Khi Em Gọi Tên Anh

Chương 8


Đọc truyện Khi Em Gọi Tên Anh – Chương 8

Từng vệt nắng chiếu vào căn phòng. Glory không hề biết một buổi sáng sau chuyện ấy sẽ thế nào. Cô nằm trên giường chờ anh thức giấc bên cạnh mình. Dưới ánh sáng ban ngày rực rỡ, Wyatt trông còn có vẻ to lớn và bệ vệ hơn.

Màu tóc của anh trái ngược hoàn toàn với màu vỏ gối. Tối và sáng. Đen và trắng. Hai hàng mi khẽ rung khi ý thức dần trở lại, hắt bóng lên đôi má bên dưới như những cái bóng chuyển động trong đêm.

Glory run rẩy khao khát khi nhìn chằm chằm đôi môi anh, hồi tưởng cách anh đặt chúng trên cơ thể mình và cách bản thân phản ứng lại. Wyatt duỗi người, cô dõi theo đường cơ nối liền cánh tay và ngực anh, ngạc nhiên trước kích cỡ cũng như sức mạnh hiển hiện của nó, rồi nhớ lại đêm qua anh đã ôm mình nhẹ nhàng thế nào khi họ làm tình.

Cô bồn chồn đợi đôi mắt sẫm màu đó mở ra, băn khoăn anh sẽ phản ứng thế nào và tự nhắc nhở bản thân, người mở đầu là mình. Mình đã yêu cầu anh ấy làm chuyện đó.

Wyatt mở mắt và quay lại đối diện với cô. Anh đưa tay ôm cô vào lòng và nở một nụ cười thoải mái trên môi.

“Và anh sẽ biết ơn em mãi mãi.”

Glory đỏ mặt. “Em tưởng anh vẫn ngủ,” cô lầm bầm. “Anh có thể khiến một phụ nữ thực sự lo lắng khi lén lút chui vào suy nghĩ của cô ấy như thế.”

Wyatt nhoẻn cười, đưa tay vuốt dọc lưng Glory, cảm nhận làn da mịn màng của cô, Những đam mê mới được đốt lên, anh bắt đầu đo lường khoảng cách kiềm chế của bản thân giữa ranh giới nhục dục và đam mê. Anh muốn cô biết đến khoái lạc trước mình. Nhưng khi hàng mi cô lay động và hơi thở dần gấp gáp, anh biết đã đến lúc đề nghị.

“Anh không muốn nài ép, nhưng anh muốn nói về, ừm… việc đánh mất lý trí… một lần nữa thôi … trước khi anh ra khỏi giường.”

“Nói thì dễ,” cô đáp và đưa tay lướt xuống lồng ngực anh, qua bụng và dưới nữa.

Anh cười, túm lấy bàn tay cô trước khi nó thăm dò quá xa và phá hủy sự kiềm chế trong ý định của mình. Wyatt dừng lại, nhớ ra đêm qua là lần đầu tiên của Glory

“Nhưng… anh không muốn em làm nếu không thấy thoải mái,” anh thì thầm, đưa ngón tay lần theo môi cô.

Glory chống khuỷu tay để nhỏm người dậy và đào bới trong đống chăn ga đến khi thấy những gói nhỏ dẹt trong tay. Cô chỉ hơi đỏ mặt khi đưa nó cho Wyatt.

“Đây. Anh mới là người cảm thấy không thoải mái, chẳng phải em.”

Thêm lần nữa, giữa giây phút thân mật nhất, cô khiến anh bật cười vì đã biết rằng phần đàn ông của anh ngày càng cương cứng và rất chắc chắn, đang khó chịu. Vào giây phút ấy, Wyatt chợt nhận ra một sự thật quý báu. Đi thẳng từ tiếng cười đến đam mê mà không cần màn dạo đầu là một điều hiếm hoi và tuyệt đẹp. Giống như khi một bông Hoa Bìm Bìm bừng nở, một vật báu quý giá.

Wyatt nhận lấy lời đề nghị và lát sau anh lăn mình trên giường, đến khi cô nằm chắc chắn dưới sức nặng cơ thể.

Glory nhìn lên bờ vai rộng của anh đang che khuất cơ thể mình. Con người đó nặng gấp hai lần cô và lúc này đang nắm quyền kiểm soát hoàn toàn.

Một từ.

