Đọc truyện Khi Hai Tổng Tài Là Oan Gia FULL – Chương 64
Chiều hôm đó, Lăng Nhược Hy cùng Tô Thanh nhận được lời mời từ Lâm Tịnh, muốn hội tụ nhóm bạn để khui rượu ăn mừng.
Cô lấy lý do đã tìm được Cảnh Thuần nên muốn thiết đãi một bữa tiệc nho nhỏ, Lăng Nhược Hy nghe xong cũng chỉ biết thở dài.
Không khác gì ông nội mình, Lâm Tịnh so với Lâm Tấn ham vui chỉ có hơn chứ không hề kém!
Lăng Nhược Hy cùng Tần Ngôn sau khi sửa soạn xong liền ra xe chạy đến nhà Lâm Tịnh.
Hôm nay hai người ăn mặc khá thoải mái, một chiếc áo thun couple màu trắng tay lửng, phối với quần jean ống suông dài.
Phong cách ăn mặc tươi tắn càng khiến Tần Ngôn trẻ hơn vài tuổi.
Hiếm thấy nữ nhân của mình ăn mặc như vậy, Lăng Nhược Hy càng ngắm càng say mê, thích thú không muốn rời mắt.
Ngôi nhà Lâm Tịnh thuê rất to, rất khang trang, không thua kém nhà Lăng Nhược Hy là mấy.
Thời điểm Lăng Nhược Hy cùng Tần Ngôn đặt chân đến đã nhìn thấy bốn người ngồi kia chờ sẵn ở phòng khách.
“A.
.
.
Tiểu Ngôn!” Diệp An Kỳ vừa trông thấy bạn thân mình liền vẫy vẫy tay.
Cô diện một bộ váy xoè, trang điểm nhẹ nhàng càng trông giống búp bê hơn, rất đáng yêu.
Tô Thanh ngồi kế bên mặc một bộ âu phục hoạ tiết đơn giản, càng ra dáng một vị soái tỷ.
Hai bàn tay đan chặt vào nhau, Lăng Nhược Hy cùng Tần Ngôn nhanh chóng tiến đến ngồi xuống, sáu người ngồi quây quần bên chiếc bàn cùng với các món ăn được bày sẵn, rượu vang thượng hạng rót ra ly, đặt ở trước mặt từng người.
“Tiểu Ngôn, bồ không chịu đến sớm một chút.
Lâm Tịnh vừa kể chuyện vui cho bọn mình nghe, buồn cười lắm a!” Diệp An Kỳ hớn hở nói.
Tần Ngôn liếc xéo Diệp An Kỳ, không phải cô không để ý, cứ mỗi lần bản thân.
.
.
cay cú người nào là y như rằng cô bạn thân này về phe người đó!
Chán chẳng buồn nói.
.
.
!
Lâm Tịnh diện một chiếc váy ôm sát, chật ních làm bung ra hai khoả ngực lắc lư.
Phong cách hở hang vẫn như cũ không có gì thay đổi.
Ngồi bên cạnh là Cảnh Thuần trong một bộ blazer màu đen, kín đáo đứng đắn khác hoàn toàn với cô người yêu của mình.
Lâm Tịnh hướng mắt nhìn Tần Ngôn, gõ gõ ly rượu trên bàn cười nói: “Tần Ngôn, cô với Hy Hy đến trễ, hai người tự phạt một ly đi!”
“Là họ đến sớm, chúng tôi không đến trễ.” Tần Ngôn đáp với dáng vẻ thờ ơ lãnh đạm, tiếp đến liền gắp thức ăn cho vào chén Lăng Nhược Hy, hai người tranh thủ ăn trước một ít để chút nữa còn phải uống rượu.
Nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Tần Ngôn, Lâm Tịnh chỉ biết bĩu môi mặc kệ, sáu người trong bàn cùng tập trung ăn uống.
Vì trước đây là bạn học cùng khoá nên Lăng Nhược Hy, Tô Thanh cùng Lâm Tịnh luôn có sẵn những mẩu chuyện vui hồi du học ở bên Anh.
