Đọc truyện Khi Hai Tổng Tài Là Oan Gia FULL – Chương 30
Đêm đầu tiên Tần Ngôn cùng Lăng Nhược Hy chính thức ngủ với nhau như một cặp tình nhân, cả hai ôm nhau suốt đêm, trong lòng mỗi người đều tràn dâng hạnh phúc mà trước giờ chưa bao giờ cảm nhận được.
Buổi sáng vừa mở mắt ra, điều đầu tiên Tần Ngôn được nhìn thấy chính là gương mặt bình yên của Lăng Nhược Hy đang ngủ say.
Có một loại cảm giác ấm áp từ đâu ập đến, khiến con tim Tần Ngôn không ngừng xao động.
Trước đây cô không biết, nhưng hiện tại cô đã biết thì ra yêu một người lại có cảm xúc kỳ diệu đến vậy.
Bất luận là thời điểm nào, chỉ cần có thể trông thấy Lăng Nhược Hy liền khiến bản thân không kiềm được vui sướng.
Gương mặt sáng như trăng lại trong như nước, từng đường nét tinh xảo đã được cô ghi nhớ trong đầu nhưng mỗi lần nhìn đến đều không biết chán, nhìn càng lâu càng dễ thổn thức hơn.
“Lăng Nhược Hy, dậy thôi.
Chúng ta còn phải đến công ty.” Ngón tay Tần Ngôn nô đùa lên hàng mi cong dài, cất tiếng gọi khe khẽ đánh thức người bên cạnh.
Mí mắt Lăng Nhược Hy giật lên nhè nhẹ, cô từ từ mở hờ hai mắt, một diện mạo quen thuộc ngay lập tức phóng to ở ngay trước mặt.
Tần Ngôn lúc nào cũng mộc mạc đơn sơ như vậy, nhưng lại xinh đẹp đến nao lòng.
Một nụ cười giương lên như muốn gửi cho đối phương lời chào buổi sáng, tiếp đến liền đưa tay kéo người kia ôm vào trong lòng.
“Ngủ có ngon không?”
Ấm áp trước sự ôn nhu của Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn ngước mặt khẽ hôn lên cằm đối phương, dịu giọng đáp lại: “Có.
Ngủ rất sâu.”
“Ừm.
Có muốn.
.
.
tập thể dục buổi sáng trước khi đi làm không?”
“.
.
.”
Đương nhiên là không!
Tần Ngôn bặm môi, siết hai ngón tay véo chặt mũi Lăng Nhược Hy, trách cứ: “Bỏ cái ý nghĩ muốn hành hạ thể xác tôi đi có được không? Một lần làm chuyện đó với cô không biết đã ngốn hết của tôi bao nhiêu tinh lực!”
“Thể chất của cô xem ra là rất kém.
Đợt này nên bồi bổ nhiều một chút, lần sau tôi sẽ được ăn no nê hơn!” Lăng Nhược Hy cười giảo hoạt.
Đẩy người Lăng Nhược Hy ra, Tần Ngôn ngồi dậy búng nhẹ lên trán đối phương: “Nằm mơ! Lần sau đến lượt tôi!”
“.
.
.”
Thấy Lăng Nhược Hy bất mãn nhìn mình, Tần Ngôn có chút buồn cười, kéo hai tay đỡ người kia ngồi dậy, nói: “Dậy sửa soạn nhanh lên.
Chúng ta đi ăn sáng rồi đến công ty.”
Cả hai nhanh chóng rời khỏi giường, sau khi chỉn chu quần áo liền đi ra xe, tự ai nấy lái xe của mình chạy đến một quán ăn gần công ty để cùng nhau ăn sáng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, quanh quẩn bên Tần Ngôn cả một buổi sáng, sau cùng cũng đến giờ nghỉ trưa mà Lăng Nhược Hy vô cùng căm ghét.
Vẫn không có gì thay đổi, Tống Chí Cường đến đón Tần Ngôn đi ăn, sau đó lại đưa cô trở về công ty để làm việc.
Vừa đặt chân vào văn phòng của mình, Tần Ngôn nhìn thấy Lăng Nhược Hy ngồi buồn chán trên sofa, thấy cô trở về cũng chẳng thèm nhìn một cái.
Biết được tâm trạng người kia không tốt, Tần Ngôn ngó nghiêng một vòng ở bên ngoài, sau đó chốt cửa phòng lại tiến đến sofa ngồi xuống.
“Lại buồn rồi sao?” Nắm lấy bàn tay Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn cất giọng an ủi.
