Bạn đang đọc Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt Quyển 4 – Chương 55: Anh Lại Đây Tôi Nói Cho Anh
Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Mặt trời dần dần lặn xuống, sắc trời càng ngày càng tối dần.
Đảo mắt đã hơn hai giờ trôi qua, khung cảnh xung quanh đã trở nên tối sầm.
Nơi quỷ quái này trước không có thôn sau không có tiệm, trên núi còn có một nghĩa trang, trông vô cùng lạnh lẽo âm u.
Hà Tuấn Thành xoa xoa đôi tay mình, thầm rủa một tiếng, không biết đây đã là lần thứ mấy gã gọi cho Diệp Mộ Phàm: “Diệp thiếu, cậu đến chưa? Có phải xe hỏng trên đường đi rồi không? Bằng không tôi đến đón cậu nhé?”
“Sắp rồi, năm phút nữa!”
Vừa rồi thằng ngu đó cũng nói năm phút! Rõ ràng là đang cố ý!
Hà Tuấn Thành tức giận đến mức suýt chửi thề: “Xe tôi đứng trước biển hướng dẫn, cậu trực tiếp đến luôn là được!”
“OK, biết rồi.”
Diệp Mộ Phàm cúp máy, rượu vang đỏ đã uống hơn nữa chai, tạp chí và đống tư liệu cũng đã xem xong, bây giờ anh mới chậm chạp bước ra khỏi cửa.
Một giờ sau, Diệp Mộ Phàm bắt taxi khoan thai đến muộn.
Hà Tuấn Thành đợi Diệp Mộ Phàm suốt bốn giờ, suýt chút nữa đã muốn bùng nổ.
Kết quả khi thấy Diệp Mộ Phàm còn phải cười niềm nở: “Ái chà, Diệp thiếu, cuối cùng cậu cũng tới rồi! Hôm nay cậu không may nhỉ, trên đường gặp vô số chuyện.
Nhưng mà không sao, việc tốt thường hay gặp trắc trở, làm việc tốt thường gặp trắc trở ha ha!”
Biết rõ Diệp Mộ Phàm cố ý, gã lại không thể nói gì.
Đáng chết, chờ xử lí xong vụ này, xem gã chỉnh thằng ngu kia ra sao!
“Nhưng mà Diệp thiếu à, sao cậu lại hẹn ở nơi này, có muốn đổi một chỗ khác vừa uống nước vừa nói chuyện không?” Hà Tuấn Thành cảm thấy nơi quỷ quái này lạnh đến phát sợ.
Diệp Mộ Phàm đốt một điếu thuốc, chậm rãi rít một hơi, phà ra một vòng khói: “Nơi nay khá tốt, yên tĩnh, không có người.”
“Được được được, cậu thích là được.
Chúng ta nói chuyện chính đi, chỉ cần cậu chịu tiếp tục làm việc cho tôi, mỗi tháng tôi cho cậu một vạn, thế nào, đủ chứ?” Hà Tuấn Thành nhanh nói ra mục đích của mình.
Diệp Mộ Phàm lại rít thêm một hơi rồi lại phà ra: “Một vạn à…”
Thấy Diệp Mộ Phàm chần chừ, Hà Tuấn Thành làm bộ hào phóng, nói: “Thế này đi, tôi cho cậu hai vạn! Nhân viên chính thức trong ty cũng chỉ đến mức giá này mà thôi!”
Diệp Mộ Phàm thấp giọng cười.
“Vậy…!ba vạn? Ba vạn đã tương đương với tiền lương của tôi rồi!” Giọng điệu Hà Tuấn Thành như thể đang bố thí.
Ha, tiền lương của gã là ba vạn, nhưng mức tiền do danh tiến thu được lại gấp mấy trăm lần con số này, gã đang đuổi ăn mày sao?
Hà Tuấn Thành thành khẩn nói: “Diệp thiếu à, tôi biết hiện giờ cậu sống không dễ dàng, cậu cũng rõ tình trạng hiện giờ của mình mà, chú hai nhà cậu cũng không phải đèn đã cạn dầu, sẽ không cho cậu xuất đầu lộ diện.
Nói trắng ra thì, dù cậu đi đâu cũng không có được mức lương này, thậm chí đến cửa công ty cũng không vào được, ba cậu còn đang thiếu một đống nợ.
Theo tôi, ít nhất cậu không cần phải lo cơm áo gạo tiền, đúng không?”
Diệp Mộ Phàm hơi nhướng mày: “Rất có lý…”
Thấy anh bị hấp dẫn, Hà Tuấn Thành lập tức vui vẻ nói tiếp: “Cậu còn muốn cái gì, cứ việc yêu cầu!”
Diệp Mộ Phàm cười khẽ, kéo dài giọng nói: “Tôi muốn…!anh lại đây, tôi nói cho anh!”
Hà Tuấn Thành lập tức đỏ mắt chờ mong mà bước qua.
Diệp Mộ Phàm ném điếu thuốc trong tay, dùng giày dẫm bẹp nó, kế đó, anh cười tươi nhìn Hà Tuấn Thành.
“Bụp!” Giây tiếp theo, một tiếng động lớn vang lên.
“A!!!” Hà Tuấn Thành vừa ghé đầu qua rên thảm thiết, bị một đấm của Diệp Mộ Phàm đánh ngã xuống mặt đất.