Khi Hai Tổng Tài Là Oan Gia

Chương 32


Đọc truyện Khi Hai Tổng Tài Là Oan Gia FULL – Chương 32


Kể từ thời điểm yêu nhau cho đến khi kết thúc, số lần Tống Chí Cường được đến nhà Tần Ngôn có thể đếm trên đầu ngón tay.

Bất luận là đi đâu, làm gì, hầu như những chuyện cá nhân của cô hắn chưa bao giờ được biết.

Hắn tự trách bản thân ngu ngốc, tự cao tự đại cho mình là giỏi, nếu trước đó dốc sức chinh phục cô có lẽ bây giờ hắn đã không đắc tội với Vương Sinh rồi.
Nhắc đến Vương Sinh, hắn lập tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Vị thiếu gia này bề ngoài nhã nhặn bao nhiêu thì bên trong ngoan độc bấy nhiêu.

Lần này không hoàn thành sứ mệnh, còn không biết Vương Sinh sẽ băm hắn ra làm bao nhiêu mảnh.
Ngồi đối diện Tần Ngôn trên chiếc bàn ở phòng khách, Tống Chí Cường suy tính một phen trong đầu, thật không biết làm cách nào mới chiếm được tình cảm của nữ nhân này.

Thời hạn lại chỉ có 3 ngày, nhưng hôm nay chắc chắn là cơ hội cuối để hắn có thể gặp được cô.
Cùng thời điểm ở nhà hàng gần đó, Lăng Nhược Hy đã có mặt để gặp ông nội mình, bên cạnh ông nội còn có một lão bà khí chất cao nhã, ăn mặc rất quý phái.

Suốt những năm Tần Ngôn tiếp quản Tần thị, Đới Viên hầu như không ra mặt nên hình ảnh của bà hoàn toàn không xuất hiện trước giới truyền thông.

Cũng vì lẽ đó nên bà không cần hoá trang rườm rà, thân phận của bà cũng có thể giấu kín.
Nhìn lão bà phúc hậu cứ nheo mắt dò xét mình từ trên xuống dưới, Lăng Nhược Hy có chút mất tự nhiên nhưng cũng không hề phản ứng.

Cô chỉ hướng đến bà mỉm cười thân thiện.
“Viên lão, đây là cháu gái tôi.

Hy Hy, bà đây là bằng hữu tâm giao của ta, con chào bà đi.” Lăng Phong mở màn cuộc trò chuyện.
Cả hai bà cháu chào nhau ôn hoà, ấn tượng đầu tiên của Đới Viên là đứa bé này quá mức xinh đẹp, đẹp đến diễm áp quần phương, khiến bà nhìn đến không tiếc mắt.

Khó trách cháu gái mình lại si mê thế kia, đứng trước diện mạo minh diễm đến bực này thì thật khó lòng cưỡng lại!
“Cảm ơn con đã đến đây gặp ta.

Ta có nghe ông Lăng nói con cũng yêu thích nữ nhân có phải không?” Đới Viên thu lại ánh mắt thăm dò, thận trọng hỏi.
Lăng Nhược Hy liếc mắt nhìn Lăng Phong, nhếch môi có chút cay cú.

Chuyện của cháu mình tâm sự với ông, ông lại đi kể cho bạn mình nghe là thế nào a?!
Lại quay sang Đới Viên, Lăng Nhược Hy có chút khó hiểu, cái từ “cũng” kia nghe giống như người cùng cảnh ngộ vậy.

Cô hỏi: “Dạ, con.

.

.

yêu thích nữ nhân.

Nhưng có chuyện gì vậy bà?”
Nhớ đến Lăng Phong từng nói, lão bà này muốn gặp cô để gỡ rối cho bà, trong lòng lại càng thêm thắc mắc.
“À, chuyện là ta cũng có một đứa cháu gái.

Nó tầm tuổi của con, cũng yêu thích nữ nhân.

Ta cùng ông Lăng đây lại có giao tình từ trước, muốn nhân dịp này tác hợp cho hai đứa, con thấy thế nào?” Đới Viên cười nói.
“.

