Khi Hai Tổng Tài Là Oan Gia

Chương 40


Đọc truyện Khi Hai Tổng Tài Là Oan Gia FULL – Chương 40


Vài ngày sau
Kim giờ chạm mốc số 5, buổi triển lãm tranh hôm đó đã quy tụ rất nhiều doanh nhân, tài phiệt đến tham dự.

Lăng- Tần- Vương là ba cái tên sáng giá nhất mà khi ai nghe đến cũng không khỏi phấn khích.

Vì đam mê cổ vật nên Vương gia thường xuyên có mặt ở những buổi đấu giá như thế này, Tần gia so ra lại ít khi góp mặt hơn rất nhiều.

Riêng về Lăng gia, để một lão cường nhân vĩ đại như Lăng Phong tham dự thì chỉ có thể là tranh của Chu Công mà thôi.
Lễ hội hôm nay chia làm hai phân đoạn, một là triển lãm 5 bức tranh cổ của Chu Công, hai là phiên đấu giá bức tranh trừu tượng duy nhất do chính tay Chu Công hoạ lên từng chi tiết.

Vì là bức tranh được ông tuyên bố chỉ vẽ độc nhất một lần thể loại này nên độ quý giá càng tăng cao rõ rệt.
Tần gia cùng Diệp ra từ sớm đã có mặt, thời gian Đới Viên ngồi trò chuyện với Diệp Quân, Tần Ngôn cùng Diệp An Kỳ thì đi với nhau tham quan phòng triển lãm.

Hôm nay Tần Ngôn trang điểm rất cầu kỳ, khoé mắt vuốt nhẹ một đường eyeliner dài, kim tuyến phủ một lớp mỏng trên mi mắt, làn da trắng ngọc không tì vết cũng được đánh phấn kỹ lưỡng, phần môi được tô màu cam tươi bóng bẩy, mái tóc uốn lượn được thả dài ở một bên làm lộ chiếc bông tai tinh xảo, toàn thân diện một chiếc đầm trắng ôm sát eo nửa kín nửa hở phi thường xinh đẹp.

Từng món trang sức trên người cô cũng được chuẩn bị chu toàn, làm tôn lên vẻ đẹp quý phái cao ngạo mà ít nữ nhân nào có được.
Không thể phủ nhận, Diệp An Kỳ đi bên cạnh cô bạn thân mình lúc này lại trở nên lu mờ hoàn toàn, mọi ánh hào quang đều để một mình Tần Ngôn toả sáng.

Bình thường không trang điểm thế thôi, đến khi trang điểm mới biết diện mạo Tần Ngôn sắc sảo đến bực nào.
Từ lúc đến đây, Tần Ngôn đã tinh ý hỏi bà nội mình về ông Lăng, một phiên đấu giá hiếm hoi như vậy không lý nào ông lại không đến.

Hơn nữa, bà từng nói với cô tranh của Chu tiên sinh chính là thứ mà ông Lăng yêu thích nhất, cho nên việc ông không xuất hiện khiến cô cũng lấy làm lạ.

Nhưng rất nhanh sau đó bà nội đã giải thích là ông sẽ đến sau vì dịp này đi cùng cháu gái của mình.

Nói đến cháu gái của ông Lăng, Tần Ngôn cũng có chút hiếu kỳ, giao tình giữa ông bà tốt như vậy nhưng cô cùng cháu gái ông cũng chưa từng có một lần gặp mặt.

Dịp này cháu gái ông lộ diện cô nhất định phải đến chào hỏi.
“Tô Thanh đâu? Không phải nói cô ấy sẽ đến sao?” Tần Ngôn chợt nhớ đến chuyện này liền quay sang hỏi Diệp An Kỳ.
Diệp An Kỳ bĩu môi, xị mặt đáp: “Không a! Cô ấy bị sốt cao, lúc nãy vừa nhắn tin cho mình là không đến được.”
Tần Ngôn chỉ đáp “ừm” một tiếng rồi không hỏi thêm.

Cô còn nghĩ sẽ gặp được Tô Thanh để hỏi han vài chuyện.

.

