Đọc truyện Khi Hai Tổng Tài Là Oan Gia FULL – Chương 55
Ngủ thẳng một giấc đến khi mặt trời đứng bóng, thời điểm Lăng Nhược Hy vừa lờ đờ mở hai mắt ra đã trông thấy Tần Ngôn mỉm cười nhìn mình.
Nụ cười kia không biết có bao nhiêu yêu chiều, bao nhiêu sủng nịch.
“Chị không ngủ sao?” Lăng Nhược Hy cọ xát mũi mình lên mũi đối phương, cười vô cùng thư thả.
“Chị không.
Chị ngắm bảo bối của chị ngủ là đủ rồi.” Tần Ngôn không nói dối, cô quả thật cứ nằm yên như vậy ngắm Lăng Nhược Hy dai dẳng suốt mấy tiếng đồng hồ, ngắm hoài không biết chán.
Lời nói ngọt hơn đường mật, ấm áp hơn cả nắng ban mai, Lăng Nhược Hy nghe xong không ngừng xao động, cô áp môi đến nhấm nháp cái miệng thơm tho kia từng chút một.
Đầu lưỡi nóng mềm từ từ thâm nhập làm gợn lại từng cơn sóng vỗ lăn tăn trong lồng ngực.
Đáp lại nụ hôn ướt át kia, hơi thở Tần Ngôn cũng trở nên nóng bỏng, phả ra từng đợt kèm theo tiếng rên khẽ.
Bàn tay Lăng Nhược Hy vuốt ve từng tấc thịt nhạy cảm, ngón tay di chuyển đến đâu liền mang theo một luồn điện xẹt ngang đến đó, gây cho Tần Ngôn một cảm giác tê dại khó diễn tả.
Vịn hai tay lên má đối phương, Tần Ngôn vừa rời khỏi nụ hôn liền thở ra hổn hển: “Hah~.
.
.
Hy Hy.
.
.
chị hứng quá a~.
.
.”
Bị kích thích đến sùng sục ham muốn, Tần Ngôn nhịn không được ửng hồng hai má, trưng ra vẻ mặt gợi tình nhìn chăm chăm người trước mặt.
Lăng Nhược Hy giương nhẹ khoé môi, ngồi bật dậy ôm chặt hông Tần Ngôn, xoay một cái liền đặt đối phương ngồi lên bụng mình.
Tiếp đến liền lấy tay bóp mạnh cặp mông mềm mịn, cất giọng yêu mị đầy lực câu dẫn: “Tiến lên đây, để em liếm chị.”
Không khó đoán ra Lăng Nhược Hy đang muốn làm gì, Tần Ngôn sửng sốt lắc đầu: “Không.
.
.
không được! Chị ngại lắm.
.
.”
“Không ngại.
Nhanh lên nào!” Nói rồi, Lăng Nhược Hy dùng lực đẩy mạnh hai cặp mông căng tròn, chỉ trong tích tắc chân tâm ẩm ướt đã áp đến trước mặt cô.
Tần Ngôn ngượng ngùng cắn môi, đôi má ửng hồng trước tư thế xấu hổ thế này.
Cô vịn tay lên thành giường, phối hợp dang rộng chân ra một chút, hạ thấp hông xuống đáp vị trí tư mật của mình lên miệng Lăng Nhược Hy.
Vừa cảm nhận được nhiệt nóng áp lên hạt châu của mình, hai chân Tần Ngôn có chút bủn rủn, thanh âm rên rỉ không thể kiểm soát liền tràn ra khỏi cổ họng.
Động tác Lăng Nhược Hy vô cùng nhuần nhuyễn, đầu lưỡi vờn lên vờn xuống liên tục khiến huyệt động không ngừng co thắt.
“Ưmm~.
.
.
Hy Hy.
.
.
nhanh chút.
.
.
ahh~.
.
.
chị thoải mái lắm.
.
.
hah~”
“Ngôn Ngôn, tự xoa ngực cho em xem nào~”
Nghe được mệnh lệnh, Tần Ngôn ngửa thẳng người dậy lấy hai tay xoa nắn bầu ngực của mình, vẻ mặt dâm đãng, hai mắt mơ màng nhuốm đầy dục vọng, mái tóc đen óng nhẹ nhàng lắc lư theo từng động tác.
