Đọc truyện Khi Hai Tổng Tài Là Oan Gia FULL – Chương 38
Mang theo một đống suy tư chưa có lời giải đáp, Lăng Nhược Hy cấp tốc lái xe đến gặp ông nội mình.
Vừa vào cổng, cô phóng như bay lướt nhanh qua người đám vệ sĩ, đặt chân vào nhà đã thấy Lăng Phong ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa dài, bộ dáng nhàn nhã ăn bánh thưởng trà như không có chuyện gì xảy ra.
“Ông nội!” Mím môi gọi một tiếng, Lăng Nhược Hy chạy nhào đến ngồi bên cạnh ông mình, mặt nhăn mày nhó vô cùng khó chịu.
Nhấp xuống một hớp trà, Lăng Phong khà ra một hơi rồi nói: “Được rồi được rồi.
Ta biết con đến tìm ta là có chuyện gì, từ từ nghe ta giải thích đã.”
Lăng Phong chậm rãi tường thuật, từ chuyện giao tình của Lăng- Tần thế nào, Đới Viên đã giúp ông lên kế hoạch thế nào.
Đương nhiên, chuyện ông giúp cháu mình căn dặn Đới Viên giữ bí mật với Tần Ngôn ông cũng kể nốt.
Không thể không nói, Lăng Nhược Hy nghe đến đâu đôi mắt liền sáng quắc đến đó, cô vui mừng ôm chầm lấy ông mình.
“Ông nội, vậy là con với Ngôn Ngôn không phải là kẻ thù có đúng không ông?” Nỗi bất an lớn nhất của cô cuối cùng cũng được giải toả, cô vui mừng khôn xiết.
Xoa xoa cái đầu của cháu gái mình, Lăng Phong cười trầm ấm: “Phải.
Hai đứa con chẳng những không phải là kẻ thù, mà còn là liên minh! Mặc dù là vậy, ta vẫn chưa nghĩ ra cách để tiết lộ thân phận con cho con bé, ta sợ nó sẽ khó chấp nhận, sẽ giận con cho mà xem!”
Nghe Lăng Phong nói, Lăng Nhược Hy mới chợt nghĩ đến.
Với tính cách của Tần Ngôn, muốn nữ nhân này không nổi giận chắc chắn là không thể.
“Bây giờ phải làm thế nào? Con.
.
.” Lăng Nhược Hy khó xử, cô ôm ông mình bày ra bộ dáng thiểu não.
“Trước mắt cứ để tình cảm hai đứa phát triển thêm đã.
Đến lúc đó, con cứ thành thật thú tội, biết đâu sẽ được khoan hồng.” Lăng Phong cười trêu.
Niềm vui xen lẫn sự lo lắng, Lăng Nhược Hy uể oải đáp một tiếng: “Dạ.
.
.”
Ngồi một lúc, lại nghĩ đến chuyện ông nội bày mưu tính kế đưa bản thân vào thế bí, cô uỷ khuất than oán: “Ông với bà Đới.
.
.
thật làm con tức chết rồi a!”
Lăng Phong chỉ tay lên trán cháu mình, cười “khà khà” hai tiếng: “Còn dám trách ta sao? Không nhờ ta làm sao con gặp được tình yêu chân chính của đời mình?”
Biết ông nội trêu mình, Lăng Nhược Hy mỉm cười đến cong mi mắt, cô hôn lên má ông một cái: “Cảm ơn ông~ con thật sự rất vui a! Bây giờ con có thể nhẹ nhõm rồi!”
***
Ngồi đối diện mẹ mình ở phòng khách, Tần Ngôn cúi gằm mặt xuống, nét khổ sở ẩn hiện trên gương mặt không cách nào che giấu được.
Huỳnh Lam giận đến tái mặt, bà nhíu mày nhìn con gái một lúc lâu rồi mới cất tiếng: “Con yêu tinh kia rốt cuộc đã cho cô uống thứ gì? Bây giờ vẫn cương quyết chống đối tôi có phải không?!”
