Khi Hai Tổng Tài Là Oan Gia

Chương 45


Đọc truyện Khi Hai Tổng Tài Là Oan Gia FULL – Chương 45


Lâm Tịnh học chung khoá với cô khi còn ở bên Anh, cũng là mối tình đầu của cô.

Nhưng nói một cách chính xác thì Lâm Tịnh không phải là người đầu tiên lên giường với cô, mà là người đầu tiên cô hẹn hò!
Năm thứ hai khi sang Anh, cô tình cờ gặp Lâm Tịnh trong một quán bar, lúc đó bản thân cũng chán cảnh “nay đây mai đó” rồi nên muốn tìm một cô bạn gái thực thụ.

Bất ngờ là sau một đêm mặn nồng Lâm Tịnh lại rất thích cô, vì đến đúng lúc nên cô cũng xác định mối quan hệ với nữ nhân này, hai người chính thức trở thành người yêu của nhau có danh có phận.
Vì bối cảnh Lăng Nhược Hy quá mức đặc biệt nên cô không tiết lộ với bất kỳ ai, kể cả là Tô Thanh cũng phải đến sau này mới được biết.

Lâm Tịnh với cô yêu nhau là thế, nhưng chẳng ai nói cho ai biết thân phận của mình là gì.

Cô chỉ biết là Lâm Tịnh rất giàu, chẳng những không cần nhận những món quà cô đưa đến mà còn tặng ngược lại cho cô rất nhiều món giá trị.

Nhưng xem ra bây giờ cô đã biết được gia thế của đối phương rồi.
Cô nàng họ Lâm có mặt ở buổi tiệc này, nếu không phải là đứa cháu gái mà Lâm Tấn nhắc đến khi nãy thì còn không biết là ai đây nữa!
Tình cũ không rủ cũng đến.

.

.

Lăng Nhược Hy không biết mình có nên bỏ của chạy lấy người ngay lúc này hay không.

.

.

Bởi vì mối tình kéo dài vỏn vẹn 2 tháng với Lâm Tịnh mà cô đã tốn không biết bao nhiêu mồ hôi.

.

.

mới dứt được với nữ nhân này! Cô nhớ rõ từ lúc giai đoạn phát triển đến ngày thứ 10 cô đã nhàm chán không chịu nổi, liên tục đề nghị chia tay mà Lâm Tịnh không chấp nhận.

Níu níu kéo kéo khiến cô đau hết cả đầu, phải đến khi cô lăng chạ với người này qua người khác, cố tình để Lâm Tịnh phát hiện, vì không muốn mất mặt nên cô ta mới chấp nhận kết thúc mối tình này.
Đứng ở trước mặt Lăng Nhược Hy, Lâm Tịnh không giấu được vui mừng, lại hỏi một câu hết sức ngớ ngẩn: “Bồ đến đây để tìm mình sao? Có phải mấy năm nay bôn ba nhiều nơi rồi mới phát giác mình là chân ái của bồ có đúng không?”
Nửa đùa nửa thật, Lâm Tịnh nói xong lại cười vô cùng thích thú, cô đến tận lúc này vẫn nhớ rõ từng mùi hương trên cơ thể Lăng Nhược Hy, bất luận ngủ với bao nhiêu người vẫn cảm thấy nữ nhân này mới đúng là cực phẩm!
Người có thể khiến cô rêи ɾỉ đến thống khổ, duy nhất chỉ có vị mỹ nhân đứng trước mặt lúc này mà thôi!
Đứng một bên quan sát nãy giờ, lại thêm câu nói Lâm Tịnh vừa thốt ra khiến Tần Ngôn nổi gân xanh đầy mặt, hai mắt đỏ lên như muốn thiêu cháy Lăng Nhược Hy thành một nhúm tro tàn.
Cảm nhận được sát khí đằng đằng đang vây kín thân mình, Lăng Nhược Hy cố giữ nét mặt bình tĩnh, cười qua loa đối đáp với Lâm Tịnh: “Đừng đùa.

Mình đến đây vì công việc.”
Nghe hai chữ công việc, Lâm Tịnh nghĩ đến gì đó liền trợn ngược hai mắt, mấp máy môi rặn ra từng chữ: “U trời.

.

.

đừng nói là.

.

