Khi Hai Tổng Tài Là Oan Gia

Chương 49


Đọc truyện Khi Hai Tổng Tài Là Oan Gia FULL – Chương 49


Một buổi sáng trong lành, khí trời sắp vào đông vô cùng mát mẻ.

Vì không có ai quấy rối nên Lăng Nhược Hy cùng Tần Ngôn đều ngủ rất ngon.

Thời điểm thức dậy cũng đã gần 9 giờ, cả hai nhanh chóng rời giường để ăn sáng.
Ăn xong thì cả hai lái xe đến trung tâm mua sắm nổi tiếng ở thành phố, cùng nhau lựa chọn vài món quà mang về cho người thân.

Mất gần một tiếng đồng hồ hai người mới chọn được món quà ưng ý, sau đó nắm tay nhau tản bộ đến những nơi khác, cùng nhau ăn vặt, cùng nhau xem phim như những cặp tình nhân bình thường.
Mỗi lần đến một nơi, Lăng Nhược Hy đều lấy điện thoại chụp hình cho cả hai, lưu giữ những khoảnh khắc đẹp nhất của hai người.

Thỉnh thoảng cũng sẽ có những bức hình chụp lén Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy càng chụp càng hăng say, càng chụp càng thích thú.

Những việc nhỏ nhoi thế này thôi nhưng đối với cô lại vô cùng ý nghĩa.
Quây quần đến xế chiều thì cũng trở về khách sạn, tranh thủ chút ít thời gian còn lại Tần Ngôn lấy máy tính ra để xem xét tình hình của Tần thị, Lăng Nhược Hy thì lấy hợp đồng ra kiểm tra một lần cuối, dù sao hôm nay cũng chính thức giao đến tay Lâm Tấn ký gia hạn.
Tối hôm đó, lần thứ ba cả hai đặt chân đến biệt thự của Lâm gia.

Buổi tiệc hôm nay so với hai ngày trước lại không quá đặc sắc, cũng không còn nhiều người đến tham dự.

Có lẽ ròng rã hai ngày tiệc tùng thì mọi người đã mệt cả rồi, nên ngày cuối cùng cũng không còn nhiều sức lực.

Sân khấu vẫn trình diễn những màn ca hát, dưới khán đài mọi người ngồi trò chuyện với nhau rôm rả.
Gần đến giữa tiệc, Lâm Tấn mời Lăng Nhược Hy vào phòng sách để ký kết gia hạn hợp đồng.

Tần Ngôn đang ngồi thưởng thức các món ăn thì bất ngờ Lâm Tịnh đi đến, trên tay còn cầm một hộp quà được đóng gói trang trọng đặt lên mặt bàn.

Tần Ngôn không biết cô nàng lại muốn giở trò gì, hộp quà này.

.

.

là tặng cho Lăng Nhược Hy sao?
Lúc tiệc bắt đầu không thấy con beo này đâu, Tần Ngôn còn thở phào nhẹ nhõm vì đỡ.

.

.

ngứa mắt.

Không ngờ thời gian thư thả chưa được bao lâu thì đột nhiên bây giờ lại xuất hiện.
Nhìn vẻ mặt u ám của Tần Ngôn khi trông thấy mình, Lâm Tịnh buồn cười ngồi xuống bên cạnh, nâng ly rượu trên tay làm động tác mời người kia: “Hôm nay là ngày cuối gặp mặt tôi rồi, có phải buồn lắm có đúng không?”
“.

.

.”
Tần Ngôn nghe xong không tránh khỏi nực cười, cô đanh lại ánh mắt nhìn người kia vô cùng ghét bỏ.

Nhìn thấy biểu cảm của đối phương Lâm Tịnh nhịn không được bật cười khanh khách, tiếp đến liền nói: “Tôi không có ý xấu với cô, chỉ muốn trêu cô thôi.

Ban đầu tôi còn nghĩ Hy Hy đối với cô là vui chơi qua đường cho nên mới thế, tôi cũng không thích chen chân đạp đổ hạnh phúc của người khác a! Không hạnh phúc.