Ngẩng mặt lên, Tần Ngôn không nhịn được liền phản bác: “Mẹ à, đừng gọi cô ấy là yêu tinh này nọ có được không? Cô ấy rất tốt, không phải như mẹ nghĩ đâu!”
Đập mạnh một phát lên mặt bàn, Huỳnh Lam siết chặt lông mày quát: “Rất tốt? Cô quen biết người ta bao lâu hả? Có biết nữ nhân đó đã cho người truy sát thằng Cường hay không?! Loại nữ nhân tâm địa độc ác như vậy mà cô cũng cho là tốt sao?!!!”
Tần Ngôn nheo mắt khó hiểu: “Tên khốn đó đã nói gì với mẹ? Mẹ có biết suýt chút nữa con đã bị hắn làm nhục rồi không? Nếu không có——”
“Chát!”
Không để Tần Ngôn nói hết, Huỳnh Lam kiềm chế không được liền vụt xuống một cái bạt tai.
Bà nhớ lại những lời Tống Chí Cường nói mà không khỏi điên tiết, nghiến răng căm phẫn: “Cô lú lẫn rồi! Chí Cường hắn tốt như vậy cô lại không đếm xỉa đến, lại để con yêu tinh kia mê hoặc! Bây giờ còn mở to mắt ngồi ở trước mặt tôi mà bôi bác người ta là thế nào?!”
Tần Ngôn đưa tay sờ lên má mình, hai mắt ngấn nước nhìn Huỳnh Lam đầy ấm ức, tiếp tục phản pháo lại những lời bà đang nói: “Mẹ! Là con hồ đồ hay mẹ mới là người hồ đồ? Trước giờ con luôn tôn trọng mẹ, con muốn dành tất cả tình thương để bù đắp cho mẹ.
Vậy mà bây giờ lời nói của con cũng không đáng tin cậy bằng tên khốn đó sao?”
“Tần Ngôn! Cô giỏi lắm! Cô muốn nói tôi hồ đồ có phải không?!” Nói rồi, Huỳnh Lam lập tức chạy xuống bếp.
Tần Ngôn hốt hoảng chạy theo, vừa thấy mẹ mình cầm dao lên cô liền xông tới ngăn cản.
“Mẹ! Đừng như vậy có được không? Con không có ý đó.
.
.”
“Cô bỏ tôi ra! Tôi không có đứa con như cô!!!”
Giằng co một lúc, lưỡi dao vô tình lại quẹt trúng lòng bàn tay của Tần Ngôn, máu vừa nhỏ xuống lập tức khiến Huỳnh Lam tái xanh cả mặt.
Bà vội vã kéo tay con gái mình đến bồn rửa, vết cắt khá sâu nên chảy máu rất nhiều, loay hoay một hồi mới cầm được máu.
“Cô ngồi yên đó, tôi đi lấy đồ băng lại vết thương.” Nói xong bà tiến đến kệ thuốc, lấy ra một ít bông băng thuốc đỏ, đến giúp Tần Ngôn khử trùng cẩn thận.
Bà vừa băng vừa khóc, thút thít từng tiếng nói với con gái mình: “Từ nhỏ tôi đã phải chịu nhiều cực khổ.
Trưởng thành gặp được ba cô, tưởng rằng mọi thứ sẽ thay đổi không ngờ lại lâm vào bất hạnh.
Tôi chỉ có một mình cô là con thôi, có thể cách tôi yêu thương cô không giống như những người khác, nhưng mẹ nào mà không xót con mình chứ?”
Tần Ngôn ngậm ngùi khóc theo, cô biết mẹ rất yêu thương mình, nhưng tính cách khắc nghiệt của bà luôn khiến cô phải chịu nhiều đè nén.
Mặc dù là vậy, cô cũng chưa từng cãi lại lời bà, muốn dành tình yêu thương, dành sự kính trọng để bù đắp những mất mát mà bà từng gánh chịu.