Có thể thay đổi toàn bộ suy nghĩ của Wyatt Haifield. Nhưng Glory không ngu ngốc. Nếu một từ cần được thốt ra, nó sẽ là một lời chấp thuận, không phải khước từ. Câu hỏi trong đôi mắt đó, cú thúc từ cơ thể anh vào trong cô là tất cả bằng chứng bộc lộ nhu cầu của Wyatt. Những thớ cơ vai giật mạnh khi anh cố gắng giữ bản thân bên trên Glory, chờ đợi quyết định.

“Glory… em yêu?”

Cô đưa tay lên và kéo anh xuống. “Vâng.”

Khi anh trượt vào giữa hai chân và lấp đầy phần trống rỗng trong cơ thể nhỏ bé, cô thở dài thỏa mãn. “Ôi vâng.”

Wyatt mỉm cười và đó là suy nghĩ cuối cùng của anh khi buổi sáng đã được thay thế bởi tình yêu.

Mọi thứ ướt nhẹp. Cơn mưa đêm qua làm mặt đất sũng nước, cỏ và cây cối, nhánh sông phía dưới căn nhà gỗ nhiều tuổi của cụ bà Dixon sủi bọt bởi những con sóng bạc đầu nhỏ bé sinh ra từ lượng nước tăng lên bất ngờ. Wyatt đứng trên triền sông nhìn ra, quan sát Glory tìm kiếm giữa các bụi cây dưới thấp, gọi mãi chú chó nhỏ đi lạc chưa quay về.

“Dừng lại thôi, em yêu,” anh nói. “Nếu chó con ở đâu đó quanh đây, nó sẽ tới chỗ em mà.”

Cô ngước lên và anh không thể chịu đựng được nỗi buồn trên gương mặt đó. Wyatt tiến xuống triền dốc, nhưng cô xua tay và tự mình đi lên.

“Chúng ta có thể ra nhà em. Biết đâu chó con ở trong kho thóc cả đêm,” anh đề nghị.

Cô lắc đầu, ngả người vào vòng tay anh. “Cho dù nó có ở đó đêm qua thì cũng sẽ trở về vào buổi sáng để đòi ăn.”

Mệt lử cả thể xác lẫn tinh thần, cô vòng tay quanh eo anh và bất chợt thở hắt, nhảy lùi ra sau vì hoảng sợ khi bàn tay chạm vào khẩu súng được giắt trong cạp quần bò. Đôi mắt Glory mở lớn ngạc nhiên, chuyển sang sắc bạc nhiều hơn xanh và cô nhìn lên gương mặt Wyatt. Tất cả việc có thể làm bây giờ là gọi tên anh.

“Tại sao anh mang súng?”


Nét mặt anh dịu lại. Một lần nữa, cô lại trông thấy hình ảnh người lính nơi Wyatt.

“Anh muốn em sống. Anh muốn em an toàn. Đây là cách duy nhất anh có để bảo vệ em.”

Glory tái nhợt và quay đi, Wyatt quan sát mái tóc cô trải rộng như một tấm rèm đăng ten bao quanh cơ thể. Anh muốn chạm vào nhưng điệu bộ cô cho thấy không muốn bị xâm phạm. Anh đành chờ đợi.

Glory thất thần nhìn về phía rừng thông dày có vẻ đẹp nguyên sơ, nơi từng là nhà của mình, tìm kiếm nguồn an ủi từng tồn tại ở đó. Nhưng vào lúc này, những bóng mát cô đã một thời chơi đùa bên dưới không còn khả năng dỗ dành nữa. Thay vào đó, chúng hiện ra lờ mờ và chỉ bằng sự hiện diện thôi cũng đủ báo điềm chẳng lành. Cánh rừng rậm rạp không thể lái xe qua ấy không còn là nơi ẩn nấp tiềm tàng nữa. Giờ đây, nó giống một nhà tù hơn. Cô nắm chặt hai bàn tay và run rẩy. Cơn tức giận trào sôi trong bụng và khi tràn khỏi môi cô, nó thiêu đốt cũng như xé toang tất cả.

“Em căm ghét,” cô lẩm bẩm và quay lại phía Wyatt, gào lên từng từ. “Em căm ghét việc này! Thật không công bằng! Gia đình em đã bị mang đi. Em chẳng còn nhà nữa. Và bây giờ cả con chó của J.C. cũng biến mất.” Giọng cô vỡ òa và nước mắt bắt đầu tuôn rơi. “Nó là thứ cuối cùng em còn lại.”

Wyatt định với tới Glory nhưng cô bỏ đi quá nhanh. Trước khi anh nhận ra, cô đã bắt đầu hướng về những gì còn lại của ngôi nhà cũ, cô điềm nhiên bước trên đường, chẳng buồn để ý rằng bùn đang bắn lộp bộp lên ống quần và bám quanh đôi bốt.