.

.

thì tôi mới chen cho vui thôi~”
Hơi nghiêng đầu sang một chút, Tần Ngôn nheo mắt nhìn Lâm Tịnh, trong đầu thầm mắng một phen.

Nhưng ngẫm tới lui thì hình như trong những lời vừa rồi có hàm ý gì đó, cô liền mở miệng hỏi: “Cô cảm thấy.

.

.

chúng tôi hạnh phúc lắm sao?”
Lâm Tịnh ậm ừ đảo mắt suy nghĩ rồi đáp: “Không phải sao? Tôi thấy Hy Hy đối với cô rất tốt, rất yêu thích cô.

Không giống chơi qua đường mà là yêu thích thật lòng a!”
Không thể phủ nhận, chỉ một câu thế này thôi Lâm Tịnh đã lấy lại được biết bao nhiêu thiện cảm từ Tần Ngôn, cô cắn môi tránh để bản thân cười ở trước mặt cái con beo này, sau đó hỏi tiếp: “Ngày trước.

.

.

Hy Hy không đối xử với cô như vậy sao?”
Lâm Tịnh “xì” một tiếng: “Nếu được như vậy thì còn gì để nói nữa! Tôi chỉ được đối xử tốt.

.

.

ở trên giường thôi.”
“.

.

.”
Nhận thấy vẻ mặt bặm trợn của Tần Ngôn, Lâm Tịnh tiếp tục cười xuề xoà: “Âyy, tóm lại là cô ấy không yêu tôi.

Tôi khá bất ngờ khi một người như Hy Hy cũng có thể chân thành yêu thích người khác.” Nói xong liền đẩy hộp quà đến tay Tần Ngôn, Lâm Tịnh nháy mắt cười tinh nghịch: “Quà của tôi, chúc hai người viên mãn.

Cảm ơn vì đã nể mặt đến chung vui cùng ông nội tôi.”
Có chút khó tin, Tần Ngôn cụp mắt nhìn xuống món quà, thì ra là dành cho cô sao?
“Cô.

.

.

bỏ cái gì ở trong đó? Có phải là.

.

.

bom hẹn giờ hay khói độc gì gì không vậy?”
“.

.

.”
Vừa thấy Tần Ngôn có ý định mở ra, Lâm Tịnh lập tức ngăn cản: “Không được! Khi nào về thì hãy mở ra xem! Quà này rất.

.

.

đặc biệt.

Xem ở đây không được a!”
Vẻ mặt Tần Ngôn nửa tin nửa ngờ, cô lườm mắt thăm dò Lâm Tịnh, không biết con beo này lại tính giở trò gì.
Lâm Tịnh nhìn ánh mắt kia không tránh khỏi buồn cười, cô chu môi nói: “Không tin tôi sao? Tôi đang.

.

.

mách nhỏ cho cô thôi.”
Mách nhỏ.

.

.

?
Tóm lại là không muốn tin cái người này, Tần Ngôn “hừ” nhạt: “Không cho tôi mở tôi sẽ không nhận.

Ai biết cô nhét thứ gì ở trong đó để hãm hại tôi? Hạng người ranh mãnh như cô, nói không chừng trong đó sẽ chứa cái gì biến tôi thành kẻ xấu xí thì sao?”
Đến lúc đó cô sẽ danh chính ngôn thuận cướp Hy Hy của tôi chứ gì.

.

.

?
Cái đồ.


.

.

mưu mô xảo quyệt!
Nghe xong lại một phen nhịn cười không được, Lâm Tịnh bất đắc dĩ xua tay vài cái: “Đã nói tôi không phải hạng người đó mà! Lì lợm ghê, cô không nhận chắc chắn sẽ hối hận a!” Dứt lời liền đứng lên, Lâm Tịnh ghé sát tai Tần Ngôn thì thầm: “Trong đó chứa một cuốn bí kíp, giúp gia tăng khoái lạc khi.