Ba của cô thường xuyên nɠɵạı ŧìиɦ, mặc dù bà nội không thích mẹ nhưng chưa một lần dung túng cho con trai mình làm điều đó, cũng nhờ bà nội nên gia đình mới yên ấm không đi đến bờ vực hôn nhân.
Chính vì lẽ đó, dù mẹ với bà không hợp tính nhưng mẹ cũng chưa một lần tỏ thái độ bất kính với bà, bất quá cũng chỉ là gây nhau vài tiếng rồi thôi, mẹ luôn chấp nhận là người yếu thế.
Nói thật lòng thì Huỳnh Lam ngoài việc cổ hủ, nhẹ da ra thì bà cũng không phải người xấu, trái lại cũng rất hiểu chuyện.
Thế nhưng, cũng vì sự cổ hủ khắc nghiệt kia nên ba của cô mới đâm ra chán ghét, cô không phủ nhận đôi lúc bản thân cũng rất hiềm khích với tính cách này.
Cách đây vài năm, trong một lần to tiếng với mẹ mình, Tần Ngôn đã thẳng thừng chống đối bà mà làm theo ý của bản thân.
Chỉ duy nhất lần đó cô đã tiết ra hết những ấm ức đè nén bấy lâu, không ngờ lại khiến bà phải uống thuốc tự sát.
Đó là lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng cô cãi lời bà.
Chuyện vẫn chưa kết thúc, sau đó cô còn nhận được tin từ bác sĩ, nói rằng mẹ của mình bị mắc chứng trầm cảm.
Hội chứng tâm lý này được hình thành sau một thời gian dài chịu nhiều tổn thương, sinh ra những biểu hiện không khắc chế được cảm xúc của chính mình, dễ phát sinh những tình huống nguy hiểm tự hành hạ bản thân, tệ hơn là tự tìm đến cái chết.
Kể từ lần đó, cô đối với bà đã ngoan ngoãn lại càng kính trọng hơn, cũng không bao giờ làm trái ý bà một lần nào nữa.
“Chuyện cô cùng nữ nhân kia, tôi không chấp nhận, cũng không bao giờ muốn chấp nhận.
Từ ngày mai cô chuyển về đây, tôi sẽ từ từ dạy dỗ lại cô.” Băng kín lại vết thương xong, bà ngước mắt nhìn Tần Ngôn, hai mắt đỏ hoe nói vô cùng nghiêm túc: “Nếu cô còn coi tôi là mẹ, tôi muốn cô ngay lập tức chấp hành.
Còn nếu không, tôi không còn mặt mũi để bước ra ngoài nữa, tôi nhất định sẽ chọn cái chết thảm khốc nhất để cảnh tỉnh cô!”
Tần Ngôn nấc lên từng tiếng, cô nhìn mẹ mình bằng ánh mắt đau khổ: “Mẹ.
.
.
đừng như vậy có được không? Con.
.
.”
“Tôi chỉ nói thế thôi, cô tự quyết định.
Tôi cho cô trong hôm nay thu xếp mọi thứ để trở về, chấm dứt mối quan hệ với nữ nhân kia! Nếu sau hôm nay tôi không nhìn thấy cô ở đây, thì sau này cô cũng không còn nhìn thấy người mẹ này nữa!”
Nói dứt câu liền đứng lên đi thẳng vào phòng, Huỳnh Lam đóng sầm cửa lại ở yên bên trong, bỏ lại Tần Ngôn đờ đẫn ngồi đó như người mất hồn.
Cô biết, mẹ của mình từng trải qua trị liệu tâm lý, những lời bà nói đều không phải hù doạ qua loa.
Cô nghĩ đến Lăng Nhược Hy, thời gian quen biết của hai người tuy không tính là dài, nhưng cô chân thực rất yêu thích nữ nhân này, muốn bên cạnh bảo ban che chở cho người kia vô điều kiện.
Thế nhưng.
.
.
nếu lúc này còn tiếp tục dây dưa, cô không biết mẹ của mình sẽ gây ra chuyện gì.
.
.
sẽ có những điều tồi tệ đáng sợ nhất mà cô không bao giờ dám nghĩ đến!