Anh không tranh cãi, không trách cô. Đấu tranh với cơn phẫn nộ còn tốt hơn nhiều lần nỗi buồn câm nín không thể nào chữa khỏi. Anh đi theo, luôn cách vài bước chân.

Một làn sương mỏng bắt đầu bốc lên từ các vũng nước khi ánh mặt trời giữa ngày chiếu xuống qua các tán cây, làm bốc hơi những giọt nước chưa kịp thấm vào nền đất. Tiếng kêu của một con chim ưng đuôi đỏ, đang bay vòng quanh trên cao để tìm thức ăn, phá vỡ trạng thái yên lặng giữa hai người. Wyatt lấy tay che mắt cho khỏi chói và nhìn lên, lúc anh không còn quan sát Glory thì cô bất ngờ rời khỏi con đường để lao vào bìa rừng.

Nhưng khi cô vừa hét lên, Wyatt liền chạy đến với khẩu súng trong tay trước khi kịp nhận ra bản thân đang di chuyển. Nhiều năm huấn luyện cùng thứ bản năng đã giữ anh sống sót ở nhiều nơi như Somali, giúp Wyatt có thể hành động không suy tính.

Khi Wyatt hướng tới phía Glory, thì cô cũng đang chạy về phía anh. Anh nắm lấy, ôm cô sát người và giơ súng lên, nghĩ rằng có ai đó phía sau. Kẻ cho rằng cô là một mối nguy hiểm ghê gớm.

“Nói anh nghe,” anh hét lên, lắc cô khỏi cơn kích động có thể giết chết cả hai. Anh cần biết cái gì ở đây trước khi có thể giúp đỡ cô.

Glory chỉ tay về phía sau và ôm mặt, quỳ gối xuống thảm cỏ.

“Chó con… đằng kia… nó chết rồi.”

Chúa ơi! Wyatt nhẹ nhàng xoa đầu cô, sau đó vỗ nhẹ lên vai, giọng nói dịu dàng đầy vẻ hối hận và quan tâm. “Đợi ở đây, em yêu. Anh sẽ quay lại ngay.”

Nó chết lâu rồi. Rõ ràng là do súng bắn, không có máu tại hiện trường. Trận mưa đêm qua đã lo phần này… và cả một vài manh mối khác có thể dẫn Wyatt đến đáp án. Anh quỳ xuống gần cái xác, tìm kiếm trên nền đất xung quanh thứ gì đó, bất cứ thứ gì, có thể đưa đến câu trả lời.

Anh quan sát chăm chú lỗ thủng bên cạnh đầu con chó và cái khác ngay sau chân trước. Với Wyatt, đó là tất cả bằng chứng rằng đây không phải một kiểu tai nạn săn bắn. Một phát còn có thể, hai phát thì không. Sau đó anh chú ý một vài thứ bên dưới miệng chó con và kiểm tra bằng đầu ngón tay. Thứ này mềm, có màu xanh. Cau mày, Wyatt kéo nó, hơi ngả về sau khi một mẩu vải nhỏ tuột ra. Nó bị giữ lại trong hàm răng con chó.

“Được lắm,” anh lẩm bẩm, đưa tay lần theo mẩu vải nhỏ. “Có vẻ mày đã lấy được một phần từ tên đó trước khi bị hắn giết, phải không, anh bạn?”

Anh thả miếng vải vào túi và nhìn Glory chỉ đứng cách đó một khoảng ngắn. Trông dáng người, anh có thể nói rằng cô đã theo dõi toàn bộ hành động của mình.

Chết tiệt! Wyatt đứng lên và đi về phía cô.

“Có kẻ bắn nó, phải không?”

Anh gật đầu.

“Anh để cái gì vào túi vậy?”

Wyatt cau mày, lúc này không nói ra sự thật mới nguy hiểm. Việc đó có thể dễ dàng giết cô hơn.

“Anh nghĩ em đã đào tạo được một chú chó trông nhà giỏi, em yêu. Có một mẩu vải trong hàm răng nó.”

Cơn giận dữ của cô nhanh chóng biến mất khi Glory tập trung vào ẩn ý trong lời nói của anh. Chó con chết khi đang bảo vệ lãnh thổ của nó khỏi một tên xâm phạm? Biết đâu đó cũng là kẻ đã vào nhà cô?

“Vậy anh nghĩ thế nào?” cuối cùng cô hỏi.