.

.”
Không được a! Còn Ngôn Ngôn của con thì tính sao đây hả?!
Không biết câu trả lời của mình có làm ông nội tức giận hay không, nhưng Lăng Nhược Hy vẫn quyết định nói: “Xin bà thứ lỗi.

Con đã có.

.

.

bạn gái rồi.”
Vừa nghe cháu mình trả lời, Lăng Phong lén lút nhìn sang Đới Viên khẽ nháy mắt một cái.

Vì trước đó cả hai đã bàn sẵn những lời sẽ nói, nên bà nhanh chóng hiểu ý, lập tức hướng đến Lăng Nhược Hy, trầm giọng nói tiếp: “Không sao.

Tạm thời con cứ tiếp tục mối quan hệ với cô kia, ta vẫn sắp xếp cho cháu gái ta đến gặp con.

Đến lúc đó, con cứ cân nhắc xem ai là người thích hợp nhất.”
“.

.

.”
Số hưởng dữ vậy sao.

.

.

?
Thẳng tắp ánh mắt đối diện lão bà, Lăng Nhược Hy nghiêm túc đáp: “Con xin lỗi.

Cô ấy đối với con rất quan trọng, ngoài cô ấy ra con không muốn tìm hiểu thêm bất kỳ ai khác.”
Nghe rõ những lời cứng rắn xen lẫn sự chân thành kia, Đới Viên mỉm cười hài lòng, tiếp đến liền “chậc” lên một tiếng: “Nhưng mà.

.

.

cháu gái của ta rất xinh đẹp a! Nó vừa giỏi giang lại vừa hiếu thảo, con thật sự không có hứng thú muốn gặp thử sao?”
“Dạ không.

Đối với con, bạn gái của con là tuyệt vời nhất rồi! Con không muốn làm chuyện có lỗi với cô ấy.

Con cảm ơn ý tốt của bà.” Lăng Nhược Hy cười đáp lại.
Ngồi nhìn hai bà cháu đối đáp với nhau, Lăng Phong cười đến tít mắt.

Hôm qua biết được cháu mình ở cùng Tần Ngôn ông đã nhanh chóng báo cho Đới Viên biết.

Cũng nhờ vậy mà thái độ bà hôm nay mới tốt lên được một chút.
Quay trở lại nhà Tần Ngôn, từ nãy đến giờ Tống Chí Cường không nói vào trọng tâm, hắn cứ lan man chuyện này sang chuyện khác khiến cô vô cùng chán nản.
“Nếu không còn việc gì thì mời anh về cho.

Tôi còn có việc phải đi gấp.” Cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, Tần Ngôn lên tiếng đuổi khách.
“Tiểu Ngôn, em cho anh một cơ hội lần cuối có được không? Anh hứa sẽ——”
“Đừng nói những lời dư thừa này nữa! Nếu không có gì để nói thì xin anh về đi!”
Vừa dứt câu liền nhận được tin nhắn, Tần Ngôn mở điện thoại ra đọc.
[Tôi sắp xong rồi.

Đang ở gần nhà cô, chút nữa tôi ghé nhà đón cô luôn có được không?]
Vì ngày mai cũng là ngày nghỉ, Tần Ngôn không cần thiết đi xe nên đã đồng ý.

Tiếp đến liền quay sang Tống Chí Cường, nhìn hắn lì lợm ngồi ở đó mà ngứa hết cả mắt.

Cô chán ghét bỏ đi vào phòng, tranh thủ thu xếp vài bộ đồ để mang qua nhà Lăng Nhược Hy.
Thời điểm vừa quay trở ra, cô không ngờ hắn mặt dày đến nỗi khui luôn chai rượu vang mà cô đặt sẵn ở trên kệ.

Không cần nói cũng đủ biết cô tức giận thế nào, nhưng còn chưa kịp mắng xối xả thì hắn đã giành nói trước.
“Tiểu Ngôn, xem như anh và em không có duyên.

