Khi Gió Lại Thổi

Chương 11: Sơ Hở


Đọc truyện Khi Gió Lại Thổi – Chương 11: Sơ Hở


Đồng hồ báo thức trong đại sảnh vang lên ba tiếng.

Lý Ninh Ngọc nhéo nhéo ấn đường, trận thẩm vấn đặc thù này bất tri bất giác đã kéo dài năm tiếng đồng hồ, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với dự tính của cô, chỉ cần Cố Hiểu Mộng tiếp tục phối hợp như vậy, có lẽ bọn họ sẽ kết thúc công việc này trước khi trời tối.

Nhưng quá thuận lợi sẽ khiến cho người chung quanh sinh nghi, cô không khỏi bắt đầu tính toán tiếp theo nên làm thế nào để gây khó khăn cho Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng nhấp một ngụm cà phê mà Trương Tam Bắc đưa tới lúc nãy, chỉ nếm một chút liền nhíu mày, đắng như thuốc bắc, không có chút dư vị nào của vị ngọt.

Cô buông xuống cốc cà phê, ngón tay vuốt ve thành cốc, không tự chủ được lại bắt đầu quan sát Thẩm Ngọc Điệp đang nghiêm túc ngồi viết ở đối diện.

Tư thế ngồi viết chữ của Thẩm Ngọc Điệp rất đoan chính, đầu hơi nghiêng về phía bên trái, tóc bên tai rũ xuống một cách tự nhiên, lộ ra tai trái vốn dĩ bị che kín.

Nhìn một hồi, ánh mắt Cố Hiểu Mộng dần trở nên thâm thúy…!
“Báo cáo!” Ngoài cửa truyền tới thanh âm của Trương Tam Bắc, hai người trước bàn ăn đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa: “Tiến vào!”
Trương Tam Bắc vào cửa, sau lưng còn có hai người khác đi theo, một người xách trong tay hai hộp đựng thức ăn tinh xảo, một người khác hình như xách theo bánh kem.


Trương Tam Bắc cười khanh khách để bọn họ đem đồ vật đặt trên bàn, gấp rút muốn tranh công:
“Thẩm sở trưởng, Cố sở trưởng, các ngài bận rộn hơn nửa ngày, ba giờ chiều còn chưa dùng cơm trưa, bên trong Cầu Trang lại không có đầu bếp, cho nên tôi vừa xuống núi tìm một vòng, gói chút đồ ăn cho hai vị sở trưởng, đây đều là các món ăn đặc sắc của nhà hàng nổi tiếng nhất cạnh Tây Hồ!”
Nói xong, hắn đưa mắt nhìn Lý Ninh Ngọc, trông đợi trưởng quan có thể cho một chỉ thị.

Cố Hiểu Mộng thì cười như không cười nhìn hành động vẫy đuôi này, âm thầm mong đợi phản ứng của Thẩm Ngọc Điệp.

Lý Ninh Ngọc muốn nói lại thôi, cô đã thành quen với bản lãnh nịnh hót a dua của vị thuộc hạ này rồi.

Vốn định bảo hắn mang mấy thứ này cút ra ngoài, nhưng lại nghĩ đến Cố Hiểu Mộng còn chưa dùng bữa, có lẽ nên ăn gì đó lót dạ trước thì tốt hơn, liền gật đầu ngầm cho phép.

Được cho phép, Trương Tam Bắc lập tức phân phó thủ hạ dọn thức ăn, bản thân thì mở hộp bánh kem, cười nói: “Còn có bánh kem, mua từ tiệm bánh nổi tiếng trong thành, tên là A…!A cái gì nhỉ? Phải rồi, Aroma, còn viết bằng chữ nước ngoài.

Nghe nói loại bánh này bán chạy nhất trong cửa hàng bọn họ, cho nên tôi cũng mua cho Thẩm sở trưởng nếm thử xem!”
Cố Hiểu Mộng liếc mắt nhìn chiếc bánh kia, đích xác là loại bánh đặc trưng của tiệm bánh Aroma, bản thân cô cũng thường xuyên mua ăn, phía trên lớp bơ trắng tuyết rải đầy một tầng quả hạch băm vụn, kiểu dáng đơn giản, nhưng bởi vì nguyên liệu được chọn đều thuộc loại tốt nhất, mùi vị đương nhiên là thượng thừa.

Lý Ninh Ngọc lại có vẻ không hứng thú với bánh ngọt, chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm bản ghi chép trước mặt, chờ bọn họ gắp thức ăn.

“Sở trưởng, tôi thấy bánh kem này không kém cạnh gì Thượng Hải chúng ta, ngài nếm thử xem!” Trương Tam Bắc cắt bánh xong, chọn khối nhiều nhân nhất đặt trong đĩa, đến cạnh Lý Ninh Ngọc.

Cố Hiểu Mộng nhìn chằm chằm miếng bánh kia, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

“Để xuống đi.” Lý Ninh Ngọc cầm xấp giấy trước mặt lên, muốn chừa một vị trí ra, nhưng mà lúc giơ tay lên vô tình đụng phải tay Trương Tam Bắc, cái đĩa trong tay hắn bị lật, miếng bánh kem trong nháy mắt úp ngược lên giấy.

Bầu không khí đông lại.

“Ngu xuẩn!” Lý Ninh Ngọc là người đầu tiên phản ứng, cô rống giận một tiếng, đem đĩa bánh vứt xuống đất, đĩa sứ trong phút chốc chia năm xẻ bảy, bất thình lình nổi trận lôi đình, ngay cả Cố Hiểu Mộng cũng giật thót người.