Ba người thay phiên nhau hỏi, thay phiên nhau trả lời tạo nên bầu không khí rộn ràng.
Những người còn lại thì ngồi nghe đến hăng say, thỉnh thoảng cũng bị những mẩu chuyện xàm xí của Lâm Tịnh chọc cười đến vui vẻ.
Bất ngờ Lâm Tịnh lại nảy ra một ý, sẵn dịp bạn bè tụ họp cô muốn mọi người cùng nhau chơi trò chơi.
Đương nhiên, vừa nghe đến trò chơi Tần Ngôn liền lên tiếng từ chối: “Tôi không chơi.
Không có hứng thú.”
“Cô nhạt nhẽo thật a! Hiếm khi mọi người ngồi cùng nhau như vậy, chơi một chút cũng không được sao?” Lâm Tịnh ngoắc môi nói.
Lăng Nhược Hy cũng không muốn làm mất nhã hứng của Lâm Tịnh, liền quay sang nữ nhân của mình mỉm cười: “Ngôn Ngôn, không sao đâu.
Chỉ là trò chơi góp vui thôi.”
Nghe Lăng Nhược Hy nói vậy Tần Ngôn cũng đành chấp nhận.
Thú thật là cô chỉ sợ Lâm Tịnh lại bày ra những trò quái dị để trêu ghẹo cô, muốn chọc cho cô tức điên lên mới vừa lòng hả dạ.
Không phải cô không để ý, sở thích của nữ nhân kia chính là trêu chọc mình!
Trò chơi rất đơn giản, một chai nước suối được mang ra đặt nằm ngang ở trên bàn.
Lâm Tịnh sẽ mở màn bằng cách xoay nó, hướng nắp chai chĩa trúng người nào thì người đó phải trả lời một câu hỏi do người xoay đưa ra.
Tương tự như vậy, người bị hỏi trước đó sẽ là người tiếp theo được xoay chai suối, được đặt câu hỏi cho người bị xoay trúng.
Cứ nối tiếp nhau như vậy đến khi nào hết chuyện để hỏi thì thôi.
“Chuẩn bị xong chưa, mình bắt đầu xoay đây!”
Dứt lời, Lâm Tịnh liền xoay chai nước suối, tốc độ khá nhanh xoay mòng mòng một lúc cũng dừng lại.
Bất ngờ người đầu tiên nắp chai chĩa trúng lại chính là Tần Ngôn.
Tần Ngôn: “.
.
.”
Khẽ liếc mắt nhìn Lâm Tịnh, Tần Ngôn không biết cô nàng tinh ranh này có giở trò gì ở đây không nữa, vừa mở màn đã nhắm trúng mình rồi!
Nhìn nhìn Tần Ngôn, Lâm Tịnh khẽ cười, nói: “Cô là người.
.
.
may mắn đầu tiên.
Được rồi, nghe tôi hỏi đây.
Cô với Hy Hy đã thử món quà mới của tôi chưa? Cảm giác thế nào?”
“.
.
.”
Biết ngay mấy cái trò chơi quỷ quái này không có gì là tốt cả!
Những người còn lại cũng ngóng mắt nhìn chăm chăm Tần Ngôn, tập trung nghe câu trả lời của cô.
Lâm Tịnh bổ sung thêm: “Phải trả lời thật lòng a! Nếu ai nói dối sẽ bị.
.
.
xui xẻo cả tháng!”
Tần Ngôn mím môi, giương lên ánh mắt cầu cứu nhìn Lăng Nhược Hy, nhưng ngay sau đó Tô Thanh liền nói chen vào: “Không được! Người nào bị xoay trúng người đó trả lời!”
Không có biện pháp tránh né, Tần Ngôn khẽ thở dài, cắn môi thẹn thùng đáp lại: “Thử rồi.
.
.
cảm giác cũng.
.
.
tạm!”