.

bồ là cháu của ông Lăng mà ông nội mình nhắc đến nha?”
Lăng Nhược Hy điềm tĩnh gật đầu.

Cố rà lại đống dữ liệu trong đầu, Lâm Tịnh cười như được mùa vỗ tay vài cái: “Bồ hay thật a! Vậy mà suốt thời gian chúng ta yêu nhau, mình hoàn toàn không biết xuất thân của bồ!”
Nghe đến đây, Lăng Nhược Hy cũng không dám nhìn sang Tần Ngôn nữa, cô biết nữ nhân của mình vốn là giấm chúa, dù bản thân đang ở thế thượng phong cũng không dám chọc giận Tần Ngôn về khoản này!
Thấy sắc mặt Lăng Nhược Hy cứng đờ lại, trên trán cũng lấm tấm vài giọt mồ hôi, Lâm Tịnh nghĩ cũng không nghĩ lập tức đưa tay lên giúp người kia lau xuống, tiếp tục cười đùa: “Sao đây? Gặp lại mình hồi hộp lắm có phải không? Sao lại đổ mồ hôi nhiều thế này?”
Lăng Nhược Hy không nhanh không chậm bắt cổ tay đối phương hạ xuống.

Vốn muốn lịch sự một chút nhưng nụ cười của Lăng Nhược Hy cũng bắt đầu suy yếu: “Lâm.

.

.

Lâm Tịnh, bồ quay lại chỗ ông Lâm trước đi, lúc nãy ông đang tìm bồ thì phải.”
Nguyên một thân beo áp sát đến người Lăng Nhược Hy, con beo đó khẽ nháy mắt một cái: “Ừm.

Nè nè, mình không trách bồ chuyện trước đây đâu.

Nếu hiện tại bồ có hứng thú với mình thì cứ nói, chúng ta cùng nhau ôn lại chuyện cũ!”
“.

.

.”
Có một cô thợ săn họ Tần đang đứng bên cạnh chứng kiến hết thảy, cô đang rất muốn lột da con beo trước mắt, mang miếng da đó về làm thảm lót chân, mỗi ngày giẫm qua giẫm lại mấy chục cái thì cô mới hả giận!
Không phải Lâm Tịnh không để ý, rõ ràng không khí ngoài trời rất mát mẻ không hiểu sao lại có thứ gì đó bốc lên ngùn ngụt, khiến cô nóng nực gần chết rồi đây này!
Bất quá, cô cũng chẳng hề nhìn đến Tần Ngôn một lần nên không thể phát hiện.

Từ lúc gặp lại Lăng Nhược Hy, tầm mắt của cô thu hẹp lại dường như chỉ nhìn thấy một người, làm sao nhận ra bên cạnh đang có hai mũi dao sắc nhọn đang hướng về phía mình kia chứ?
“Nhớ kỹ lời mình nói, mình đi đây.

Chút nữa gặp lại.” Lâm Tịnh chịu không nổi khí nóng ở chỗ này, lấy tay làm quạt phẩy phẩy lên mặt mình vài cái sau đó liền đi tuốt.
Cuối cùng con beo kia cũng chịu buông tha cho dân lành, Lăng Nhược Hy thở phào nhẹ nhõm.

Cô trốn tránh ánh mắt của Tần Ngôn, cúi mặt nhìn thức ăn trên bàn, vươn tay muốn gắp một miếng sushi thì bất ngờ lại bị người kia giành trước.

Vẫn không ngẩng đầu lên, cô tiếp tục gắp sang miếng khác cũng bị giành lấy mất.
Bất đắc dĩ ngước mắt nhìn lên một chút, Lăng Nhược Hy dồn hết sức bình sinh để tạo ra một nét mặt trầm tĩnh, tỏ vẻ bất mãn nói: “Thế nào? Không muốn cho tôi ăn sao?”
Nội tâm hơi run, nhưng cô biết bản thân không nên thể hiện ra mặt.

Dù sao thì mình cũng đang ở.

.

.

kèo trên mà, không cần thiết phải sợ đến vậy a!
Không ngờ lại qua mặt được Tần Ngôn, nhìn Lăng Nhược Hy vẫn giữ thái độ lạnh lùng với mình mà cô không ngừng chua xót.

Lúc nãy với nữ nhân kia thì cười cười nói nói, nhìn đến mình lại trưng ra cái mặt như đưa đám thế kia.

.