Cô biết, rất khó khăn cho Lăng Nhược Hy trong khoảng thời gian này.
Đổi lại là cô, nếu nhìn thấy Lăng Nhược Hy đi bên cạnh người khác cô cũng không thể chấp nhận.
Quay sang nhìn Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy nheo mày đến mức khó coi, giọng có chút uỷ khuất: “Khó chịu lắm a! Suốt một tuần phải nhìn thấy cảnh này, ăn cơm cũng không ngon!”
Tần Ngôn khẽ cười: “Hôm nay là ngày thứ 3 rồi, ráng chịu thêm một chút nữa liền tốt.”
Dừng mắt nhìn đối phương một lúc, Lăng Nhược Hy suy nghĩ lăn tăn thế nào rồi lại trèo lên đùi Tần Ngôn ngồi, vừa định áp đến hôn liền bị Tần Ngôn ngăn lại: “Không được.
Ở đây là công ty.
.
.”
“Công ty thì thế nào? Đóng cửa phòng lại rồi không phải sao?”
“Nhưng mà——”
Chưa kịp dứt câu đã bị Lăng Nhược Hy khoá môi lại, Tần Ngôn có chút bất lực trước hành động càn rỡ này.
Đôi mắt mở to nhìn Lăng Nhược Hy, cuối cùng nhịn không được cũng đáp lại nụ hôn đó.
Choàng tay qua eo Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn vươn ra đầu lưỡi kéo dài nụ hôn nồng nhiệt, nhấm nháp tư vị ôn nhu mà đối phương mang đến.
Hai đôi mắt nhắm chặt tận hưởng sự ngọt ngào dâng tràn hơi ấm, tiếng mút mát vang lên bên tai kíƈɦ ŧɦíƈɦ cả hai hôn sâu mãnh liệt, chỉ đến khi hơi thở dồn dập bị ngắt quãng thì mới chịu dừng lại.
Kề môi sát lên cổ đối phương, Tần Ngôn mút mạnh từng chút tạo nên dấu hôn ngân đỏ rực.
“Ưʍ.
.
.
đau a~”
Lăng Nhược Hy run giọng, vừa lùi người ra liền bị Tần Ngôn nắm kéo lại, áp sát môi đến liếʍ ʍúŧ cái cổ trắng nõn thêm vài ba dấu, thô bạo hệt như một con ma cà rồng đang thèm khát máu người vậy.
Liên tục mút mát không ngừng, đến khi bị Lăng Nhược Hy đẩy ra thì Tần Ngôn mới chấm dứt màn tra tấn này.
Nhìn Tần Ngôn mỉm cười thoả mãn, Lăng Nhược Hy mím môi oán trách: “Cô muốn đánh dấu chủ quyền có phải không?”
Tần Ngôn nhẹ gật đầu: “Ừm.
Cô là của tôi.
Để tránh bị người khác dòm ngó thì làm như vậy tôi sẽ thấy an toàn hơn.”
“.
.
.”
Càng ngày càng.
.
.
biếи ŧɦái giống ai không biết nữa!
Hai người giữ nguyên tư thế ám muội mà nhìn nhau chăm chú, ánh mắt chan hoà nhu tình khiến cả hai không kiềm chế được, trực tiếp trao nhau thêm một nụ hôn, triền miên nồng nhiệt bất chấp lúc này còn đang ở công ty làm việc.
Thời điểm cả hai miên man quên hết mọi sự đời, bất ngờ từ bên ngoài một âm thanh gõ cửa truyền đến, kèm theo đó là giọng nói của Trương Minh.
“Giám đốc, có hợp đồng quan trọng cần cô kiểm duyệt.”
Tần Ngôn cùng Lăng Nhược Hy bừng tỉnh ngay tức khắc, hốt hoảng tách ra, cả hai đứng dậy chỉnh đốn lại quần áo.
Thẹn thùng nhìn nhau nén lại ý cười trên miệng, sau đó Tần Ngôn cũng quay trở lại bàn làm việc, còn Lăng Nhược Hy thì ra mở cửa.
“Trưởng phòng, mời vào.”
“Cảm ơn cô.”
Trương Minh đi vào trong, đặt hợp đồng lên bàn cho Tần Ngôn kiểm duyệt.
Xem xét cẩn thận một lúc, Tần Ngôn siết chặt lông mày, liếc mắt nhìn hắn: “Không phải đã nói tôi sẽ không hợp tác với công ty này sao?”
“À, cái này.
.
.
là do mẹ giám đốc đích thân mang đến.
.
.” Hắn cúi thấp đầu đáp lại.
“Mẹ tôi.
