Đọc truyện Khi Em Gọi Tên Anh – Chương 3
Tiếng la hét ập đến không báo trước. Ngay giữa một giấc mơ mà anh không tài nào nhớ nổi. Wyatt ngồi bật dậy trên giường, bản năng sinh tồn hoạt động không ngừng nghỉ khi anh tưởng tượng Toni hoặc đứa bé đang trong tình trạng khẩn cấp cần giúp đỡ. Chỉ trong mấy giây, anh đã mặc quần bò và chạy như bay qua cánh cửa.
Wyatt trượt trên sàn hành lang đến khi dừng lại bên ngoài phòng em bé và nhìn vào trong. Không có vấn đề gì. Anh thở phào nhẹ nhõm, ngắm nhìn đứa trẻ nằm ngủ sấp với một bàn tay nắm chặt tấm chăn. Đứa bé ổn nên Toni sẽ không la hét vì nó. Điều đó có nghĩa là…
Lo sợ điều tồi tệ nhất xảy ra, Wyatt rón rén tiến xa hơn xuống phòng lớn, cầu cho mình không làm một tên trộm đang chuẩn bị giết người giật thột, và tự lấy làm lạ tại sao Lane Mondey không làm gì để đáp lại tiếng la hét của vợ.
Hơn một năm trước, Lane đã hạ một gã đàn ông to như con voi để cứu sống chị gái anh. Wyatt không thể nghĩ Lane cho phép ai đó lẻn vào đây và khiến gia đình mình gặp nguy hiểm. Trong ký ức của anh, bất cứ điều gì làm Toni la hét không thể là điều tốt đẹp.
Cánh cửa khép hờ để hai vợ chồng có thể nghe thấy tiếng con gái khóc. Wyatt đẩy cửa sang bên và nhìn vào. Lane nằm thẳng lưng, có vẻ đang say ngủ. Bên cạnh anh, Toni gối lên một cánh tay chồng và ôm hờ eo Lane. Thậm chí từ đây, Wyatt có thể nghe âm thanh nhè nhẹ, êm ái trong hơi thở của họ.
“Tạ ơn Chúa,” anh thì thầm và bớt căng thẳng, bước ra khỏi phòng nhẹ nhàng như lúc đi vào, cố gắng thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là mơ. Nhưng tiếng hét nghe rất thật mà.
Wyatt đi dọc ngôi nhà, cẩn thận tránh bước vào những tấm ván cọt kẹt, hướng đến phòng bếp để uống nước. Anh không thấy khát lắm, nhưng vào lúc này, lê bước trở lại giường chẳng có gì thú vị. Trái tim Wyatt vẫn còn đập mạnh, khi anh lấy một cái cốc thủy tinh từ hộc tủ và tháo nước trong bồn rửa, để nước mát dần trong ống dẫn trước khi đổ đầy cốc.
Dòng nước trong lành dần chảy xuống và nỗi hoang mang cũng nguôi ngoai. Nếu phóng đại sự thật lên chút ít, anh có thể tự thuyết phục bản thân rằng nhịp tim mình đang trở lại bình thường. Đấy chỉ là môt giấc mơ tồi tệ. Thế thôi. Chỉ là một giấc mơ tồi tệ.
Wyatt.
“Cái gì?”
Anh quay người hướng về lối ra vào, nghĩ rằng Toni đang đứng đó với vẻ mặt lo lắng. Chẳng có gì cả ngoài tia sáng phản chiếu ánh đèn bảo vệ bên ngoài nhà, thoáng qua trên cửa sổ phòng khách và trên mặt sàn.
Wyatt… Wyatt Hatfield.
Bụng anh quặn thắt, anh thở sâu.
“Lạy Chúa.”
Giúp tôi.
Anh lắc đầu. “Điều này không thể xảy ra được.”
Chúa ơi… Ôi, Chúa ơi… giúp. Con cần sự giúp đỡ.
Anh đóng sập cánh cửa kính trên tủ và lén đi ra sau nhà, hít thật sâu lần nữa, những hơi thở lành lạnh từ bầu không khí mát mẻ trong đêm tràn vào phổi. Khi có thể suy nghĩ mà không còn cảm giác buồn nôn, anh ngồi phịch xuống bậc thềm, vùi đầu vào hai bàn tay, sau đó ngay lập tức kéo mạnh tay ra, không thể tin được điều mình cảm thấy.
Đôi tay lạnh… và chúng ướt. Anh đưa những ngón tay lên má và phát hiện nhiều vệt nước mắt.
“Mình đang khóc ư? Chúa ơi, mình đang khóc? Chuyện gì xảy ra vậy? Mình không khóc, vậy những dòng nước mắt này chắc chắn cần có một lý do rõ ràng.”
Nhưng giận dữ không thể thế chỗ cảm giác thất vọng ngập tràn đang dần thấm vào cơ thể. Anh thấy mình yếu ớt và kiệt quệ, vô vọng và bất lực. Lần cuối cùng Wyatt cảm nhận điều này là ngày anh lấy lại được tỉnh táo tại bệnh viện Kentucky, khi nhìn gương mặt mơ hồ của chị gái ẩn hiện đâu đó phía trên giường bệnh.