.
Buồn chết cô luôn rồi!
Tần Ngôn siết lại hai hàng mày xinh đẹp, bặm môi đầy bất mãn: “Không cho ăn!”
Không hiểu sao nhìn Tần Ngôn như vậy lại có chút buồn cười, Lăng Nhược Hy trưng ra vẻ bình thản tiếp tục nói: “Không cho tôi ăn chút nữa làm sao mà uống? Có phải muốn nữ nhân kia chuốc say tôi không?”
“.


.

.”
Không! Không! Không! Không!
Vạn lần không!!!
Gào thét trong lòng một lúc, Tần Ngôn nhanh tay nhét miếng sushi vào miệng Lăng Nhược Hy, tốc độ gọn gàng lại dứt khoát khiến người phòng thủ chặt chẽ như Lăng Nhược Hy cũng trở tay không kịp.
Đứng sững sờ nhìn cười trước mắt, Lăng Nhược Hy cẩn thận nhai nhồm nhoàm trong miệng, thiếu chút nữa lại phụt cười phun ra hết, càng nhìn vẻ mặt tức tối của Tần Ngôn càng cảm thấy buồn cười đến khó nhịn.
Nữ nhân của cô.

.

.

đáng yêu quá mức cho phép rồi đi!
“Xin chào xin chào! Trước tiên xin gửi lời cảm ơn đến các vị quan khách ngày hôm nay.”
Cả hai đang ăn cũng hướng mắt nhìn về sân khấu, nơi ngọn nguồn phát ra âm thanh vừa rồi.

Người đang phát biểu chính là Lâm Tấn, đứng bên cạnh ông còn có cháu gái mình là Lâm Tịnh.
“Lý do tổ chức buổi tiệc hôm nay là vì tôi muốn tri ân tình hữu nghị giữa Lâm gia cùng Lăng gia.

Chúng tôi đã có 20 năm gắn bó trên thương trường, cứ mỗi 5 năm tôi đều tổ chức một buổi tiệc long trọng để khoản đãi ông bạn già của mình.

.

.”
Lâm Tấn nói đến hăng say, tiếp đến là gửi lời cảm ơn vì sự có mặt của Lăng Nhược Hy cùng Tần Ngôn.

Vừa nghe thấy hai cái tên Lăng- Tần, toàn bộ ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía Lâm Tấn hướng tay đến.

Nhìn hai vị mỹ nhân đứng bên cạnh nhau, từng tiếng “ồ ồ” vang lên âm ỉ, kèm theo những tiếng huýt sáo như đang tán thưởng.
Đang ăn ngon lành tự nhiên thành tâm điểm của sự chú ý, cả Tần Ngôn cùng Lăng Nhược Hy đều vô cùng khó chịu.

Thế nhưng, vì phép lịch sự trong giao tiếp nên trên miệng hai người vẫn giữ nguyên nụ cười hoà nhã, tiện thể đưa tay lên vẫy chào mọi người một cách thân thiện.
Sau một màn giới thiệu khoa trương, Lâm Tấn lại luyên thuyên nói về cháu gái mình: “Tiểu Tịnh từng du học ở Anh một thời gian.

.

.”
Nào là hát hay, nhảy đẹp gì gì đó ông đều đem ra nói tuốt.

Tần Ngôn híp mắt đứng xem, môi nhếch lên có chút khinh thường.
Kết thúc bài phát biểu, Lâm Tấn hướng mọi người nhìn lên sân khấu để xem tiết mục trình diễn của cháu gái mình.

Những tiếng vỗ tay ồn ào vang lên cùng với những tiếng hò hét cổ vũ.
Vừa lên nhạc, Tần Ngôn lập tức quay sang Lăng Nhược Hy nhíu mày: “Xoay mặt lại, chị không cho phép em xem!”
Lăng Nhược Hy thở nhẹ một tiếng, nói như đang cố thuyết phục đối phương: “Không được a! Như vậy bất lịch sự lắm.

.

.

dù sao cô ấy cũng là cháu gái của ông Lâm.”
Ấm ức đến sắp rơi nước mắt, Tần Ngôn tức giận xoay người, vừa định bỏ đi thì Lăng Nhược Hy duỗi tay níu lại: “Ngôn Ngôn, ngoan một chút có được không? Tối nay.


.

