.

.


.”
Nữ nhân này bị thần kinh sao.

.

.

?!!!
“Phiền phức! Mặc kệ cô ta đi! Cho cô ta đứng xem đỡ thèm cũng được!”
Tống Chí Cường không muốn để tâm, hắn cởi tiếp nút áo trên người Tần Ngôn, nhìn thấy áo ngực mỹ nhân lấp ló triển lộ, hắn nhếch môi cười khẽ.
“Đừng.

.

.

đừng cởi nữa!!!” Tần Ngôn vừa khóc vừa la hét thất thanh.
Đứng bên cạnh Lâm Tịnh, tên tay sai mải miết nhìn ngắm hai đồi núi o ép của nữ nhân tóc vàng, hắn nhìn đến nhập thần, mất tập trung với mọi thứ xung quanh.

Nắm bắt được cơ hội, Lâm Tịnh liền tung ra một cú đấm như trời giáng, bị trúng đòn bất ngờ khiến hắn không kịp trở tay, lập tức bị nốc ao ngã lăn ra đất.
“A.

.

.

cô dám?!!!”
Hai tên còn lại vừa trông thấy liền hô lên, nhanh chóng lao đến để khống chế Lâm Tịnh.

Bất ngờ một tên bị cô xoay người, vật hắn xuống đạp thẳng vào đầu, nhấn cái đầu hắn xuống đất giậm thêm vài phát khiến hắn bất tỉnh.

Nhìn thấy nữ nhân tóc vàng ra đòn hung bạo, tên còn lại bất giác lùi về sau vài bước, nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Lâm Tịnh thủ thế hướng đến hắn, nhún nhún nhảy nhảy rất ra dáng một nữ võ sĩ đang đứng trên lôi đài.
Hắn nhìn có chút ngán ngẩm.

.

.

Xem ra nữ nhân này có học võ.

.

.

hơn nữa còn rất lợi hại!
Không chậm trễ, Lâm Tịnh nhào người đến tấn công, hắn tận lực đáp trả nhưng lại yếu thế hơn, cuối cùng bị cô tung thêm ba cú vào mặt khiến hắn lảo đảo ngã uỵch xuống đất.
Tần Ngôn vừa định bỏ chạy liền bị Tống Chí Cường nắm kéo lại, hắn rút dao kề sát cổ cô, cất cao âm lượng quát về phía Lâm Tịnh: “Tránh ra! Còn dám đến gần tôi sẽ gϊếŧ cô ta ngay lập tức!!!”
Hoá ra từ nãy đến giờ cái nữ nhân tóc vàng này chỉ muốn làm bọn hắn lơ là cảnh giác.

Thật khiến hắn tức chết rồi!
Ngay cả Tần Ngôn cùng Diệp An Kỳ cũng không ngờ Lâm Tịnh lợi hại như vậy.

Nữ nhân ỏng ẹo mà các cô thường thấy thì ra lại có học võ, hơn nữa còn đánh đấm rất đẹp mắt, từng cú tung ra đều tràn đầy uy lực.
Nhận thấy tính mạng Tần Ngôn đang bị uy hϊếp, Lâm Tịnh giơ lên hai tay, ngữ điệu có chút hoà hoãn: “Đừng.

.

.

đừng kích động! Anh bỏ dao xuống đã——”
“Tôi kêu cô tránh ra! Hai người các cô cút sang một góc cho tôi!” Hắn giận đến run người, lưỡi dao cứa sát cổ Tần Ngôn khiến cô đau rát, từng giọt máu tươi cũng bắt đầu rỉ xuống.
“Đau.

.

.

!”

Tần Ngôn vừa than một tiếng, Lâm Tịnh lập tức lùi người lại, lùi dần về phía Diệp An Kỳ.

Tống Chí Cường khập khiễng từng bước lôi Tần Ngôn tiến ra cửa.

.