.
30 phút sau, thời điểm lễ khai mạc chuẩn bị bắt đầu, một chiếc Rolls Royce màu xám đen phiên bản giới hạn đáp ở trước cổng, theo phía sau còn có những chiếc xe vây quanh, từ bên trong bước ra một đám vệ sĩ, che chắn cho hai vị chủ nhân thoát khỏi ống kính của phóng viên bên ngoài.
Hai nhân vật vừa xuất hiện, bên trong hội trường vang lên những tiếng xì xầm to nhỏ, Tần Ngôn cùng Diệp An Kỳ đứng ở một góc bị che khuất tầm nhìn, không thể nhìn thấy người từ ngoài cửa đang bước vào là ai, nhưng những tiếng bàn tán xung quanh đều rất gây sự chú ý.
“Là ông Lăng, ông ta đến rồi!”
“Bên cạnh là ai thế kia? Là minh tinh sao? Sao có thể xinh đẹp được như vậy chứ?”
“Oaaa, quý phái chết mất! Danh tính cô ta rốt cuộc là thế nào? Sao tôi chưa từng gặp qua?”
“Trẻ thật a! Tôi chưa từng chứng kiến ai xinh đẹp đến thế bao giờ!”
Hội trường càng lúc càng náo nhiệt, những tiếng xì xầm ban nãy lúc này đã ồn ào như tiếng vo ve của những con ong bay lượn.

Thông tin duy nhất mà Tần Ngôn nhận được là Lăng Phong đã đến, bậc tiền bối mà cô kính trọng đã đến rồi.

Nhưng nghe qua thì có vẻ mọi sự chú ý ở đây đều đổ dồn vào đứa cháu gái của ông, khiến cô cũng tò mò không ít.
Ngóng người mãi cũng chẳng thấy đâu, Tần Ngôn đành phải kéo tay Diệp An Kỳ len lỏi qua dòng người để đi đến chào hỏi.

Vừa thoát khỏi đám đông, Tần Ngôn đảo mắt tìm kiếm thì nhanh chóng phát hiện Lăng Phong cùng cháu gái ông đang đứng đưa lưng về phía mình, dừng chân ở bàn của bà nội.

Nữ nhân đi bên cạnh ông Lăng thân hình mảnh mai cao ráo, tóc được uốn kỹ ở phần đuôi, sau đó búi cao lên triển lộ phần cổ cao cùng hai chiếc khuyên tai vô cùng sang trọng, chiếc váy đen liền thân được bó sát làm nổi bật từng đường cong trên cơ thể.

Dù chỉ nhìn ở phía sau thôi, cô cũng mạnh dạn đánh giá nữ nhân này phi thường tuyệt diễm, mỹ cảm mang đến quả thật không thua kém gì một đại minh tinh hàng đầu.
Khó trách những người kia nháo nhào lên như vậy, xem ra diện mạo sắc sảo là chuyện không thể bàn cãi.
Thả tay Diệp An Kỳ ra, Tần Ngôn nhanh chóng tiến đến, giữ sẵn trên miệng một nụ cười hoà nhã, dự định trong lòng chỉ chờ người kia quay lại sẽ kéo căng khuôn miệng của mình ra để nhiệt tình chào hỏi.
Cùng một thời điểm, cùng một vị trí chỉ cách nhau vài bước chân, Lăng Nhược Hy từ nãy đến giờ vẫn không ngừng đảo mắt dò tìm, Đới Viên ngồi ở đây nhưng cháu gái bà tại sao lại không thấy?
Bất quá, một tia mất mát vừa nhẹ lướt qua thôi, ở sau lưng cô đã truyền đến thanh âm quen thuộc, thanh âm mềm mại đến mức vừa nghe thấy đã khiến nội tâm cô không kiềm được cũng trở nên mềm nhũn.
“Xin chào, ông Lăng, cô Lăng.”
Chính là thời khắc này, thời khắc sắp đối diện với nữ nhân mà cô không ngừng nhung nhớ, hội trường ồn ào là thế, nhưng cô có thể nghe rõ nhịp tim của mình đang vang lên từng hồi.
Lăng Phong xoay người lại trước, ông nở ra một nụ cười phúc hậu khi nhìn đến Tần Ngôn, đứa cháu dâu này.

.

.

đối với ông vẫn là người thích hợp nhất dành cho cháu gái mình.

Nghĩ lại thì cũng thật đáng tiếc.

.

.
Một, hai, ba.

.

.
Trong đầu Lăng Nhược Hy khẽ đếm từng con số, cô hít lấy một hơi để trấn tĩnh lại bản thân.

