Đọc truyện Khi Hai Tổng Tài Là Oan Gia FULL – Chương 58
Lăng Nhược Hy cúi người xuống gỡ hai tay Tần Ngôn.
Cô ngồi hẳn xuống bên cạnh, nước mắt rơi lã chã trên gương mặt lạnh băng không chút biểu tình.
Kéo sát người Tần Ngôn ôm vào lòng, cô thấp giọng nói: “Ngôn Ngôn.
.
.
em yêu chị.
.
.”
Nghe được thanh âm nghẹn ngào của đối phương, Tần Ngôn thấp thỏm ngửa mặt nhìn.
Cô rất sợ, thật sự sợ hãi khi nhìn thấy Lăng Nhược Hy như lúc này.
“Hy Hy.
.
.”
Nâng lên bàn tay vuốt ve đôi má nhỏ, Lăng Nhược Hy ôn nhu lau sạch những giọt nước ấm đang lăn dài trên đó.
Cô mím lại cánh môi khô khốc, nấc nghẹn từng tiếng: “Em yêu chị.
.
.
nhưng em không chấp nhận được.
.
.”
“Đừng mà.
.
.
Chị xin em.
.
.
xin em đừng bỏ mặc chị mà!” Vòng tay siết chặt cái ôm, Tần Ngôn cuống cuồng gần như muốn gào thét.
Cô cảm nhận được Lăng Nhược Hy đang rất hận mình.
Mọi chuyện đều là lỗi của cô, cô đã không tin tưởng nữ nhân của mình, đã vô tâm gạt bỏ những lời cảnh báo, dẫn đến kết cục này đều là lỗi của cô! Nhưng cô không muốn.
.
.
không muốn Lăng Nhược Hy rời bỏ mình để yêu một người khác!
Nếu chuyện đó xảy ra.
.
.
cô sợ bản thân sẽ không chịu nổi, sẽ phát điên lên mất!
“Hy Hy.
.
.
chị biết lỗi rồi.
Chị yêu em.
.
.
chị yêu em rất nhiều! Nếu em bỏ mặc chị, chị sẽ không thiết sống nữa.
.
.
!” Trong khoảnh khắc này, Tần Ngôn cảm thấy bản thân hèn mọn vô cùng.
Nhưng hèn mọn cũng tốt, chỉ cần Lăng Nhược Hy vẫn ở bên cạnh cô liền tốt.
Nghe những tiếng gào thét khàn đặc của đối phương, Lăng Nhược Hy cảm tưởng lồng ngực như bị cắm xuống một nhát dao, đến lúc rút ra lại không ngừng rỉ máu.
Nếu tiếp tục ở bên cạnh nữ nhân này, cô sẽ phải kiềm chế thế nào mỗi khi bản thân nhớ đến chuyện đó.
.
.
? Có phải cô quá ích kỷ hay không, hay tính chiếm hữu quá cao khiến cô không tài nào chấp nhận nổi.
Hình ảnh xích loã của Tần Ngôn cùng nữ nhân kia lảng vảng từng cơn ở trong đầu, khiến cô phi thường khó chịu!
Cô gục mặt lên vai Tần Ngôn, nức nở khóc lên giống hệt một đứa trẻ.
“Ngôn Ngôn.
.
.
tại sao chị không tin em? Tại sao lại để bản thân thiệt thòi như thế này.
.
.
?”
Thân nhiệt nóng ấm dần trở nên lạnh lẽo, Lăng Nhược Hy khóc đến run rẩy, khóc đến vắt cạn hơi sức.
Chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân thê lương đến bực này!
“Là lỗi của chị, đều là lỗi của chị! Hy Hy.
.
.
cho chị cơ hội để sửa sai có được không?” Tần Ngôn nghẹn giọng, đôi mắt đen bị che phủ bởi một tầng hơi nước dày đặc.
Lăng Nhược Hy ngẩng mặt lên, gương mặt tuyệt diễm không giấu được vẻ bi thương thống khổ, cô run giọng nói: “Nhưng em không quên được.
.
.
! Nó sẽ ám ảnh em cả đời.
Có phải em ích kỷ lắm không? Em không muốn.
.
.
em không chịu được.
.
.
em sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được nó! Nếu tiếp tục ở bên cạnh nhau em phải làm thế nào.
.
.
?”