Anh nhớ mình đã coi chị gái như một thiên thần, người kiên nhẫn chịu đựng các anh em trai của mình suốt cuộc đời, nhưng chưa bao giờ Wyatt nghĩ tất cả thiên thần trên thiên đường đều có gương mặt giống chị. Ngày tiếp theo, khi Wyatt nhận ra mình chưa chết, nỗi lo lắng về khuôn mặt của các thiên thần phải nhường chỗ cho nỗi đau đang chế ngự tâm trí.
Bên trong vẻ tĩnh lặng của màn đêm, vang lên tiếng hú của một con chó từ vùng trống trải phía dưới bờ sông Chaney Creek. Âm thanh thật quen thuộc. Wyatt rùng mình, cố gắng thư giãn khi những dây thần kinh đã bắt đầu ổn định trở lại. Tiếng hú khiến anh tưởng tượng. Ai đó đang điều khiển những con chó săn. Con mồi có thể là một con gấu trúc Mỹ, một con linh miêu Mỹ hoặc bất kỳ con vật nào khác, chuyện này chẳng mấy quan trọng. Đối với các thợ săn, chó săn và cuộc đi săn mới đáng quan tâm.
Wyatt lắng nghe, nhớ những ngày trong quá khứ cùng các anh em mình làm như thế, nhiều đêm mọi người ngồi quanh đống lửa trại, kể nhau nghe những lời tán dóc giữa bóng đêm, uống cà phê pha trong bình, bảo rằng họ sẽ không phải cho lợn ăn ban ngày nữa. Họ lắng nghe những con chó săn của mình chạy khắp những ngọn đồi và lùng sục thật sâu trong các thung lũng.
Anh thở dài, gục đầu xuống hai bàn tay, ước rằng nhiều buổi đi săn đơn giản hơn và đúng mực hơn. Anh tự hỏi mình đã sai lầm ở đâu. Wyatt từng cưới Shirley với biết bao dự định tốt đẹp, nhưng rồi lại làm hỏng cuộc đời cô, cũng như cuộc đời chính mình.
Và giờ là thế này!
Anh không biết phải nghĩ gì. Anh đã sống sót sau một vụ tai nạn mà lẽ ra phải chết. Nhưng nếu việc đó làm rối loạn đầu óc anh trái với mong đợi, thì mục tiêu xây dựng một cuộc đời mới cho bản thân bỗng nhiên trở nên phức tạp hơn anh dự định rất nhiều.
Giúp. Tôi cần giúp đỡ.
Đầu anh ngẩng lên như một con thú đánh hơi không khí. Cánh mũi nở rộng, đôi mắt nheo lại thành hai khe hở tối màu và chỉ ánh lên chút tia sáng yếu ớt. Lần này, Wyatt biết mình không mơ mà đã hoàn toàn tỉnh giác, đang đi chân trần trên hiên sau nhà chị gái. Anh biết điều mình nghe thấy. Giọng nói trong đầu. Rùng mình, ánh mắt anh chăm chú nhìn ra ngoài bóng tối, lắng nghe… chờ đợi.
Khi những tia nắng yếu ớt đầu tiên chuyển bầu trời từ màu đen sang xanh nhạt, Wyatt đứng dậy, đi vào trong nhà. Anh đã mất cả đêm, và phải tự vấn nhiều hơn anh có thể tưởng tượng, nhưng giờ đây anh đã biết mình phải làm gì.
Đâu đó dưới phòng lớn, Joy đang bập bẹ tập nói và Toni cười vang. Lane vừa mỉm cười trước những âm thanh đó, vừa cài khuy áo và vào phòng bếp đế lấy một cốc cà phê. Anh đang đi thì nhìn thấy Wyatt đóng cánh cửa sau.
“Dậy sớm thế cậu?” Lane hỏi rồi khựng lại khi nhìn thấy vẻ mặt Wyatt, anh tóm lấy cánh tay cậu em vợ. “Chuyện gì vậy?”
Wyatt cố gắng giải thích nhưng không thể. “Em cần mượn một cái xe của anh chị.”
Lane hướng tới bình cà phê, tự cho bản thân thêm chút thời gian để hiểu yêu cầu bất ngờ đó, và lo lắng về những xúc cảm dữ dội trong giọng nói của Wyatt. Anh đồng ý không chút băn khoăn.
“Nó là của em,” anh trả lời.
Lane vừa suy nghĩ về những gì mình sẽ nói, vừa bật máy pha cà phê, trước khi giao nhiệm vụ cho Wyatt. “Em có thể nói với anh em định đi đâu mà sớm thế không? Đây đâu phải là Memphis, và theo như anh biết không có tiệm McDonald nào ở góc đường bên cạnh bày đặt ra món bánh mì kẹp xúc xích.”
“Em phải đi,” Wyatt nhắc lại. “Ai đó cần em.”