Không thể không nói, Tần Ngôn trong mắt Lăng Nhược Hy lúc này hoang dâm đến cực điểm, vẻ đẹp dâm mỹ không thứ gì trên đời này có thể so sánh được.
Ngay lập tức gia tốc đầu lưỡi đến cực hạn, Lăng Nhược Hy liếm láp hoa hạch đến sưng tấy, Tần Ngôn vòng tay xuống vuốt ve mái tóc nâu mềm của người đang nằm, ngửa đầu ra sau rên xiết thống khổ.
“Ahh.
.
.
thích.
.
.
chị thích lưỡi em đến chết mất.
.
.
ưmm~.
.
.
Hy Hy.
.
.
nhanh quá.
.
.
ahh~.
.
.”
Bóp mạnh hai bờ mông của đối phương, Lăng Nhược Hy liếm láp với tốc độ rất nhanh, rất thuần thục.
Thân thể Tần Ngôn chợt run lên, hai chân dang rộng ra cũng đang dần mềm nhũn, cửa huyệt trơn trượt luôn ra một chút dịch lỏng, Lăng Nhược Hy biết được người ở trên đã đến cao triều liền tham lam hút hết mật ngọt ở bên trong.
“Ưm.
.
.
chị đến rồi.
.
.
ahh~”
Đầu lưỡi dựng thẳng lên, Lăng Nhược Hy tiếp tục nhấp liên tục vào huyệt động, vật nóng ấm va chạm với từng thớt thịt non mềm tạo ra những âm thanh róc rách, tràn đầy mê hoặc.
“Ahh.
.
.
Hy Hy.
.
.
chị.
.
.
chị không vững được nữa.
.
.
ưmm~.
.
.”
Nhận thấy hai chân Tần Ngôn run rẩy đến lợi hại, Lăng Nhược Hy vươn tay lên đỡ phía sau, cẩn thận ngồi dậy ngả người Tần Ngôn nằm xuống.
Hai ngón tay trượt nhanh vào khe hẹp ẩm ướt khiến Tần Ngôn hưng phấn rên ngâm thoả mãn.
“Ưmm.
.
.
sâu quá.
.
.
chị thoải mái quá.
.
.
ahhh~”
Động tác xoa ngực cực kỳ thô bạo, Lăng Nhược Hy kề môi đến vành tai Tần Ngôn cắn nhẹ một phát, cất giọng thì thào: “Ngôn Ngôn, em yêu chị, chị là của em!”
“Ưm.
.
.
ahh~.
.
.
Hy Hy.
.
.
chị yêu em.
.
.
mọi thứ trên người chị.
.
.
hah~.
.
.
đều thuộc về em.
.
.
chị yêu em nhiều lắm.
.
.
ahh~”
Vô cùng hài lòng với lời khẳng định này, Lăng Nhược Hy chen thêm ngón tay thứ ba vào, huyệt động bị đâm cuồng bạo đến rung nảy dữ dội.
Một bên ngực bị nắn đến mất kiểm soát, biến thành đủ loại hình dạng.
Hốc tai mẫn cảm của Tần Ngôn cũng bị tấn công kịch liệt khiến cô sướng đến run người, cảm giác bản thân như đang lạc vào cõi trầm luân mê mê dại dại.
“Ahh~.
.
.
em xé nát chị mất~.
.
.
ưmm.
.
.
nhẹ.
.
.
nhẹ lại một chút.
.
.
ahh~.
.
.”
Thân thể uốn éo tựa như đang hồi đáp lại mọi hành động thú tính của Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn rên lên thảm thiết, khoái cảm sung sướng đang không ngừng kéo đến như muốn thổi tung lý trí của cô ngay lúc này, tiếng rên theo đó cũng to hơn, dồn dập hơn ban nãy.
Hơi thở tràn lan khắp bốn phía, gương mặt đỏ au phi thường diễm lệ, đôi mắt đen láy hiện lên vài tia khát dục không cách nào che giấu.
“Ưmm.
.
.
Hy Hy.
.
.
chị chịu.
.
.
chịu không nổi.
.
.
ahh~.
.
.”