.
.
?”
Từ bên ngoài, Huỳnh Lam cùng Tống Chí Cường vừa đi vừa trò chuyện, lúc này cũng đã bước chân đến trước cửa văn phòng của Tần Ngôn.
“Mẹ?” Nhìn thấy Huỳnh Lam, Tần Ngôn không tránh khỏi kinh ngạc.
Từ trước tới nay mẹ cô chưa bao giờ đến công ty tìm mình.
Lần này lại đích thân đến đây không biết vì chuyện gì.
Hơn nữa.
.
.
còn đi với tên khốn kia thì lường trước sẽ không có chuyện tốt.
Ngồi ở một bên, Lăng Nhược Hy nhìn đến quý bà ăn mặc trang trọng, tóc búi cao toàn thân diện một bộ váy ren tay dài kín đáo.
Qua cuộc trò chuyện giữa Trương Minh cùng Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy biết quý bà này không ai khác chính là mẹ của Tần Ngôn, người luôn ra sức tác hợp con gái mình với cái tên tiểu nhân đang đi bên cạnh.
“Tiểu Ngôn, Chí Cường vừa thành lập một công ty riêng, hắn muốn hợp tác với Tần thị để cùng nhau phát triển.
Vì ngại con đang giận nên hắn có nhờ mẹ mang đến, con đã xem qua chưa?”
Không phải Tần Ngôn chưa từng xem qua, mà đã xem qua rất nhiều lần.
Cái công ty cỏn con không danh không tiếng đó suốt một tuần nay đã tìm đến cô liên tục, cô từ chối nhiều đến mức thuộc luôn cái tên của nó rồi! Đương nhiên cô không biết công ty đó là do tên khốn này thành lập, nếu biết cô còn chẳng thèm nhìn đến nó một lần! Tạm gác vấn đề cá nhân qua một bên, nhưng một công ty không có chút tiếng tăm thì lấy tư cách gì mà hợp tác với Tần thị?
Cái gì mà cùng nhau phát triển? Nực cười! Cuối cùng cũng để cô biết được, nguyên nhân cốt lõi hắn bám chặt cô không buông là nhằm mục đích gì!
“Hợp đồng này tôi đã xem qua nhiều lần rồi, không có gì đặc sắc.
Huống hồ, công ty của anh chỉ vừa mới thành lập, vốn không đủ điều kiện để hợp tác cùng Tần thị.” Tần Ngôn dìu mẹ mình ngồi xuống ghế, tiếp đến liền quay sang Tống Chí Cường thẳng thắn từ chối.
“Tiểu Ngôn, em cho anh cơ hội có được không? Công ty mới thành lập nên không được các nhà đầu tư tin tưởng, nếu có thể hợp tác với Tần thị một thời gian, sau này chắc chắn sẽ được nhiều người biết đến.
Xét về năng lực thì xin em yên tâm, anh cam kết công ty của anh có rất nhiều nhân viên thực lực, không thua kém gì những công ty lâu đời mà em từng biết.” Hắn ra sức thuyết phục.
Nhìn hắn khua môi múa mép ở trước mặt mẹ mình mà Tần Ngôn không khỏi điên tiết.
Cái công ty quèn của hắn mà dám đem so với những công ty lâu đời, ba hoa không thể tưởng!
Xem cô là con nít sao?
Huỳnh Lam thấy hắn chân thành như vậy cũng lên tiếng nói đỡ vài câu: “Dù sao thì tháng sau hai đứa cũng kết hôn, trở thành vợ chồng.
Một chút chuyện nhỏ này con giúp hắn cũng đâu có đáng kể, chồng mình giỏi giang con cũng đâu có xấu mặt có phải không?”
“Mẹ à, vấn đề là không thể tuỳ tiện hợp tác như vậy được.
Một công ty không danh không tiếng, chỉ vừa thành lập khó tránh có nhiều sai sót, chuyện này thật sự không thể a!” Biết mẹ mình là một người không am hiểu kinh doanh, Tần Ngôn tận lực giải thích.
Đối với cô, chuyện cá nhân không được phép ảnh hưởng đến công việc, đặc biệt là Tần thị càng không thể để bị ảnh hưởng.
Tâm huyết của Tần gia, tuyệt đối không thể mang ra làm trò đùa!
“Cũng không thể nói như vậy.
Mẹ biết Chí Cường rất tài giỏi, chỉ là chưa có cơ may thôi.
Một công ty vừa thành lập sẽ rất gian nan, nếu con chịu giúp hắn thì đương nhiên sẽ tốt hơn.