.

.

làm tình.

Nhìn cô thế này chắc chắn không có nhiều kinh nghiệm, khi nào tận hưởng xong thì nhớ cảm ơn tôi.”
Lâm Tịnh nói xong vỗ vỗ lên vai Tần Ngôn hai cái rồi cũng đi tuốt.

Tần Ngôn ngồi đó ngơ ngác cũng không hiểu người này đang muốn nói gì.
Nhưng mà.

.

.

nhìn cô “thế này” là thế nào? Bộ quê mùa lắm sao.

.

.

?
Đúng là cái đồ khó ưa! Sau này tôi sẽ dày dạn kinh nghiệm hơn cô cho mà xem!!!
Lại nhìn xuống hộp quà cột nơ đỏ kia, Tần Ngôn nhìn đến ngẩn người, “cuốn bí kíp” gì mà bé tẹo thế này? Muốn chơi cô sao?!
Nhịn không được liền muốn mở ra, bất ngờ lúc đó lại có người đến mời rượu khiến cô trì hoãn lại động tác.

Cách đó không lâu Lăng Nhược Hy cũng hoàn tất việc ký kết trở về, hai người cùng nhau tiếp rượu, vì là ngày cuối nên Lâm Tấn cũng nhiệt liệt mời rượu hai người.
Lâm Tịnh loanh quanh một vòng rồi cũng quay lại bàn của Tần Ngôn, cười nói vui vẻ với các vị quan khách xong liền hướng đến Lăng Nhược Hy mời rượu: “Hôm nay uống nhiều một chút, sau này không biết bao giờ mới được gặp lại.”
Đứng gần bên cạnh, Tần Ngôn bĩu môi xem thường, cô cảm thấy không cần gặp lại mới là tốt nhất a!
Bất quá, cô cùng Lăng Nhược Hy cũng đáp lại rất nhiệt tình, uống nhiều hơn hẳn so với hai ngày trước.

Tiệc tàn thì hai người cũng xây xẩm mặt mày, tản bộ ra xe để trở về khách sạn.

Dìu Lăng Nhược Hy vào xe ngồi trước, thời điểm Tần Ngôn chuẩn bị bước vào thì Lâm Tịnh từ phía xa gọi với lại: “Tần Ngôn!”
Đứng trước cửa xe, Tần Ngôn ngoái đầu lại nhìn, Lâm Tịnh vội vã cầm hộp quà ban nãy chạy đến đặt vào lòng bàn tay Tần Ngôn, giọng có chút trách cứ: “Quà tôi tặng mà cô nỡ lòng nào bỏ ở một xó thế kia?!”
Cầm hộp quà trong tay Tần Ngôn mới chợt nhớ là bản thân để quên nó, cô nhìn nhìn Lâm Tịnh, sau đó lầm bầm một tiếng: “Cảm ơn.”
Nghe hai chữ này Lâm Tịnh không khỏi ngạc nhiên, liền cười đến vui vẻ: “Không cần cảm ơn.

Lần sau tôi đến BK chơi hai người nhớ tiếp đón tôi là được rồi!”
Vểnh môi cười nhạt nhẽo, Tần Ngôn tỏ vẻ không quan tâm đáp lại: “Nằm mơ.”
Nói rồi cũng cúi người bước vào xe, cô biết Lăng Nhược Hy khá say rồi cần phải về nghỉ ngơi sớm.
Ngồi trong xe, hướng mắt ra cửa nhìn thấy Lâm Tịnh vẫy tay chào tạm biệt mình, lại thêm cái vẻ mặt chúc phúc kia khiến Tần Ngôn bật cười khe khẽ, cô cũng đưa tay lên chào đáp lại.
Rất nhanh xe đã về trước khách sạn, vừa bước ra xe Lăng Nhược Hy đã tựa lên người Tần Ngôn, để đối phương dìu mình trở về phòng.