Hoảng hốt giữ chặt tay Lăng Nhược Hy, bàn tay Tần Ngôn run lên từng đợt, một nỗi sợ hãi lấn át bức cô đến ngạt thở: “Hy Hy.
.
.
cho chị thời gian có được không? Chị sẽ khiến em quên đi nó, chúng ta sẽ bắt đầu lại.
Chị sẽ đặt trọn niềm tin ở em.
.
.
sẽ không để em phải chịu bất kỳ sự tổn thương nào nữa!”
Nhìn Tần Ngôn với bộ dáng nhếch nhác như hiện tại, nội tâm Lăng Nhược Hy vô cùng chua xót.
Cô không đành lòng, không muốn nhìn thấy nữ nhân mình yêu thương sợ hãi đến phát hoảng.
Bất giác kéo lại người kia ôm chặt thật chặt, bàn tay đặt lên mái tóc đen liên tục dỗ dành: “Đừng thế này có được không? Em đau lòng lắm.
.
.”
“Hy Hy.
.
.
chị xin lỗi.”
Tần Ngôn ngửa người ra, cô tiến môi đến ngậm lấy cánh môi Lăng Nhược Hy, nhưng chưa kịp triền miên đã bị bàn tay của đối phương ngăn lại: “Ngôn Ngôn.
.
.
tạm thời em chưa chấp nhận được.
Em cảm thấy rất.
.
.
kinh tởm.
Chị cho em chút thời gian.
.
.”
Vừa bật thốt ra hai từ “kinh tởm”, chính Lăng Nhược Hy cũng muốn vả miệng mình một phát.
Cô thừa biết hai từ đó mang lực sát thương lớn đến cỡ nào, có thể đay nghiến người mình yêu đến cỡ nào.
Nói rồi lại cảm thấy hối hận, cô nhìn Tần Ngôn sắc diện trầm trọng, cả gương mặt gần như sa sầm mà ruột gan co thắt lại.
Tần Ngôn cắn chặt môi, nén xuống mọi đau thương mà bản thân đang gánh chịu.
Tâm trạng như rơi vào một vòng xoáy nghiệt ngã, nội tâm siết chặt đau nhức từng cơn.
Trong một khắc, cô cảm nhận được ánh mắt Lăng Nhược Hy dành cho mình đang dần thay đổi.
Có chút ấm áp nồng nhiệt nhưng nhiều hơn là một sự thương hại vốn không nên có.
Đau đớn đến gục ngã, cô chôn đầu mình lên cổ Lăng Nhược Hy, gào thét trong vô vọng: “Hy Hy.
.
.
xin em đừng chán ghét chị.
Đừng hết yêu chị có được không? Chị xin em.
.
.”
Giữ chặt thân thể Tần Ngôn trong lòng, Lăng Nhược Hy bị hành động quá khích của đối phương làm cho hoảng loạn.
Cô sợ hãi nâng mặt Tần Ngôn lên, vuốt gọn những sợi tóc đang rơi tán loạn, khẩn trương nói: “Ngôn Ngôn, em không chán ghét chị.
.
.”
Tần Ngôn vẫn kích động không ngừng, cô khóc đến run lên lẩy bẩy: “Hy Hy.
.
.
có phải em thấy chị bẩn lắm không? Có phải em không còn yêu thích cơ thể chị nữa không.
.
.
?”
Lăng Nhược Hy không ngờ chính miệng Tần Ngôn lại thốt ra những lời này, cô cảm thấy tâm can nóng lên như lửa đốt.
“Không được nói! Em không cho phép chị nói những lời như vậy!” Lăng Nhược Hy lấy ngón tay chặn lên môi Tần Ngôn.
“Hy Hy, có phải khi chị bình tĩnh trở lại, em sẽ bỏ rơi chị không.
.
.
?” Cổ họng khô cháy đến nghẹn lời, Tần Ngôn vừa nói vừa khóc đến bi thảm.
Cô rất sợ, cô sợ Lăng Nhược Hy chỉ đang cố dỗ dành cô trong lúc này.
Đến khi mọi thứ bình ổn trở lại, chắc chắn cô sẽ không còn cơ hội ôm lấy người kia như hiện tại.
Nhìn xuống đôi môi đang run rẩy, Lăng Nhược Hy kiềm lòng không được liền đáp lên đó một nụ hôn.
Tần Ngôn vừa cảm nhận được hơi ấm đang tràn về, tức tốc cạy mở hàm răng chen lưỡi của mình vào.