Hai đứa cũng sắp thành vợ chồng, con cũng không nên tính toán những chuyện này.”
Bất lực thật sự.
.
.
!
Không biết cái tên khốn này lại ba hoa khoác lác nói với bà những gì, để bà lại tin hắn răm rắp chịu đến tận đây để thuyết phục cô.
Từ đầu đến cuối Lăng Nhược Hy đều ngồi ở một góc quan sát, cô không ngờ Tần Ngôn lại có một người mẹ.
.
.
kỳ lạ đến như vậy.
Riêng cái từ “kết hôn” kia, mỗi lần nghe đến thôi là cũng đủ làm cô muốn phát điên lên rồi!
Tần Ngôn chán nản thở dài: “Cứ xem như là con đồng ý, nhưng bà nội chắc chắn sẽ không chấp nhận chuyện này.
Huống hồ.
.
.” Dừng lại nhìn thẳng ánh mắt của mẹ mình, cô tiếp tục nói: “Huống hồ con cùng hắn nhất định sẽ không quay lại, chuyện này không cần thiết phải giúp.”
Nghe đến đây, Huỳnh Lam nhíu mày hỏi lại: “Con thật sự sẽ không làm lành sao?”
“Dạ, con không có tình cảm với hắn, không muốn cùng hắn dây dưa thêm nữa.” Tần Ngôn nắm lấy tay mẹ mình, vẻ mặt có chút ưu thương, cố gắng giải thích với bà: “Trước đây, vì muốn mẹ vui nên con mới chấp nhận tình cảm của hắn.
Nhưng bây giờ con không muốn tiếp tục gượng ép bản thân làm những điều mà mình không thích.
Mẹ, con mong mẹ hiểu, mong mẹ đừng buồn con có được không?”
Thú thật, từ nhỏ đến lớn rất hiếm khi Huỳnh Lam nhìn thấy dáng vẻ này của con gái mình.
Bà biết Tần Ngôn là một đứa cứng rắn, xử sự lý trí, từ nhỏ đã thông tuệ hơn người.
Một đứa con luôn sợ mẹ mình phiền lòng, có hiếu như cô khiến bà cảm thấy rất an ủi.
Bà chấm trúng Tống Chí Cường là cũng muốn tốt cho con mình, nhưng đến lúc này bà mới chợt vỡ lẽ, hoá ra cô đối với hắn không hề tồn tại một chút tình cảm, chỉ vì mình mà chấp nhận bên cạnh hắn một quãng thời gian dài như vậy.
Huỳnh Lam cân nhắc một lúc, cuối cùng bà cũng có quyết định, không muốn làm con gái mình sinh thêm lòng bất mãn.
Dù sao đi nữa, cô cũng đã lớn khôn rồi, không yêu người này thì yêu người khác.
Chỉ là, bà cũng có chút tiếc nuối dành cho Tống Chí Cường, từ lâu bà đã xem hắn là con rể của mình, xem như là không có duyên trở thành người một nhà vậy.
“Được rồi.
Con không có tình cảm với hắn thì thôi, mẹ cũng không ép con.
Nhưng con bây giờ cũng không còn trẻ, sớm tìm một người chồng ưng ý mang về cho mẹ có biết không?”
Không biết có nghe lầm không, cả Tần Ngôn cùng Lăng Nhược Hy, thậm chí là Tống Chí Cường đều bị một phen sửng sốt.
Có thể nói, đây là lần đầu tiên Tần Ngôn cảm nhận được chiến thắng vẻ vang đến như vậy!
Mặt mũi Tống Chí Cường tối sầm lại, hắn vô thức siết chặt tay.
Hai mẹ con ngồi tâm tình với nhau thêm vài câu, hắn hoàn toàn không có cơ hội xen mồm vào.
Thật không ngờ Tần Ngôn như thế lại không hề yêu thích mình, hắn căm tức trong lòng mà không cách nào phát tiết được! Muốn hỏi cho ra lẽ nhưng lại sợ mất mặt, cuối cùng cũng ngậm ngùi mà ra về.
Thời điểm đưa Huỳnh Lam quay trở về nhà, suốt đoạn đường ngồi trên xe hắn hậm hực không nói một lời.
Đối với loại sự tình xoay chuyển như thế này bà cũng không biết làm gì khác, chỉ cẩn thận đưa ra vài lời khuyên cho hắn xem như là an ủi.
Sau khi tiễn bà về đến nhà hắn cũng phóng xe chạy đi.
Ngồi trên xe, hắn nghĩ mãi không thông, suốt 3 năm qua không lý nào nữ nhân kia lại không yêu hắn.