Lâm Tịnh liền phản ứng: “A! Cô chơi ăn gian vừa thôi, trả lời cho đàng hoàng một chút có được không?”
Tần Ngôn thầm mắng trong bụng, liếc xéo Lâm Tịnh một cái rồi nói tiếp: “Cảm giác rất.
.
.
thoải mái, rất thích! Vừa lòng cô chưa?!”
Nghe xong Lâm Tịnh cùng những người xung quanh đều bật cười giòn giã: “Thoải mái là tốt, thích là tốt! Lần sau tôi tặng cho cô món khác hay hơn nữa!”
“Không cần, cảm ơn!” Tần Ngôn lườm mắt đáp trả.
Lăng Nhược Hy ngồi đó cũng cười lên vô cùng thích thú.
Riêng Diệp An Kỳ thì ngơ ngơ ngác ngác, còn không biết cái món quà mà Lâm Tịnh đang nói đến là gì.
Tiếp tục trò chơi, Tần Ngôn là người xoay, chai suối vung tròn hơn chục vòng cuối cùng chĩa hướng đến Cảnh Thuần.
Trong lúc Tần Ngôn còn chưa biết nên hỏi gì thì Lăng Nhược Hy nhân cơ hội kề sát tai cô nói gì đó, rất nhanh Tần Ngôn liền lên tiếng: “Cảnh Thuần, cô với Lâm Tịnh ai là người.
.
.
nằm trên?”
Cảnh Thuần: “.
.
.”
Lâm Tịnh ngồi một bên cười đến nắc nẻ, nhìn gương mặt đỏ bừng bừng của Cảnh Thuần lại càng khó nhịn cười hơn.
Cảnh Thuần khẽ liếc cô người yêu của mình, gieo gió làm gì.
.
.
để bây giờ bản thân cô phải gặt bão!
Lăng Nhược Hy nhìn sắc mặt Cảnh Thuần cũng đoán được ba phần, cô liền nói: “Trả lời cho thành thật một chút!”
Hơi rũ mi xuống, Cảnh Thuần nói mà không khỏi uỷ khuất: “Trước đó.
.
.
tôi nằm trên.
Nhưng gần đây.
.
.
gần đây lại bị lật kèo rồi!”
Mọi người nghe xong đều cười đến ngoác cả mồm, trong đầu tưởng tượng đủ thứ linh tinh còn buồn cười hơn.
Không ngờ một cô vệ sĩ.
.
.
cường tráng như Cảnh Thuần cũng đấu không lại Lâm Tịnh, tuỳ ý để cái thân beo kia đè cô xuống mà dày vò!
Tần Ngôn nghĩ đến mấy cái thứ cổ quái mà Lâm Tịnh tặng cho mình, cô nhìn Cảnh Thuần cũng không giấu được ánh mắt.
.
.
thương xót, đâu có còn có sự đồng cảm rất khó để lý giải.
Khổ tâm thật sự a!
Chai suối tiếp tục xoay tròn, người tiếp theo bị chĩa trúng là Diệp An Kỳ.
Đối với cô nàng này Cảnh Thuần lại có cảm giác khác biệt, có vẻ là hiền lành hơn những người khác, nên cô chỉ hỏi nhẹ nhàng: “Cô cùng Tô Thanh.
.
.
đã làʍ ŧìиɦ chưa?”
Không ngoài dự liệu, nghe được câu hỏi nhạy cảm thế này khiến Diệp An Kỳ ngượng chín cả mặt, hai má phúng phính đỏ rần lên trông thấy.
Cô hiểu rõ luật chơi nên cũng không lảng tránh, hơi cúi thấp mặt đáp bằng giọng lí nhí: “Vẫn.
.
.
vẫn chưa.
.
.
tôi chưa sẵn sàng a!”
Những cặp mắt còn lại đều trợn tròn kinh ngạc dán lên người Tô Thanh, biểu thị ý tứ rất rõ ràng, ba chữ thôi: đồ vô dụng!