Hai tay vịn lên mặt Lăng Nhược Hy, cố gắng mút lấy từng dư vị ngọt ngào mà cô luôn thèm khát.
Lăng Nhược Hy say đắm với nụ hôn cuồng nhiệt, trời đất xoay vòng khiến cô chao đảo tâm trí.
Bất giác lại nghĩ đến những hình ảnh không hay ở trong đầu, ánh mắt nóng rực không cách nào kiềm hãm.
Rất nhanh dừng lại nụ hôn, Lăng Nhược Hy dời môi đến cổ Tần Ngôn, cô cắn mút liên tục, dán lên đó những dấu hôn ngân rực lửa.
Thô bạo cởi sạch quần áo của Tần Ngôn, cô bế đối phương đặt hẳn lên giường, ngậm lấy nhuỵ hoa ra sức cắn xé, động tác xoa nắn dũng mãnh như một con thú hoang đang dày vò miếng thịt tươi của mình.
“Ưmm.
.
.
đau~.
.
.
ahh~.
.
.”
Cảm nhận được hành động cường hãn của Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn chẳng những không sợ hãi mà còn mong muốn hơn bao giờ hết.
Cô yêu nữ nhân này, cô muốn thân thể của mình mãi mãi chỉ thuộc về nữ nhân này! Da thịt của cô, xương tuỷ của cô đều muốn khắc tên nữ nhân này lên đó để đánh dấu chủ quyền, không bất cứ ai được phép xâm phạm!
Nơi chân tâm rất nhanh thấm đẫm dịch ngọt trơn nhớt, Lăng Nhược Hy cúi xuống thoả sức liếm mút, tác động mạnh mẽ lên hạt châu nho nhỏ, ma sát với tốc độ cực nhanh khiến Tần Ngôn rên ngâm thống thiết.
“Ưmm.
.
.
ahh~.
.
.
Hy Hy.
.
.
chị yêu em.
.
.
chị sắp.
.
.
sắp đến rồi.
.
.
hah~.
.
.”
Hai ngón tay chen vào huyệt động, Lăng Nhược Hy càn quét từng thớt thịt non mềm ở bên trong, Tần Ngôn chưa bao giờ cảm thấy khoái lạc đến bực này.
Bàn tay tưởng chừng sắp rời bỏ cô lại một lần nữa thâm nhập bên dưới hạ thân, khiến cô sung sướng như lạc vào tiên cảnh, lâng lâng bay bổng không cách nào hình dung.
“Ưmm~.
.
.
chị đến.
.
.
đến rồi.
.
.
ahhh~”
Rút tay ra khỏi huyệt động, Lăng Nhược Hy dời môi đến hốc tai Tần Ngôn, liếm láp điên cuồng khiến người dưới thân run lên khe khẽ.
Cô tiếp tục rà đầu lưỡi của mình di chuyển lên làn da mềm mại, liếm từ cổ xuống xương quai xanh, lướt qua bầu ngực no tròn, tiếp đến liền liếm khắp hai tay Tần Ngôn, gặm nhấm từng ngón tay thon dài hình tháp bút.
Lăng Nhược Hy liếm láp không mỏi mệt, hành động tẩy rửa cơ thể khiến Tần Ngôn ngứa ngáy khắp người.
Dục vọng sôi trào khiến cô khô rát cổ họng, thật muốn đối phương dày vò cô mãnh liệt hơn nữa.
Không phụ lòng mong đợi của Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy sau đó liền xoay người nữ nhân của mình nằm sấp lại, chổng hông lên cao dùng đầu lưỡi chọc ngoáy cúc hoa gợi cảm.
Từng hơi nóng len lỏi ở địa phương phía sau khiến Tần Ngôn rơi vào hoang dại, cô yêu thích cảm giác này, yêu thích từng tác động mà Lăng Nhược Hy gây ra cho cơ thể mình.
“Ưmm.
.
.
ahh~.
.
.”
Chợt nghĩ đến gì đó, Lăng Nhược Hy trầm lại ánh mắt, rút ra đầu lưỡi nhíu mày hỏi: “Đêm qua.
.
.
đêm qua chị cùng cô ta đã làm những gì?”
Tần Ngôn biến sắc, cô không biết phải trả lời thế nào.
“Chị.
.
.
chị không nhớ.
.