Cố gắng nhớ lại từng gáo nước lạnh mà Tần Ngôn dội thẳng vào mặt mình, cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh.

.

.
Đứng một lúc mải nhìn bóng lưng của nữ nhân trước mắt, Tần Ngôn không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc đến lạ thường.

Cô không phát hiện, nhịp tim của mình đã gia tốc lúc nào không hay.
Cái này gọi là trực giác.

.

.

là trực giác đang muốn mách bảo cô điều gì đó.
Khoảnh khắc Lăng Nhược Hy xoay người lại, ý cười trên miệng Tần Ngôn ngay lập tức tiêu tán.

Thay vào đó là hai con ngươi đen láy đang không ngừng run lên, thiếu chút nữa không kiềm được liền chực trào những giọt nước tràn ra bên ngoài.
Gương mặt minh diễm mà cô khắc sâu trong tâm trí, vẫn từng đường nét sắc lẹm như lưỡi dao, tuyệt diễm đến cực hạn.

Hàng lông mày được nhuộm nâu phẩy sợi gọn gàng, mi cong rũ xuống vương vấn một nét buồn không sao diễn tả, chiếc mũi thon gầy cao chót vót, bờ môi đỏ mọng vừa vặn kia không biết đã có bao nhiêu lần tuỳ ý chạm lên người cô.
Thế nhưng.


.

.

chỉ có một thứ là thay đổi.
Đôi mắt nâu sẫm dường như không còn chút hơi ấm, một sự lạnh lẽo toát ra khiến cô muốn run lên từng đợt.

.

.
Ánh mắt đó đang nhìn đến cô, nhưng hoàn toàn bất đồng so với lúc trước.
Trong lòng cô lúc này đang có hàng vạn con bướm bay quanh, nhưng rất nhanh đều bị ánh mắt kia đóng băng toàn bộ.

.

.

!
“Xin chào, giám đốc Tần.”
Tiếng gọi của Lăng Nhược Hy rất khẽ, rất nhẹ nhàng, nhưng truyền đến tai Tần Ngôn nghe như một hồi sấm rền, vô cùng đau đớn.
Đối phương đang cười với cô, nụ cười này.

.

.

không biết có bao nhiêu giả tạo.

.

.

?
Lăng Nhược Hy.

.

.

Lăng Phong.

.

.
Thật.

.

.


buồn cười!
Nhưng cô muốn cười ở đây, chính là cười bản thân mình ngu ngốc!
Cả hai đứng nhìn nhau rất lâu, cảm giác sự vật xung quanh không ngừng xoay chuyển, cứ như một thước phim tua nhanh ong ong ở trong đầu.

Chỉ đến khi một tiếng gọi vang lên mới khiến hai người thu lại tầm mắt.
“Hy Hy, em đến rồi sao?” Vương Sinh mặc vest trang trọng, hôm nay hắn đeo kính càng tăng thêm độ thư sinh vốn có.

Từ lúc Lăng Nhược Hy bước vào đã không ngừng gây chú ý cho hắn, vừa định đến chào hỏi thì bị Tần Ngôn giành trước, hắn đành phải nán lại ít phút rồi từ từ mới tiến lại.
Xoay mặt nhìn Vương Sinh, Lăng Nhược Hy không đáp, chỉ khẽ gật đầu một cái.
“Lần trước em cho anh số điện thoại, nhưng đến lúc muốn gặp em thì gọi mãi cũng không được.”
Đổi số rồi lấy gì mà gọi.

.

.

!
Nhìn vẻ mặt khù khờ của hắn, Lăng Nhược Hy khẽ cười: “Chút nữa em sẽ cho anh sau, em đổi số mới rồi.”
Nhìn hai người trước mắt trò chuyện với nhau vui vẻ, trong phút chốc Tần Ngôn lại cảm thấy bản thân thật dư thừa.

Cô rũ mi, nhẹ nhàng xoay người lại, còn chưa kịp nhấc bước chân đầu tiên thì cảm nhận được một luồn hơi ấm phủ lên cổ tay.
Cổ tay của cô, đang bị Lăng Nhược Hy nắm kéo lại.
Ngoảnh đầu nhìn Lăng Nhược Hy, đối phương nhìn cô mỉm cười, nhướn mắt về phía hai ông bà đang đứng giao tiếp cùng với đám đông.
“Chị không theo bà Đới đi chào hỏi mọi người sao?”
Ngẩn người nhìn Lăng Nhược Hy vài giây, Tần Ngôn lại quay sang nhìn bà nội mình đang đứng ở gần đó, chậm rãi gật đầu: “Ừm.