Điều đó anh không cần nói. Wyatt vòng tay qua vai Glory và nhẹ nhàng ôm lấy cô. “Bây giờ anh cần một cái xẻng.”

Hai vai cô chùng xuống. “Có một chiếc trong kho thóc”

Anh đưa tay ra chờ đợi. Lần này, họ cùng nhau đi hết con đường, tay trong tay. Nhưng khi cả hai đến nhà kho, Glory rên lên đau khổ. Edward Lee đang đi bộ tới, mang theo cái xác mềm rũ của chó con trên tay.

“Ôi, không,” cô nói nhỏ.


“Gì vậy?” Wyatt hỏi.

“Edward Lee tặng J.C. chó con nhân dịp sinh nhật khoảng sáu tháng trước. Cậu ấy sẽ không dễ dàng chấp nhận chuyện này đâu.”

Chắc chắn, Glory nói đúng. Edward Lee đã nức nở khá lâu trước khi tới chỗ hai người.

“Hoa Bìm Bìm ơi, nhìn này, ai đó đến và giết chó của cô rồi.”

“Chúng tôi biết, Edward Lee. Nhìn kìa, bọn tôi có một cái xẻng. Chúng tôi đang định chôn cất nó. Anh muốn đặt nó ở đâu?”

Nước mắt rơi chậm dần khi các ý tưởng tập trung lại trong đầu óc hỗn loạn của cậu. Edward chớp mắt rồi chuyển cái nhìn từ chó con sang Glory.

Cậu gật đầu và nói. “Tôi sẽ chọn một chỗ tốt. Một chỗ James Charles sẽ thích.”

Mặc dù đau buồn nhưng Glory vẫn mỉm cười và nghĩ rằng một nơi hợp với J.C. sẽ xuất hiện nếu anh ấy nghe thấy. Edward Lee là người duy nhất đôi khi khăng khăng gọi anh trai cô bằng tên đầy đủ. Mọi người khác bị ép phải dùng biệt danh J.C. ưa thích của anh.

Rồi Edward Lee nhìn Wyatt, bỗng nhận ra sự hiện diện của anh. “Wyatt là bạn tôi,” cậu nói, khẳng định với bản thân mối quan hệ mới này.

Wyatt gật đầu. “Đúng vậy, Edward Lee. Bây giờ, tại sao cậu không chỉ cho tôi chỗ và chúng ta sẽ làm một nơi thật tốt để chó con an nghỉ.”

Từ trong bóng râm kho thóc, Glory quan sátEdward Lee dẫn Wyatt đến bụi tử đinh hương đang nở rộ gần đấy. Khi anh bắt đầu đào, cô thầm cầu nguyện để nỗi sợ qua đi. Rất nhanh sau đó, một gò đất mới xuất hiện gần lùm cây tử đinh hương rậm rạp. Một nơi tưởng niệm phù hợp với cuộc đời ngắn ngủi nhưng dũng cảm của chó con.

Họ đi bộ cùng Edward Lee đến cuối đường và nhìn theo cậu biến mất trong rừng cây. Lát sau, cả hai tới gần căn nhà gỗ thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại liên hồi không người đáp.

“Chết.” Wyatt bất chợt nhớ ra chiếc điện thoại quăng trên giường khi mặc quần áo. Anh lao vào, tiến về phòng ngủ và trả lời lúc chuông rung nửa chừng.

“Xin chào.”

“Em đã ở đâu vậy?” Lane gầm lên. “Và tại sao em không mang theo cái điện thoại chết tiệt bên mình? Anh để lại nó để em giữ liên lạc cơ mà. Anh đã định gọi Đội Cảnh vệ Quốc gia đấy.”

“Xin lỗi,” Wyatt đáp và thả mình xuống giường. “Bọn em đang chôn con chó.”

“Hai người đang làm gì cơ?”

“Chó con. Kẻ nào đó đã bắn chết nó khi bọn em vào thị trấn hôm qua. Chúng em không tìm thấy nó cho đến sáng nay.”

“Em nói cái quái quỷ gì vậy. Glory phản ứng thế nào?”

“Giống như anh tưởng tượng. Con chó của anh trai cô ấy.”

Lane cau mày. Anh không thích điều mình đang nghĩ nhưng cần phải nói ra. “Coi này, Wyatt, có nhớ khi anh được cứu chữa ở nhà Toni sau vụ tai nạn máy bay và con chó của cháu trai em bị giết không?”

Wyatt cười. “Vâng, trước hay sau khi anh khiến chị ấy mang bầu nhỉ?”