Lăng Nhược Hy ngán ngẩm chép môi, không ngờ cô bạn thân của mình.
.
.
nhịn ăn giỏi đến vậy! Yêu đương bấy lâu mà vẫn chưa.
.
.
nhún nhảy gì hết, thật không giống tác phong của Tô Thanh chút nào!
Diệp An Kỳ cũng không hề nói dối, cô cùng Tô Thanh chỉ lờn vờn ở bên ngoài.
Vì Diệp An Kỳ chịu đau không tốt, lại hay e thẹn nên đến lúc này Tô Thanh vẫn chưa.
.
.
xuất chiêu được!
Nhắc đến thôi cũng làm Tô Thanh tủi thân biết nhường nào!
Đanh lại ánh mắt nhìn lần lượt những người xung quanh, Tô Thanh chu môi “hừ” nhạt: “Thì.
.
.
thế nào? Có gì lạ lắm sao? Chúng tôi.
.
.
yêu chậm mà chắc có được không?”
Mọi người: “.
.
.”
Chắc cái con khỉ mốc.
.
.
!
Đúng là.
.
.
không biết hưởng thụ gì hết!!!
Ai nấy đều nén lại ý cười để tiếp tục trò chơi.
Chai nước suối lại xoay liên tục, dừng lại ở vị trí Lăng Nhược Hy.
Diệp An Kỳ ngẫm nghĩ cũng chẳng biết nên hỏi gì, bất ngờ Tô Thanh lại muốn trả đũa những người vừa mới châm chọc mình, liền thì thầm to nhỏ vào tai cô búp bê bên cạnh.
Diệp An Kỳ nghe xong liền chớp chớp mi mắt nhìn Tô Thanh, thấy vẻ mặt hăm hở của đối phương cô cũng không muốn làm mất nhã hứng, liền hướng đến Lăng Nhược Hy hỏi: “Hy Hy, ngày trước em ngủ với Lâm Tịnh có cảm giác như thế nào?”
Lăng Nhược Hy cùng Lâm Tịnh đang nhấp một ngụm rượu, vừa nghe thấy thiếu chút nữa đã phun hết ra bên ngoài.
Tần Ngôn cùng Cảnh Thuần lập tức nheo mắt lại, dồn hết lực chú ý lên người Lăng Nhược Hy.
Trong lòng thầm mắng Tô Thanh, Lăng Nhược Hy chưa trả lời mà lòng bàn tay đã lạnh ngắt luôn rồi đây này!
Tần Ngôn nhướn mi hối thúc: “Trả lời đi.
Không được nói dối!”
Cảnh Thuần nói thêm vào: “Nếu nói dối cô sẽ bị xui xẻo cả tháng!”
Lăng Nhược Hy: “.
.
.”
Lâm Tịnh: “.
.
.”
Tô Thanh ngồi một bên cười tủm tỉm, đắc ý thầm trong bụng.
Cái này gọi là.
.
.
cười người hôm trước hôm sau người cười có phải không?
Đáng đời lắm a!
Tằng hắng một tiếng, Lăng Nhược Hy nhấp xuống hớp rượu để lấy tinh thần, chậm rãi nói: “Cảm giác.
.
.
cũng tạm.”
“Trả lời cho đàng hoàng xem nào!” Tô Thanh phản ứng.
Cảnh Thuần, Tần Ngôn cùng đồng tình: “Phải đó!”
“.
.
.”
Tô Thanh chết tiệt!
Bạn bè.
.
.
như cái beep!!!
Ánh mắt Lăng Nhược Hy tập trung đến các món ăn trên bàn, Lâm Tịnh cũng không khá hơn là bao, liên tục dồn thức ăn vào miệng để giảm bớt căng thẳng.
“Cảm giác.
.
.
cảm giác cô ấy rất.
.
.
rất khiêu gợi.
Chuyện phòng the cũng rất có kinh nghiệm.
.
.
đại khái là, cảm giác ban đầu cũng khá tốt.” Lăng Nhược Hy lắp bắp đáp.