Hôm nay uống khá nhiều nên Lăng Nhược Hy thật sự rất chóng mặt, hoa cả mắt luôn rồi.
Đỡ Lăng Nhược Hy ngồi lên giường, Tần Ngôn cởi sạch quần áo trên người đối phương, tiếp đến bản thân cũng không còn mảnh vải liền dìu người kia đi vào bồn tắm.

Tắm rửa sạch sẽ Lăng Nhược Hy cũng tỉnh táo hơn được một chút, để Tần Ngôn sấy khô tóc rồi nằm xuống giường.

Thời điểm ngồi bên mép giường tự sấy tóc cho mình, Tần Ngôn nhìn hộp quà mà không khỏi tò mò.

Bây giờ cũng về đến nơi rồi, cô lưỡng lự một chút rồi cũng mở ra xem.
Vừa mở nắp ra, Tần Ngôn nhìn chăm chú món đồ được đặt ở bên trong.

Hoá ra không có “cuốn bí kíp” nào ở đây cả, mà là một vật nhỏ hình dạng quả trứng, nhưng bề ngang lại ốm hơn một chút.

Vật nhỏ màu hồng phấn, trên bề mặt có một nút tròn dính sát ở phần thân.
Là.

.

.

công tắc sao?
Thành thật mà nói, hiểu biết 28 năm của Tần Ngôn hoàn toàn không tồn tại thứ này.

Cô nhìn nó giống một món đồ chơi, nhưng chơi cái gì thì.

.

.

cô không biết!
Cái con beo chết tiệt.

.

.

rốt cuộc bí kíp mà cô nói là cái quỷ gì đây hả?!
Trong lúc còn đang thẫn thờ suy nghĩ thì bất chợt một hơi ấm tràn lên vai cô, Lăng Nhược Hy đặt cằm lên đó ôm Tần Ngôn từ phía sau, thấp giọng cười đùa: “Dâm tặc! Chị mua thứ này từ lúc nào?”
“.

.

.”
Kỳ thật, lượn trung tâm mua sắm cùng Tần Ngôn cả một ngày, Lăng Nhược Hy nhớ không ra nữ nhân này đã dừng chân ở đâu để mua thứ đó.
Nghiêng đầu nhìn người phía sau, Tần Ngôn trưng ra vẻ mặt ngờ nghệch: “Chị không mua.

Lúc nãy là Lâm Tịnh tặng cho chị a!”
Nghe xong Lăng Nhược Hy liền nhướn mày khó hiểu: “Hai người thân lắm sao?”
Quả thật là.

.

.

không thân! Nhưng Tần Ngôn không phủ nhận, sau hôm nay cô lại cảm thấy Lâm Tịnh không tệ như cô nghĩ, trái lại còn có chút thiện cảm.
Đôi lúc cô phải tự hỏi, có phải bản thân dễ dãi quá hay không.

.

.

?
Cầm vật nhỏ lên tay mình, Tần Ngôn đưa ngang tầm mắt ngắm nghía một lúc rồi hỏi: “Em biết đây là gì sao?”
Tần Ngôn không biết thứ này Lăng Nhược Hy cũng không lấy làm lạ, nhưng cái vẻ mặt ngốc nghếch kia khiến Lăng Nhược Hy nhịn không được mà phụt cười sảng khoái: “Cái này là.

.

.

phải thân lắm cô ấy mới tặng cho chị a!”
Quan sát thái độ Lăng Nhược Hy như vậy Tần Ngôn càng tò mò, nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc nó là gì?”
Lăng Nhược Hy cười lên thích thú, cô cắn nhẹ vành tai người kia, vươn lưỡi liếm láp hốc tai, động tác rất chậm rãi, liếm đến khi Tần Ngôn rên lên khe khẽ, bủn rủn ngả ra phía sau tựa hẳn lên người mình thì mới chịu dừng lại, trầm giọng nỉ non: “Chị muốn biết lắm có phải không.

.

.