Nhưng nể tình 3 năm gắn bó, em uống với anh ly rượu chia tay này có được không?” Hắn vừa nói, vừa cầm ly rượu đưa đến trước mặt Tần Ngôn.
“Có phải tôi uống rồi anh sẽ lập tức biến đi không?” Tần Ngôn cau có, gằn giọng hỏi hắn.
Hắn khẽ gật đầu, Tần Ngôn không chần chừ nhận lấy ly rượu về tay, nốc một hơi cạn sạch.

Đặt ly rỗng lên mặt bàn, cô hướng tay ra cửa tiễn khách: “Mời!”
Quan sát nét mặt Tần Ngôn một lúc, trong lòng khá hồi hộp.

Hắn tiến đến cầm lấy tay cô, tiếp tục hạ giọng năn nỉ: “Tiểu Ngôn, chúng ta bắt đầu lại——”
“Đủ rồi! Cút ra khỏi đây cho tôi!” Hất mạnh tay hắn ra, Tần Ngôn quát lớn.
Chưa thấy ai lì lợm như cái tên này!
Nghĩ đến những gì Vương Sinh sắp làm với mình, áp lực đè nặng khiến Tống Chí Cường hoang mang không thể tả.


Hắn không có cách xoay chuyển tình hình, thế nhưng.

.

.

nếu liều một phen biết đâu còn có cơ hội.
Ly rượu vừa rồi, hắn đã bỏ thuốc kích dục vào trong đó.

Hắn muốn hôm nay sẽ ra sức thoả mãn nữ nhân này, cũng như cách hắn đã làm chao đảo tâm hồn của những người khác.

Hắn tường tận suy tính, phải chăng trước đó nếu bản thân lên giường cùng Tần Ngôn, thì lúc này cô đã không dứt khoát với hắn như vậy?
Phải, đó là nguyên nhân duy nhất mà hắn cảm thấy vô cùng hợp lý! Không đơn giản mà Vương Sinh lại chọn hắn tiếp cận Tần Ngôn.

Cũng vì hắn là một tay chơi chính hiệu, nắm được yếu điểm của rất nhiều cô gái, lại thêm tướng mạo khôi ngô khiến hắn càng dễ dàng chiếm lấy tình cảm của biết bao nhiêu người.

Vậy mà.

.

.

nữ nhân này tại sao lại không yêu thích hắn?
Chỉ có một lý do thôi, là vì cô chưa nếm trải cảm xúc thăng hoa, chưa nếm trải mùi vị tình dục cao trào mà hắn mang đến! Cho nên.

.

.

cơ hội cuối cùng của hắn chính là hôm nay! Nếu hắn có thể làm cô phát điên lên vì hắn, tình thế chắc chắn sẽ được xoay chuyển.

.

.
Và hắn sẽ không chịu bất kỳ hình phạt nào mà Vương Sinh giáng xuống!
Giằng co với Tống Chí Cường một lúc, Tần Ngôn bắt đầu cảm nhận được cơ thể có chút khác thường.

Bên trong lồng ngực gõ vang từng tiếng không theo quy tắc, cảm giác dồn ép khiến hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Cô lùi về sau từng bước, giương mắt nhìn hắn có chút hoảng sợ.
Chẳng lẽ.

.

.
Vừa thấy Tần Ngôn định hét lên gì đó, hắn không chần chừ nhào đến giữ chặt miệng cô, bế thốc lên mang vào phòng ném xuống giường.
“Anh.

.

.

tránh xa tôi ra! Anh muốn làm gì.

.

.

?!!!” Toàn thân khô nóng đến khó chịu, cảm giác ngứa ngáy khiến Tần Ngôn thở dốc từng hơi.

Thần trí bắt đầu mất đi sự tập trung khiến cô không ngừng kinh hãi.
Áp sát Tần Ngôn xuống giường, Tống Chí Cường khoá chặt hai tay cô lên trên, vừa đặt môi xuống liền bị Tần Ngôn tránh né, cô ra sức vùng vẫy, hoảng sợ đến tột độ.
“Đừng mà! Bỏ ra!!! Thả tay tôi ra.

.

.

!!!”
“Em nằm yên một chút, sẽ thoải mái lắm.