.

tôi cho phép chị ôm tôi ngủ.”
Ngoảnh đầu nhìn Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn khó tin hỏi lại: “Có thật không.

.

.

?”
Lăng Nhược Hy khẽ gật đầu thay cho lời khẳng định.
“Nhưng mà.

.

.

chị muốn em cũng ôm chị ngủ, hai người ôm nhau mới thích.”
“.

.

.”
Đúng là.

.

.

được voi đòi tiên mà!
Thấy Lăng Nhược Hy không thoả hiệp, Tần Ngôn mím môi ủ rũ: “Không muốn thì thôi.

Bỏ tay chị ra, để chị vào nhà vệ sinh.

.

.

khóc!”
“.

.

.”
Đang uy hϊếp tôi có đúng không.

.

.

?
Lườm mắt liếc xéo đối phương, Lăng Nhược Hy muốn cười lại không cười, kéo tay Tần Ngôn lại đứng sát bên mình, khẽ giọng nói: “Được rồi được rồi.

Tối nay ôm nhau ngủ, bây giờ ngoan ngoãn có được không? Người ta đang nhìn hai chúng ta kia kìa.”
Tin tức giám đốc Tần thị đồng tính lên trang nhất hơn một tháng trước đến giờ vẫn chưa nguội hẳn, khó tránh sẽ có nhiều người chú ý đến Tần Ngôn lúc này.

Bất quá, Lăng Nhược Hy cũng không sợ, ai muốn săm soi thế nào thì kệ họ.

Quan trọng là cảm nghĩ của Tần Ngôn, cô biết nữ nhân này không thích bị chú ý, nên tốt nhất là hạn chế những hành động thân mật giữa đám đông như thế này.
An ổn lại rồi thì Lăng Nhược Hy cũng hướng mắt lên sân khấu lắng nghe ca khúc Lâm Tịnh trình bày, nếu đánh giá chân thực thì cũng khá hay.

Nữ nhân xinh đẹp, giỏi giang, lại có nhiều tài năng như Lâm Tịnh cũng là một viên ngọc quý hiếm.


Nhưng quả thật Lăng Nhược Hy cố gắng lắm rồi cũng không thể phát sinh tình cảm với nữ nhân này, đã dành thời gian cũng như cho bản thân một cơ hội nhưng không tài nào yêu thích nổi.
Nghĩ đến đây, cô lại đánh mắt nhìn sang Tần Ngôn, người có thể chạm được đến trái tim cô duy nhất chỉ có nữ nhân này.

.

.
Từ nãy đến giờ Tần Ngôn không xem màn trình diễn, chỉ một mực nhìn Lăng Nhược Hy say đắm.

Bất ngờ lúc người kia quay sang nhìn cô, cô lại cảm nhận được ánh mắt cưng chiều không sao giấu được.

Tần Ngôn lòng vui như nở hoa, một sự ấm áp chan hoà trong lồng ngực.

Cô chớp chớp mi mắt, nhẹ nhàng chu môi “chụt” một cái gửi đến Lăng Nhược Hy một nụ hôn gió.
“.

.

.”
Càng ngày càng đáng yêu hết phần thiên hạ!
Lăng Nhược Hy không biểu hiện cảm xúc, giả vờ không quan tâm tiếp tục dán mắt lên sân khấu, thế nhưng khoé môi phản chủ lại tự ý nâng lên một đường cong mờ nhạt.
Màn trình diễn kết thúc, Lâm Tịnh chào khán giả sau đó không quên hướng đến Lăng Nhược Hy vẫy vẫy tay, nâng lên micro nói cho xong một câu cuối cùng: “Hy Hy, I love you~”
Vì từng du học ở Anh, lại thêm phong cách đậm chất phương Tây nên những lời này đối với hầu hết những người có mặt đều vô cùng bình thường.
Duy nhất một người là cảm thấy bất thường mà thôi!
Nét mặt căng hơn dây đàn, Tần Ngôn nghiến răng không giấu được vẻ phẫn nộ.