Thái độ của Lane thay đổi từ thoải mái sang nghiêm túc. “Tại sao em không nói vậy? Anh sẽ giúp.”
Wyatt lắc đầu. “Không, anh không hiểu. Quái quỷ, cái vấn đề này, em không hiểu. Tất cả những gì em biết là đêm qua, khi em thực sự tỉnh táo và ngồi quan sát bóng tối chuyển sang ban ngày, em nghe thấy ai đó liên tục gọi tên mình.”
Lane không thể hiểu được sự kỳ cục ở lời nói đó, nhưng can thiệp vào chuyện người khác không phải phong cách của anh.
“Em biết mình sẽ đi đâu chứ?” Lane hỏi.
Wyatt nhìn anh rể, tự hỏi liệu anh có hiểu điều mình sắp nói.
“Em nghĩ, quay lại nơi mọi việc bắt đầu,” Wyatt nhẹ nhàng đáp, nhớ đến người phụ nữ bên ngoài bệnh viện và cách anh nghe thấy giọng cô… và cô nghe được anh. Anh đã bỏ qua việc này nhưng giờ đây anh không thể phớt lờ nó đi được nữa.
“Quay lại Kentucky?” Lane hỏi, không tránh khỏi ngạc nhiên.
Wyatt gật đầu.
Lane kiềm chế những câu hỏi quan tâm khác một cách khôn ngoan. Dù không hiểu điều Wyatt đang cố truyền đạt nhưng anh hoàn toàn tin chàng trai đó. Anh vòng tay ra sau và thụi nhẹ vào lưng Wyatt.
“Vậy hãy mang đồ của em theo,” Lane nói. “Sẽ mất cả ngày lái xe đấy.”
***
Wyatt từng đi trên con đường này trước đó. Mùa đông năm trước và không có điểm đến trong đầu. Lần này, anh biết nơi mình đang đi, thậm chí biết lý đo. Điều anh không hiểu là lực hút đang dẫn lối cho mình. Càng đến gần Núi Thông hùng vĩ, anh càng chắc chắn mình đang đi đúng đường. Wyatt lái xe không nghỉ, chỉ dừng lại khi cần thiết, anh buộc bản thân phải đến thị trấn Larner’s Mill trước khi trời tối. Anh không thể bỏ qua nỗi sợ hãi đang lớn dần và giọng nói mà anh vẫn luôn cố gắng lắng nghe bất chợt im lặng.
Khi chiếc xe tiến vào Larner’s Mill thì mặt trời đã xuống lưng chừng núi, Wyatt vẫn không hề thấy khuây khỏa hơn như mong muốn. Tính cấp bách của cuộc tìm kiếm là một lời gợi ý mơ hồ. Cảm giác nôn nao dần bén rễ trong bụng anh và cho dù cố gắng hết mức, Wyatt không thể tìm được lời giải thích nào có lý có tình cho trạng thái kỳ lạ và cuộc tìm kiếm vô định này.
Khi táp xe vào bãi đỗ của bệnh viện công cộng nhỏ bé và bước ra ngoài, Wyatt thấy mình muốn bỏ chạy. Nhưng chạy đi đâu? Thay vào đó, anh hít thật sâu và bước qua cửa cấp cứu.
Một y tá thoáng nhìn lên từ chiếc bàn gần cửa. “Tôi có thể giúp gì cho ông?”
“Tôi muốn nói chuyện với một bác sĩ ở đây.” Wyatt nói.
Cô lấy một trang giấy trắng trên bìa kẹp hồ sơ và cầm bút sẵn sàng viết.
“Tên của anh?” Cô nói.
“Wyatt Hatfield,” anh nói.
“Và triệu chứng của anh?”
“Tôi không ốm. Nhưng trước kia tôi từng ở đây. Cuối mùa đông, thật đấy. Tôi bị tai nạn xe hơi trong một trận bão tuyết. Tôi đã…”
“Tôi nhớ anh rồi,” cô kêu to và nhảy lên. “Bác sĩ của anh là ông Steading. Anh đã nhiều lần là chủ đề bàn tán trong bệnh viện.”
“Tại sao vậy?” Wyatt hỏi.
“Anh biết đấy,” cô nói. “Vì anh đã quá may mắn khi người cho máu xuất hiện. Với một nhóm máu hiếm và một trận bão tuyết và đủ lý do khác, chúng tôi không có cách nào để đến ngân hàng máu trong những thành phố lớn hơn như thường làm.”
Nét mặt Wyatt vẫn giữ nguyên khi anh chăm chú nghe những tiết lộ vô tình từ cô y tá.
“Đúng vậy, tôi chắc cô nói đúng. Tôi là một người may mắn.” Anh trao cô một nụ cười mà không biết. “Vậy, tôi có thể nói chuyện với bác sĩ Steading không? Đôi điều về vụ tai nạn mà tôi không nhớ. Tôi nghĩ đâu ông ấy có thể cung cấp vài trợ giúp.”