.
“Rầm!!!”
Đột ngột cánh cửa bị đạp tung ra, hất văng hắn cùng Tần Ngôn ngã xuống nền đất.
Đám người Lăng Nhược Hy cuối cùng cũng tìm được đến đây, nhìn thấy Tần Ngôn hở áo xộc xệch nằm đó, Lăng Nhược Hy khẩn trương lao đến đỡ nữ nhân của mình ngồi dậy.
“Ngôn Ngôn, cổ chị sao lại chảy máu thế này?!” Lăng Nhược Hy sửng sốt, cô lấy tay vuốt ve gương mặt của Tần Ngôn, lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
“Chị không sao.

.

.” Tần Ngôn nép vào lòng Lăng Nhược Hy nức nở.
Cảnh Thuần phóng đến vật tay Tống Chí Cường giật lấy con dao ném ra một góc, nện vào mặt hắn liên tiếp vài cú đến khi hắn hộc máu ngất xỉu.
“Thanh Thanh!” Diệp An Kỳ vội vã chạy đến ôm chầm Tô Thanh, nước mắt nước mũi tèm lem hệt như đứa trẻ.

Tô Thanh ôm ấp búp bê của mình, dỗ dành cô từng chút.
Sau khi đóng lại nút áo cho Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy ôm chặt đối phương vào lòng, cất giọng rưng rức: “Không sao là tốt rồi! Chị làm em sợ chết mất!”
Vùi đầu lên ngực Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn vẫn chưa hết hoảng sợ, cô mím môi nỉ non: “Suýt chút nữa chị đã bị hắn.

.

.

bị hắn làm bẩn rồi.

.

.

!”
Lăng Nhược Hy đau lòng ôm chặt nữ nhân của mình, hôn hôn lên mái tóc đen, trên miệng không ngừng trấn an.
Cảnh Thuần giải quyết xong tên Tống Chí Cường liền chạy đến chỗ Lâm Tịnh, cô quan sát từ trên xuống dưới, duỗi tay kéo đối phương ôm vào lòng, thấp giọng hỏi: “Em sao rồi? Sợ lắm có đúng không?”
“Không sợ lắm.

Cũng.

.

.

bình thường a!” Lâm Tịnh khẽ cười, nép vào lòng siết chặt cái ôm của Cảnh Thuần.
Nghe Lâm Tịnh nói vậy Cảnh Thuần cũng an tâm không ít, bất giác lại cười theo: “Không sợ thì tốt.

Được rồi, chúng ta về thôi.”
Tên Tống Chí Cường được bàn giao lại cho phía cảnh sát, những người còn lại liền ra xe để trở về.

Thời điểm xe lăn bánh, Lâm Tịnh thắc mắc vì sao mọi người lại tìm được đến nơi.

Vị trí Tống Chí Cường nhốt ba người các cô là ở một căn nhà hoang ở nơi hẻo lánh, không lý nào mới đó lại tìm được nhanh như vậy.
Kỳ thật, nếu không có Vương Sinh trợ giúp thì việc tìm kiếm này sẽ rất khó khăn.

Cũng may là các thế lực mà hắn quen biết đều rất hữu dụng, chỉ mất nửa ngày đã có thể truy ra tung tích chiếc xe mà Tống Chí Cường thuê.
Diệp An Kỳ bỗng nhiên hướng đến Lâm Tịnh, cất giọng ngưỡng mộ không giấu được: “Lâm Tịnh giỏi thật a! Lúc nãy cũng nhờ cô ấy đấm gục ba tên kia, bằng không Tiểu Ngôn đã bị.

.

.”
Nói đến vấn đề này, tình hình lúc đó quả thật rất nguy cấp, nếu không có Lâm Tịnh thì Tần Ngôn đã bị ăn sạch trước khi mọi người kịp đến nơi.

Nhớ lại thôi cũng đủ khiến Diệp An Kỳ dâng lên sợ hãi.
Tần Ngôn nép gọn trong lòng Lăng Nhược Hy, khẽ ngước mắt lên nhìn Lâm Tịnh, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cô.