Bước chân đi ra xe, Tần Ngôn lau sạch nước mắt, vịn chắc vô lăng lái thẳng về căn hộ.
Cùng thời điểm Lăng Nhược Hy ngồi lăn lộn trên sofa để chờ nữ nhân của mình về, trong thời gian này cô đã thận trọng suy xét, vì không muốn giấu giếm Tần Ngôn bất cứ điều gì nên tự nhủ bản thân sẽ nói hết toàn bộ trong hôm nay.
Cô nghĩ đến vẻ mặt Tần Ngôn sẽ ngạc nhiên như thế nào, sau đó sẽ giận cô như thế nào, mọi thứ đều khiến tim cô hồi hộp đến nhảy lên loạn xạ.
Bất quá, dù có nổi giận đến đâu cô cũng sẽ có cách dỗ ngọt nữ nhân này.
Từng bước chân nặng nề vang lên theo tiếng giày cao gót, thất thần một lúc Tần Ngôn cũng đặt chân đến trước cửa phòng, nhấn chuông chưa đến 5 giây Lăng Nhược Hy đã vội vàng chạy ra mở cửa, bộ dáng hớn hở cứ như con cún vẫy đuôi chào mừng chủ nhân của mình vậy.
Trong lòng vẫn đang ẩn giấu niềm vui phơi phới, thế nhưng vừa trông thấy vẻ mặt ảm đạm của Tần Ngôn, nét cười trên miệng Lăng Nhược Hy lập tức bị đông cứng.
Cô vội vàng tiến tới ôm lấy đối phương, cái ôm ấm áp như đang muốn an ủi, cất giọng thỏ thẻ: “Chị sao rồi.
.
.
? Có phải mệt lắm không?”
Ngẩng mặt nhìn Lăng Nhược Hy, nội tâm Tần Ngôn như một cành trúc bị bẻ gãy, đứt đoạn từng khúc.
Cô lủi thủi bước vào trong nhẹ nhàng ngồi xuống sofa, ẩn tình đau khổ trên đôi mắt đen không chút nào che giấu, cô xoay mặt nhìn Lăng Nhược Hy một lúc lâu, nhìn đến khi khoé mắt long lanh cô mới chầm chậm lên tiếng.
“Hy Hy.
.
.
chúng ta nên dừng lại thôi.”
Vừa nghe thấy những lời này, sắc mặt Lăng Nhược Hy đột nhiên nghiêm lại, cô có chút thấp thỏm: “Có phải mẹ chị làm khó chị không.
.
.
?”
Cô không khó đoán ra giữa Huỳnh Lam cùng Tần Ngôn đã có màn đối đáp như thế nào.
Nhưng cô không ngại, chỉ Tần Ngôn nói muốn cô chờ, cô nhất định sẽ chờ.
Tần Ngôn khẽ thở dài: “Ừm.
Nếu còn tiếp tục với em, mẹ chị sẽ không sống nổi.
.
.”
Ôn nhu nắm lấy bàn tay đang có chút run rẩy kia, Lăng Nhược Hy khẽ cười: “Em không có chị cũng không sống nổi a!”
Chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt nâu sẫm tràn đầy nhu tình, Tần Ngôn nghiêm túc nói: “Mẹ chị từng trải qua điều trị tâm lý, trước đó bà phải chịu rất nhiều tổn thương dẫn đến trầm cảm.
.
.
Nếu chúng ta tiếp tục dây dưa, dù là trong tối hay ngoài sáng, chỉ cần mẹ biết được chắc chắn sẽ chịu không nổi.”
Cứ cho là hai người tiếp tục lén lút với nhau đi, nhưng nếu mẹ cô biết được thì sẽ thế nào?
Cô không dám nghĩ đến.
.
.
!
“Ngôn Ngôn, em hiểu chị lo sợ điều gì.