.

.”
Mặc kệ Vương Sinh đứng bất động một chỗ, hai người nhanh chóng nhấc chân đi về phía ông bà mình.

Những người có mặt vừa trông thấy hai nữ nhân diện mạo bất phàm bước đến đều trầm trồ tán thưởng.
Lăng Phong cầm tay cháu mình lên, vỗ vỗ vài cái rồi nói: “Sắp tới cháu gái bảo bối của tôi sẽ đảm đương vị trí giám đốc của Lăng thị.”
Sau lời giới thiệu này, mọi người đều đứng hết cả lên, nâng ly rượu trên tay hướng đến hai ông cháu chúc mừng.

Uống với mọi người xong, Lăng Nhược Hy tiếp tục nâng ly đưa đến trước mặt Tần Ngôn, khoé môi kéo lên một đường cong mờ nhạt: “Giám đốc Tần, theo tôi được biết thì chúng ta là liên minh có đúng không? Tôi kính chị.”
Tần Ngôn không biết nói gì, chỉ chằm chằm nhìn sâu trong ánh mắt kia, tiếp đến cũng nâng ly chạm vào ly của đối phương, cười đáp lễ: “Không dám.”
Lễ khai mạc bắt đầu, ánh đèn loé sáng trên trần cao bất ngờ tối sầm lại.

Tất cả những vị khách có mặt đều an ổn ngồi vào vị trí, người chủ trì đứng trên sân khấu giới thiệu một tiết mục ca hát để mở màn chương trình đấu giá.
Hàng ghế đầu tiên được dành riêng cho Lăng- Tần- Vương cùng những vị quan chức cấp cao, nối tiếp ở phía sau là các doanh nhân tài phiệt.

Lăng Nhược Hy được sắp xếp ngồi bên cạnh ông mình cùng Vương Sinh, Tần Ngôn thì ngồi cùng Đới Viên cách đó năm lượt ghế.
Lực chú ý không ngừng dính chặt lên người Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn nhìn rõ cái tên họ Vương kia mải mê ngắm nhìn nữ nhân của mình mà không khỏi phát tiết.

Thỉnh thoảng đánh mắt nhìn sang lại nhìn thấy hai người xì xầm to nhỏ, Tần Ngôn siết chặt nắm tay, cảm tưởng lồng ngực bị dày vò có chút đau nhức.
Tiết mục ca hát hoành tráng kéo dài hơn nửa tiếng thì kết thúc, phiên đấu giá rất nhanh cũng được bắt đầu.

Thời điểm bức tranh trừu tượng được đặt trong lồng kính được mang ra, bao nhiêu con mắt đều ánh lên sự phấn khởi, tiếng vỗ tay vang lên ầm ĩ.
Vị nam nhân trung niên từ từ bước ra từ sau cánh gà, ông hướng đến khán đài tươi cười giới thiệu: “Xin chào mọi người.

Tôi là Chu Công, tôi xin cảm ơn sự góp mặt của mọi người vào buổi lễ ngày hôm nay.

Bức tranh này chính là tác phẩm mà tôi tâm đắc nhất, tôi đã dành ba tháng để hoàn thành từng chi tiết rất nhỏ.

Tên của nó là Hư Ảnh, mời mọi người cùng chiêm ngưỡng.”
Nói rồi ông liền đứng sang một bên, nhường lại chỗ đứng cho người chủ trì kéo xuống miếng vải to bao phủ lồng kính, một bức tranh trừu tượng phi thường bắt mắt ngay lập tức triển lộ, ánh mắt mọi người dâng lên một phen tán thưởng, tiếp tục những tiếng vỗ tay kéo dài vang vọng khắp hội trường.
Giá khởi điểm của bức tranh được công bố là năm mươi vạn, Lăng Nhược Hy biết ông mình rất thích tranh của Chu Công nên lập tức cầm bảng.