“Im lặng và nghe này,” Lane càu nhàu. “Điều anh đang cố gắng nói là tên tù nhân mà chúng ta tưởng rằng đã chết thực ra trốn trong rừng. Hắn giết con chó để giữ yên lặng trong thời gian tìm thức ăn. Anh cảnh báo em phải thận trọng. Bọn xấu xa đó có thói quen loại trừ tất cả những chướng ngại trên con đường của chúng, bất chấp mọi thứ.”

Wyatt thọc tay vào túi và cầm ra mảnh vải.

“Đừng nghĩ điều đó chưa xuất hiện trong đầu em. Chó con đã cắn gã đó một miếng cho dù việc đó khiến nó bị giết. Em tìm thấy một mảnh vải vướng trong răng nó.”

“Tốt, tốt! Điều tra tốt. Có lẽ hy vọng đến với em rồi,” Lane kéo dài giọng.

Wyatt cười. “Đó là lý do thực sự anh gọi đến hay anh chỉ muốn kiểm tra em?”

“Ồ, đúng rồi! Nghe này, anh đã kiểm tra tất cả các báo cáo về người mất tích hai tháng qua trong bán kính năm trăm dặm quanh Larner’s Mill. Chỉ có hai và cả hai đều là đàn ông. Glory thực sự chắc chắn cơ thể cô ấy trông thấy là phụ nữ?”


“Chắc chắn,” Wyatt đáp và nghe Lane thở dài ở đầu bên kia.

“Được rồi. Anh sẽ tiếp tục tìm. Trong lúc đó, vì Chúa, hãy mang điện thoại bên người. Em không biết khi nào mình cần liên lạc với ai đó… hiểu chưa?”

“Đã hiểu,” Wyatt đáp và tắt máy. Khi anh nhìn lên. Glory đã đứng trên ngưỡng cửa. Cô vẫn theo dõi cuộc nói chuyện. Một nụ cười ngượng nghịu, yếu ớt trên gương mặt, nhưng giữ câu hỏi trong đầu mình là điều cô không thể.”

“Lane khiến chị gái anh mang thai sao?”

Wyatt cười lớn. “Đó là một câu chuyện dài em yêu. Nhưng đừng cảm thấy buồn cho chị anh. Chị ấy làm chính xác những gì mình muốn. Mặt khác Lane già mới là người bị bắt trong trận chiến với nhà Hatfield.”

Cô mỉm cười, thử tưởng tượng ai đó to lớn trông ghê gớm như Lane Monday bị tóm, dù bởi bất cứ vật gì.

“Anh thật may mắn,” cô nói.

Wyatt cau mày, cố đuổi theo dòng suy nghĩ của cô “Như thế nào, em yêu?”

“Anh có một gia đình lớn. Em nghĩ thật tuyệt vời nếu là một phần trong đó.”

“Anh sẽ chia sẻ phần của mình với em,” Wyatt lẩm bẩm. “Đôi khi họ có thể là một hình phạt vương giả cho thứ mà em biết là gì rồi đấy.”

Giá mà em có thể chia sẻ gia đình của anh, Wyatt Hatfield. Nhưng cô không nói mà bỏ đi.

Wyatt ngồi bên giường, tự gọi bản thân theo hàng tá danh hiệu ngu ngốc vì đã phản ứng lại mong muốn của Glory. Nhưng anh có thể nói thế nào khi chính mình không chắc chắn về nó? Tất cả những gì Wyatt biết là bản thân đang sống vì giọng nói của cô, anh chỉ nghỉ ngơi thoải mái khi cô ở trong tầm mắt và được ở trong vòng tay cô với sự gần gũi giữa họ. Rõ ràng là đam mê. Nhưng đây có phải là tình yêu thật sự?

Anh theo cô vào bếp. “Đừng nấu. Chúng ta cần ra khỏi nhà một lúc. Tại sao em không viết một danh sách nhỉ? Ta sẽ mua sắm và sau đó ăn bữa tối ở ngoài trước khi về nhà chứ?”

Glory quay lại. “Em cần thay đồ. Người em lấm bùn còn tóc tai thì lộn xộn.”

Wyatt luồn bàn tay vào mái tóc dài, mượt như lụa, rồi vùi mặt trong món tóc cầm trên tay.

“Nó không bao giờ rối bù,” anh nói nhẹ nhàng. “Tựa như lụa và đượm hương hoa.” Anh thả chúng xuống và hôn trộm lên môi cô. “Và… anh yêu cảm giác nó ở trên da mình.”

Và em yêu cảm giác của anh khi chạm vào làn da em, cô nghĩ.