Nhưng chính miệng cô đã thừa nhận như vậy, lại thêm thái độ lạnh hơn nước lã tạt thẳng vào mặt hắn, sự thật rành rành như vậy hắn cũng không cách nào chối bỏ.
Dằn xuống bao nhiêu uất hận, hắn lấy điện thoại gọi đi một cuộc, người đầu dây bên kia vừa bắt máy đã nghe hắn than vắn thở dài: “Thiếu gia.
.
.
kế hoạch của chúng ta thất bại rồi.
Chẳng những không được hợp tác với Tần thị, mà ngay cả chuyện kết hôn với cô ta bây giờ cũng trở thành công cốc.
.
.”
“Là thế nào? Tần Ngôn, cô ta chính thức đá anh rồi sao?” Vương Sinh, người vừa lên tiếng chính là thiếu gia của tập đoàn Vương thị.
Ba của hắn là Vương Thông, là một vị chủ tịch có giao tình cùng Lăng Phong.
Sở dĩ nguyên do Vương thị được hùng mạnh như hiện nay, giữ được vị trí thứ ba trên toàn quốc chỉ sau Lăng- Tần đều là nhờ một tay Lăng Phong chiếu cố.
Dù là Vương Thông hay Vương Sinh đều rất mang ơn Lăng Phong, kính trọng ông rất nhiều, thế nhưng đối với Tần thị lại sinh lòng ganh ghét.
Thời điểm trước đây, khi tin tức chủ tịch tập đoàn Tần thị qua đời lan truyền đến chóng mặt, chỉ sau vài ngày Tần thị tuột dốc không phanh.
Cũng nhờ vậy mà Vương thị vụt lên vị trí thứ hai toàn quốc, chỉ xếp sau Lăng thị, mọi hoạt động kinh doanh ở thời điểm đó vô cùng thuận lợi.
Vậy mà chỉ một năm sau đó, khi Tần Ngôn bất ngờ ngồi lên chức vụ giám đốc, Tần thị rất nhanh quay trở về quỹ đạo ban đầu.
Chỉ sau 2 năm, Tần Ngôn đường đường chính chính gạt bỏ Vương thị, leo lên vị trí thứ hai và đứng vững trong suốt nhiều năm sau đó.
Vương Sinh biết Tần thị luôn là cái gai trong mắt của ba mình, nên cách đây 3 năm hắn đã sai tên Tống Chí Cường tiếp cận Tần Ngôn hòng muốn thực hiện kế hoạch lật đổ của mình.
Theo thông tin hắn nhận được trước đó, hắn biết rõ Tần Ngôn là một nữ nhân cường đại, vừa cơ trí lại vừa đanh thép, chính vì lẽ đó nên suốt 3 năm nay hắn đều ra lệnh cho Tống Chí Cường phải nhẫn nhịn thật tốt, tránh để bứt dây động rừng.
Vậy mà cái tên khốn Tống Chí Cường trong lúc làm nhiệm vụ vẫn giữ thói phong lưu không bỏ, báo hại kế hoạch càng ngày càng bị trì hoãn.
Tưởng rằng sau chuyện Tần Ngôn phạm phải sai lầm bọn hắn sẽ vùng lên được một chút.
.
.
không ngờ vừa vùng lên, cô liền thẳng tay tống cổ hắn đi không chút lưu tình, khiến kế hoạch bị gián đoạn đến thảm hại.
Thế là lại phải xuống nước với Huỳnh Lam, Tống Chí Cường cố gắng kéo dài hơi tàn thông qua người mẹ này.
Tốc chiếc tốc thắng muốn Tần thị hợp tác với một công ty nhỏ bọn hắn tự thành lập ở bên ngoài, nhằm để thâm nhập tàn phá từ sâu bên trong nội bộ.
Nhưng mà.
.
.
không ngờ lại mất sạch mọi thứ, chì không có mà chày cũng không còn.
“Thiếu gia, bây giờ phải làm thế nào.
.
.
?” Tống Chí Cường vô cùng lo lắng, hắn gây ra nhiều phiền toái nên mới khiến kế hoạch Vương Sinh thành ra như vậy.
Không biết vị thiếu gia này sẽ trừng phạt hắn như thế nào.
“Hợp đồng đó nhất định phải ký.
3 năm công sức không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được.
Anh còn một cơ hội cuối, tôi cho anh 3 ngày, tôi không cần biết anh dùng đến cách nào, bằng mọi giá phải lấy được tình cảm của cô ta, ép cô ta ký vào đó cho tôi!”.