“Tôi hiểu,” cô nói và rất nhanh sau đó, Wyatt thấy mình trên đường ngang qua hành lang khu văn phòng tại chái nhà khác. Khi nhìn tấm biển tên, nhịp tim anh tăng vọt. Anh gõ cửa và bước vào.
“Bác sĩ Steading?”
Amos Steading nhướng một bên lông mày và đứng dậy, vươn qua mặt bàn, cánh tay đưa ra hết cỡ.
“Chúa ơi, trông cậu khỏe lên rất nhiều so với lần cuối tôi gặp,” ông nói, giọng ồm ồm lúng túng vang khắp gian phòng.
Wyatt đón lấy cái bắt tay và nhoẻn miệng cười. “Tôi cũng nghĩ mình khỏe hơn,” anh đáp.
Steading cau mày. “Nghĩ?”
Wyatt ngồi xuống và cố gắng không tỏ vẻ lo lắng, nhưng dường như anh không thể che giấu điều gì, kể cả một cảm xúc, trước con người từng trải có mái tóc hoa râm đó.
Steading khăng khăng. “Vậy cậu đi cả quãng đường đến đây chỉ để bắt tay tôi hả? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi!”
Wyatt hít sâu và trả lời.
“Tôi biết mình đã ở trong tình trạng nguy kịch khi được đưa đến đây,” anh đáp.
“Không,” Steading xen ngang. “Cậu sắp toi mạng rồi, chàng trai ạ.”
Wyatt tái nhợt nhưng vẫn cố chấp. “Lý do tôi đến là… tôi cần biết liệu, theo ý kiến ông, tôi có thể phải chịu đựng các dư chấn nào.”
Steading cau mày. Đó là điều cuối cùng ông mong chờ được nghe từ chàng trai này. Đôi mắt cậu ta trong sáng, cử chỉ trung thực, và cậu ta đi vào văn phòng của ông đầy chủ động.
“Tại sao?” Steading hỏi. “Cậu đang trải qua chứng mất trí nhớ, hay…”
Wyatt lắc đầu. “Không, không có điều gì như thế.”
“Vậy…?”
“Nên tôi muốn biết chính xác điều đã xảy ra với cái đầu mình,” Wyatt càu nhàu.
“Cậu đã chịu một cú chấn động kinh khủng. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cậu bị hôn mê.”
Wyatt bắt đầu thấy thoải mải hơn. Có thể điều này giải thích những gì anh nghe thấy trong thời gian qua. Có thể đầu óc anh vẫn ở trong trạng thái điên khùng.
“Nhưng cậu không như thể,” Steading thêm vào. “Sau ca phẫu thuật, cậu bình phục rất nhanh. Chủ yếu là nhờ một cơ thể trẻ trung và khỏe mạnh.”
“Chết tiệt,” Wyatt lẩm bẩm. Một giả thuyết đã tiêu tan.
Lần này, cả hai lông mày của Steading đều nhướng lên. “Cậu thất vọng ư?”
Wyatt nhún vai. “Nó không giải thích gì nhiều.”
“Cho cái gì?” Steading gặng hỏi.
Điều cuối cùng anh muốn thú nhận, đặc biệt với một bác sĩ, là anh đang nghe thấy các giọng nói. Chẳng mấy chốc họ sẽ nhốt anh lại. Wyatt thay đổi đề tài.
“Tôi hiểu rằng mình đã được truyền máu.”
“Cậu được cho máu,” Steading sửa lại. “Và việc đó thật quá may mắn. Tất cả số máu trong bệnh viện đều không cùng loại. Tôi thì ổn thôi nhưng không nghĩ rằng mình có thể đưa cậu trải qua cuộc phẫu thuật mà không có máu, đó là chân lý rồi.”
“Tôi muốn cảm ơn người đã lo lắng cho mình đến mức đi ra ngoài trong cơn bão. Nếu không trái với chính sách của bệnh viện, ông có thể cho tôi một cái tên không?”
Amos Steading xịu mặt xuống. Ông đung đưa ghế về phía sau và nhìn chăm chú lên một góc trần, cố gắng tìm cách hợp lý để nói.
“Nếu có vấn đề,” Wyatt tiếp. “Tôi sẽ hiểu mà. Chỉ là tôi đang cố gắng làm vài điều có ý nghĩa trong cuộc sống và lần theo những bước đi giúp mình vượt qua đêm đó có thể giúp ích.”
“Không phải thế,” cuối cùng Steading cũng mở miệng. “Cậu đã đến trễ một ngày.”
Wyatt ngồi thẳng dậy. Một tín hiệu cảnh báo vang lên trong thâm tâm rằng anh sẽ không thích điều này.
“Người phụ nữ trẻ đó… người cho cậu máu… cô ấy, cùng với gia đình, đã chết đêm qua. Tôi nghe thấy tin này khi đến bệnh viện sáng nay.”
Ôi, Chúa ơi! Ôi, không! Đó chẳng phải điều anh nghe thấy sao… tiếng ai đó gào thét nhờ giúp đỡ?