Chỉ là, cô còn chưa kịp giơ lên thì Vương Sinh ở bên cạnh đã ngăn cản: “Hy Hy, để anh được không? Anh muốn dành tặng ông Lăng món quà này, dù sao thì trước đó anh cũng chưa từng tặng ông món quà nào ra hồn cả!”
Tấm lòng của Vương Sinh cô đương nhiên không muốn từ chối, nghĩ rồi cũng hạ xuống cái bảng trong tay, tuỳ ý để hắn giơ bảng.
“Vương thiếu gia bảy mươi vạn!” Người chủ trì hô to thông báo.
Tần Ngôn từ nãy đến giờ luôn quan sát tình hình phía bên kia, cô đoán được lờ mờ cái tên Vương Sinh này đang muốn làm gì.
Muốn lấy lòng ông nội nữ nhân của tôi có phải không?
Đừng hòng.

.

.

!!!
Cô quay sang nói với bà nội mình: “Con muốn lấy bức tranh này để làm quà tặng ông Lăng, bà thấy thế nào?”
Đới Viên cười ôn hoà: “Tốt, trước giờ con cũng chưa có quà tặng cho lão tiền bối.”
“Dạ.”
Đáp lại bà nội mình xong, Tần Ngôn lập tức giơ bảng.
“Tần thị, Tần tiểu thư một trăm vạn!” Người chủ trì tiếp tục thông báo.
Ngồi quan sát ở một bên, Lăng Nhược Hy không hề nhìn sang, nhưng khoé môi chợt cong lên một đường cong rất khó để phát hiện.

Vương Sinh chỉnh lại gọng kính, hắn không chút do dự giơ lên cái bảng trong tay mình.
Người chủ trì hồ hởi reo lên: “Vương thị, Vương thiếu gia một trăm năm mươi vạn!”
Vương Sinh còn chưa kịp hạ bảng xuống, giọng nói ồm ồm của người chủ trì đã vang lên ngay sau đó: “Ba trăm.

.

.

Ba trăm vạn, Tần tiểu thư ba trăm vạn!”
Đến lúc này, cả hội trường xôn xao bàn tán, chỉ vỏn vẹn 3 phút mà giá trị của bức tranh đã tăng nhanh đến chóng mặt.

Vương Sinh xoay mặt nhìn Tần Ngôn, đôi mắt loé lên một đạo hàn quang nhưng rất nhanh liền bị che giấu.

Không ai biết được bàn tay của hắn đang đặt trên đùi cũng vô thức níu chặt.
“Vương Sinh, được rồi.

Ông nội hiểu tấm lòng của anh.” Lăng Nhược Hy quay sang nhìn hắn mỉm cười.

Nụ cười của cô rất chân thật, cô đang vui, nhưng niềm vui đó từ đâu mà đến thì cô cũng không rõ.
“Không được.

Anh nhất định phải tặng ông Lăng món quà này!” Vương Sinh nén xuống phẫn nộ, hắn nói dứt câu liền tiếp tục nâng bảng.
Cuộc phân tranh này hiển nhiên không một ai khác dám xen chân vào, quá mức khốc liệt rồi đi!
Người chủ trì đứng trên sân khấu vừa trông thấy bảng của Vương Sinh liền mở to hai mắt, cất giọng vang rền: “Vương thiếu gia, bốn trăm vạn!”
Nếu lúc nãy là những tiếng xì xầm nho nhỏ, thì bây giờ chính là những tiếng bàn tán nâng cao âm lượng, hầu hết đều sửng sốt trước độ vung tiền của hai vị giám đốc trẻ tuổi này.
Chờ mãi không thấy người tiếp theo giơ bảng, người chủ trì đập búa hô lên: “Bốn trăm vạn lần một.

.

.”
Thoáng chút mất mát, Lăng Nhược Hy xoay nhẹ đầu nhìn về phía bên kia, bất ngờ vừa xoay qua lại chạm phải ánh mắt Tần Ngôn đang nhìn mình.

Thời điểm hai tia mắt giao nhau, Tần Ngôn nhẹ nâng môi cười đầy hàm ý, tiếp đến liền nháy mắt một cái không rõ tư vị gì.
Lăng Nhược Hy: “.

.

.”
Nghe tiếng gõ búa thứ hai, Vương Sinh vừa thở ra một hơi còn chưa kịp nhẹ nhõm thì tiếng búa tiếp theo đã chuyển thành tiếng hô hào phấn khởi của người chủ trì.
“Năm trăm vạn! Tần thị, Tần tiểu thư năm trăm vạn!!!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.