.
lúc đó chị ngủ rất say.
.
.”
Sắc mặt thoáng chốc liền tối sầm, Lăng Nhược Hy điên tiết bóp chặt cặp mông, đầu lưỡi tiếp tục thâm nhập vào bên trong không ngừng khuấy động.
“Ưmm.
.
.
ahh~.
.
.
Hy Hy.
.
.
chị.
.
.
chị xin lỗi.
.
.
ưmm~”
Ngón tay Lăng Nhược Hy trượt lên vùng chân tâm, thấm chút dịch lỏng sau đó đâm mạnh vào cúc huyệt.
Nhấp lên nhấp xuống khiến Tần Ngôn lắc lư theo nhịp.
Thanh âm khàn đục rên lên vô cùng dâm mỹ, vô cùng khát dục.
“Ahh.
.
.
sâu quá~.
.
.
Hy Hy.
.
.
chị thoải mái.
.
.
thoải mái lắm.
.
.
ưmm~.
.
.”
“Chị thật không nhớ gì sao? Có phải cô ta làm chị sung sướng lắm không.
.
.
?” Lăng Nhược Hy không hiểu sao bản thân lại hỏi đến vấn đề đó vào lúc này, nhưng cô thật sự rất muốn biết.
Nội tâm nhăn nhúm một đoàn, chỉ cần nghĩ đến chuyện nữ nhân này rên rỉ dưới thân một người nào khác cô liền không chịu nổi!
“Không.
.
.
ahh~.
.
.
không có! Chị chỉ yêu mỗi em.
.
.
ưmm.
.
.
chỉ muốn mỗi em thôi.
.
.
tin chị có được không.
.
.
hahh~.
.
.”
Chồm người tới nắn mạnh một bên ngực đang rung lắc, Lăng Nhược Hy dùng sức khá mạnh khiến Tần Ngôn nhăn mặt đau đớn, thống khoái khó kiềm hãm.
Ngón tay thứ hai bất giác chen vào cúc huyệt, cảm giác chật chội siết chặt hai ngón tay Lăng Nhược Hy, động tác ôn nhu nhuần nhuyễn khiến Tần Ngôn run lên bần bật.
Có chút đau, nhưng nhiều hơn là một cơn khoái hoạt cô chưa bao giờ biết đến, sung sướng đến tột đỉnh.
“Ahh~.
.
.
em xé rách chỗ đó của chị mất! Ưmm~.
.
.
đau~.
.
.
cảm giác.
.
.
thích lắm.
.
.
hah~.
.
.”
Nghe được tiếng rên rỉ hoang dâm của người mình yêu, Lăng Nhược Hy tăng nhanh động tác, từng cú nhấp thô bạo dập xuống liên tục như muốn dày vò đối phương.
Hai chân Tần Ngôn lúc này cũng run đến mềm nhũn, chân tâm ẩm ướt tràn ra dịch mật không chút kiểm soát.
“Ưmm.
.
.
ahh~.
.
.
Hy Hy.
.
.
nhẹ lại.
.
.
chị.
.
.
chị bị em xé nát mất! ahh~.
.
.”
Liếm láp hốc tai đỏ ửng kia, Lăng Nhược Hy cất giọng thều thào không giấu được căm tức: “Thế nào.
.
.
? Có thoải mái không? Là em làm chị thoải mái, hay cô ta làm chị mới thoải mái?”
Nghe thấy những lời này, Tần Ngôn đau lòng đến ứa nước mắt.
Cô cắn chặt môi dưới, cố nén để bản thân không khóc thành tiếng.
Thế nhưng tiếng rên kia vô tình phản chủ, hoà theo thanh âm nấc nghẹn của cô mà thoát ra khỏi cổ họng.
“Ưmm.
.
.
Hy Hy.
.
.
chị yêu em.
.
.
ahh.
.
.
chỉ có em.
.
.
có em mới làm chị.
.
.
ưm~.
.
.
thoải mái!.
.
.
xin em.
.
.
ahh~.
.
.
xin em đừng nghĩ chị như vậy có được không.
.
.
hah~.
.
.”
Nước mắt rơi nhỏ giọt xuống nệm, Tần Ngôn đau lòng rên rỉ, khoái cảm mà đối phương mang đến cứ như một trận dày vò thể xác.
Cô hoang dại, cô mê đắm trước từng cú nhấp thô bạo kia, cô mê luyến đến mất đi khống chế.