Giọng Wyatt vỡ ra, anh hắng giọng. “Chuyện đó xảy ra thế nào? Một vụ tai nạn xe hơi sao?”
“Không, một đám cháy tại nhà.”
Wyatt rùng mình, cố không nghĩ tới nỗi kinh hoàng của cảm giác bị thiêu sống.
“Đúng vậy, cũng thật đáng tiếc, cô ấy và anh trai, cả hai còn quá trẻ. Đêm đó, khi nhân viên cứu thương kéo người cho máu vào phòng, tôi nhớ mình đã nghĩ đó chỉ là con nít. Trông chẳng lớn hơn bọn trẻ chút nào cùng mái tóc vàng trắng và đôi mắt lớn màu xanh, chả có gì lạ khi tôi đoán sai tuổi cô ấy.”
Lời mô tả của ông khiến Wyatt chú ý. Anh đã trông thấy một cô gái giống thế. Một cô gái với mái tóc như đôi cánh thiên thần, anh đã nhầm cô ấy là một bé gái cho đến khi cơn gió lang thang làm bay vạt áo khoác, để lộ ra dáng vẻ phụ nữ.
Wyatt tái nhợt đi, đưa hai tay ôm mặt. Có điều gì đó khiến cho người phụ nữ này trở thành người duy nhất Wyatt có thể chia sẻ bí mật.
Không hiểu sao, khi trạng thái cảnh giác trong Wyatt xuống thấp và sự phòng vệ yếu đi thì cô lại có thể bước vào suy nghĩ của anh. Anh không biết làm thế nào chuyện này có thể xảy ra, nhưng sau những gì nghe được, Wyatt chắc chắn rằng cô đã thực hiện việc đó một lần nữa đêm qua, có lẽ là bên ranh giới cái chết.
“Chúa ơi!” Anh thì thầm, gục người về phía trước và tựa hai khuỷu tay lên đầu gối, nhìn chằm chằm hình ảnh trên tấm thảm đến khi tất cả màu sắc đều biến mất.
“Tôi rất xin lỗi khi đã mang đến tin xấu đó,” Steading nói. “Cậu ổn chứ?”
Wyatt nhún vai. “Tôi không thực sự biết cô ấy. Tôi chỉ muốn bày tỏ lòng biết ơn trước lòng tốt của cô ấy. Thật đáng xẩu hổ vì tôi đến quá muộn.” Và anh bất ngờ có một suy nghĩ. “Tôi muốn nhìn thấy. Ý tôi là, nơi cô ấy sống, ông có biết không?”
“Không, tôi không thể nói là mình biết. Nhưng cậu có thể hỏi cảnh sát. Anders Conway có thể cung cấp cho cậu.”
Wyatt đứng dậy. “Tôi làm mất thời giờ của ông quá, bác sĩ Steading. Cám ơn đã giúp đỡ.”
Steading nhún vai.
Wyatt đi đến cửa thì ngập ngừng quay lại. “Bác sĩ?”
“Vâng?”
“Tên của cô ấy là gì?”
“Dixon. Glory Dixon.”
Nỗi đau xoáy thẳng vào trái tim Wyatt. “Glory,” anh lẩm bẩm một mình và đóng cánh cửa sau lưng.
“Chết tiệt,” Amos lẩm bẩm. “Thật sự… tất cả thật chết tiệt.”
Trên con đường gió thổi mịt mù, Wyatt phải cố xác định hướng đi bằng đầu óc đãng trí của mình. Anh đã vượt qua triền bên một ngọn núi ở Kentucky. Thế là đủ. Vừa nhớ lại các chỉ dẫn, anh vừa quan sát kỹ lưỡng một cây thông có thân vặn vẹo bên đường và chợt nhận ra mình sẽ phải rẽ trái sau khi đi qua nó. Khi anh quay một vòng bánh lái, những ánh sáng cuối cùng của vầng dương sắp lặn chợt xuyên qua những đám mây, rọi lên ngọn cây thông. Wyatt thả ga. Chính là cây thông ấy. Anh rà soát đường đi và chắc chắn trong vài dặm tới sẽ có một chỗ rẽ ngoặt sang hướng trái, dẫn đến một đoạn đường hẹp bẩn thỉu, chỉ có một làn đường. Wyatt đi theo tới hết con đường đó.
Khoảng rừng trống bất ngờ xuất hiện, một phút trước con đường còn chìm trong bóng râm và rặng cây. Wyatt phanh gấp đến nỗi bánh xe trượt trên mặt đường, anh bấu chặt các ngón tay vào vô lăng, hơi thở gấp, hổn hển, đau đớn.
“Chúa ơi!”
Chẳng còn gì cả khi anh bước ra ngoài và đi bộ về phía đống cột nhà cháy đen. Dải băng vàng cùa cảnh sát chăng từ cây này đến cây kia và từ cột hàng rào đến tấm chắn trên phần còn lại của một chiếc xe thùng nhỏ – hình ảnh sống động cho thấy cái chết từng xuất hiện ở nơi này.