.


.

nhìn cô thế này không ngờ cũng thật lợi hại.”
Lâm Tịnh giương cằm, chu môi nói: “Nhìn tôi thế này là thế nào? Cái đồ.

.

.

khó ưa, ngay cả lúc cảm ơn người khác cũng không nói được lời nào tốt đẹp!”
Lăng Nhược Hy nói chen vào: “Nhưng mà bồ có học võ thật sao? Từ lúc nào?”
“Là James Smith dạy võ cho mình đó, có ganh tị không?” Lâm Tịnh vừa cười vừa nói: “Đoạn thời gian ông mình hợp tác cùng Jame Smith hai bên thường xuyên gặp gỡ, tranh thủ những lúc rảnh rỗi ông James dạy mình rất nhiều.

Mọi người nhìn Cảnh Thuần thế thôi, có khi.

.

.

đánh còn thua mình a!”
Mọi người: “.

.

.”
Cuối cùng thì cũng sáng tỏ, rốt cuộc vì lí do gì Cảnh Thuần lại chấp nhận.

.

.

nằm dưới!
Xem ra là vì.

.

.

vật lộn không lại cái con beo này rồi!
Cảnh Thuần nghe xong liền đỏ mặt xấu hổ, chỉ biết âm thầm thở dài.
Thời điểm về đến Lăng gia, vừa trông thấy đám con cháu bình an vô sự, ông bà cha mẹ ở đây đều mừng đến phát khóc.
Diệp Quân nhìn con gái mình tay trong tay cùng Tô Thanh trở về liền cảm thấy kỳ lạ, ông nhíu mày hỏi Diệp An Kỳ: “Cô đây là.

.

.

?”
Diệp An Kỳ hồn nhiên đáp: “Là người yêu của con.

Là người lần trước con nói với ba sẽ giới thiệu trong buổi triển lãm, nhưng hôm đó cô ấy bị sốt không thể đến.”
Diệp Quân: “.

.

.”
Cứ tưởng là nam nhân.

.

.

hoá ra lại là nữ nhân sao?
Lại nhìn đến xung quanh, Lăng Nhược Hy thì ôm ấp Tần Ngôn, Cảnh Thuần cùng Lâm Tịnh thì đan năm ngón tay vào nhau tình tình tứ tứ, Diệp Quân muốn rối tung đại não.
“Kỳ Kỳ, ba không phải muốn can thiệp chuyện tình cảm của con.

.

.

Nhưng mà nữ nhân cùng nữ nhân sao có thể được a?” Diệp Quân không ngại trước mặt Tô Thanh, ông tỏ vẻ không đồng tình.
“Sao lại không thể?”
Hai loại thanh âm khàn đục cùng vang lên, Diệp Quân xoay mặt nhìn thì thấy Lăng Phong cùng Đới Viên, hai bậc lão bối đang hướng mắt về phía mình.
“Ông Lăng, bà Đới.

.

.” Diệp Quân nhìn nhìn Lăng Nhược Hy cùng Tần Ngôn, sau đó nói tiếp: “Không lẽ.

.


.

ông với bà đều đồng ý chuyện này sao?”
Lăng Phong cười ôn hoà nói: “Bọn nhỏ thật lòng yêu thích nhau, bên cạnh nhau hạnh phúc thế kia chúng tôi như thế nào lại không đồng ý? Chỉ cần hạnh phúc là được không phải sao?”
Đới Viên, Huỳnh Lam ngồi bên cạnh cũng gật gù tán thành.
Ngay cả hai bậc cường nhân trên thương trường cũng đồng ý loại chuyện thế này, Diệp Quân tự nhủ bản thân phải về nhà.

.

.

tìm hiểu một chút.

Vấn đề nữ nữ yêu nhau ông quả thật mù tịt, chẳng biết dùng từ ngữ nào để hình dung cho phải.