?”
Vừa nói, tay Lăng Nhược Hy từ từ cởi ra chiếc khăn tắm của đối phương, dùng lực siết lên hai bầu ngực khiến Tần Ngôn than lên một tiếng.
“Ahh~.

.

.

nó.

.

.

nó là gì.

.

.

?” Từ thái độ của Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn đến lúc này cũng ngờ ngợ ra được điều gì đó, nhưng muốn chắc chắn cô vẫn cất giọng hỏi.
Duỗi tay cầm lấy vật nhỏ, Lăng Nhược Hy nhấn nhẹ công tắc, bất ngờ tiếng “rè rè” vang lên khiến Tần Ngôn tròn mắt kinh ngạc.

Lăng Nhược Hy ghé sát tai Tần Ngôn thì thào: “Chút nữa chị sẽ biết công dụng của nó.

.

.”
Tay cầm vật nhỏ áp lên nhuỵ hoa căng tròn, Lăng Nhược Hy tiếp tục thò lưỡi khuấy đảo hốc tai Tần Ngôn, toàn thân nóng lên không kiềm chế được dục vọng, Tần Ngôn thoát giọng rên lên từng tiếng.
“Ưm.

.

.

nhột.

.

.

hơi nhột a~.

.

.”
Di chuyển vật nhỏ xuống chân tâm ẩm ướt, Lăng Nhược Hy rà nhẹ lên hạt châu, Tần Ngôn lập tức giật nảy người.
Cảm giác lành lạnh, độ rung mạnh mẽ kéo đến quá nhanh khiến cô không kịp thích ứng.
Giữ vật nhỏ ở vị trí trung tâm, Lăng Nhược Hy xoa nắn mạnh bạo một bên ngực, lưỡi tác động mãnh liệt trong hốc tai gây cho Tần Ngôn một trận khoái cảm sung sướng, đầu óc cô lúc này cứ như đang cưỡi mây bay lơ lửng trên bầu trời, lâng lâng thoải mái đến kỳ lạ.
“Ưmm.

.

.

ahh.

.

.

rung.

.

.

rung mạnh quá.

.

.

chậm lại.

.

.

chậm lại một chút.

.

.

ahh~.

.

.”
Nghe thấy những lời nỉ non, Lăng Nhược Hy nhấn thêm một lần lên công tắc, vật nhỏ so với ban nãy liền rung lên mạnh hơn, giật nhanh hơn khiến Tần Ngôn choáng ngợp tâm trí.
“Ah.

.

.

ahh.

.

.

Hy Hy.

.

.

chậm lại.

.

.

chị sắp.

.

.

sắp đến rồi.

.

.

ưmm.

.

.

~”
Rất nhanh cao triều ập đến, dịch ngọt óng ánh tràn ra khỏi hang, nhưng động tác Lăng Nhược Hy vẫn không chịu dừng lại, Tần Ngôn rên xiết cong người, ngửa ra sau rên rỉ đến thống khổ.
“Dừng.

.

.

ahh.

.

.

ưmm~.

.

.

dừng lại.

.

.

chị chịu không nổi.

.

.


đừng nữa mà.

.

.

hahh~.

.

.”
Tần Ngôn há miệng thở dốc, bao nhiêu tinh tuý trên thế gian đều đọng lại trên gương mặt cô lúc này, phóng đãng đến cực hạn.

Thân thể uốn éo như một con xà tinh, cổ họng khô khốc run lên theo từng thanh âm tràn đầy mị hoặc.
“Hahh.

.

.

Hy Hy.

.

.

dừng lại.

.

.

chị chịu không nổi nữa.

.

.

ưmm~.

.

.”
Vật nhỏ vẫn bám chặt hoa hạch của mình, Tần Ngôn sướng đến tê dại, ngửa đầu tựa lên vai Lăng Nhược Hy, hai tay đưa lên níu chặt cổ người phía sau rên rỉ đến ngắt quãng từng nhịp.
Chỉ đến khi cảm nhận toàn thân Tần Ngôn run lên lẩy bẩy, co giật khắp người thì Lăng Nhược Hy mới dừng lại hẳn, liếm nhẹ lên vành tai đối phương thủ thỉ: “Có thích nó không.