Cái cảnh vỏ máy rửa bát và máy sấy khô vẫn đứng ở nguyên chỗ cũ trong khi ngôi nhà đã biến mất gợi lên một cảm giác thật ghê sợ, nhưng đó là lời nhắc nhở mạnh mẽ cho thấy cuộc đời con người mong manh đến nhường nào. Khói vẫn tiếp tục bốc lên từ vài nơi như là điểm giao nhau của rầm nhà và một đống những thứ khác, có lẽ nó sẽ không cháy âm ỉ lâu hơn nữa. Sức nóng kỳ lạ vẫn nấn ná lại trong bầu không khí đang dần mát lạnh của ban đêm.
Wyatt đút hai tay vào túi, cúi người dưới sức nặng của cảm giác tuyệt vọng bao trùm nơi đây. Lúc anhcần giúp đỡ nhất, cô đã đến, vậy mà đêm qua, khi nghe thấy tiếng hét van nài giúp đỡ của cô, anh lại không thể trả lời. Gánh nặng tội lỗi dường như vượt quá khả năng chịu đựng của anh.
“Ôi, Chúa ơi, Glory Dixon. Đó là cô, có phải không? Tôi rất, rất xin lỗi. Nếu biết trước, tôi đã tới giúp cô rồi.”
“Anh thề chứ?”
Wyatt giật thột. Lần này, giọng nói anh nghe thấy là từ sau lưng, không phải trong đầu. Và khi thấy một người phụ nữ trẻ bước ra khỏi rặng cây, anh đã nghĩ mình gặp ma. Là cô ấy! Cô gái trên phố.
Anh liếc nhìn lại đống đổ nát, rồi nhìn thấy cô, không tin nổi vào mắt mình. Một chú chó con bất ngờ lao ra từ cánh rừng phía sau cô và bắt đầu nhảy chồm chồm quanh chân chủ. Wyatt chăm chú quan sát. Anh chưa bao giờ nghe nói về một hồn ma đi với một con chó.
Anh đứng yên, chiến đấu với mong muốn bỏ chạy. “Cô có thật ư?”
Glory thở dài và Wyatt tưởng như mình có thể cảm thấy luồng không khí chuyển động từ hơi thở đó. Cô tiến đến đứng trước mặt anh, anh nhìn xuống và thấy mình bị lạc lối trong ánh nhìn đăm đăm màu xanh ánh bạc. Có cơn gió vô định nhẹ nhàng thổi tung mái tóc trên cổ cùng bờ vai cô, trong một khoảnh khắc, các lọn tóc bay bồng bềnh như những chiếc cánh nhỏ. Một lần nữa gợi Wyatt nghĩ tới các thiên thần.
“Tại sao anh đến đây?” Glory thì thầm. “Làm thế nào anh biết được?”
Tiếng nói của cô phá vỡ cảm giác ma quái, Wyatt chớp mắt, cố gắng lấy lại tinh thần tập trung vào thế giới xung quanh, vẫn chưa tin vào mắt mình, anh đưa tay níu lấy một lọn tóc của cô. Mặc dù chúng bóng mượt như tơ nhưng không có gì huyền bí trong đó.
“Tôi nghe thấy em gọi tên tôi.” Anh lẩm bẩm khi quan sát lọn tóc cuốn quanh ngón tay.
Glory thở dốc, hoảng hốt trước những điều anh vừa tiết lộ và bước lùi lại. Ôi Chúa ơi, con đã cho anh ấy nhiều thứ hơn là máu ư? Con đã cho đi một phần của mình sao?
Nhưng rồi nỗi kinh hoàng không thể lãng quên đã kéo cô trở về hiện thực, ảnh mắt chăm chú của Glory hướng đến đống gỗ cháy đen, và không hề báo trước, những giọt nước mắt tuôn rơi, chảy xuống má trong niềm đau đớn câm lặng. Wyatt rên rỉ và mở rộng vòng tay, anh ngạc nhiên nhìn cô tiến vào cái ôm của mình không hề do dự.
Trong thâm tâm, việc ôm cô giống như cố gắng ôm lấy ánh nắng mặt trời. Cô tỏa sáng, mỏng manh và dường như đung đưa trong vòng tay theo từng nhịp đập trái tim anh. Đôi vai cô run rẩy vì đau buồn và tiếng nức nở bị giữ lại trong câm lặng như thể nỗi đau đớn cực độ của tinh thần sẽ không được phép thoát ra ngoài.
“Tôi rất tiếc về chuyện gia đình em,” Wyatt nói nhẹ nhàng, và khép chặt tay cho đến khi cô đứng trọn trong cái ôm của anh. “Nhưng mọi người sẽ rất vui khi biết em còn sống. Tôi sẽ đưa em trở lại thị trấn sớm nhất có thể.”
Người Glory mềm lả đi và trong giây lát, anh đã nghĩ cô sẽ ngất. Thay vì thế, dường như cô có những cử động thoái lui. Cảm thấy trạng thái khó chịu của cô, ngay lập tức anh nới lỏng vòng tay.