Wyatt giật mình, đánh rơi lọn tóc và ngước lên. Glory nhướng mày, không hề xấu hổ vì bị bắt quả tang.

“Anh lại làm điều đó lần nữa, phải không?” cô hỏi để anh lại với cảm giác tội lỗi và đi thay quần áo.

Lát sau, họ đã ở trong xe, tiến ra đường lớn. Khi cả hai đi qua kho thóc cũ, Glory quay sang phía ngôi mộ mới và ấn bàn tay vào tấm kính cửa.

“Khi mọi chuyện qua đi, em có thể nuôi một con chó khác,” Wyatt nói.

Glory nhún vai. “Nếu em vẫn ở đây để chăm sóc nó thì em sẽ nuôi.”

Wyatt giận dữ đến mức không nói được gì. Việc cô vẫn giữ suy nghĩ mình sẽ không thể sống sót sau tất cả chuyện này khiến anh phát điên. Anh không thể gạt đi nỗi sợ rằng cô từng trông thấy điều gì đó về chính mình trong tương lai mà không chịu chia sẻ.

Hoàng hôn đến và đi khi cả hai ngồi trong quán ăn Milly ở vùng ngoại ô Larner’s Mill. Họ rời khỏi không gian sôi động đó và tiến vào bãi đỗ xe đông nghịt, mùi khói từ bếp nướng bên trong thấm đẫm bầu không khí ẩm ướt ban đêm.

Glory im lặng cùng Wyatt đi vòng qua những chiếc xe đỗ không thẳng hàng, thâu nhận lấy cảm giác thoải mái nhờ sự hiện diện của anh, mặc dù không thể diễn tả cảm giác ấy thành lời. Và thực sự mà nói, cô không chắc mình có thể sắp xếp từ ngữ miêu tả cảm xúc đang cuộn xoáy trong đầu. Giờ đây, tất cả điều cô biết là mình muốn người đàn ông này, chứ không phải ai khác.

Một cặp đôi bước ra khỏi xe, tiến về phía họ và tạm tránh sang bên để nhường đường cho Wyatt cùng Glory.

Họ trao đổi vài lời lịch sự rồi tiếp tục đi, chợt có người hét to tên Wyatt. Anh quay lại. Đó là cảnh sát trưởng.

Anders Conway bước xuống lề đường và tiến về phía hai người, tâm trạng tốt đẹp của Glory dần tiêu tan.

“Ồ, tuyệt,” cô càu nhàu. “Em không có tâm trạng cho bất cứ điều gì từ đầu óc đa nghi của ông ta. Wyatt, em có thể lấy chìa khóa không? Em muốn đợi trong xe “

Anh luồn tay lướt xuôi mái tóc Glory, vuốt ve gáy cô thật nhẹ nhàng, dễ chịu, rồi đưa chìa khóa mà không nói gì.

Bên dưới cái cây gần đó, Bo Marker ngồi trong một cái xe ăn cắp, được che giấu tốt dưới tấm kính tối màu trong khi động cơ vẫn nổ nhẹ nhàng. Lúc trông thấy cô gái nhà Dixon và chàng trai của cô ta đi ra từ quán Milly, hắn đã hài lòng vì tối nay có thể nhanh chóng, theo đúng nghĩa đen, giết hai con chim bằng một hòn đá, lấy nốt phần tiền từ Foster và chuồn khỏi Kentucky trước khi hết đêm. Giờ thì lão cảnh sát trưởng theo họ ra ngoài.

“Đồ chết…!” hắn cằn nhằn và đổi ghế.

Nhưng trách móc bản thân vì thiếu may mắn không phải là phong cách của Bo Marker. Những gì hắn cần là thay đổi kế hoạch, và lúc Glory Dixon bất ngờ rời khỏi tên vệ sĩ, Marker mỉm cười. Những nếp gấp trên gương mặt to lớn, thô kệch của hắn nhăn nhúm như vết nứt bên thành một cái chai. Hẳn nghiêng về trước, uốn cong cơ thể vĩ đại phía sau tay lái và khi Glory Dixon di chuyển vào khoảng trống, hắn nhanh chóng chuyển từ Đỗ sang Phóng và giậm chân ga.

Bo Marker ăn trộm khá khôn ngoan. Chiếc xe được cải tiến có thể tăng vận tốc từ không đến sáu mươi kilomet một giờ trong vài giây. Động cơ gầm lên, lao tới như một con sư tử. Lốp xe kêu lớn, sỏi bắn tung tóe và chiếc xe trượt nhanh như bắn ra khỏi vị trí đỗ, lao xuống lối đi hướng đến đường cao tốc phía bên kia và thẳng tiến theo bước chân Glory Dixon.