.

.

?”
Tần Ngôn vẫn thở dốc từng hơi, hai mắt ẩn tràn sương mờ trắng đục, gương mặt ửng đỏ gợi dục đến tột đỉnh, cô cắn nhẹ môi dưới đáp rất khẽ: “Thích lưỡi của em hơn.

.

.”
“.

.

.”
Tâm tư nhảy múa tưng bừng, câu nói này kích thích Lăng Nhược Hy sùng sục ham muốn.

Cô kéo người Tần Ngôn nằm ngửa lại, dùng lưỡi liếm láp vùng bên ngoài huyệt động, nhẹ nhàng mút lên hạt châu đang có chút sưng tấy.
“Ngôn Ngôn~ chờ em một chút.”
Với tay kéo cửa tủ, Lăng Nhược Hy lấy bên trong ra một hộp ba con sói* (bcs), cô cẩn thận bọc lại vật nhỏ, tiếp đến liền nhấn công tắc cao nhất nhét vào bên trong huyệt động.

Cảm nhận được từng thớt thịt bên trong rung nảy dữ dội, Tần Ngôn cong chân rên ngâm khàn đục, cả gương mặt đã đỏ nay lại càng đỏ hơn.
“Ưm.

.

.

Hy Hy.

.

.

nó lạ quá a~.

.

.”
Cúi người mút mát nhuỵ hoa căng cứng trên chóp đỉnh, Lăng Nhược Hy ngẩng đầu nhìn Tần Ngôn, vuốt vuốt những sợi tóc rơi tán loạn trên mặt, ôn nhu mỉm cười: “Sẽ thoải mái lắm, nằm úp lại nào.”
Tần Ngôn ngoan ngoãn nằm sấp lại, Lăng Nhược Hy vịn lấy hông đối phương nâng cao lên chổng thẳng lên trời.

Tiếp đến liền cắn nhẹ bờ mông, thò lưỡi lướt lên lướt xuống vùng bên ngoài cúc hoa mẫn cảm.
“Ưmm~.

.

.

lưỡi em.

.

.

ấm quá a~.

.

.”
“Có thích không.

.

.

?”
“Thích.

.

.

ưm.

.

.

chị thích lắm~.

.

.”
Vật nóng ấm tiếp tục len lỏi vào động cúc hoa, động tác ra vào nhịp nhàng cưng chiều vô đối.

Tần Ngôn giật giật mi mắt, hơi thở tản ra tràn lan khắp bốn phía căn phòng.
Đẩy ngón tay nhét vật nhỏ sâu hơn một chút, Lăng Nhược Hy trực tiếp ngoáy mạnh đầu lưỡi vào bên trong cúc hoa, tác động thô bạo dày vò Tần Ngôn từng chút một.
“Ahh.

.

.

ưmm.

.

.

thoải mái~.

.

.

chị chết mất.

.

.

hah~.

.

.”
Hai tay xoa xoa nắn nắn hai bờ mông mềm mịn, Lăng Nhược Hy vạch căng ra tiếp tục ngoáy lưỡi của mình thâm nhập càng lúc càng sâu, toàn thân Tần Ngôn lúc này cũng rung lắc dữ dội.

Tiếng thở hoà theo tiếng rên, xen lẫn đâu đó còn có tiếng hét vang trong bất lực.
“Ahh.

.

.

Hy Hy.


.

.

chị sắp.

.

.

sắp chịu không nổi.

.

.

nhẹ một chút.

.

.

ưmm~”
Lăng Nhược Hy rút lưỡi của mình ra, ngón tay quét nhẹ lên cửa huyệt, thấm ướt chút dịch ngọt đang tràn lan ở nơi đó.

Đến khi ngón tay trở nên trơn trượt liền dời đến cúc hoa đâm nhẹ vào trong.