“Tôi không thể quay lại. Chưa phải lúc,” Glory nói nhanh.
Wyatt không thể giấu vẻ ngạc nhiên. “Tại sao không?”
“Bởi vì đây không phải là một vụ tai nạn. Bới vì có ai đó cố gắng giết tôi, nhưng cha và anh trai tôi lại phải gánh chịu việc đó.”
Trước khi kịp suy nghĩ, Wyatt đã ôm Glory trong tay. “Chuyện quái gì khiến em nghĩ, ‘có ai đó cố gắng giết tôi’? Em muốn nói đám cháy đã được sắp đặt trước ư?”
“Ban đầu nó không phải một trận hỏa hoạn, mà là một vụ nổ. Ngọn lửa đến sau.”
Không thể nhìn vào anh, cô quay đi. Anh bị ràng buộc bởi sự ngờ vực. Tất cả mọi người đều thế.
“Được rồi, chết tiệt,” Wyatt càu nhàu. “Vậy em phải kể cho cảnh sát trưởng. Ông ta sẽ biết phải làm gì.”
Glory quay lại và lần đầu tiên kể từ khi cô bước ra khỏi cánh rừng, Wyatt trông thấy một tia sáng nơi đôi mắt và nghe thấy ngọn lửa trong giọng nói của cô.
“Không! Anh không hiểu! Họ sẽ đến vào ngày mai… hoặc ngày kia… để xem xét đống đổ nát. Khi làm việc đó, họ sẽ chỉ tìm được hai cái xác, không phải ba. Và sau đó kẻ đã gây ra việc này sẽ cố gắng thực hiện một lần nữa. Tôi cần thời gian để cố gắng tính toán những việc phải làm.”
Wyatt cau mày. “Ý em là gì, ai đã làm việc này? Tôi nghĩ em biết.”
Cô lắc đầu.
“Làm sao em biết đây không phải một vụ tai nạn?”
Glory ngẩng cao đầu, bắt anh ngừng tranh cãi bằng một ánh mắt sắc lạnh không thế lờ đi.
“Tôi nhìn thấy nhiều điều. Đôi lúc tôi biết những việc trước khi chúng xảy ra, đôi lúc tôi nhìn thấy chúng xảy ra. Nhưng dù thế nào, những điều đó cũng thành sự thực… tôi biết điều mình biết.”
Wyatt hít thật sâu. Anh biết đó là sự thật. Ngay bây giờ, anh không còn nghi ngờ rằng cô có thể… chỉ là có thể… làm nhiều thứ hơn lắng nghe. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô có thể nhìn thấy trước? Sẽ thế nào nếu cô nói sự thật?
“Em đang nói rằng em là một bà đồng sao?”
“Vài người gọi tôi như thế.”
Wyatt im lặng, cân nhắc từng phần trong lời thú nhận của cô.
“Tại sao em đến bệnh viện giúp tôi?”
Cằm cô run run nhưng những lời nói ra đều chắc chắn. “Tôi đã nhìn thấy tai nạn của anh khi nó xảy ra. Tôi nghe thấy tiếng kêu nhờ giúp đỡ… và bởi vì tôi có thể, nên tôi đến.”
Bất chấp khả năng có thể bị cự tuyệt, Wyatt với tới khum tay ôm lấy gương mặt cô. Thật vui, cô đã chịu đựng cử chỉ thân mật đó, cô còn có vẻ nhận được nhiều sức mạnh từ sự an ủi ấy nữa.
“Tôi có thể cảm ơn em thế nào đây, Glory Dixon?”
“Bằng việc đừng đưa tôi đi. Bằng cách giúp tôi sống sót đến khi có thể tìm ra tại sao… và ai… và…”
“Tôi sẽ làm. Nói cho tôi biết việc đầu tiên đi.”
Glory lại lảo đảo. Wyatt với tới nhưng cô đẩy anh ra. Đôi mắt chăm chú của cô tìm đến bìa rừng quanh đống gạch vụn, luôn trong trạng thái cảnh giác trước một mối đe dọa ẩn nấp. Nỗi sợ hãi bị tìm thấy giờ đã là một người bạn đồng hành.
“Anh cần giấu chiếc xe. Có thể lái nó vòng ra sau kho thóc, bên ngoài bãi cỏ.”
“Nơi em đang… ừm…?”
“Đang trốn?”
Anh gật đầu.
“Khi anh đỗ xe xong, tôi sẽ chỉ, nhưng chúng ta cần nhanh lên. Đêm nay không có trăng, cánh rừng lại rậm rạp và tối tăm.”
Wyatt hướng về phía chiếc xe và khi đi theo chỉ dẫn của cô xuyên qua các con đường hẹp, anh tự hỏi mình nhảy vào việc này để làm gì. Cho đến lúc ánh sáng từ chiếc đèn pha ô tô chiếu rọi gương mặt xinh đẹp của cô, cho anh trông thấy nỗi đau ẩn giấu trong đôi mắt ấy, anh biết mình không quan tâm. Cô đã giúp anh. Ít nhất anh cũng phải trả được món nợ này.