Thấy tiếng động, Glory ngước lên và thấy mình nhìn thẳng vào luồng sáng đèn pha chói mắt. Trước khi cô kịp phản ứng lại, một sức nặng tóm lấy cô từ phía sau bằng một cú cản bay người, và khi Glory chưa có thời gian hoảng sợ, đôi tay Wyatt đã ôm trọn lấy cô và cả hai lăn trên sỏi.

Những mảnh đá bé xíu đâm vào chân cô trong lúc chiếc xe lao qua và Glory nghe thấy Wyatt gầm gừ trong cơn đau khi cả hai va vào những chiếc xe khác rồi dừng lại. Hai tay anh kiểm tra khắp người cô trước khi cô kịp lấy hơi để nói. Glory không cần nghe sự hoảng sợ trong giọng nói Wyatt để biết chiếc xe kia đã gần sát cô như thế nào.

“Glory! Em yêu! Nói anh nghe! Em ổn chứ?” Cô chưa kịp trả lời đã nghe thấy một người đàn ông hét lên mệnh lệnh gì đó và nhớ ra. Cảnh sát trường Conway đã chứng kiến tất cả.

“Cô ấy đau thế nào?” Conway hỏi Wyatt khi quỳ xuống bên cạnh.

Giọng Wyatt vỡ ra. “Ôi, Chúa ơi, tôi không…”

Glory cầm lấy bàn tay Wyatt đang đặt trên cổ tìm nhịp đập. Trong một giây trước khi cô nói, họ nhìn thẳng vào mắt nhau. Không có lời nào để diễn tả điều cả hai cảm thấy lúc này và cũng không cần thiết. Anh đã cứu mạng cô như cô đã từng làm vài tháng trước.

“Cám ơn Wyatt, em nghĩ là mình ổn.”

“Thằng lái xe điên khùng,” cảnh sát trưởng lên tiếng. “Tôi đang đi xe riêng, không thì đã đuổi theo rồi.” Rồi bằng vẻ thanh minh, ông ta thêm vào, “Tôi không thể bắt một con thỏ non trong một ngày nóng với thứ đó, nhưng ít nhất tôi có máy liên lạc. Cấp dưới đang đuổi theo rồi.”

Ngay khi Wyatt đỡ Glory dậy, họ nghe thấy tiếng còi báo động mất hút dần phía xa.

“Ồ, chết tiệt,” Wyatt thì thầm, nhìn ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn bảo vệ phản chiếu trên vết bẩn tối màu quanh tay mình. “Glory… em đang chảy máu.”

Cô lần theo cảm giác đau nhói trên tay trái. “Em bị cào xước khuỷu tay.” Sau đó cô rùng mình và cúi về trước, để Wyatt ôm chặt. “Không phải tai nạn đâu, Wyatt.”

“Anh biết, em yêu.”

Conway nhăn trán. “Đó có thể là một tên lái xe say rượu, hoặc một…”

Tức giận với tính mù quáng bảo thủ của Conway trước việc có liên quan đến Glory, Wyatt cắt ngang. Giọng anh ngày một to, và đến khi ngừng lại, anh đang hét vào mặt viên cảnh sát.

“Tuần trước, có kẻ thổi bay nhà cô ấy, chắc chắn mong muốn cô ấy ở bên trong. Hôm qua, có kẻ bắn chết chó của cô ấy. Chúng tôi đã tìm thấy cái này trong răng nó khi đem chôn.” Wyatt lấy mảnh vải nhỏ từ túi áo và quẳng vào tay cảnh sát trưởng. “Bây giờ, tối nay, có kẻ cố gắng cán chết cô ấy. Và trước khi ông phản đối, hãy nghĩ về việc cái xe không hề lăn bánh trước khi Glory bước vào lối xe đi. Tôi đã nghe thấy tiếng động cơ nổ máy sẵn. Tôi nghe thấy hắn ta nhấn ga. Thằng cha đó đang đợi cô ấy. Khi có cơ hội, hắn bèn nắm lấy.”

Glory run bắn và Wyatt nhận ra.

“Bây giờ tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện để kiểm tra. Nếu ông muốn nói thêm, cứ thoải mái đi theo. Mặt khác, tôi chắc ông có thể lưu thông tin này lại và đặt mẩu vải tôi mới đưa vào trong hồ sơ của Glory”

“Đừng đến bệnh viện, Wyatt. Đưa em về nhà. Chẳng có vấn đề gì với em đâu, anh chỉ cần chút i-ốt là chữa khỏi được thôi.”