Nâng tay vuốt ve gương mặt dâm mỹ của đối phương, Lăng Nhược Hy vừa nhìn vừa cười đến mãn nguyện: “Ngôn Ngôn~ vẻ mặt này của chị chỉ có em được nhìn thấy thôi, có biết không?”
“Ahh.
.
.
tuân.
.
.
tuân lệnh~.
.
.
ưmm.
.
.
chỉ mỗi mình em thôi.
.
.
ahh.
.
.
Hy Hy.
.
.
chị sướng chết mất~.
.
.
ngón tay em vào sâu quá.
.
.
ưmm~.
.
.”
Một trận hoan ái nồng nhiệt đang diễn ra, bất ngờ bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa khiến Tần Ngôn hoảng hồn xanh mặt.
“Giám đốc Tần, đừng quên 1 giờ chúng ta có hẹn với đối tác quan trọng.”
Lăng Nhược Hy lập tức chen tay vào miệng Tần Ngôn, vừa khuấy động ở bên trong vừa nói: “Không được rên.
Em không muốn cô ta nghe thấy!”
“.
.
.”
Lại.
.
.
lại không được rên?!
Khổ chết tôi mất!!!
Huyệt động vẫn bị ba ngón tay kia dày vò không thương tiếc, Tần Ngôn liếm láp tay Lăng Nhược Hy, thều thào trong bất lực: “Ưm.
.
.
ahh.
.
.~”
Những cú đâm mạnh bạo như muốn cắn xé linh hồn của Tần Ngôn, cơn cao triều thứ hai đánh úp đến choáng ngợp, cô kiềm nén đến ứa ra nước mắt, ưỡn cong người giãy mạnh lên vài cái.
“Ưmm~.
.
.
hah.
.
.
hahhh~”
Thay vào tiếng rên là tiếng thở dồn dập phả ra liên tục, Lăng Nhược Hy tiến đến hôn nhẹ lên cánh môi thơm mềm, nhỏ giọng nói với đối phương: “Ngôn Ngôn ngoan~ chỉ được phép rên rỉ cho mỗi mình em nghe thôi có được không?”
Nỗ lực mở to mắt nhìn Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn nâng nhẹ khoé môi, cười yêu chiều vô hạn: “Ừm.
Bảo bối.
.
.
chị chỉ thế này với mỗi mình em thôi!”
Được dỗ ngọt bằng những lời nói ôn nhu như khắc sâu tận trong đáy lòng, Lăng Nhược Hy cười đến tít mắt.
Cô choàng tay lên cổ bế Tần Ngôn vào phòng tắm, rửa sạch sẽ nơi tư mật sau đó lại bế đối phương ra ngoài, thay quần áo đàng hoàng tươm tất để đi gặp đối tác.
“Giám đốc, cô đã chuẩn bị xong chưa?” Cảnh Thuần đứng bên ngoài nhắc nhở nhưng vẫn không nghe thấy lời hồi âm.
Mãi đến một lúc sau cánh cửa mới mở ra, Tần Ngôn đứng sừng sững trước mặt cô với đôi mắt lườm ngang liếc dọc, không mấy gì vui vẻ.
“Lần sau không thấy trả lời thì.
.
.
đợi hẳn 15 phút hãy quay lại gọi lần nữa, có nghe rõ không?”
“.
.
.”
Muốn.
.
.
muốn khóc với hai cái người này ghê.
.
.
!
Cảnh Thuần đương nhiên không dám phản pháo, chỉ đành ngậm ngùi gật đầu: “Đã rõ.”
Thu lại ánh mắt băng lãnh của mình, Tần Ngôn nghiêng người nhìn về phía sau, cười cưng chiều nhìn người đang nằm, thấp giọng nói: “Hy Hy, em nằm nghỉ ngơi một lúc, chút nữa chị sẽ về với em.”
Lăng Nhược Hy cười đáp lại, cô khẽ nháy mắt một cái: “Chị đi đi, em chờ.”
Hai ánh mắt cứ thế giao nhau tràn đầy nhu tình.
Nhưng người đứng bên cạnh thì.
.
.
tràn trề bất lực, Cảnh Thuần đợi mãi không thấy Tần Ngôn nhúc nhích đành phải lên tiếng: “Giám.