Tiểu Ngôn, anh không muốn mất em.

.

.”
Đáy mắt xông lên hai hàng cay nóng, Tần Ngôn bật khóc tức tưởi, bất chấp cảm giác nóng bức toàn thân cô vẫn ra sức giãy giụa.

Thế nhưng sức lực của cô đem so với Tống Chí Cường lại quá chênh lệch, hắn ghì chặt cổ tay, ép cô chặt đến nỗi không thể nhúc nhích.
“Đừng mà!!! Bỏ tôi ra! Anh có biết như vậy là phạm pháp hay không hả?!!!” Nhịp đập trong lồng ngực càng lúc càng vang to, Tần Ngôn cố gắng níu giữ lý trí của bản thân để buông ra những lời cảnh cáo.

Tiếng khóc nấc của cô tràn lan bốn góc phòng, hơi thở càng lúc càng dồn dập như không thể khắc chế.
“Không sao.

Một lúc nữa em sẽ rất thích.

.

.”
Nhìn thấy vẻ mặt cầm thú của hắn, Tần Ngôn sợ hãi la hét đến thất thanh, hắn vừa áp môi xuống định khoá môi cô lại thì bất ngờ cánh cửa phòng bị đạp tung ra, tiếng động lớn vang lên khiến hắn cả kinh nhìn ra phía cửa.
Lăng Nhược Hy hai mắt đỏ ngầu, siết chặt tay nhìn cảnh tượng trước mắt mà không khỏi tá hoả.

Nghĩ cũng không nghĩ, cô lao thật nhanh đến túm lấy cổ hắn, xoay người vật hắn xuống đất đấm liên tiếp cho đến khi hắn hộc máu cô vẫn chưa chịu dừng lại.
“Chết tiệt! Mày có biết mày đang làm cái gì không hả?!!!” Túm cổ hắn nện xuống đất thêm vài phát, Lăng Nhược Hy nghiến răng căm phẫn.
Lúc nãy, vừa đến trước cửa cô đã nhìn thấy xe hắn, vào trong thì lại thấy hai ly rượu đặt ở trên bàn.

Thời điểm còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, thanh âm la hét của Tần Ngôn bất ngờ truyền đến khiến cô bị một phen kinh hách.
Cũng may là cô xông vào kịp, bằng không.

.

.

nữ nhân kia chắc chắn sẽ chịu nhiều uỷ khuất!
“Hộc.

.

.

!” Bản thân bị đấm đến xây xẩm mặt mày, Tống Chí Cường thở không ra hơi, mặt mũi bầm dập, miệng chảy dài một vệt máu.

Hắn không ngờ Lăng Nhược Hy lại có võ, tốc độ ra đòn nhanh đến mức khiến hắn không kịp trở tay, chỉ biết nằm yên chịu trận.
Đến lúc này vẫn chưa lấy lại được thanh tỉnh, lại thêm tác dụng của thuốc xâm nhập khiến Tần Ngôn nóng bức toàn thân.

Cô nằm co ro trên giường, nhìn Lăng Nhược Hy đấm hắn bê bết máu liền hoảng hốt ngăn cản: “Đừng đánh nữa.

.

.

tiếp tục đánh như vậy sẽ gây ra án mạng!”
Nén lại cơn phẫn nộ, Lăng Nhược Hy buông tay khỏi người hắn.

Vội vã chạy sang đỡ Tần Ngôn tựa vào lòng mình, vuốt xuống từng giọt nước óng ánh đang lăn trên mặt đối phương, cảm giác đau lòng không sao diễn tả.

Lăng Nhược Hy hôn lên đôi mắt yếu ớt kia, giọng không khỏi lo lắng: “Cô sao rồi? Có bị gì không? Có đau ở đâu không.

.

.

?”
Giương mắt mơ màng nhìn Lăng Nhược Hy, cảnh xuân trên mặt Tần Ngôn không cách nào che giấu, cô đáp rất khẽ: “Không sao.

Nhưng mà.


.

.

hắn bỏ thuốc vào rượu.

.

.

khó chịu quá a.

.