Nhưng cô sợ nhất chính là tâm tư ai đó đã nguội lạnh, liệu làm tình với cô, Lăng Nhược Hy có còn cảm giác yêu thương mãnh liệt như trước kia hay không.
.
.
?
Nghe được tiếng nấc nghẹn ngào của Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy lật đối phương nằm ngửa lại, nhìn thấy đôi mắt đen đang phủ dày sương mờ, hơi nước tràn lan khiến cô đau lòng khôn xiết.
Hai ngón tay vẫn hoạt động không ngừng nghỉ, nhưng động tác dần ôn nhu trở lại, cô chồm người đến nhìn thẳng mặt Tần Ngôn, xoa nhẹ lên bầu ngực căng tròn như đang dỗ dành: “Ngôn Ngôn.
.
.
em làm chị đau có phải không.
.
.
?”
Cảm nhận được ánh mắt Lăng Nhược Hy đã ấm áp hơn hẳn, Tần Ngôn đưa tay sờ lên đôi má nhỏ, run môi mỉm cười: “Không có.
.
.
ưm~.
.
.
chị không đau.
.
.
chị thích em như vậy.
.
.
Hy Hy.
.
.
muốn chị nhiều hơn có được không.
.
.
? Dày vò chị nhiều hơn nữa.
.
.
ahh~.
.
.”
Nhận được lời mời gọi khiêu khích, vẻ mặt dâm dục của Tần Ngôn như tiếp thêm cho Lăng Nhược Hy năm phần tinh lực.
Cô nâng hai chân đối phương chổm lên cao, toàn bộ địa phương tư mật triển lộ không chút che giấu.
Tư thế càng xấu hổ càng khiến Tần Ngôn cuộn trào ham muốn, ngắm nhìn vẻ mặt si mê của người kia khi nhìn đến cơ thể mình, Tần Ngôn lại càng hưng phấn đến khó lòng khắc chế.
Một mảnh xuân tình vương trên nét mặt, Tần Ngôn nào hay biết bản thân lúc này xinh đẹp đến kinh tâm động phách.
Cũng chính sự xinh đẹp đó thôi thúc Lăng Nhược Hy muốn dày vò nhiều hơn, muốn nghiền nát nữ nhân dưới thân mình không chút thương tiếc.
Động tác ra ra vào vào nhịp nhàng lập tức chuyển biến, hai ngón tay Lăng Nhược Hy ngoáy thật mạnh, thật sâu ở bên trong cúc hoa.
Phối hợp với tư thế dị thường mẫn cảm, Tần Ngôn có thể cảm nhận được hai vật thon gầy kia đâm vào rất sâu, rất sung sướng.
Cảm giác đau đớn như bị cắn nuốt, kèm theo đó là một cảm giác khoái hoạt kịch liệt, cô gần như muốn nổ tung với hai loại cảm giác này.
“Ahhh.
.
.
ưmm.
.
.
chị sướng lắm.
.
.
thoải mái quá~.
.
.
Hy Hy.
.
.
nơi đó.
.
.
nơi đó của chị.
.
.
ahh~.
.
.
sắp bị em làm nát mất thôi.
.
.
ưmm~”
Liếm láp nhuỵ hoa hồng nhạt, Lăng Nhược Hy cắn đến sưng tấy, nhỏ giọng nói: “Ngôn Ngôn, chị là của em! Chị vĩnh viễn là của riêng em! Em không cho phép bất cứ ai chạm vào chị!”
“Ưmm.
.
.
chị xin lỗi.
.
.
từ nay chị sẽ nghe em.
.
.
ahh~.
.
.
sẽ nghe em mọi thứ.
.
.
đừng bỏ mặc chị.
.
.
ahh~.
.
.”
Mỗi lần nghe Lăng Nhược Hy nhấn mạnh vấn đề đó, tâm tư Tần Ngôn liền không khỏi sợ hãi.
Cô sợ nữ nhân này sẽ bỏ đi mất.
.
.
nói không chừng cuộc hoan ái lần này chỉ là hồi quang phản chiếu cho mối tình của hai người bọn họ!
Nghĩ đến đây, Tần Ngôn lại càng thêm hoảng loạn.
“Ngôn Ngôn, rên lớn lên, em muốn ghi lại từng thanh âm ngọt ngào của chị, muốn khắc ghi nó thật sâu trong đầu.