Cô thật sự, thật sự, thật sự muốn lột da beo lắm rồi a!!!
Không khí vừa tươi mát được ít phút bất ngờ lại nóng bức trở lại rồi, Lăng Nhược Hy còn chưa biết phải dập lửa thế nào thì bất ngờ có vài người cầm trên tay ly rượu tiến đến trước mặt cô.
Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chưa bao giờ Lăng Nhược Hy cảm thấy được mời rượu cũng có mặt tốt như lúc này.
Kẻ đến người đi, vì danh tiếng của Lăng- Tần quá đỗi hào hùng nên lần lượt những người có mặt đều đến mời rượu.
Uống được một lúc, Tần Ngôn đưa mắt ra hiệu cho Lăng Nhược Hy, cả hai từ từ tìm cách tránh thoát, nếu cứ tiếp tục uống thế này thì chẳng bao lâu sẽ gục ở đây mất!
Cũng may là không ai dám ép hai người nốc cạn, nhấp môi vài ngụm liền có thể cho qua.

Tửu lượng Lăng Nhược Hy rất kém, mới nhiêu đó thôi cũng khiến cô hơi hoa mắt choáng đầu, riêng Tần Ngôn thì khá hơn rất nhiều nên hoàn toàn thanh tỉnh.
Tiếp khách xong Lâm Tịnh cũng mò về chỗ Lăng Nhược Hy đang đứng, cô tiến lại gần Lăng Nhược Hy, nhìn hai cái má hơi ửng hồng liền buông lời trêu chọc: “Hy Hy, uống say rồi có cần mình đưa bồ về không?”
“Không cần.

Có tôi đưa cô ấy về là được rồi.”
Thanh âm cao lãnh vừa phát ra, Lâm Tịnh có chút bất ngờ xoay người lại nhìn, thì ra sau lưng cô còn có một mỹ nhân xinh đẹp đến bực này, vậy mà nãy giờ không hiểu sao cô lại không chú ý.
Cảm nhận được ánh mắt chứa đầy hàn khí của đối phương, Lâm Tịnh ngờ ngợ ra một vấn đề.

Nhưng mà khoan đã, mỹ nhân này sao lại trông có chút quen mắt?
Sắp xếp não bộ lại một chút, Lâm Tịnh “à” lên một tiếng, nhướn mi nói: “Hoá ra là giám đốc Tần.

Tôi biết cô, tháng trước vừa thấy cô ở trên tivi thì phải?”
Nghe rõ hàm ý giễu cợt trong câu nói kia, Tần Ngôn khẽ nhếch môi cười: “Phải, tôi cùng Hy Hy thật không may, lại để đám chó săn kia bắt được.

Nhưng không sao, chúng tôi cũng không sợ ánh mắt của người ngoài.”
Có điếc cũng biết Tần Ngôn cố tình nhấn mạnh hai từ “chúng tôi”, Lâm Tịnh lại một phen kinh ngạc, lần đó cô cũng không quan tâm mà xem kỹ bài báo, chỉ nghe ngóng được cái tên nổi bật là giám đốc của Tần thị mà thôi, hoá ra người bên cạnh lại là Lăng Nhược Hy sao?
Nhận thấy tình hình không ổn, Lăng Nhược Hy xen mồm nói vào: “Lâm Tịnh, buổi tiệc cũng sắp kết thúc, nhờ bồ gửi lời đến ông Lâm là tôi say rồi xin phép về trước.”
Lâm Tịnh liếc mắt nhìn Tần Ngôn, ánh mắt dần chuyển sang Lăng Nhược Hy lại bật chế độ ôn hoà: “Hai ngày tiếp theo bồ vẫn đến có đúng không?”
Lăng Nhược Hy gật đầu “ừm” lên rất khẽ.
“Được rồi.

Hẹn mai gặp lại.

À mà chúng ta có thể trao đổi số điện——”
“Đi thôi, em say rồi.

Chúng ta nên về sớm để nghỉ ngơi.” Tần Ngôn chen ngang lời Lâm Tịnh, choàng tay giữ chặt cánh tay Lăng Nhược Hy, cất giọng mềm mại.
Lăng Nhược Hy đương nhiên không dám cãi lệnh, cô lập tức quay sang Lâm Tịnh nói lời tạm biệt: “Mình về trước, ngày mai gặp lại.”
Nhìn bóng lưng hai người dần dần đi khuất, Lâm Tịnh nhếch môi dè bĩu.

Cô biết Lăng Nhược Hy bản tính phóng túng thế nào, thầm nhủ nay mai sẽ “đá” Tần Ngôn lăn long lóc cho xem!
Đến lúc đó đừng có mà khóc!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.