.”
Tống Chí Cường ngồi chồm người dậy, hắn quan sát hai nữ nhân trên giường liền tinh mắt nhìn ra điều gì đó.

Từ hành động ôn nhu cho đến cái hôn vừa rồi của Lăng Nhược Hy, hắn cuối cùng cũng bừng tỉnh đại ngộ.

Lợi dụng lúc cả hai không để ý, hắn choáng váng đứng dậy vịn chặt cái mặt máu của mình, tức tốc chạy ra xe rời khỏi chỗ này.
“Hy Hy.

.

.

khó chịu quá.

.

.” Bấu chặt cánh tay Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn thở hổn hển.
Lau sạch những giọt mồ hôi trên trán đối phương, Lăng Nhược Hy cảm thụ được nhiệt độ của Tần Ngôn lúc này rất cao, nóng như bị thiêu đốt, cô lo lắng ghì chặt Tần Ngôn trong vòng tay mình, giọng vô cùng khẩn trương: “Đi thôi.

Tôi đưa cô đến bệnh viện.

.

.”
“Không a.

.

.

! Người ta đang.

.

.

khó chịu.

.

.” Tần Ngôn cắt chặt môi dưới, đôi mắt đen phủ dày sương nhoà trắng xoá, bờ môi hé mở gợi dục đến cực điểm.

Lăng Nhược Hy nhìn đến mê dại, cẩn thận nuốt xuống từng ngụm nước bọt.
“Sao lại để hắn vào nhà thế này.

.

.

?” Kỳ thật, trong lòng Lăng Nhược Hy vô cùng không thoải mái.

Cô không hiểu sao Tần Ngôn lại bất cẩn như vậy, nếu cô đến không kịp thì chẳng phải tên khốn kia ăn sạch nữ nhân này rồi sao?!
“Ừm.

.

.

đừng giận.

Tôi giải thích sau có được không.

.

.

?” Nói rồi, Tần Ngôn cầm tay Lăng Nhược Hy đặt lên ngực mình, chủ động xoa xoa như muốn làm dịu cơ thể.

Từ ánh mắt đê mê cho đến hơi thở nóng ấm đang lan toả, từng thứ toát ra trên người Tần Ngôn lúc này đều phi thường gợi cảm.
Dù là cố ý hay vô ý, nhưng hành động này kích thích Lăng Nhược Hy đến cực điểm.

Nhìn Tần Ngôn bày ra dáng vẻ yêu nghiệt ở trước mặt mình, Lăng Nhược Hy quên bẵng mọi thứ.

Gương mặt cau có phút chốc đã giãn ra, trên miệng mang theo ý cười ma quái, cúi xuống hôn lên mũi đối phương, khẽ giọng hỏi: “Thế nào.

.

.

? Muốn tôi làm cô có phải không?”
“.

.

.”
Đúng là.

.

.

thừa nước đục thả câu mà!
Sắc diện đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, thấp thoáng xuân tình yêu mị đến tột đỉnh.

Tần Ngôn há miệng ngậm lấy ngón tay Lăng Nhược Hy, cẩn thận mút mát như đang giải toả cơn thèm thuồng của chính mình.
Cảm giác rạo rực đến khó chịu, Tần Ngôn ngồi dậy cởi sạch từng lớp bảo hộ trên cơ thể mình.

Đến khi từ trên xuống dưới không còn một mảnh vài che thân, cô lập tức hướng đến Lăng Nhược Hy cất giọng cầu khẩn: “Hy Hy.

.

.

muốn tôi có được không?”
Vừa nói, Tần Ngôn nắm lấy ngón tay thon dài của đối phương, vươn ra đầu lưỡi liếm láp từng chút một.

Từng vệt nước óng ánh đọng lại trên các đốt ngón tay gợi tình đến cực hạn.

Thời điểm Tần Ngôn dừng lại động tác, cô rời môi mình ra, kéo theo đó là một sợi chỉ bạc mê hồn khó diễn tả.
Say đắm trước dáng vẻ dâm dục của người trước mắt, hành động câu dẫn kia khiến Lăng Nhược Hy thần hồn điên đảo.