“Chắc chứ, em yêu?” anh hỏi.

“Em chắc. Hãy đưa em ra khỏi đây.”

Conway cảm thấy áy náy, thậm chí có lỗi, mặc dù không thể làm được gì nhiều lúc này, ngoài những việc đã thực hiện. Ông ta theo họ tới xe, khi Wyatt giúp Glory ngồi vào ghế.

“Cô Dixon. Chúng tôi đang làm tất cả những gì có thể để theo dấu điều cô kể. Biết đâu sẽ bắt giam được gã đó trước khi trời sáng.”

Cô không đáp, nhưng lúc Wyatt lái xe đi, Conway bị ấn tượng bởi vẻ chấp nhận yên lặng trong mắt Glory. Như thể, cô biết điều ông nói dù sao cũng hơn một lời thanh minh cho việc họ chẳng có gì tiến triển, vậy nên họ vẫn chẳng làm gì.

“Cút hết xuống địa ngục đi,” Conway cằn nhằn. Ông ta nhìn xuống mảnh vải Wyatt đưa và nhét vào túi, chạy về xe mình. Ít nhất ông có thể đến đồn cảnh sát và theo dõi việc truy bắt từ đây.

Khi hai người lái xe qua thị trấn trên đưòng về nhà, Wyatt không thể thôi quan sát các cảm xúc trên gương mặt Glory.

“Em yêu… em có chắc không muốn anh lái đến bệnh viện không?” Các ngón tay anh đan vào bàn tay trái của cô, như thể anh không dám để cô rời khỏi vòng tay mình một lần nữa. “Khi đẩy em xuống, anh đã làm mạnh, thật sự mạnh. Anh không thể nghĩ ra cách nào nhanh hơn để cứu em khỏi nguy hiểm.”

Glory quay sang bên, chăm chú nhìn gưong mặt nghiêng của Wyatt, tự hỏi mình sẽ chịu đựng thế nào khi anh bỏ đi. Giọng nhẹ nhàng như một lời thì thầm, cô đáp lại mối quan tâm đó.

“Không sao, Wyatt. Anh đã cứu mạng em tối nay vì cả hai ta đều biết vậy” Cô nghiêng người qua ghế và tựa đầu lên vai anh. “Cảm ơn.”

Wyatt thở chầm chậm, cuối cùng có thể gạt bỏ cảm giác sợ hãi khi trông thấy Glory gặp nguy hiểm. Với bàn tay trái bám chặt tay lái, anh quàng tay phải qua vai cô và ôm cô sát lại gần. “Bây giờ em biết anh cảm thấy thế nào về em đó.”

Cô thở dài, hơi thở run run, nghẹn ngào. “Wyatt… ôi, Wyatt, chúng ta sẽ làm gì?”

Chúa giúp chúng con, con ước rằng mình biết, Wyatt nghĩ nhưng không nói ra nỗi sợ của bản thân. Thay vào đó, anh kéo cô gần hơn chút nữa và lơ đãng quan sát con đường, nhận ra số phận của họ tối đen và vô định như những vật chuyển động trong đêm phía trước ánh đèn pha của chiếc xe.

Marker chửi rủa ầm ĩ mãi. Hắn biết ngay từ giây phút tăng tốc vượt qua là hắn đã bỏ lỡ cô ta. Tất cả chỉ vì gã đàn ông đi cạnh Glory. Thay vì cú tông thật mạnh của tấm chắn bùn vào người ả, hắn chẳng làm được gì ngoài một cuộc đuổi bắt tốc độ cao mất mấy tiếng đồng hồ để trốn thoát.

Thật may vì cái xe ăn trộm này chạy nhanh hơn phương tiện của cảnh sát, cuối cùng hắn cũng thoát được cuộc săn đuổi. Hắn tống cái xe Hot Rod vào nơi giấu xe của chính mình vài tiếng trước. Nếu như họ tìm thấy nó, cũng chẳng mắc mớ gì đến hắn.

Hắn kiểm tra để chắc chắn không lưu lại dấu vân tay, một kẻ lão làng không để lại chứng cứ phạm tội của mình. Việc đó giúp tránh xa khỏi tù tội, nhưng giết người máu lạnh lại là chuyện khác và hơi vượt quá đẳng cấp của hắn. Thỏa mãn với thành công hú họa của mình, Marker vừa lái xe, vừa lên kế hoạch. Một kế hoạch mới. Lần sau, hắn sẽ không để lỡ cơ hội.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.