Nhấp lên nhấp xuống từng chút sau đó liền xuyên thủng đến lút cán.
“Ưm.

.

.

ahh~.

.

.

sâu.

.

.

sâu quá.

.

.

hah~”
Ôm hông đặt Tần Ngôn nằm ngửa lại, Lăng Nhược Hy tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt dâm đãng kia mà không khỏi thích thú.

Nữ nhân của cô, khi rơi vào hoan lạc lại mê người đến bực này!
Nâng hẳn hai chân Tần Ngôn chổm lên, ngón tay Lăng Nhược động liên tục trong cúc hoa, vật nhỏ ở vị trí cũ rung lắc không ngừng nghỉ, Lăng Nhược Hy tiếp tục áp môi xuống hoa hạch sưng đỏ kia ra sức mút mát, đầu lưỡi đánh mạnh từng nhịp lên nơi đó.

Cảm nhận được ba điểm tư mật đều bị dày vò không thương tiếc, khoái hoạt mãnh liệt khiến Tần Ngôn cắn mạnh môi dưới của mình, đôi mắt đen láy như ẩn như hiện một làn hơi nước, không cách nào khắc chế được sự sung sướng đang xâm lược thân thể.
“Ưmm.

.

.ah.

.

.

ahh.

.

.

Hy Hy.

.

.

chị.

.

.

có cái gì đó.

.

.

lạ lắm.

.

.

ahh.

.

.

dừng.

.

.

dừng lại có được không—— “
“Ahhh~~.

.

.”
Cơn cực khoái kéo đến đánh tung đầu óc, Tần Ngôn nấc lên từng tiếng rồi đứt quãng, cửa huyệt phun ra một chất lỏng trong suốt rơi vãi làm ướt nệm.

Thân thể cô co quắp lại giật nảy lên từng hồi.

Lăng Nhược Hy lập tức kéo vật nhỏ bên trong ra, chồm đến ôm chặt Tần Ngôn vào lòng cười vô cùng khoái trá.
Vuốt ve gương mặt phờ phạc vừa điên loạn trong hoan ái của người kia, Lăng Nhược Hy cưng chiều rải rác từng nụ hôn lên mặt, ngoắc môi trêu chọc: “Thoải mái lắm có đúng không.

.

.

?”
Tần Ngôn rã rời toàn thân, nỗ lực mở ra hai mắt nhìn người đang ôm mình, hơi nước trên mắt còn chưa tiêu tan đi hết, cô mím môi thẹn thùng: “Chị.

.

.

chị làm bẩn nệm rồi.

.

.”
Tâm trạng hỗn loạn đến mức chỉ muốn đào một cái lỗ để mà chui xuống, Tần Ngôn xấu hổ rúc mặt mình trong lòng đối phương.
Hôn lên chóp mũi đỏ au, Lăng Nhược Hy cười khẽ: “Không bẩn.

Đó không phải nước tiểu.

Đừng lo lắng.”
“Không.

.

.

nước tiểu thì là gì a?” Tần Ngôn ngước mặt hỏi.
“Ngày mai tự lên mạng tìm hiểu đi.”
“.

.

.”
Nói rồi, Lăng Nhược Hy cười lên vô cùng thoả mãn, cô đỡ Tần Ngôn ngồi dậy, mặc lại quần áo chỉnh tề cho hai người, tiếp đến liền bế Tần Ngôn ngồi lên sofa, gọi cho nhân viên lên thu dọn lại mọi thứ.
Sau khi xong xuôi hai người tiếp tục trở về giường nằm, Tần Ngôn mệt lả người ôm lấy Lăng Nhược Hy, thanh âm mềm mại tựa như lông vũ: “Hy Hy.

.

.

chị yêu em.

Yêu em nhiều lắm a~”
Đặt một nụ hôn lên trán đối phương, Lăng Nhược Hy yêu chiều đáp lại: “Em cũng yêu chị.

Ngủ ngon.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.