Cô nhanh chóng áp môi ngậm lấy vành tai Tần Ngôn, liếm láp trong hốc tai khiến đối phương run lên nhè nhẹ.
Chỉ một động tác nhỏ cũng đủ làm bản thân nổi lên gai ốc, Tần Ngôn thở dồn dập uốn éo cả người.


Cô không khó đoán được, thuốc kích dục đã khiến cơ thể cô nhạy cảm đến nhường nào.
“Ưmm.

.

.

hah.

.

.~”
Nhìn Tần Ngôn uốn lượn dưới thân mình, Lăng Nhược Hy câu môi cười ái muội, kề sát tai đối phương thỏ thẻ: “Thích tôi làm như vậy không.

.

.

?”
Hai mắt lim dim còn ẩn hơi nước, Tần Ngôn nhìn Lăng Nhược Hy không kiềm nổi dục vọng, ấm giọng thều thào: “Thích.

.

.

muốn cô làm tôi nhiều hơn nữa.

.

.”
Nghe được lời hồi đáp thật thà, Lăng Nhược Hy rải rác ngón tay rà khắp cơ thể hồng rực như ngọn lửa của nữ nhân trước mắt, giọng trầm khàn ý vị trêu đùa: “Nói đi, muốn tôi liếm ở chỗ nào.

.

.

?”
“.

.

.”
Vừa phải thôi nha.

.

.

!
Vốn nhẫn nhịn không tốt, Tần Ngôn ngay lập tức choàng tay qua sau gáy kéo đối phương xuống, thò lưỡi mút lấy dư vị ngọt ngào trong khoang miệng kia, nụ hôn ướt át mang đầy dục vọng chiếm hữu, triền miên đến vô tận.

Hành động đột ngột của Tần Ngôn khiến Lăng Nhược Hy không kịp phản ứng, đến khi rút môi ra thì hơi thở đã trở nên dồn dập.
“Hahh.

.

.

cô gấp lắm sao?” Lăng Nhược Hy véo véo cái mũi nhỏ của Tần Ngôn.
“Ừm! Gấp! Bây giờ có làm tôi không? Không thì đi ra ngoài.

.

.

để tôi tự xử!!!” Tần Ngôn ấm ức đáp trả.
Nghe xong, Lăng Nhược Hy bật cười thành tiếng.

Cô ngồi dậy cởi sạch mọi thứ trên người mình, tiếp đến liền áp xuống ôm chặt thân thể đang toả nhiệt của Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy đè ép hai khoả mềm mại vào nhau, dán môi đến hôn đối phương cuồng nhiệt đến đình trệ hô hấp.
Đầu lưỡi liếm láp từ cổ xuống đến xương quai xanh, dần dần di chuyển xuống vùng bụng thon nhỏ, Lăng Nhược Hy liếm mút từng chút như muốn ăn sạch từ trên xuống dưới không bỏ sót một chỗ nào.
Cảm nhận từng tấc da mềm mịn trên cơ thể đang bị rà soát, Tần Ngôn tê dại ngâm nga từng tiếng.

Cảm giác khô nóng trong người càng lúc càng mãnh liệt, không cách nào kiềm hãm.
“Hy Hy.

.

.

nhanh lên được không.

.

.

khó chịu lắm a~.

.

.” Có chút bất nhẫn, Tần Ngôn hạ giọng nỉ non.
Cất giọng cười mang theo vài tia trầm ấm, Lăng Nhược Hy ngậm lấy nhuỵ hoa dựng đứng một bên ngực, dùng sức mút mạnh khiến nó nhanh chóng sưng lên.
“Ưmm.

.

.

đau~.

.

.”
Cảm nhận được động tác thô bạo của Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn hưng phấn rên ngâm thoả mãn.
“Ngôn Ngôn, nằm úp lại.”
Lúc này, Tần Ngôn ngoan ngoãn như một con cún vâng lời, vừa nghe đối phương ra lệnh liền lật người nằm sấp lại.