Ba tên thủ hạ ngây người tại chỗ, Trương Tam Bắc biết bản thân gây đại họa, lắp ba lắp bắp nói: “Sở, sở trưởng…”
Lý Ninh Ngọc chỉ tay vào hắn, trừng mắt nhìn: “Mang tất cả những thứ này, cút ra ngoài hết cho tôi! Tôi không muốn nói thêm lần thứ hai!”

Nhìn ba người cuống quít lui ra ngoài, Lý Ninh Ngọc mới lần nữa ngồi xuống, lồng ngực phập phòng, chân mày nhíu chặt, dường như vẫn chưa hết giận.

“Thẩm sở trưởng, chẳng qua là thủ hạ ngu dốt, ngài cần gì phải nổi giận như vậy.” Cố Hiểu Mộng ngồi xem kịch hồi lâu, từ túi áo móc ra chiếc khăn tay, khẽ cười đưa cho Lý Ninh Ngọc, “Bánh kem đều là đồ khô, lau kỹ là sạch, chỉ là mất công ngài phải sao chép lại từ đầu rồi.”
“Xin lỗi, Cố sở trưởng, tôi giáo huấn thủ hạ làm cô sợ hãi rồi.” Lý Ninh Ngọc nhận lấy khăn tay, cẩn thận lau chùi giấy viết, “Ban nãy hơi tức giận nên đã cho bọn họ mang thức ăn lui xuống, nếu cô đói bụng, tôi sẽ để…”
“Không cần.” Cố Hiểu Mộng ngắt lời, “Tôi ngày thường làm việc không có quy luật, vốn dĩ cũng không thường ăn bữa trưa.

Chỉ là có chút mệt mỏi, có thể ra ngoài hít thở không khí không?”
Dứt lời, Cố Hiểu Mộng nhìn cô một cái thật sâu, không đợi đồng ý, liền sải bước ra khỏi tòa nhà phía đông.

Một năm trước ——
Ryukawa Hihara và Vương Điền Hương đã lúng túng rời khỏi, Cố Hiểu Mộng nhìn phòng khách trống rỗng, vẻ mặt vẫn buồn bã không vui.

Lý Ninh Ngọc mới đi mở cửa cho Lão Miết, vừa xuống lầu liền nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không khỏi nghi hoặc: “Hiểu Mộng, bây giờ không phải chỉ còn hai người chúng ta sao, sao vẫn mất hứng?”
“Đâu chỉ có hai chúng ta, trên lầu còn có một gã lao công, chị còn muốn để cho hắn vào phòng chúng ta! Xông thúi hết cả phòng rồi!”
“Phòng cũng cần có người quét dọn mà!” Lý Ninh Ngọc bất đắc dĩ dời đi sự chú ý của cô, “Phải rồi, vừa nãy không phải Vương Điền Hương nói, bánh kem này là Ryukawa cố ý đặt từ nhà hàng Pháp sao, em nhất định thích.”
“Hừ, em không thèm ăn bánh kem do quỷ tử đưa đâu!” Cố Hiểu Mộng nhìn có vẻ tức giận, nhưng càng giống như làm nũng.

“Đừng nổi tính trẻ con, cùng lắm, sinh nhật sang năm, tôi tự tay làm bánh kem cho em, được không?” Ánh mắt Lý Ninh Ngọc ôn nhu mà cưng chiều.

Cố Hiểu Mộng trợn to hai mắt: “Chị Ngọc, chị còn biết làm bánh kem?”

Lý Ninh Ngọc mặt mày vui vẻ, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, dù sao trước kia tôi ở Thượng Hải…”
“Làm sao?” Cố Hiểu Mộng chống quai hàm, ánh mắt tò mò không thôi, chị Ngọc của cô sao mà cái gì cũng biết vậy chứ.

“Không có gì, tôi chỉ nhớ là Thượng Hải có một tiệm bánh mùi vị rất ngon.” Lý Ninh Ngọc muốn nói lại thôi.

Nhắc tới bánh ngọt phương Tây, Cố Hiểu Mộng luôn luôn thích đồ ngọt liền nổi lên hứng thú: “Chị Ngọc, chị biết không, ở thành tây có một tiệm bánh nước ngoài tên Aroma, đầu bếp chính ở đó là người Bỉ, bánh kem quả hạch nổi danh của ông ta thật sự rất tuyệt! Nếu chị Ngọc chưa ăn, chờ chúng ta ra khỏi Cầu Trang, em mang chị đi nếm thử!”
Lý Ninh Ngọc lắc đầu một cái: “Hiểu Mộng, thực ra tôi bị dị ứng quả hạch, hồi tám tuổi suýt chút nữa vì vậy mà mất mạng, hiện tại lại mắc hen suyễn, càng không dám đụng.”
“Ồ…!Vậy thì thật đáng tiếc…” Đôi mắt xinh đẹp của Cố Hiểu Mộng mang theo mấy phần mất mát khó nén.

Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay cô, cười nói: “Được rồi, không nói những thứ này nữa, đốt nến đi, tôi hát bài ca sinh nhật cho em.”
“Được!”
Bài ca sinh nhật vang vọng trong tòa nhà phía đông Cầu Trang, ánh nến làm nổi bật nụ cười rạng rỡ của hai cô gái, khiến cho khung cảnh càng thêm ấm áp.

Khoảnh khắc tốt đẹp này phảng phất như thời gian đọng lại, tồn tại đến vĩnh hằng.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.