.
.”
Những thanh âm này, Lăng Nhược Hy muốn chỉ mỗi mình cô có thể nghe thấy!
“Ưmm.
.
.
ahh~.
.
.
Hy Hy.
.
.
chị yêu em~.
.
.
mạnh hơn nữa.
.
.
chị sắp đến.
.
.
ahh~.
.
.”
Lăng Nhược Hy dập liên tục hai ngón tay trong huyệt cúc, giã mạnh từng đợt gây cho Tần Ngôn khoái hoạt tuôn trào.
Chân tâm ẩm ướt tràn ra dịch mật óng ánh, lồ lộ trước mặt khiến Lăng Nhược Hy chịu kích thích không thôi.
Nâng chân Tần Ngôn chổm lên cao hơn, chân tâm cũng theo đó được triển lộ rõ hơn, Lăng Nhược Hy lấy tay còn lại chen vào đó ba ngón tay, Tần Ngôn chịu không nổi khoái cảm dữ dội thế này liền rên lên thảm thiết.
“Ahhh~.
.
.
Hy Hy.
.
.
đừng mà~.
.
.
chị sướng quá.
.
.
chị.
.
.
chị chịu không nổi.
.
.
hahh~.
.
.”
Tiếng thở dốc dồn dập từng cơn, Tần Ngôn điên cuồng khi hai nơi tư mật bị những ngón tay của người kia thăm dò, tác động cuồng bạo đến mức Tần Ngôn run lên bần bật.
Sung sướng.
.
.
thoải mái.
.
.
dục vọng cuộn trào hối hả trong lồng ngực khiến cô quên đi mọi thứ, thần trí chao đảo chìm sâu vào bể tình, mê mê dại dại không cách nào thoát ra.
“Ahh.
.
.
Hy Hy.
.
.
chị.
.
.
chị mắc.
.
.
ahh~.
.
.
chị mắc quá.
.
.
ưmm ahh~.
.
.”
“Đừng kiềm lại, phun ra cho em xem nào!” Biết được Tần Ngôn sắp đến cơn cực khoái, từng ngón tay Lăng Nhược Hy đâm mạnh vào trong, ngoáy thật sâu đến nơi tăm tối nhất.
“Hah.
.
.
ahhhh~~.
.
.”
Địa phương tư mật gợi cảm của Tần Ngôn phun ra dịch lỏng trong suốt.
Thân thể cô giật nảy liên hồi, hai chân co quắp run lên từng nhịp.
Tần Ngôn cắn chặt môi dưới, lấy tay che mặt muốn giấu đi sự xấu hổ đáng khinh này, nhưng Lăng Nhược Hy ngồi đó lại vô cùng thoả mãn, vô cùng hưởng thụ.
Trải qua một cơn triều phun, Tần Ngôn ngửa người vô lực, hai chân mềm nhũn cũng bắt đầu hạ xuống.
Lăng Nhược Hy chồm đến nhìn ngắm mỹ mạo tuyệt diễm của người kia mà trong lòng không ngừng vui sướng.
“Ngôn Ngôn.
.
.
em muốn chị nhớ rõ.
Chị là của em, chị không được phép để người khác chạm vào chị lần nữa!” Vuốt xuống từng lọn tóc đen mềm mại, Lăng Nhược Hy nói bằng giọng chua xót.
Tần Ngôn đờ đẫn mở ra hai mắt, con ngươi đen láy ánh lên vài tia mệt mỏi, cô cất lên thanh âm khàn đặc khẽ thì thào như tiếng gió thổi: “Hy Hy.
.
.
chị yêu em, chị chỉ yêu mỗi em thôi.
Chị xin lỗi vì tất cả.
.
.
chị biết, em sẽ không dễ dàng tha thứ cho chị.
Nhưng em có thể cho phép chị ở bên cạnh em như vậy được không.
.
.
? Chị sẽ cố gắng giúp em quên đi những chuyện không vui đó.
.
.”
Không nhắc đến thì thôi, nhắc rồi Lăng Nhược Hy lại rơi vào trầm tư, buồn bã rũ mắt: “Được rồi.
.
.” Ngả người nằm xuống bên cạnh Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy vùi đầu đối phương vào ngực mình, ấm giọng nói: “Nằm nghỉ một lúc, chút nữa còn phải đến bệnh viện chăm bác.”.