Lăng Nhược Hy tách hai chân của đối phương, nâng hông lên sau đó áp môi mình đến khuấy đảo bên trong huyệt động.
Tư thế này khiến Tần Ngôn không khỏi xấu hổ, nhưng khoái cảm mang đến lại dữ dội như muốn cắn xé linh hồn cô.

Huyệt động co rút bởi vật nóng ấm đang xâm nhập, hai chân cô cũng bắt đầu run rẩy.
“Ưm.

.

.

ahh.

.

.

thoải mái quá.

.

.

cảm giác này.

.

ahh~.

.

.”
Bóp nhẹ mông của Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy dùng đầu lưỡi đâm mạnh vào trong, tốc độ ra vào nhanh như vũ bão khiến Tần Ngôn vô thức siết chặt lấy drap giường, rên lên âm ỉ.
“Ahh.

.

.

ưmm.

.

.

thích.

.

.

sâu nữa.


.

.~”
Nghe thấy tiếng rên dâm mỹ, Lăng Nhược Hy có chút khó nhịn, cô chen ngón tay thon dài của mình vào trong, khe hẹp tràn ra dịch lỏng vang lên những âm thanh róc rách.
“Ưm.

.

.

nhanh chút nữa.

.

.

thoải mái quá a~”
Tần Ngôn thở vô cùng gấp, khoái cảm lâng lâng khiến cô choáng váng cả đầu.

Lăng Nhược Hy cúi người ôm sát Tần Ngôn, chen thêm một ngón tay ngoáy mạnh vào bên trong huyệt động.

Bàn tay còn lại nắn nót bầu ngực đang lắc lư, dày vò thô bạo khiến Tần Ngôn rên đến thoả mãn, đưa đẩy hông mình nhịp nhàng theo từng động tác.
“Ah.

.

.

ahhh.

.

.

ưmm.

.

.

Hy Hy.

.

.

nhanh hơn nữa.

.

.

ahhh~.

.

.”
Nhìn Tần Ngôn mê luyến đến hoang dại, Lăng Nhược Hy cấp tốc lật đối phương nằm ngửa, tác động cực mạnh bên trong huyệt nhỏ, dùng miệng ngậm lấy hạt châu căng cứng, đầu lưỡi ma sát nhanh như một cỗ máy hoạt động với công suất cao.
Hai điểm tư mật bị kích thích gây cho Tần Ngôn khoái cảm tê dại, cô ưỡn người run giọng, tiếng rên phát ra lớn đến mất kiểm soát.
“Ahh.

.

.

thích.

.

.

rất thoải mái a~.

.

.

nhanh chút.

.

.~”
Ngón tay thứ ba chen vào huyệt động, chật kín đến không chừa một lỗ hổng.

Dịch ngọt tuôn tràn rơi vãi xuống drap giường, Lăng Nhược Hy mạnh bạo ra vào với tốc độ cực nhanh, từ tiếng rên ngâm hoan lạc thoáng chốc đã trở nên thống thiết, hơi thở tán loạn lan toả khắp căn phòng.
“Ah.

.

.

ahhh.

.

.

chịu.

.

.

không nổi.

.

.

ưmm.

.

.

sắp.

.

.

sắp đến rồi.

.

.

hahh.

.

.~”
Bắt được từng mạch cảm xúc của đối phương, Lăng Nhược Hy gia tốc đầu lưỡi, càn quét hạt châu nở rộ đến sưng tấy.

Ba ngón tay đâm mạnh vào trong, rung nảy từng thớt thịt kẹp chặt ở bốn vách.

Tần Ngôn bị tác động mạnh mẽ đến điên cuồng, cao triều đánh tới choáng ngợp, hai tay cô níu chặt drap giường kéo nó trở nên nhăn nhúm, thanh âm rên xiết tràn ra khỏi cổ họng ngay lập tức bị đứt quãng.
“Ưm.

.

.

ahh.

.

.

ahhhh~.

.

.”
Toàn thân co giật, Tần Ngôn ngửa đầu ra sau run lên bần bật, cảm giác sung sướng thoả mãn tràn dâng đến cực hạn, trầm luân không lối thoát..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.