.
.
giám đốc, đi thôi.
Chúng ta sắp trễ giờ rồi.”
Tiếng gọi đánh gãy sự miên man của Tần Ngôn, thú thật thì Lăng Nhược Hy cười lên quá đẹp, suýt chút nữa thất hồn lạc phách cô luôn rồi! Cô cố gắng trấn tĩnh, nhanh chân bước ra ngoài đóng cửa lại, sau đó cùng Cảnh Thuần xuống xe đi đến điểm hẹn.
Chuyến đi hôm nay khá suôn sẻ, chỉ trong vòng 2 giờ Tần Ngôn đã hoàn thành cuộc gặp gỡ với đối tác.
Thời điểm xe lăn bánh trở về khách sạn, cô hướng mắt nhìn ra cửa, ngắm nhìn những hạt bông tuyết đang rơi mà tâm hồn cũng trở nên thư thái.
Mùa đông năm nay có Lăng Nhược Hy bên cạnh, sắp tới cũng nên chọn một vài nơi lãng mạn để hai người cùng nhau ngắm tuyết, cùng nhau trải qua mùa đông lạnh giá như thế này.
“Giám đốc Tần.
.
.
chuyện đêm qua tôi thật xin lỗi.
.
.” Xe chạy được một lúc thì Cảnh Thuần cũng chủ động mở miệng.
Tần Ngôn không xoay mặt lại, chỉ nhàn nhạt đáp: “Không phải lỗi của cô.
Tôi biết cô không cố ý, nhưng lần sau ăn nói trước mặt Hy Hy cẩn thận một chút.
Tôi không muốn cô ấy phiền lòng.”
Quả thật, cô đối với Cảnh Thuần đã có chút trọng dụng, nếu không cô đã thẳng tay đuổi cổ cái nữ nhân.
.
.
ngờ nghệch này đi rồi.
Đần độn hết chỗ nói.
.
.
!
“Tôi hiểu rồi, lần sau sẽ chú ý hơn.” Cảnh Thuần từ tốn đáp lại.
Cô âm thầm đánh giá, xem ra mối quan hệ giữa hai nữ nhân này rất tốt, rất khó để thực hiện kế hoạch chia rẽ.
Lần này phải báo cáo cho Vương Sinh cẩn thận một chút, để hắn suy tính kỹ lưỡng hơn.
Bằng không tiếp tục thế này cô nhất định sẽ bị tống cổ đi mất!
Về đến khách sạn, Tần Ngôn bước thật nhanh để về phòng của mình.
Vừa mở cửa ra đã thấy Lăng Nhược Hy gom gọn giúp cô quần áo, sắp xếp cẩn thận vào vali chuẩn bị cho chuyến bay về lại BK.
“Xong việc rồi thì tranh thủ về thôi, em không thích chị ở đây chút nào.” Tiến đến ôm lấy Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy bĩu môi nũng nịu.
Tần Ngôn vòng tay ôm lại đối phương, ngả vào lồng ngực kia an tĩnh nhắm mắt: “Ừm.
Chúng ta về.”
Vuốt ve mái tóc đen mềm như tơ lụa, Lăng Nhược Hy hôn lên đó vài cái, siết chặt cái ôm gằn giọng như đang tra hỏi: “Có nhớ rõ những gì chị đã hứa với em không vậy?”
Ngửa mặt nhìn Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn cười đến run mi mắt: “Nhớ rồi, bảo bối.
Chị là của em, của em tất, có được chưa?”
Không thể phủ nhận, mỗi lần Lăng Nhược Hy nghe thấy hai tiếng gọi này nội tâm không ngừng nhộn nhạo.
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống đôi môi ngọt ngào của Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy thở dài đến thoả mãn: “Ngôn Ngôn, cứ thế này em thật hạnh phúc quá a~”
“Ừm.
Chị cũng vậy.
.
.”
Hai thân nhiệt ấp áp quấn chặt lấy nhau, tựa như đang sưởi ấm cho nhau giữa cái lạnh của mùa đông khắc nghiệt.
Trong lòng mỗi người đều dâng lên một cỗ cảm xúc tê dại, muốn ngây ngốc trước tình yêu mà đối phương dành cho mình.