Nhưng chúng ta không cần phải kết thúc, em hứa sẽ ngoan hơn, khi nào chị dàn xếp ổn thoả chúng ta mới gặp nhau có được không?” Lăng Nhược Hy làm sao không biết Tần Ngôn yêu thương mẹ của mình như thế nào.
Nếu đổi lại là ông nội cô cũng sẽ rất lo lắng.
Nhưng thay vì kết thúc thì còn có nhiều cách hay hơn không phải sao?
Không phải Tần Ngôn không nghĩ đến chuyện này, nhưng cô thừa biết tính cách mẹ của mình.
Nếu cố chấp chống đối, bà sẽ lẳng lặng làm những điều tổn hại đến bản thân khiến cho cô đau lòng.
“Thật sự không được.
Chúng ta sẽ phải bên cạnh nhau nơm nớp lo sợ.
.
.
Hơn hết là chị không muốn như vậy, nếu để bà phát hiện chị sẽ không còn cơ hội để gặp lại bà.” Lăng Nhược Hy quan trọng, nhưng mối quan hệ giữa hai người kéo dài chưa đến một tháng.
Nếu đặt lên bàn cân, cô đương nhiên phải nghĩ đến cảm xúc của mẹ mình.
Thấy Tần Ngôn không chịu thoả hiệp, Lăng Nhược Hy siết lại tay đối phương, trong lòng thấp thoáng một cơn sợ hãi, cô nhẹ giọng nói: “Ngôn Ngôn, em có thể chờ chị mà.
Bao lâu cũng được, chị có thể——”
“Chị đã nói là không được mà!”
Tần Ngôn đột ngột nâng cao âm điệu khiến Lăng Nhược Hy khẽ giật mình một cái.
Hai tay cô lập tức níu chặt tay Tần Ngôn, thanh âm phát ra mất mát đến đau lòng: “Không phải đã hứa là sẽ không buông tay em sao.
.
.
?”
Nhìn đôi mắt nâu kia đang đỏ lên trông thấy, Tần Ngôn nhẹ đẩy tay đối phương ra, khẽ thở dài: “Chúng ta quen biết cũng chưa được một tháng.
.
.
nhưng mẹ thì đã chịu tủi nhục nuôi nấng chị cho đến khi trưởng thành.
.
.”
“Em không đòi hỏi chị phải trở mặt với bà, em chỉ muốn chúng ta cho nhau thời gian để vượt qua chuyện này thôi có được không.
.
.
?” Lăng Nhược Hy kiềm nén vị đắng đang dâng đến cổ họng.
Tần Ngôn có chút bất lực, cô hít sâu một hơi rồi nói: “Mẹ của chị chắc chắn sẽ tìm hiểu, sẽ cho người điều tra em.
Chúng ta không thể giấu bà được.
.
.
Hơn nữa, bà rất cố chấp, cả đời bà cũng sẽ không chấp nhận chuyện này.”
Thời khắc nhìn rõ sự tuyệt tình trong ánh mắt của Tần Ngôn, tâm can Lăng Nhược Hy đau đến thắt chặt lại.
“Vì mẹ chị không chấp nhận nên chị lập tức ruồng bỏ em như vậy sao? Chị có luyến tiếc em hay không? Có chút gì gọi là sợ mất em không vậy?” Lăng Nhược Hy mím môi, nỗ lực đè nén những uất ức đang cuộn trào kéo đến.
Câu trả lời là có! Tần Ngôn luyến tiếc Lăng Nhược Hy, cũng sợ mất Lăng Nhược Hy.
Nhưng hiện tại nỗi sợ kia đã lấn át phần nào tâm trí của cô lúc này.
Cô không có nhiều thời gian để phân tích, nếu mất Lăng Nhược Hy cô sẽ như thế nào? Nhưng nếu mất mẹ của mình, cô nhất định sẽ đau lòng đến chết mất!
Vì là lần đầu biết yêu, suy nghĩ của cô vẫn còn khá đơn giản.
Cô vẫn chưa hình dung được viễn cảnh khi mất đi một người mình yêu là sẽ thế nào!
Hoặc là.
.