Không khí bất ngờ trùng xuống, hơi nóng bốc lên như muốn hâm lại toàn bộ thức ăn ở trên bàn, bức bối đến khó chịu.
Lăng Nhược Hy toát hết mồ hôi hột, bất giác lại cười lên xuề xoà nhằm đánh tan bầu không khí quỷ dị, vừa xoay chai nước vừa nói: “Âyyy.
.
.
đến.
.
.
đến lượt tôi xoay rồi sao? Để xem ai là người tiếp theo nào!”
Tần Ngôn ngồi kế bên chỉ muốn véo nát cái mặt khó ưa của người này, bực mình chết đi được!
Thật không ngờ cú xoay tiếp theo lại chĩa trúng Lâm Tịnh, trong lúc Lăng Nhược Hy còn đang suy nghĩ nên hỏi gì thì Tần Ngôn bất chợt lên tiếng: “Ngày trước ngủ với Hy Hy cô có cảm giác thế nào?”
Lăng Nhược Hy: “.
.
.”
Lâm Tịnh mở mắt không chớp nhìn Tần Ngôn, rất nhanh liền phẩy phẩy tay: “Không được! Cô ăn gian quá a! Hy Hy mới là người được hỏi!”
“Phải.
.
.
phải đó.
Mình phải chơi đúng luật——”
Không để Lăng Nhược Hy nói hết câu, Tần Ngôn híp mắt cắt ngang: “Thì em hỏi đi.
Hỏi đúng với những gì chị vừa nói!”
“.
.
.”
Ngang ngược.
.
.
!
Mặc dù không cam tâm, nhưng nhìn sắc diện u ám của Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy cũng không dám làm trái ý, đành phải quay sang Lâm Tịnh hỏi: “Ngày trước.
.
.
ngủ với mình bồ có cảm giác thế nào?”
Lâm Tịnh khẽ đánh mắt nhìn sang Cảnh Thuần, bất giác nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Chết tiệt.
.
.
! Kẻ nào ngu ngốc bày ra cái trò này vậy hả?!!!
Thật lòng mà nói, cô đánh giá rất cao kỹ thuật giường chiếu của Lăng Nhược Hy.
Phải nói là rất thích, cực thích phong thái của Lăng Nhược Hy khi ở trên giường.
Hầu hạ rất tốt, rất cường hãn, hơn hết là.
.
.
rất hợp với một người cυồиɠ ɖâʍ như cô!
Chết thì chết! Dù sao cô cũng không muốn bản thân bị xui xẻo a.
.
.
!!!
Nghĩ rồi, Lâm Tịnh nỗ lực trưng ra vẻ mặt điềm tĩnh, thành thật đáp: “Rất.
.
.
rất tốt! Kỹ thuật tốt, động tác cũng rất nhuần nhuyễn.
Kinh nghiệm dày dạn, tóm lại là.
.
.
rất vừa ý!”
Thần sắc Tần Ngôn liền trầm xuống, Cảnh Thuần nghe xong cũng đen mặt.
Lăng Nhược Hy cùng Lâm Tịnh lúc này cũng tuôn mồ hôi đến ướt lưng rồi, chỉ có Tô Thanh là ngồi đó nhịp chân rung đùi, cảm giác phóng hoả thành công khiến cô không ngừng đắc ý!
Quan sát tình hình căng thẳng trước mắt, Diệp An Kỳ vội vã cầm chai suối ném sang một góc, cười cười nói nói với mọi người: “Hay là.
.
.
chúng ta chơi trò khác đi! Trò này.
.
.
chán òm, không có gì vui hết a!”
Lăng Nhược Hy cùng Lâm Tịnh gật đầu lia lịa, đồng thanh nói: “Phải đó phải đó.
.
.
!”
Tô Thanh bĩu môi: “Đang chơi vui gần chết, khi không lại đổi——”
“Vui thì chơi một mình bồ đi!!!” Lăng Nhược Hy cùng Lâm Tịnh nghiến răng quát lớn.