Ít phút sau, hai người đi khỏi chỗ đỗ xe, men theo phần còn lại của một con đường đã bị cây bụi và cỏ dại mọc che lối. Không khí ẩm ướt. Sương ngày càng dày trên bãi cỏ, làm bẩn ống quần bò của họ và thấm qua lớp đế giày. Trong khi chiếc túi Wyatt đang mang cứ bị mắc vào những cành cây to mọc thấp thì Glory đi ngang qua các bụi rậm mà không để lại vết tích gì. Dường như vẻ ngoài mỏng manh, thanh tú của cô chỉ là lường gạt. Anh ngờ rằng cô đi ngang qua cuộc đời cũng như đi qua những cái cây đó – đều có mục đích cả.
Chú chó con chạy dưới chân họ, sủa vang lên với niềm vui sống. Nó vừa chạy vừa đưa cái mũi đánh hơi trên mặt đất, đôi tai dài lắc lư. Nhưng chỉ bằng một tiếng suỵt từ Glory, cậu nhóc im bặt.
Có thứ gì đó im ắng và u tối đến từ một cái cây trên cao, lướt ngang trước mắt họ. Theo bản năng, Glory giơ hai tay lên và há hốc miệng. Khi cô định bỏ chạy, Wyatt tóm lấy cô.
“Tôi nghĩ đó là một con cú.” Anh nói dịu dàng và ôm lấy Glory cho đến khi cô bình tĩnh trở lại.
“Xin lỗi,” cô đáp. “Thường thì tôi không hay giật mình. Chỉ là…” Những giọt nước mắt nặng dần trong giọng nói, cô đẩy mình khỏi cánh tay anh và tiếp tục đi.
Tuy tầm nhìn gần như bằng không nhưng Glory vẫn di chuyển chắc chắn về phía trước và Wyatt theo sau không chút băn khoăn. Những sinh vật ban đêm lẩn trốn khi hai người đi qua, rồi nhốn nháo quay trở vào hang hốc, đột nhiên cảm thấy không còn chắc chắn vào thế giới của mình nữa. Wyatt nghe thấy tiếng sột soạt trong lớp cỏ dày bí ẩn, mặc dù biết nó là gì, anh vẫn không thể ngăn cơn rùng mình lo lắng. Chốn này khác xa ngôi nhà an toàn và thoải mái tại Tennessee nơi anh đang hồi phục. Nó gợi nhớ quá nhiều đến những cuộc tập huấn bí mật anh từng tham gia, ở những nơi giờ đã bị lãng quên.
Wyatt giữ chặt cái túi trên vai, thầm ước đây là môt khẩu súng thay vì cái túi đồ lề. Đôi khi, Glory dừng lại lắng nghe cẩn thận những âm thanh từ rừng cây vừa đi qua, xem xét điều mình nghe thấy có khác điều mình biết hay không. Sau một lúc, cô sẽ tiếp tục đi không nhìn lại, bởi Wyatt đã đến và anh vẫn đang theo sau.
Ngay khi anh tự hỏi phải chăng họ sẽ đi bộ cả đêm thì hai người tiến vào một khoảng trống quang đãng. Thêm lần nữa, Glory dừng lại, cô túm lấy ống tay áo sơ mi của anh và nhìn chằm chằm xuyên qua bóng tối, tìm kiếm điều gì đó bên ngoài kia.
Bản năng đã đưa Wyatt an toàn trải qua nhiều chuyến đi làm nhiệm vụ nói với anh rằng mọi thứ đều tốt đẹp.
“Tất cả ổn mà.” Anh nói và lần này nắm lấy tay cô, dẫn đến lối đi vào ngôi nhà gỗ bên cạnh sân.
Đêm tối không thể che giấu sự xoàng xĩnh của nơi trú chân nhỏ xíu này. Không có gì ngoài bốn bức tường và cái mái ván lợp nghiêng, một cái ống khói bằng đá mọc lên từ góc nhà, cùng hai khung cửa sổ chật hẹp trên mặt trước, nhìn chằm chằm vào họ như một cặp mắt buộc tội trong bóng tối.
Glory rùng mình lo lắng, sau đó lôi chìa khóa từ túi quần ra. Khi siết nó trong tay, cô thầm biết ơn cha đã giấu chiếc chìa này ở đây, nếu không thì cô đã không thể vào nhà đêm hôm trước.
Wyatt lắng nghe mọi động tĩnh từ cánh rừng quanh họ trong lúc cô loay hoay với ổ khóa, khi cánh cửa mở ra cùng tiếng cót két khe khẽ, cô cầm tay dẫn anh vào nhà với lời chào khá kỳ quặc.
“Chúng ta về nhà rồi,” cô nói.
Khi đi theo cô, anh bỗng có một cảm giác kỳ cục nhất trần đời, rằng cô nói đúng.