**
Thời gian trôi chậm vài ngày, Cảnh Thuần cảm thấy tình hình như thế này lại không ổn.
Tần Ngôn đối với cô tuy có chút tín nhiệm nhưng hoàn toàn không dễ lấy lòng, không dễ chen chân vào để tác động đến Lăng Nhược Hy.
Tối hôm đó, cô ngẫm nghĩ một lúc liền gọi cho Vương Sinh để báo cáo.
“Thiếu gia, cứ tiếp tục thế này không phải là cách.
Tần Ngôn không dễ bị lay động, tình cảm đối với Lăng tiểu thư lại rất tốt.
Hơn nữa, từ lúc trở về từ QC, Lăng tiểu thư có vẻ đã chú ý đến tôi hơn, như vậy rất khó để hành động.” Tần suất Lăng Nhược Hy xuất hiện ở văn phòng càng lúc càng nhiều, mỗi lần đến đều nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, cô cảm nhận được và cũng không dám manh động như lần trước, sợ sẽ khiến đối phương tăng thêm nghi ngờ.
“Vậy sao? Những ngày này ở bên cạnh Tần Ngôn, cô cảm thấy cô ta thế nào?”
Cảnh Thuần tự tin trả lời: “Tính cách người này ngoài lạnh trong nóng, ngoài miệng tuy có vẻ hơi độc địa nhưng nội tâm rất mềm yếu.
Cô ta đối với Lăng Nhược Hy lại quan tâm rất đặc biệt, hành xử ôn nhu khác thường.
Tình cảm giữa hai người rất tốt, thật sự.
.
.
rất khó để chia rẽ.”
Chỉ thông qua ánh mắt, thông qua cử chỉ của Tần Ngôn, Cảnh Thuần có thể nhận biết tình cảm nữ nhân này dành cho Lăng Nhược Hy to lớn cỡ nào.
Đừng nói là chen chân vào, ngay cả muốn Tần Ngôn liếc mắt nhìn đến cô một lần cũng e là không thể.
Cảnh Thuần rất biết lượng sức mình, chuyện này.
.
.
quả thật nằm ngoài khả năng của cô rồi!
Huống hồ Lăng Nhược Hy cũng không phải tầm thường, cứ vớ va vớ vẩn ở trước mặt Tần Ngôn, nói không chừng cô sẽ bị con mãnh thú kia bằm cô ra thành đống thịt nhão!
Vương Sinh nghe xong chỉ khẽ nhíu mày: “Nội tâm mềm yếu.
.
.
?” Hắn trầm mặc một lúc rồi tiếp tục nói: “Nếu đúng như vậy thì không cần đánh trực diện nữa, chúng ta sẽ thay đổi kế hoạch.”
“Vâng, xin thiếu gia chỉ điểm.”
Vương Sinh chầm chậm nói, hắn tường tận đưa ra kế sách của mình.
Cảnh Thuần nghe xong liền đắn đo, giọng có chút lo lắng: “Thiếu gia.
.
.
như vậy có hơi.
.
.”
“Cô yên tâm, mọi trách nhiệm tôi sẽ gánh chịu.
Cô chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được rồi, chuyện khác cứ để tôi lo.” Vương Sinh lên tiếng trấn an.
Cảnh Thuần vẫn cảm thấy không tốt, có một nỗi bất an, đâu có còn có sự áy náy dâng lên không rõ khiến cô cau lại đuôi mày, khẽ giọng đáp lại: “Thiếu gia, chuyện này thật không tốt.
.
.
chúng ta có thể thay đổi kế hoạch được không?”
Vương Sinh “hừ” lạnh: “Còn cách nào khác sao? Cô Cảnh, tôi biết cô lo lắng điều gì, nhưng tôi tự biết giới hạn của bản thân.
Tôi tự biết cân nhắc, việc của cô chỉ cần làm đúng theo những gì tôi đưa ra là được.
Vì kế hoạch thay đổi nên tôi sẽ chuyển thêm tiền cho cô, gấp 5 lần so với số ban đầu, cô thấy thế nào?”
Nghĩ tới nghĩ lui, Cảnh Thuần nhắm mắt lại thở ra một hơi rồi đáp: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.”.