Chứng kiến một màn này, Tần Ngôn liền “hừ” lạnh: “Hai người cũng ăn ý ghê ha!”
Cảnh Thuần mặt không gợn sóng, nâng môi cười nhạt: “Ừm, nhìn thế nào cũng rất thích hợp!”
Có điếc cũng nghe rõ hàm ý trong câu nói của hai nữ nhân này, Lăng Nhược Hy cùng Lâm Tịnh mím môi trừng mắt, hướng đến Tô Thanh những mũi dao sắc lẹm.
Cái thứ.
.
.
phản phúc! Đồ bạn tồi! Bạn chết bằm chết giẫm!
Cầu trời cho bồ.
.
.
nhịn ăn đến lép bụng luôn đi!!!
“Cảnh Thuần, chúng ta cạn ly!” Tần Ngôn nâng ly rượu trên tay hướng đến Cảnh Thuần.
Cảnh Thuần nâng ly chạm với ly Tần Ngôn, nét mặt lộ rõ sự đồng cảm, cười lên nhàn nhạt: “Cạn thôi!”
Hai nữ nhân cứ thế nốc sạch ly rượu, tiếp tục rót ly thứ hai mời nhau.
Lăng Nhược Hy cùng Lâm Tịnh ngồi đó chỉ biết âm thầm cười khổ, thật không hiểu trong đầu hai cái người này đang nghĩ đến chuyện gì!
Tất cả là tại Tô Thanh, bốn con mắt lập tức ngoắc sang ngọn nguồn của tai hoạ, Lăng Nhược Hy nghĩ đến gì đó liền trưng ra vẻ mặt trấn an, nói với Diệp An Kỳ: “Chị An Kỳ, chị nên suy xét lại.
.
.
chuyện đó! Thật ra giữa hai người yêu nhau thì làʍ ŧìиɦ cũng không phải chuyện gì xấu đâu.
.
.”
Tô Thanh có chút ngạc nhiên nhìn bạn thân của mình, rõ ràng cô vừa phóng hoả đốt nhà người này không phải sao? Bây giờ lại nói giúp cho cô là thế nào?
Nhưng còn chưa kịp vui mừng thì Lăng Nhược Hy đã nói câu tiếp theo: “Huống hồ, Tô Thanh rất giỏi chuyện đó! Cô ấy từng lăng chạ với biết bao nhiêu người, kinh nghiệm dày dạn chắc chắn không làm chị thất vọng a!”
Lâm Tịnh nắm bắt tình hình cũng vội vàng nói chen vào: “Phải đó! Ngày trước ở bên Anh, riêng nhóm bạn của tôi thôi đã có hơn một nửa ngủ với cô ấy! Cô nào cũng đều khen Tô Thanh rất ôn nhu, hầu hạ rất tốt, lại giỏi chiều chuộng nữa!”
Tô Thanh: “.
.
.”
Song kiếm hợp bích để chơi tôi có đúng không.
.
.
?!
Diệp An Kỳ nghe đến đâu liền ủ rũ đến đó, nội tâm cô vốn mềm yếu, nghe thấy những lời này chẳng khác nào bị đâm vài nhát vào lồng ngực, khó chịu vô cùng a!
Nhận thấy sắc mặt búp bê của mình trầm xuống, Tô Thanh vội chắp tay hướng đến hai cô bạn của mình, nhăn nhó mặt mày, gầm giọng nói: “Tha cho mình đi! Kỳ Kỳ không giống hai nữ nhân kia đâu! Cô ấy mềm yếu lắm a!!!”
Lăng Nhược Hy nhún vai cười khẽ: “Vậy sao? Nhưng mình chỉ nói sự thật thôi!”
Lâm Tịnh nhếch môi: “Mình chỉ đang khen bồ thôi không phải sao? Không biết điều chút nào, đáng lý ra bồ phải cảm ơn mình mới đúng!”
Tô Thanh khóc ròng.
.
..