.
trong một khắc nào đó, cô cảm thấy đoạn thời gian hai người ở bên nhau thật sự rất ngắn ngủi.
Cả hai sẽ chóng quên mà thôi.
.
.
mẹ của cô cũng sẽ không còn phiền não!
Ngập ngừng một lúc lâu, Tần Ngôn khẽ giọng đáp: “Có.
Chị có luyến tiếc em, có sợ mất em.
Nhưng chị không nghĩ nó sẽ đáng sợ hơn cảm giác khi chị mất đi mẹ của mình.”
Lăng Nhược Hy trầm lại ánh mắt nhìn Tần Ngôn, chưa bao giờ cô nghĩ bản thân lại yêu trúng một nữ nhân hèn nhát như vậy.
Rõ ràng là đang viện cớ, còn rất nhiều cách không phải sao? Có thể nói cô chờ, có thể trấn an cô, nhưng tại sao chỉ toàn tìm cách trốn tránh như vậy?!
Không một ai có thể thấu hiểu tâm tư của Lăng Nhược Hy lúc này, đau đến mức khiến cô khó thở.
Cô ngờ ngợ nghĩ đến một nguyên nhân, chỉ duy nhất một nguyên nhân đó mới khiến Tần Ngôn tuyệt tình đến bực này!
Bàn tay Lăng Nhược Hy siết lại có chút run rẩy, cô nhếch môi cười tự giễu: “Là chị yêu tôi không đủ! Chị không cảm thấy tôi cần thiết phải có mặt trong cuộc sống của chị có đúng không?”
Khoảnh khắc cô nghe thấy Tần Ngôn nói tình cảm hai người chưa được một tháng, không biết cô đã có bao nhiêu đau lòng.
Trong tình yêu, người tìm cách sẽ là người yêu nhiều hơn, người tìm lý do chính là người đang trốn tránh.
Tần Ngôn không thoát khỏi cái bóng của mẹ mình, cô không trách.
Nhưng có thể ruồng bỏ cô một cách phũ phàng như vậy, cô tuyệt đối không chấp nhận.
Thái độ dứt khoát, lời nói nhẫn tâm thế này.
.
.
chỉ có thể là không yêu, hoặc yêu không đủ nhiều mới thốt ra được thôi!
Ngẩn người nhìn Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn nhấp nháy môi của mình muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp nói thì đã bị Lăng Nhược Hy xen mồm nói tiếp.
“Được rồi.
Xem ra là tự tôi đa tình thôi.
Tôi sẽ không làm phiền chị nữa.” Nén xuống bao nhiêu cay đắng, Lăng Nhược Hy vội vã đứng lên, hướng tay ra cửa tiễn khách: “Chị về đi.”
Tần Ngôn thẫn thờ nhìn đôi mắt nâu ấm áp mọi ngày đã trở nên lạnh lẽo, không khắc chế được liền duỗi tay nắm lấy tay Lăng Nhược Hy, cổ họng khô khốc gắng nói cho xong những lời cuối: “Bất cứ lúc nào em cần tiền cứ nói với chị, chị sẽ giúp em.”
Cụp xuống mi mắt nhìn bàn tay đang băng kín của đối phương, từ nãy đến giờ tranh luận Lăng Nhược Hy không để ý đến, lúc này nhìn thấy lại không kiềm được chua xót.
Nguyên nhân của vết thương này cô cũng lờ mờ đoán được.
Cố giữ nét mặt điềm tĩnh, cô thản nhiên nói: “Tôi không cần tiền, càng không cần chị thương hại.”
Tần Ngôn thả tay, hai bàn tay thon gầy dần dần rời xa nhau, trong một khắc đó không biết có bao nhiêu xa cách, có bao nhiêu đau lòng.
Cô nhẹ rũ mi, chậm rãi tiến ra phía cửa, âm thanh cửa mở vừa vang lên thì giọng nói thanh lãnh của Lăng Nhược Hy từ phía xa truyền đến.
“Mong là chị sẽ không bao giờ hối hận.
.
.”.