Bất quá, nhìn con gái mình tươi cười hạnh phúc làm ông cũng vui lây, ông dời mắt sang Tô Thanh đánh giá một phen, cảm thấy ngoại hình cũng không tệ, rất đẹp mắt.

Thôi thì.

.

.

cứ về nhà trước đã, những chuyện còn lại sẽ từ từ suy xét.
“Được rồi, chuyện đó tính sau đi.

Chúng ta về nhà trước đã.

Mẹ của con ở nhà lo lắng lắm rồi kia kìa.” Diệp Quân xoa xoa đầu Diệp An Kỳ, khẽ giọng nói.
Quyến luyến tạm biệt Tô Thanh, Diệp An Kỳ theo chân ba mình quay trở về Diệp gia.

Những người còn lại đều ngồi xoay quanh chiếc bàn dài, cười nói đến vui vẻ.
“Ông nội, con muốn cưới Ngôn Ngôn có được không?” Lăng Nhược Hy cầm tay Tần Ngôn đưa lên, dáng vẻ ranh ma hướng đến ông nội mình.
Lăng Phong nghe vậy liền cười đến khàn giọng, bất giác lại chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc, lắc đầu nói: “Không được.

.

.”
Những người có mặt vừa nghe thấy liền dồn lực chú ý đến ông, tâm trạng cũng theo đó mà hồi hộp.
Lăng Phong nhìn lần lượt từng gương mặt đang căng thẳng, ông cười “khà khà” hai tiếng rồi nói: “Con muốn cưới Ngôn Ngôn phải hỏi ý bà Đới, hỏi ý cô Huỳnh đây mới thích hợp không phải sao?”
Mọi người đều bị Lăng Phong làm một phen hú hồn, ngay cả Tần Ngôn suýt chút nữa cũng lộ ra vẻ mặt hụt hẫng.

Râm ran những tiếng cười đùa không ngớt, Lăng Nhược Hy tiếp tục quay sang bà nội cùng mẹ vợ của mình, thẹn thẹn thùng thùng cười đến tít cả mắt: “Bà Đới, bác gái, con xin phép cưới Ngôn Ngôn có được không ạ?”
Trong lúc Đới Viên còn cười ôn hoà thì Huỳnh Lam bất chợt phản ứng: “Không được.

.

.”
Nụ cười trên môi Lăng Nhược Hy tắt hẳn, cô cứng đơ cả mặt nhìn mẹ vợ tương lai của mình.

Lần này mọi sự chú ý đều dồn hết lên người Huỳnh Lam, thấy rõ sắc mặt nghiêm nghị của bà càng tăng thêm mười phần hồi hộp.

Tần Ngôn cũng mím môi căng thẳng.
“Nên gọi là bà nội, gọi là mẹ vợ mới thích hợp! Muốn cưới bảo bối nhà người ta ai lại xưng hô thế kia bao giờ?” Huỳnh Lam vừa nhướn mi vừa nói.
Lăng Nhược Hy: “.

.

.”
Người già dạo này.

.

.

vui tính ghê!
Hù chết người ta luôn rồi!!!
Bầu không khí tiếp tục rộn ràng, tiếng cười nói oanh oanh yến yến không ngừng.

Bên dưới gầm bàn, Lăng Nhược Hy nắm chặt tay Tần Ngôn, hai ánh mắt giao nhau tràn đầy nhu tình.

Lâm Tịnh cùng Cảnh Thuần cũng âu yếm không rời, trao cho nhau những nụ cười ấm áp, cưng chiều đến vô hạn.
Chỉ có một nữ nhân là ngồi đó bĩu môi chống cằm, ánh mắt đượm buồn nhìn tứ tung các phía.
Búp bê của cô đi rồi, Tô Thanh phải ngồi đây một mình chịu trận.

.

.
Ăn cơm chó đến muốn sình bụng luôn rồi đây này!!!
End..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.